Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 59: Lý Thông và Thạch Sanh




Chương 59: Lý Thông và Thạch Sanh
Trần Tí xoa cằm một chút, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ độc lạ Bình Dương, lại gần Thạch Sanh rồi hỏi:
- Vậy ngươi có biết chơi đàn và nấu cơm không?
Lần này, con gái của thôn trưởng nhanh nhảu đáp:
- Bệ hạ hỏi đúng người rồi, Thạch Sanh từng là nhạc công, đầu bếp nổi tiếng, bao nhiêu người say mê tiếng đàn và ẩm thực của anh ấy.
- Nếu không phải giặc Hồ tác loạn khiến lòng dân oán hận, phải lên núi trốn tránh thì có khi bây giờ Thạch Sanh đã là ngự trù trong hoàng cung rồi.
Thôn trưởng thấy con gái đột mình thất lễ trước mặt vua như vậy, sợ Trần Tí nổi giận liền kéo về quát:
- Con nít con nôi, Bệ hạ hỏi Thạch Sanh, ai cho nói leo.
Trần Tí cười xòa:
- Không sao, trẫm không trách!
- Thạch Sanh, trẫm có một kế này có thể thu phục thành Đại Lãnh chỉ với một đấu gạo nhưng cần ngươi phối hợp.
- Ngươi có bằng lòng trợ giúp trẫm không?
Thạch Sanh nghe vậy kích động quỳ xuống:
- Muôn tâu bệ hạ, thần nguyện nghe người sai bảo, dù nhảy xuống hố lửa cũng không khước từ!
Ở thời phong kiến, được Vua đích thân giao việc là một vinh dự mà người thường không bao giờ có được.
Chỉ cần nhìn thấy vô số ánh mắt ghen tị, ước ao của những người xung quanh là đủ hiểu quý giá thế nào.
Trần Tí gọi riêng Thạch Sanh vào chỗ bí mật rồi dặn dò.
Sau đó, Thạch Sanh vội vàng kêu người đi chuẩn bị.
Đêm khuya.
Trong thành Đại Lãnh.
Ánh trăng mờ ảo bị mây đen che khuất, cảm giác tuyệt vọng lan tràn khắp nơi trong thành.
Một bát cháo loãng lấm chấm đen và đậm vị gạo mốc pha lẫn với vỏ trấu được đưa tới cho các binh sĩ canh gác trên tường thành.
Nó khó uống đến nỗi chó cũng chê dở, không thèm ăn.
Ấy vậy mà các binh lính của thành Đại Lãnh lại húp lấy húp để một cách ngon lành, liếm sạch cái chén, đến cặn cũng chẳng bỏ qua.

Bọn họ trở nên như vậy không phải vì thích bị n·gược đ·ãi hay có đam mê với cháo mốc mà chỉ đơn giản vì đói quá hóa cuồng.
Kể từ khi bị q·uân đ·ội nhà Trần chặn đứt con đường vận lương, cháo loãng trở thành vật phẩm xa xỉ ở trong thành Đại Lãnh, binh lính bình thường chỉ có một chén mỗi ngày.
Đây cũng là vì đảm bảo họ đủ sức cầm hơi, không cầm v·ũ k·hí tạo phản chứ nếu không đến một bát cháo cũng chẳng muốn cho.
Ai cũng biết việc phá vây ra ngoài hay có tiếp viện lương thực là chuyện không thể xảy ra.
Một mồi lừa ở bán đảo Đầm Môn đã thiêu đốt mọi hi vọng cuối cùng của quân lính trong làng Đại Lãnh.
Ở góc tối, một người lính trầm mặc húp cháo, xong hết vẫn chưa cảm thấy no bụng, anh ta nằm dựa trên tường thành, hai tay xõng xoài, đến ngay cả sức lực để phàn nàn cũng chẳng có.
Anh ta nuốt nước bọt ừng ực, đôi mắt vô thần nhìn phía bầu trời tối đen xa xăm như để giải tỏa bớt phần nào nỗi uất ức trong lòng.
Chỉ có người đã trải qua n·ạn đ·ói thì mới biết nó khủng kh·iếp như thế nào.
Cảm giác ruột đói cồn cào liên tục, tay chân không có một chút sức lực, thân thể ngày càng yếu ớt.
Bản năng sinh tồn sẽ khiến bạn có thể nuốt vào bụng những thứ mà bình thường đến nghĩ cũng không dám.
Giống như chú chuột nướng mà tướng quân Lý Thông đang gặm lấy gặm để ở cách đó không xa.
Bình thường đến thịt gà, thịt heo mà nấu không ngon đều bị ném xuống đất cho chó nhai hết chứ đừng nói đến chuột chù hôi hám.
Ấy vậy mà giờ đến tướng quân cũng phải chắt chiu thịt chuột từng chút một.
- Tính ra cũng xem như là báo ứng, tướng quân Lý Thông còn phải gặm chuột chù, mình như này chẳng đến nỗi nào.
Người lính này tự an ủi mình bằng sự khốn khổ của tướng quân mà quên mất rằng được ăn no là nhu cầu cơ bản của con người.
Vốn dĩ họ sẽ phải tự an ủi mình một thời gian lâu nữa, chờ tới khi lương thực cạn kiệt hoàn toàn, đối mặt với uy h·iếp c·hết đói thì mới nổi điên.
Đây là tâm lý trì hoãn, chờ đợi may mắn của con người.
Nhưng bỗng một bài hát với điệu nhạc tươi vui vang vọng khắp nơi:
[Vì tôi luôn có một chiếc bụng đói
Bụng đói để ăn được hết tất cả món ngon trên cuộc đời
Nào cá nào tôm nào cua rất ngon tôi ăn luôn cả rau…

