Chương 302: Phản bội (2)
Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên, phe phản quân Đại Hạ thi nhau rút quân về.
Từ phía cuối đường chân trời, một nhánh quân treo cờ Mãn Thanh ù ù tiến đến khiến Nghĩa Hòa Đoàn đứng trên tường thành ngỡ ngàng.
Nhìn sơ sơ sẽ ngộ nhận rằng đoàn lính Mãn Thanh này xua đuổi phản quân Đại Hạ đang bao vây Thiên Tân.
Nhưng để ý kỹ thì hai bên hoàn toàn không giao chiến với nhau mà di chuyển nhịp nhàng cứ như đang phối hợp vậy.
- Là quân triều đình.
- Có phải viện quân không nhỉ?
- Chịu, chẳng thấy nói gì.
- Chắc là viện quân, vì thế nên phản quân Đại Hạ mới bỏ chạy.
Nghĩa Hòa Đoàn vẫn duy trì tư tưởng phù Thanh diệt dương nên không có quá nhiều đề phòng trước tân quân Bắc Dương của triều đình.
Cho dù thấy quân Bắc Dương tiến sát cũng không chủ động t·ấn c·ông trước mặc cho cự ly cực kỳ nguy hiểm.
Tận dụng điều này, Tống Khánh một mình cưỡi ngựa đến trước cửa thành nói:
- Triều đình cử quân Bắc Dương tới hỗ trợ anh em Nghĩa Hòa Đoàn.
- Mau mở cổng thành để cùng nhau chống giặc.
- Nếu trễ đại sự của triều đình, coi chừng hoàng thượng trách phạt.
Trên thực tế, không có hoàng thượng nào ở đây cả.
Ở trong mắt của tân quân Bắc Dương, triều đình Mãn Thanh không khác gì cái bô đã qua sử dụng mà chưa tráng nước, đụng tay vào còn ngại dơ.
Nhưng Nghĩa Hòa Đoàn không rõ điều đó.
Lãnh đạo của đoàn quân này đều chỉ là võ lâm giang hồ cùng với dân nghèo liều c·hết phản kháng, hoàng đế vẫn cực kỳ có uy lực.
Cuối cùng, Trương Đức Thành vẫn lựa chọn tin tưởng triều đình Mãn Thanh.
Lúc này, Lý Trung Bình đã nhận thấy sự bất thường khi quân Bắc Dương vẫn duy trì thế trận t·ấn c·ông ở trước cửa thành và phản quân Đại Hạ lấp ló từ xa.
Anh ta muốn ngăn cản lãnh đạo Nghĩa Hòa Đoàn mở cửa nhưng không kịp.
Kẹt!
Kẹt kẹt!
Cánh cổng từ từ mở ra bởi chính bàn tay của những người lính Nghĩa Hòa Đoàn.
Từ phía sau cửa, binh sĩ Nghĩa Hòa Đoàn tươi cười chào đón đồng bào của mình với vẻ mặt chân thành nhất.
- Mau vào đi!
- Phù thanh diệt dương!
- Cùng nhau chung sức đánh bại tây dương.
Không ai nghi ngờ gì với những người khoác vỏ “triều đình”.
Nhưng bốn chữ “đánh bại tây dương” kia giống như chạm vào nghịch lân của tân quân Bắc dương, họ sung máu điên, đồng loạt nổ súng :
- Đoàng!
- Đoàng!
- Đoàng!
Liên hoàn tiếng súng vang lên hạ gục những binh sĩ Nghĩa Hòa Đoàn đang vẫy tay chào đón, máu tươi tung bay thấm đẫm lá cờ Anh, Pháp bay phấp phới của tân quân Bắc Dương.
Đến tận khi c·hết, Nghĩa Hòa Đoàn vẫn chẳng hiểu vì sao lại bị đồng bào mình g·iết hại, nụ cười cứng lại trên mặt với huyết lệ chảy xuôi xuống đất, không nhắm được mắt.
- Xung phong!
- Vì tây dương!
- Vì tây dương!
- Tây dương siêu vĩ đại!
Binh lính quân đoàn Bắc Dương lập tức chạy thật nhanh vào trong thành, vừa đi vừa nổ súng g·iết c·hết binh sĩ Nghĩa Hòa Đoàn đang còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Họ hô hào bằng hết sức bình sinh để thể hiện sự trung thành tuyệt đối của bản thân với tây dương.
Chờ đến lúc tướng lĩnh Nghĩa Hòa Đoàn tức tốc ra lệnh phản kháng thì đã mất đi cổng thành, q·uân đ·ội Bắc Dương liên tục tràn vào ùn ùn không dứt với v·ũ k·hí tiên tiến.
Đạo quân tây dương phía sau bắn pháo lên trời báo hiệu cho những kẻ bị tẩy não theo mệnh lệnh Anh Quốc.
Ngay lập tức, bốn phương tám hướng xuất hiện phản quân Đại Hạ ùa lên t·ấn c·ông với danh nghĩa “vì tự do” cùng với tân quân Bắc dương.
Thiên Tân lập tức rơi vào thế giằng co với sự phản bội trắng trợn của tân quân Bắc Dương, mọi nỗ lực phòng ngự bao nhiêu ngày nay lập tức đổ sông đổ bể.
