Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 301: Phản bội (1)




Chương 301: Phản bội (1)
[Dạo này đang bận việc tăng ca, mọi người thông cảm hơi thiếu chương.]
Phó thủ lĩnh, tổng chi huy Tào Phúc Điền chắp tay:
- Thủ lĩnh, đám phản loạn me tây m·ưu đ·ồ đánh chiếm lại thiên tân với hai mươi vạn quân để dâng tặng cho Anh Quốc.
- Hừ, chúng nghĩ chúng ta như thế nào?
- Dũng sĩ Nghĩa Hòa Đoàn của chúc ta còn tới ba mươi vạn người, không hề e ngại lũ cuồng tây bán nước ấy.
- Xin thủ lĩnh cho chỉ thị!
Tào Phúc Điền đang nói tới phản quân lấy danh nghĩa cách mạng Đại Hạ để lật đổ Mãn Thanh, Trương Đức Thành khinh thường:
- Chỉ có đám ngu xuẩn điên loạn, sợ cái gì.
- Chơi c·hết chúng nó!
- Phù Thanh diệt dương!
- Phù Thanh diệt dương!
- Phù Thanh diệt dương!
Vô số nghĩa quân điên cuồng hô hào theo lệnh của thủ lĩnh, hoàn toàn tin chắc về thắng lợi trước mắt.
Nhưng họ không biết, át chủ bài của người tây dương bây giờ mới bắt đầu hoạt động.
Bộp!
Bộp!
Bộp
Hàng vạn lính tân quân Bắc Dương do Tống Khánh tập trung trước doanh trại chờ hiệu lệnh.
Mỗi người đều cầm trên tay v·ũ k·hí súng ống hiện đại, được trang bị tiêu chuẩn châu âu với công nghệ lõi.
Sau khi b·ạo l·oạn diễn ra, Tống Khánh đã được trở lại nhậm chức tướng lĩnh theo yêu cầu của người tây dương và Viên Thế Khải.

Triều đình Mãn Thanh nghĩ rằng dù sao Tống Khánh và tân quân cũng là người Mãn Thanh nên không thể toàn bộ phản bội triều đình được, chấp nhận thỏa hiệp.
Họ cũng giống như rất nhiều người đương thời đều không ý thức được kỹ thuật tẩy não của Murkoff kinh khủng tới mức nào.
- Charl·es đại nhân, toàn bộ quân đoàn Bắc Dương đều đang hừng hực khí thế, sẵn sàng chiến đấu tới giọt máu cuối cùng vì tự do phương tây.
Tống Khánh khom người, quỳ xuống dưới chân một viên quan phương tây hạng xoàng là Charl·es.
Phải biết rằng Tống Khánh là tổng tư lệnh quân đoàn Bắc Dương trong khi Charl·es đến cấp tá cũng chưa tới, chênh lệch cấp độ rất lớn.
Nên đây có thể xem là sự nhục nhã đối với Mãn Thanh khi tướng lĩnh q·uân đ·ội chỉ bằng một thằng lính quèn bên tây.
Ấy thế mà hàng vạn lính Bắc Dương trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra không hề có phản ứng gì cả, trong miệng chỉ thều thào:
- Vì tự do!
- Vì tây dương!
- Vì tự do!
- Vì tây dương!
Những lời nói máy móc được lặp đi lặp lại giống như những con rô bốt vô hồn, thể hiện sức mạnh tẩy não kinh khủng của Murkoff.
Bờ môi mấp máy liên tục những từ ngữ vô nghĩa nhưng lại mang theo sức mạnh tẩy não từ khóa, chỉ cần nhắc đến tự do tây dương, những kẻ này sẽ liều mạng làm mọi thứ bất kể mạng sống.
Tất cả bởi vì Đại Ngọc Nhi đã quá ngây thơ khi giao một phần q·uân đ·ội cho người tây dương.
Ở thời phong kiến, các nghiên cứu về tẩy não chưa được hình thành hệ thống như kiểu phương tây.
Cho dù cả vua chúa Mãn Thanh cũng chưa từng biết được hệ thống Burning Room, t·huốc p·hiện, m·ại d·âm,… một loạt các hoạt động dây chuyền tẩy não diễn ra khiến q·uân đ·ội Bắc Dương bây giờ chỉ trung thành với người tây dương.
Các quan chức chủ yếu sử dụng kinh nghiệm để sử dụng thuộc hạ chứ không biết những thủ thuật thao túng tâm lý mà đề phòng, quán triệt tư tưởng giống như bộ đội Đại Việt.
Tất cả dẫn đến một sự thật nghiệt ngã rằng q·uân đ·ội đắt giá mà Mãn Thanh đầu tư đang thề c·hết trung thành với người tây dương, bán tổ quên tông, chối bỏ quá khứ.
Charl·es rất hài lòng với khung cảnh trước mắt, đưa tay ra xoa đầu Tống Khánh như khen ngợi chó ngoan.