Người ta luôn nói rằng tôi ham ăn

Vì trong lòng tôi thật ra rất yêu những mâm cơm mẹ nấu
Mẹ đi chợ xa thật xa lúc hai bố con vẫn say giấc
Mồ hôi mẹ rơi trong bếp vì tôi]
Tiếng hát trong trẻo vui tươi, giai điệu nhẹ nhàng bắt tai nhưng ở trong tình huống này không khác gì đổ dầu vào lửa.
Những người lính canh gác trên tường thành vừa lạnh vừa đói, khó khăn lắm mới tự an ủi bản thân thì giờ lại bị những lời nhạc này khiến bụng kêu rột rột liên tục, không thể bình tĩnh nổi.
- Mẹ nó!
- Đứa nào hát đấy, muốn c·hết à!
Một người lính có vẻ nóng nảy đứng dậy chửi bới.
Ngay sau đó, cũng có vài người khác hưởng ứng theo, chứng tỏ khó chịu về lời bài hát không ở số ít.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy người nào hát, họ đang loay hoay thì bỗng phát hiện nguồn phát ra giọng nói là ở bên ngoài thành:
- Bên ngoài thành, hướng đông nam!
Toán lính nhìn theo hướng đó thì thấy nơi đó chẳng có gì cả, tối đen như mực.
- Cái gì vậy, sao không có ai?
- Là ma sao?
Không có người nhưng lại xuất hiện tiếng hát, khung cảnh quỷ dị này khiến những người lính yếu bóng vía sợ sun vòi lại, xôn xao bàn tán.
- Chẳng lẽ quỷ đói đang hát?

- Không giống, nghe giọng trẻ con mà?
- Trẻ con gì, cái này chắc chắn là yêu ma.
Ngay khi đám lính đang xôn xao bàn tán, Lý Thông từ phương xa tới quát:
- Nhốn nháo cái gì đấy, có tin tao lôi đi phạt theo quân pháp hết không.
Lý Thông gần đây cực kỳ khó chịu, dễ tức giận.
Vốn dĩ gã ta là bại tướng trốn chạy về phải bị xử phạt, thông qua lo lót tiền hối lộ nên chỉ bị giáng chức, chưa đến nỗi m·ất m·ạng.

Nhưng vì chức thấp, lại mới bại trận nên bị “đì” cho làm tướng lĩnh trông tường thành, vừa cực vừa mệt, đồ ăn lại ít.
Vậy nên gần đây hắn ta thường xuyên nổi giận đ·ánh đ·ập binh sĩ khiến cấp dưới sợ hãi tránh sang hai bên, cúi đầu run rẩy, sợ bản thân bị lôi đi đánh cho hả giận.
Đánh ở đây không phải chỉ là kiểu đánh phạt roi hay đánh lộn ngoài đường nhẹ hều mà dùng một cây gậy to bằng bắp đùi có đầu bọc sắt giã xuống.
Người yếu một chút, ăn vài gậy là đủ thăng thiên luôn nên các binh sĩ sợ hãi cũng dễ hiểu.
Lý Thông tự mình đi tới sát bên tường thành, liếc xuống dưới, ở đó quả nhiên là một vãi đất trống nhưng lại phát ra tiếng hát.
- Hừ, ta Lý Thông chưa từng sợ ma quỷ!
- Cầm súng ra đây, bắn vào đó, kiểu gì cũng hết.
Lý Thông vốn là kẻ tham lam, xảo quyệt, không tin quỷ thần nên ra lệnh cho thuộc hạ lấy súng hỏa mai bắn vào.
Đám lính tuy hơi sợ nhưng dưới cái uy của Lý Thông cũng không dám cãi lời, đành nhắm mắt bắn bừa, lẩm bẩm cầu nguyện trong miệng:
- Con không biết, con chỉ bị ép, có gì đừng bắt con.
- Đoàng, đoàng, đoàng!
Một loạt đạn được xả ra, tiếng nhạc chợt dừng lại sau loạt bắn.
Lý Thông cười ha ha:
- Thấy chưa, dăm ba con quỷ nhỏ, bắn vài cái là sợ thôi.
Nhưng lời của Lý Thông còn chưa nói xong thì tiếng nhạc lại tiếp tục vang lên.
Không những thế, từ dưới mặt đất còn bay ra một làn khói trắng thơm ngào ngạt mùi cơm tẻ và đồ ăn ngon.
- Thơm quá, mùi thịt gà!
- Mùi này chắc chắn là cơm tẻ hảo hạng, còn rau xào nữa.
- Có mùi thịt nướng!
- Nhưng giữa đồng không mông quạnh, chẳng có một bóng người, sao lại có mùi đồ ăn.
- Đúng rồi, có kỳ quặc!
- Khoan, dừng lại, coi chừng hít phải đồ ăn sẽ bị ma bắt đi đấy.
Những tên lính đang hít lấy hít để một cách say mê, nghe như vậy liền sợ hãi lùi lại.
Bởi trong suy nghĩ của họ, chỉ có ma quỷ mới dùng đồ ăn để dụ dỗ họ trong lúc này.
Chúng không hề biết rằng, tất cả chỉ là Thạch Sanh ở đằng xa m·ưu đ·ồ bí mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.