Chương 267: Thần binh thiên giáng và quái thú sắt thép (1)
Theo lời kể của Nguyễn chí Thanh, các tướng lĩnh trong bộ chỉ huy có thể tưởng tượng ra cảnh người dân Mãn Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn “cá mập” bay đầy trời, dưới đất xe tăng ầm ầm công phá và hàng vạn bộ đội Đại Việt xung phong.
Mặt đất rung động, bầu trời rền vang, giống như thần binh thiên giáng và quái thú sắt thép trỗi dậy.
Hình ảnh quá kích động, trái tim như thiêu như đốt, cả bộ chỉ huy phấn khởi tranh giành:
- Tướng quân, tôi đồng ý hai tay hai chân, cho xin một chân lái xe tăng được không?
- Tôi nữa, tôi nữa!
- Mấy chú này gà lắm, nhìn anh lên khinh khí cầu, dùng thứ võ công thất truyền từ trên trời giáng xuống này.
Cả bộ chỉ huy náo động, ồn ào, nô nức giành nhau ra chiến trường.
Cấp tướng cấp tá sẵn sàng sắn tay áo kênh xì bo với nhau để tranh giành cơ hội được lái xe tăng.
Nhưng ở bên kia chiến trường thì khác.
Bóng ma c·hiến t·ranh âm u đầy tử khí đang bao trùm phía bắc thành Nam Ninh.
Người dân rụt rè đi lại, rón rén từng bước chân sợ động chạm tới lòng tự ái đáng thương của những “bát kỳ lão gia” há mỏ trỏng chơ trước khu vực tuyển quân.
Xa rồi, cái thời mới bắt đầu cuộc chiến, lúc mà những nông nô ngáo ngơ bị lời nói ngon ngọt lừa gạt đẩy vào máy xay thịt không thấy lối về ngoài chiến trường.
Ba ngày trước, một vụ việc chấn động nổ ra, các bát kỳ lão gia và con nhà phú thương giàu có hối lộ làm giả giấy tờ khuyết tật, mẹ góa con côi để trốn đi lính.
Sau sự kiện này thì không ai còn tin tưởng vào cái gọi là “kế hoạch chiến thắng” của triều đình Mãn Thanh do Viên Thế Khải trình bày nữa.
Nó bị mỉa mai bằng cái tên: “Kế hoạch t·ham n·hũng” hoặc kế hoạch l·ừa đ·ảo”.
Đạn pháo bay vèo vèo trên đầu mỗi ngày khiến dân thường hiểu rằng chiến thắng là một từ không có thật đối với họ.
Mỗi khi đi chợ, họ đều thấp thỏm như nhảy cầu cảm giác mạnh.
Một lần, hai lần thì vui chứ nhảy tàu lượn mỗi ngày chỉ tạo ra bệnh tim, c·hết sớm mà thôi.
- Ông chủ, bán cho một bó rau cải!
Giữa phố xá đìu hiu, một người phụ nữ mặt mũi đi mua rau về nấu ăn.
Thịt thì từ lâu đã là mong ước xa vời đối với người dân bình thường, ngay cả rau củ cũng là hàng xa xỉ đối với cư dân Nam Ninh.
Nhưng ông chủ chỉ nhếch mép cười:
- Rau cải á?
- Đừng mơ, cô không đủ tiền mua đâu.
Người phụ nữ nghe vậy hơi sững sờ, sau đó nổi giận:
- Này, vừa phải thôi, tôi tuy nghèo thật nhưng không cần phải sỉ nhục như thế.
Đối phương cười lắc đầu:
- Không phải sỉ nhục, chỉ đơn thuần là một câu trần thuật sự thật.
Ông chủ nói rồi cầm quả ớt lên hỏi:
- Biết bao nhiêu không?
- Một lượng bạc!
- Một trái ớt bây giờ đã tăng giá gần ngàn lần lên cả lượng bạc.
- Muốn ăn rau?
- Cô có tiền mua sao?
Những lời nói đanh thép khiến người phụ nữ run rẩy rụng rời tay chân.
Cô nhìn lại trái ớt bé xíu, run giọng:
- Một lượng bạc, ông đi ăn c·ướp đấy à?
Không trách cô phản ứng như vậy, một lượng bạc là khoản tiền rất lớn, khống như việc bạn ra chợ hỏi quả ớt bao nhiêu bà bán rau đáp một củ vậy.
- Ha ha, ăn c·ướp làm sao mau giàu bằng buôn bán được.
- Vô nông không xong, phi thương bất phú, quên rồi sao.
- Muốn mua thì mua, không mua thì biến.
Ông chủ cửa hàng phất tay đẩy người phụ nữ ra ngoài.
Đúng lúc này, một quản gia nhà giàu tới tuyên bố:
- Đã có bảng giá mới, giá tất hàng hóa tăng lên gấp đôi.
- Nghe rõ đấy, cấm bán rẻ làm thiệt hại lợi nhuận của thương hội.
Nghe lời này, toàn bộ hàng quán ở chợ cúi đầu vâng lệnh:
- Dạ vâng ạ!
Nói xong, tất cả đồng loạt đẩy giá tăng lên, quả ớt nhỏ xíu đã tăng lên hai lượng bạc.
Khung cảnh tương tự liên tục diễn ra khắp nơi.
