Chương 60: Xe tăng phiên bản “cổ đại”
- Đại ca, tối nay tụi nó mà ngủ được, em đi đầu xuống đất luôn!
- Đúng rồi, nửa đêm đang đói, lại bị t·ra t·ấn bằng những món ngon đậm mùi thế này thì không thức trắng đêm mới lạ!
- Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo đi theo tụi Hồ tặc làm loạn.
Ở dưới lòng đất, một nhóm thợ săn của Thạch Sanh đang nấu cơm, nấu đồ ăn với đầy mùi thơm nức mũi.
Trâu, gà, bò, lợn, dê đủ cả.
Nó được sử dụng để làm bữa khuya cho các anh em chiến sĩ trực ca đêm.
Nhưng thực ra đó chỉ là tác dụng phụ, mục đích chính của những món ăn này để t·ra t·ấn đối thủ bằng kết cấu dẫn khí giống bếp Hoàng Cầm trong Địa Đạo Củ Chi.
Địa đạo ngầm dưới đất này là do một số tướng lĩnh dự định sử dụng cho việc tập kích vào thành.
Nhưng sau khi phát hiện cơ hội, Trần Tí đã trưng dụng và thay đổi kế hoạch ban đầu.
Những làn hương mê người được dẫn theo những đường rãnh ngầm dưới lòng đất và tiếp cận đám lính gác trong vô hình.
Ngay cả tiếng nhạc cũng được dẫn tới chỗ đối phương theo cách như vậy với những ống đồng.
Điều này khiến vị trí phát ra tiếng nhạc và mùi hương cách xa nơi thạch Sanh ở, khiến đám lính trên thành Đại Lãnh dù t·ấn c·ông rơi vào không khí, bị dày vò đến mức thức trắng đêm không ngủ.
Chưa dừng lại ở đó.
Mờ sáng hôm sau, khi quân lính trong thành Đại Lãnh còn đang rã rời, phờ phạc vì trắng đêm cồn ruột không ngủ thì phía q·uân đ·ội nhà Trần cho “xe tăng” phiên bản cổ đại xuất hiện.
Mặt đất rung chuyển đều nhịp theo tiếng bước chân.
Cứ mỗi lần rung chuyển là ly nước trên tay của đám lính canh thành Đại Lãnh lại vơi đi một phần bởi lắc lư.
Còn sự rung lắc là bởi đ·ộng đ·ất hay run tay thì chỉ có người cầm mới biết.
Cả trăm con voi chiến mạnh mẽ được huấn luyện từ lâu mang theo đại bác ở trên lưng phát ra những tiếng gầm rú đáng sợ làm cho cả thành Đại Lãnh hoảng loạn cả lên.
Trên lưng mỗi con voi có nhiều người mang theo đại bác, hỏa hổ, hỏa cầu, tên nỏ, vân vân nhìn cực kỳ khủng kh·iếp.
- Là voi chiến, có cả pháo nữa!
- Quân địch t·ấn c·ông, mau kéo chuông cảnh báo!
- Tất cả tập hợp!
- Mịa nó, Voi chở đại bác thế này thì ai đỡ nổi.
Toàn bộ thành Đại Lãnh ráo riết chạy loạn xà ngầu lên vì sợ q·uân đ·ội nhà trần tổng tiến công theo bước chân tượng binh.
Họ hốt hoảng như vậy là vì cảnh tượng cả trăm con voi chiến khổng lồ với đại bác dàn hàng trước mặt như vậy thực sự quá đáng sợ, giống như thời hiện đại phải đối mặt với binh đoàn hàng trăm xe tăng vậy, người yếu bóng vía đã sợ tè ra quần.
Ở đất việt, voi chiến mang theo đại bác không phải là binh chủng gì hiếm lạ, chúng sở hữu sức công phá cực kỳ mạnh mẽ và hỏa lực từ xa của pháo cùng khả năng càn quét, cơ động do trên lưng voi, nó trở thành nỗi kh·iếp sợ của kẻ địch trong những địa hình thích hợp.
[Đáng tiếc, sau khi thần phục ngoại bang, các vị “hiền quân” vì sợ họ mất lòng, nghi ngại nên đã chủ động hủy bỏ hầu hết v·ũ k·hí nóng mạnh mẽ cùng lực lượng voi chiến hùng mạnh nên người hiện đại hầu như không được biết đến những chiếc “xe tăng” phiên bản cổ đại. ( Theo cá nhân tác giả, đáng lý bên tây phải trả tiền bản quyền do ă·n c·ắp công nghệ xe tăng của Việt Nam )]
Quay trở lại trận chiến, Trần tí ở phương xa, dùng ống nhòm quan sát q·uân đ·ội bên trong thành Đại Lãnh hỗn loạn liền cười nói:
- Không hổ là voi chiến, chỉ cần đứng đó đủ khiến kẻ địch kh·iếp đảm, sợ tè ra quần.
- Mục đích của chúng ta đã đạt tới, kẻ địch sẽ căng thẳng đề phòng không được nghỉ ngơi, cũng chẳng dám bước chân ra ngoài đất trống để giao chiến với chúng ta.
