Chương 268: Thần binh thiên giáng và quái thú sắt thép (2)
Ầm!
Họng pháo gầm thét, một viên đạn pháo lớn từ xe tăng bắn ra ở cự ly gần thổi bay ba tên hèn nhát.
Bùn đất trộn lẫn với máu tươi rơi xuống chiến hào, khiến đám giặc Mãn Thanh càng thêm khủng hoảng.
- Cái quái gì thế?
- Quái thú này ở đâu ra vậy?
- Không biết, nhìn thật đáng sợ!
- Quái vật, đây là quái vật đến từ địa ngục.
Tất cả binh sĩ Mãn Thanh dưới chiến hào đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi con “quái vật” sắt thép to bằng cái nhà ngày càng tới gần hơn.
Thậm chí không ít người hối hận vì sao lúc nãy đần độn đi đầu nổ súng, chờ thằng ngu khác chịu c·hết hộ không tốt hơn sao.
Ánh mắt oán trách nhìn về phía tên chỉ huy người bát kỳ.
Lực uy h·iếp của xe tăng là không cần phải bàn.
Dưới sức ép t·ử v·ong, giặc Mãn Thanh chia ra làm hai lựa chọn.
Hầu hết bị sợ vỡ mật, quỳ xuống dưới đất, cầu xin tha c·hết.
Một số kẻ khác mang trong mình sự kiêu ngạo của con cháu bát kỳ cố chấp tới cùng.
- Xông lên!
- Chém c·hết quái vật!
- Chặt chân, chém đầu của nó.
Tên quan chỉ huy đi đầu lôi theo một đám người mù chữ thiếu kiến thức lao tới xe tăng với đao kiếm, giáo mác.
Hình tượng giống với cách mà chàng kỵ sĩ “dũng cảm” nào đó lao vào chiến đấu với cối xay gió.
Một hành động mà nếu người hiện đại nhìn thấy chỉ biết giơ ngón tay cái và khen “dũng sĩ”.
Quả nhiên, vừa lộ mặt, họ đã bị nòng súng máy đặt ở hông xe tăng quét ngã hàng loạt, c·hết như ngả rạ.
Đến tận lúc c·hết, họ vẫn chưa hiểu chuyện quái gì vừa diễn ra.
Tuy xe tăng có uy h·iếp lớn nhất nằm ở tháp pháo nhưng không có nghĩa là nó thiếu những v·ũ k·hí khác hỗ trợ.
Thông thường, xe tăng sẽ có những ổ súng máy nằm ở xung quanh hông nhằm càn quét bộ binh.
Thậm chí xe tăng hiện đại còn trang bị thêm hệ thống phòng không và t·ên l·ửa cũng không phải là chuyện hiếm.
Bộ đội Đại Việt nấp đằng sau xe tăng liên tục nã súng khiến “dũng sĩ bát kỳ” trông ngốc ngốc nghếch nghếch như mấy cái bia tập bắn miễn phí.
- Xông lên!
- Đừng sợ hãi!
- Con quái thú này không thể vô địch được.
- Chém nó!
Tên chỉ huy thấy t·hương v·ong quá lớn, sợ hãi sĩ khí sụp đổ nên tiến hành hô hào xông lên, tự mình nhắm vào bách xích chém thật mạnh.
Ánh đao ma sát với lớp giáp tóe lửa cho thấy lực chém không hề nhẹ.
Binh lính ở phía sau thấy thế, trèo lên tháp pháo ở trên cao mà chặt chém liên tục.
Kiến thức của họ không đưa ra bất kỳ giải pháp khả dĩ nào trước con quái thú sắt thép trước mắt nên lựa chọn của họ là theo kinh nghiệm trước kia, t·ấn c·ông vào đầu và chân tay.
Đối với muông thú như voi, sư tử, việc t·ấn c·ông như vậy có thể tạo được uy h·iếp ít nhiều.
Nhưng đáng tiếc, đây là xe tăng.
Vậy nên, một cảnh tượng cười ra nước mắt xuất hiện khi các “dũng sĩ bát kỳ” liều mạng vượt qua những làn đạn và chặt chém lung tung vào vỏ thiết giáp của xe tăng giống như gãi ngứa.
Họ bao vây xung quanh xe tăng, dùng giáo mác, đao kiếm đâm chọt, thậm chí liều mặng nhảy ra trước mũi xe tăng dùng chùy gõ.
Nếu xuất hiện ở thời hiện đại, đây sẽ là một bộ phim hài nức tiếng với phân cảnh dũng sĩ dùng “võ công” lấy đao chặt sắt thép.
Nhưng ở thời điểm này thì hành động như vậy đồng nghĩa với máu và mạng sống đang bị lãng phí vô ích.
Những kẻ xấu số rớt từ tháp pháo xuống hay bị bánh xích dính chặt v·ũ k·hí, cuốn cả người vào gầm xe tăng như đang chứng minh sức mạnh vô địch của quái thú sắt thép.
Không gì có thể ngăn cản được, xe tăng ầm ầm vượt qua chiến hào một cách dễ dàng.
Binh lính Mãn Thanh dưới chiến hào chỉ biết cúi thấp đầu xuống, bên trên mọt mảng tối đen như mực khất nắng dưới cầm xe tăng.
Mùi dầu động cơ và hơi nóng như phả vào mặt những tên lính yếu đuối than khóc van xin.