Người dân trong thành Nam Ninh choáng váng trước tốc độ tăng giá nhanh hơn t·ên l·ửa của các mặt hàng.
Họ không hiểu vì sao Lưỡng Quảng lại trở nên khát lương thực thực phẩm đột ngột như vậy trong khi trước đó nổi tiếng dồi dào.
Người phụ nữ ngẩng đầu phía trời cao, chắp tay khấn vái mong thần phật nào đó cứu giúp.
- Ông trời ơi, giúp con với, con sống không nổi nữa rồi!
Đúng lúc này, đôi mắt của người phụ nữ lờ mờ nhìn thấy một thứ gì đó giống “cá mập” từ tốn đi tới trên bầu trời.
Cô dụi mắt lại và xác nhận mình không nhìn nhầm:
- Ông trời có mắt rồi, phái thiên binh thiên tướng đến cứu chúng ta!
- Ông trời hiển linh, thần binh thiên giáng!
Vốn dĩ đang tuyệt vọng trước hiện tại, sự xuất hiện của vật thể lạ trở thành ánh sáng cứu rỗi đối với dân nghèo đói khát.
Những lời nói này bắt đầu chỉ như những đốm lửa nhỏ giữa mùa đông lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ thành nam ninh, thu hút sự chú ý của hàng trăm ngàn người.
Ở tuyến ngoài, binh lính Mãn Thanh cũng đang phải đối mặt với một thứ ngoài sự tưởng tượng của họ là dòng lũ sắt thép.
Hàng chục chiếc xe tăng đang hộ tống bộ binh vượt qua khúc sông cạn ngay sát sông Vĩnh Giang.
Còi báo động hú inh ỏi, “bát kỳ lão gia” gào rú thảm thiết nhưng không ai thèm quan tâm.
Một số binh lính cấp thấp Mãn Thanh mặc kệ sự đời, thi nhau đào bắt gián, sâu, giòi bọ để ăn đỡ đói qua bữa.
Chiến đấu?
Cảnh giới?
Đừng nói nhảm, sắp c·hết đói thì ai còn quan tâm đến mấy thứ ấy.
Thậm chí khi q·uân đ·ội Đại Việt đưa những thứ đen sì, kỳ quái vượt sông, họ còn vỗ tay hoan hô như được giải phóng.
Không thiếu người đang huấn luyện sẵn động tác đầu hàng làm sao cho nhanh gọn và an toàn nhất.
Quả nhiên, nói đến thất vọng thì q·uân đ·ội Mãn Thanh chưa bao giờ khiến người khác thất vọng.
Số còn lại thuộc giai cấp thống trị của Mãn Thanh tuy muốn chiến đấu nhưng lại chẳng biết làm gì trước “dòng lũ sắt thép”.
Họ không biết nó thuộc chủng loại nào, tập tính ra sao, điểm yếu ở đâu…
Kịch kịch kịch…
Bánh xích vượt qua đoạn sông Vĩnh Giang, để lại những vết lút hằn sâu cả tấc dưới bùn.
Nếu là loại xe khác, chắn chắn đã bị lún sâu giống quan tài di động ở của chúa hề nào đó.
Nhưng với kết cấu bánh xích đa năng, địa hình bùn lầy không thể gây ảnh hưởng tới xe tăng.
Động cơ rền vang thúc đẩy xe tăng tiến về phía trước, bất chấp trọng lượng khổng lồ đang gánh trên người.
Vỏ ngoài lạnh băng, bóng loáng nổi bật dưới ánh mặt trời mà không cần đèn flash từ phóng viên.
Họng pháo tối om quay qua quay lại giống như tìm kiếm con mồi của mình.
Đây là sự khác biệt của quốc phòng Đại Việt, sản xuất xe tăng phục vụ chiến đấu thực tế chứ không phải marketing bán lấy tiền.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Binh lĩnh Mãn Thanh nấp dưới chiến hào gần đó điên cuồng nổ súng về phía xe tăng theo lệnh của chỉ huy.
Bọn họ không có kinh nghiệm chiến đấu gì với xe tăng, chỉ có thể nhắm mắt bắn bừa vào lớp giáp dày còn hơn da mặt trap boy khi tán gái.
Viên đạn xé gió xoay vòng lao vào tường đồng vách sắt, chỉ để lại một tia chớp lóe lên trong tíc tắc trước khi b·ị đ·ánh bật ra ngoài.
Cong!
Cong!
Cong!
Xe tăng giống như vệ binh vĩ đại, sừng sững tiến lên trước lũ ruồi muỗi thi nhau gãi ngứa, nổi giận gầm thét chuyển hướng về phía những kẻ vô tri khiêu khích bản thân.
Binh lính Mãn Thanh kinh ngạc đến ngây người, chúng chưa từng nhìn thấy thứ gì cứng rắn và chắc chắn như thế này.
Họng pháo tối om tạo ra một sự uy h·iếp khó tả chạy dọc sống lưng ngày càng lớn dần, thậm chí che khuất tròng đen của những tên lính kh·iếp đảm.
Không thể chịu nổi áp lực, một nhóm lính hớt hải bỏ chạy đi xa với cái quần thấm đẫm mùi a mô ni ắc.
- Chạy!
- Cứu mạng!