Trên thực tế, đội voi chiến này chỉ là chiêu hù dọa tâm lý để khiến thành Đại Lãnh rơi vào trạng thái căng thẳng mà thôi.
Voi chiến là thật do hậu duệ của Dã Tượng dẫn từ Gia Lai xuống nhưng hầu hết đại bác đều chỉ làm giả bằng gỗ và đá nhằm đánh lừa đối phương.
Hơn nữa, Trần Tí cũng không muốn lãng phí tượng binh quý giá để công chiếm thành Đại Lãnh ở trong túi.
Tượng binh chỉ cần đi dạo xung quanh thành uy h·iếp là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
- Đi thôi, chờ vài ngày nữa là thành Đại Lãnh tự khắc đầu hàng.
- Bây giờ chúng ta nên suy tính đến việc làm thế nào để thu hồi lại lãnh thổ từ tay Hồ tặc.
Trần Tí dẫn theo Dã Nguyên, hậu duệ của Dã Tượng đi vào trong doanh trướng, nơi hội tụ những tướng lĩnh quan trọng nhất của q·uân đ·ội nhà Trần.
Trần Chân, Trần Hưng Bang, Trần Toản, v.v rất nhiều anh tài làm mưa làm gió suốt trong khoảng thời gian này đều cung kính đứng nghiêm, chờ Trần Tí đi tới chủ trì cuộc họp.
- Các vị, chúng ta bây giờ đang có một cơ hội cực kỳ tốt để tiến quân xuống phía nam.
- Phòng tuyến kiên cố nhất của Hồ Tặc đã bị vô hiệu hóa, châu Khánh Hòa đã mở rộng cửa ngay trước mắt, tiếp sau đó là Ninh Thuận, Bình Thuận…
- Chỉ có pháo đài Diên Khánh là đồn trú một lực lượng lớn quân địch có khả năng phòng ngự.
- Mọi người thử phát biểu ý kiến của mình xem.
Như đã nói, mục tiêu của q·uân đ·ội nhà Trần không còn gói gọn trong một tòa thành hay một châu nữa mà chuyển sang t·ấn c·ông toàn diện nhằm giải phóng hầu hết lãnh thổ trước khi thực hiện trận quyết chiến cuối cùng với Hồ tặc.
Đại Lãnh tuy chỉ là một vùng đất nhỏ nhưng lại là chốt chặn kiên cố, vượt qua Đại Lãnh, nhà Trần có thể dễ dàng t·ấn c·ông xuống phía nam không có trở ngại.
Lý Nhân Kiệt đứng ra chắp tay tâu:
- Thưa bệ hạ, thủy quân của kẻ địch đã bị hủy hoại gần hết.
- Dựa theo tra khảo, số tàu thuyền còn lại đều tập trung ở gần Sài Gòn, hơn nữa nằm trong tay một số lực lượng thân Thiên Long Quốc.
- Trong khi đó thủy quân của chúng ta vừa thu nạp thêm một số cựu thần của Thiên Long Quốc, sức chiến đấu tăng mạnh, hoàn toàn làm chủ đường biển.
- Có thể thông qua hải quân để cắt đứt tiếp viện bằng đường thủy, tạo thành thế bao vây với số lượng quân rất nhỏ.
- Còn chủ lực có thể thoải mái đi đường vòng, nam tiến nhanh chóng.
Pháo đài Diên Khánh có một mặt hướng bắc tiếp giáp với sông Cái, chiếm giữ vị trí quan trọng, thuận lợi để can thiệp thủy chiến nhưng cũng dễ bị thủy quân chi phối ngược lại.
Nhưng mặt phía nam của pháo đài Diên Khánh lại là đất bằng thoải mái.
Trần Hưng Bang nghe Lý Nhân Kiệt nói như vậy liền đề ra nghi vấn:
- Tuy đường thủy qua sông Cái có thể bị chặn lại dễ dàng nhưng quân địch vẫn còn đường bộ.
- Mặc dù chúng ta vây g·iết khoảng hai vạn quân Hồ tặc rồi nhưng tổng binh lực của đối phương hiện tại còn rất lớn.
Sau khi nhìn thấy lượng quân đồn trú khổng lồ của đối phương ở thành Đại Lãnh, các tướng lĩnh nhà Trần dày dạn kinh nghiệm đã suy ngược lại số lượng q·uân đ·ội ước chừng của nhà Hồ.
Trần Chân hơi nhíu mày, sau đó nói:
- Quân đội nhà Hồ dù tinh thần chiến đấu cực kỳ kém nhưng sở hữu một lượng quân khổng lồ, trang bị đầy đủ, có thể tập trung mười vạn đại quân nếu đủ thời gian.
- Trong khi tổng binh lực có thể chiến đấu của chúng ta là chưa tới một vạn binh lính, chiến đấu trực diện sẽ rất khó.
Trần Tí liếc mắt nhìn Trần Chân, ông ấy có suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu vì dù sao chênh lệch về số lượng còn ở đó.
Nhưng họ không biết rằng Hồ Mị Ly cực kỳ kém về quân sự, chế tạo ra một lượng q·uân đ·ội khổng lồ nhưng chỉ toàn là trọng bộ binh chậm chạm, lề mề.