- Đừng, đừng ăn thịt tôi!
- Ngài quái thú, tha cho tôi!
Tư duy bần cùng khiến chúng sợ bị quái thú ăn thịt giống như trong các câu chuyện truyền thuyết thời xưa.
Rất may cho họ, “quái thú” của Đại Việt ăn dầu ăn xăng chứ không hứng thú với người.
Ánh nắng mặt trời nhanh chóng trở lại với đám giặc Mãn Thanh dưới chiến hào.
Chúng thở phào, ngẩng đầu lên, và đập vào mắt một cảnh tượng không thể nào quên.
Hàng hàng lũ lũ xe tăng bước ra từ làn khói trắng mờ ảo giống như nhân vật chính của sân khấu vượt qua chiến hào một cách dễ dàng.
Đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, nhìn đâu cũng thâí quái thú sắt thép.. mà không, phải nói là dòng lũ sắt thép cuốn trôi mọi thứ trên đường đi.
Bọn họ cảm thấy bản thân giống như bị bao vây trong một dòng lũ sắt thép, yếu đuối và bất lực hơn bao giờ hết.
Ánh mắt thất thần nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh mà không thể tin được, cảm giác giống như người Mỹ nhìn thấy xác B52 thành phối cảnh hồ Hữu Tiệp sau khi chém gió là “pháo đài bất khả x·âm p·hạm”.
- Đứng yên, giơ tay lên!
Đột nhiên, một hàng bộ binh Đại Việt chĩa súng vào ra lệnh đánh thức đám giặc Mãn thanh còn đang ngủ quên trong sự bàng hoàng.
Ngay lập tức, chúng thả v·ũ k·hí xuống đất, giơ hai tay lên đầu, tự động xếp thành hàng một cách chuyên nghiệp giống như đã diễn tập hàng trăm lần.
Thấy cảnh xe tăng ầm ầm leo dốc thế này mà còn muốn đánh thì chỉ có bị thiểu năng trí tuệ.
Bộ đội Đại Việt hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, áp giải chúng đi dọc thành những hàng dài.
Cảnh tượng tương tự xuất hiện khắp nơi trên chiến trường, bên dưới hàng trăm khinh khí cầu khổng lồ bay ngợp trời.
Cạch!
Lâm Tắc Từ loạng choạng lùi về sau, cặp kính viễn vọng rớt xuống đất, bể tan tành như giấc mơ ảo vọng không có thật của lão ta.
- Sao lại thế này?
- Đó là cái gì, đó là cái gì?
Ông ta thều thào trong điên loạn, bàn tay cuống quít chỉ lung tung, lúc thì mặt đất, lúc thì lên trời.
Nhưng chẳng ai quan tâm.
Bởi vì họ cũng không đỡ hơn chút nào.
Nhất là các nhà quân sự đến từ tây dương.
Họ run rẩy đứng trước ban công, nhìn thấy hàng chục chiếc xe tăng hùng dũng xé toang mọi thứ trên đường.
Mọi đòn chống trả đều trở nên vô ích và yếu đuối, không thể xuyên thủng nổi lớp giáp xe tăng.
- Đây là sức mạnh của lục quân mạnh nhất thế giới sao?
- Nếu cái này tới được châu âu thì ai chống lại nổi?
Đám “quân sư” tây tương tưởng tượng đến cảnh những con quái thú này đi dạo trước Khải Hoàn Môn, công phá tháp Big Ben mà run rẩy cả người.
Đừng nói là Mãn Thanh bản xứ, đến cả quân lính tây dương nhìn thấy cũng chỉ có nước dương cờ trắng đầu hàng.
- Nhìn kìa!
- Khinh khí cầu n·ém b·om.
Đột nhiên, một người chỉ về phía xa, nơi mà khi khí cầu ở cách xa mặt đất, ném xuống những quả bom đ·ốt p·há lô cốt của Mãn Thanh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bom được trút xuống như mưa, ánh lửa bập bùng b·ốc c·háy dữ dội hòa vào khói đen che khuất cả một vùng rộng lớn.
Và không chỉ một chiếc khinh khí cầu t·ấn c·ông.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hàng loạt bom được thả ở nhiều nơi trọng yếu, cày nát chút ý chí chiến đấu cuối cùng còn sót lại.
Ánh lửa bập bùng hòa cùng với tiếng bom dội hùng dũng giống như khúc hát đến từ thiên đường.
- Thần Binh Thiên Giáng!
- Là trời phạt!
- Mau chạy đi!
- Yêu Thanh tác loạn, ông trời cũng không chịu được.
Hàng loạt binh lính Mãn Thanh buông súng đầu hàng hoặc bỏ chạy trong sự sợ hãi cùng cực.
Chưa nói tới việc làm thế nào để đụng tới khinh khí cầu bay tít trên trời cao khi trong tay chẳng có nổi khẩu súng phòng không.
Chỉ riêng việc ảnh hưởng tinh thần của việc phải chiến đấu với kẻ địch trên trời đã là cực lớn.
Nên biết thời kỳ này người dân phần lớn vẫn còn mông muội, u mê, nhìn thấy khinh khí cầu sẽ rất dễ liên tưởng đến ông trời, thiên ý.
Cộng thêm danh tiếng “chân mệnh thiên tử” của Trần Tí từ xưa thì cả thành Nam Ninh đã không còn một chút ý chí chiến đấu nào.