- Tốt, ngoan lắm!
- Bây giờ, khởi hành lên đường đánh bại Nghĩa Hòa Đoàn.
- Vì tây dương, vì tự do!
Charl·es giơ nắm đấm hô lên một khẩu hiệu chẳng liên quan gì tới cuộc sống của binh lính Bắc Dương.
Thậm chí đến ngay cả tiền lương binh lính Bắc Dương nhận cũng là do người dân Mãn Thanh đóng nhưng họ lại điên cuồng kêu gào:
- Vì tây dương!
- Vì tây dương!
- Vì tự do!
Binh lính giơ súng lên đầu, đôi mắt tràn đầy tơ máu, gào thét nổi cả gân xanh như những kẻ điên dại, ngu ngơ.
Nhưng không ai nhận thức được tư duy của bản thân mình có vấn đề gì, tại sao bọn họ phải chiến đấu vì tây dương.
Trong suy nghĩ mà họ bị tẩy não, tây dương là một xứ thần thánh bất khả x·âm p·hạm, kẻ nào chống lại tây dương đều phải bị tội c·hết.
Tất cả chân lý trên thế giới đều do người tây dương tạo ra, chỉ cần quỳ liếm tây dương thì sẽ được nếm mùi hải sản mà quên đi cá ao.
- Chào Cờ!
Theo tiếng lệnh của Charl·es, q·uân đ·ội Bắc Dương ngẩng đầu nhìn về phía giữa sân, nơi đang treo cờ Pháp và Anh.
Tất cả vội vàng đứng nghiêm chào “mẫu quốc” hoàn toàn không cảm giác sự khác thường trong việc sáng chào cờ Pháp, trưa chào cờ Anh, tối chào cờ Mỹ.
Sau khi trải qua nghi thức chào cờ, đoàn quân trùng trùng điệp điệp khởi hành đến Thiên Tân với khi thế như rồng, quyết xả thân vì sự giàu có của người tây dương.
Từng khẩu pháo đắt tiền mà Mãn Thanh mới mua được từ Đại Việt được tân quân Bắc Dương kéo đi ra chiến trường, số lượng lên đến hàng chục khẩu mà ngay cả nhiều nước tây dương cũng phải thèm thuồng.
Dân chúng hai bên đường vẫy tay chào mà không biết rằng chính đoàn quân này sẽ đẩy họ vào vực sâu t·hảm h·ọa.
Chẳng mấy chốc, Tống Khánh và Charl·es đã được nhìn thấy tòa thành Thiên Tân đang bị phản quân Đại Hạ bao vây liều c·hết t·ấn c·ông.
Nhìn từ phía ngoài, hàng vạn phản quân “Đại Hạ” giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tìm mọi cách chui vào trong thành Thiên Tân và bị Nghĩa Hòa Đoàn tiêu diệt.
Pháo lởm tây dương viện trợ cho “Đại Hạ” hoàn toàn không có bất kỳ sức chiến đấu nào trong tay của những phản quân không biết chỉnh hướng.

Khác với súng ống, đại pháo cần có rất nhiều kinh nghiệm để sử dụng đúng cách và trúng mục tiêu.
Mặc dù có trong tay súng và pháo tây dương nhưng rõ ràng phản quân Đại Hạ để Nghĩa Hòa Đoàn chiếm ưu thế hoàn toàn trong thực chiến, nơi có vô số ngôi nhà san sát nhau làm vật che chắn mà phản quân chẳng biết lúc nào sẽ có con dao bầu bay ra ngoài.
- Anh em, đây chính là chiến thuật du kích, địa đạo kháng chiến của Đại Việt.
- Chỉ cần kiên trì phòng thủ thì súng pháo của tây dương hoàn toàn không có tác dụng.
Ở trên tiền tuyến, một chàng trai Long Quốc Nhân tên Lý Trung Bình vẫy tay cổ vũ sĩ khí.
Anh ta biết rằng danh tiếng lục quân mạnh nhất thế giới của Đại Việt rất hữu dụng trong những trận đánh ác liệt thế này nên cố ý nhắc đến.
Quả nhiên, binh lính Nghĩa Hòa Đoàn nghe nói đang chiến đấu theo “binh pháp bí truyền” của Đại Việt truyền về liền tin tưởng.
- Xông lên!
- Giữ vững trận địa!
- Chém tất cả đứa nào bước vào thành!
- Quả nhiên là Lý Đại Nhân tài ba, học được binh pháp của Địa Việt đánh đâu thắng đó.
Lý đại nhân ở đây tên Lý Trung Bình, một nhân vật trùm s·ợ c·hết và luôn ẩn mình sau những vỏ bọc vô hại.
Nhưng tại sao Lý Trung Bình lại đi ra tuyến đầu chiến đấu.
Đáp án là vì bởi nơi này an toàn hơn.
Với sự quan sát nhạy bén, Lý Trung Bình phát hiện “viện quân” Mãn Thanh ở hậu phương có nhiều dấu hiệu bất thường giống như muốn tạo phản nên Lý Trung Bình đã xung phong ra tiền tuyến, dựa vào lý lịch từng học tập tại trường quân sự Đại Việt nên được ưu ái làm chỉ huy một cách quân.
Mục tiêu của Lý Trung Bình là bảo đảm chạy thoát ra ngoài nếu có biến cố xảy ra và rõ ràng chiến đấu nơi tiền tuyến dễ mở đường máu hơn.
“Mong là những suy nghĩ của mình không đúng.”
Lý Trung Bình liếc nhìn về những chiến sĩ Nghĩa Hòa Đoàn xung quanh, mặc dù họ vẫn đang bị Yêu Thanh mộng mị nhưng về bản chất đang vì mạng sống chính mình mà chiến đấu.
Nghĩa Hòa Đoàn tuy có hơi cực đoan nhưng nguyên nhân vẫn là bởi một cổ hai tròng từ triều đình mãn thanh và đế quốc tây dương bóc lột quá ác, rất nhiều người chỉ là dân nghèo vô tội buộc phải đứng lên tự cứu mình.
Sâu trong thâm tâm, Lý Trung Bình không muốn Nghĩa Hòa Đoàn bị tiêu diệt.
Nhưng có nhiều lúc, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.