Trong khi Trương Đức Thành còn chưa kịp củng cố phòng tuyến thì từ phía sau, hơn năm ngàn quân Mãn Thanh bị tây dương tẩy não cũng gia nhập vào cắn trộm sau lưng.
Bọn họ nhào lên như những con sói đói khát máu, cắn xé lấy phụ nữ, trẻ em vốn là người nhà của Nghĩa Hòa Đoàn để thần phục tây dương.
- Vì tây dương!
- Vì tự do!
- Giết sạch lũ heo hạ đẳng!
- Tây dương siêu vĩ đại!
Lưỡi lê thấm đẫm máu tươi của phụ nữ và trẻ em liên tục đâm xuyên qua những n·ạn n·hân xấu số, bỏ lại vô số xác c·hết ngổn ngang dưới nền đất lạnh lẽo.
Những tiếng hò hét điên cuồng và kêu gào thảm thiết từ phía hậu phương khiến Nghĩa Hòa Đoàn bị phân tâm và nhanh chóng r·ối l·oạn vì người nhà ở phía sau đang bị chó săn tây dương đồ sát.
Tình thế xoay chuyển bất ngờ chỉ trong một thời gian ngắn với việc phản bội của q·uân đ·ội bị tẩy não khiến toàn bộ Nghĩa Hòa Đoàn bị bao vây, xâu xé và tiêu diệt.
Việc thất bại hoàn toàn chỉ còn là thời gian.
[Trong lịch sử, quân bắc dương, quân Mãn Thanh, quân tây dương kết hợp với nhau, dùng danh nghĩa triều đình dụ dỗ Nghĩa Hòa Đoàn mắc mưu, mở cửa thành và đánh lén từ phía sau lưng để vây g·iết chứ không phải tác chém gió.]
Lý Trung Bình nhìn thấy tình cảnh nghĩa quân bị phản tặc thân tây dương thi nhau xâu xé, đơn độc chống lại cả triều đình lẫn người tây dương liền biết đại cục đã định.
Dựa vào tri thức học được từ Đại Việt, Lý Trung Bình biết không thể chần chờ thêm nữa, quyết đoán hô lên:
- Anh em!
- Chúng ta bị bọn triều đình bán nước bán đứng rồi!
- Đừng chần chờ nữa!
- Xông ra mở đường máu, chạy về hướng nam, tới được Đại Việt sẽ an toàn, nếu ở lại chỉ có một con đường c·hết.
- Mọi người đừng có quên người tây dương luôn tôn thờ “da trắng thượng đẳng” g·iết chúng ta như heo chó.
- Người nhà, anh em của chúng ta đều cùng chiến tuyến, phải liều một hơi mới có đường sống.
Vào thời khắc sống còn, Lý Trung Bình biết đây không phải lúc chém gió về lý tưởng, tương lai mà cần nói đúng trọng tâm “sống còn”.
Quả nhiên, lực lượng Nghĩa Hòa Đoàn tưởng tượng đến thảm cảnh nước mất nhà tan, bị người tây dương cưỡi trên đầu đều không thể chấp nhận được.
Đây là chuyện mà những người hiện đại không bao giờ hiểu được vì liên quan tới vấn đề thời đại lịch sử.
Chỉ có trải qua những ngày hắc ám thì mới biết quý t·rọng á·nh bình minh.
- Lý đại soái, chúng tôi nghe anh!
- Anh ra lệnh đi, tất cả sẽ làm theo.
Tới lúc này, mọi người đều gạt bỏ những thành kiến riêng để cùng chung tay tìm hi vọng sống.
Lý Trung Bình hít sâu một hơi, bắt đầu vạch ra kế hoạch mở đường máu của mình:
- Đầu tiên, tập trung người già, phụ nữ và trẻ em vào giữa, đồng thời cho binh lính thay trang phục của Mãn Thanh.
- Sau đó, tiến hành chạy thẳng ra ngoài, không chủ động t·ấn c·ông, gặp ai cũng đừng trả lời, mọi chuyện cứ để tôi lo.
Theo lệnh của Lý Trung Bình, từng rương trang phục Mãn Thanh với cờ hiệu của Viên Thế Khải được mang ra.
Lý Trung Bình biết quan hệ mập mờ giữa tân quân, tây dương và Viên Thế Khải nên đã sắp xếp cẩn thận từ trước
Thậm chí bản thân anh còn cố ý mang theo thập tự giá trong người nhằm mục đích qua mặt người tây dương.
Phải biết, chủ trương của Nghĩa Hòa Đoàn là tiêu diệt mọi thứ của người tây dương, bao gồm cả cây thánh giá và các mục sư vô tội, nếu để lãnh đạo Nghĩa Hòa Đoàn nhìn thấy thì Lý Trung Bình c·hết chắc. (đây là lý do vì sao Nghĩa Hòa Đoàn bị phản đối và gọi là cực đoan)
Nhưng mọi thứ “trùng hợp” ở chỗ hiện tại đang loạn lạc, vị trí đứng của nhóm người theo Lý Trung Bình lại khuất tầm nhìn, không ai chú ý thấy sự thay da đổi thịt trong góc này.
Dưới áp lực sinh tử, chỉ mười phút sau, đoàn người gần ngàn binh sĩ của Lý Trung Bình đã hoàn tất việc ngụy trang, ùn ùn kéo ra phía cổng phụ dẫn ra ngoài.