Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 38: Chương 38




Cảm giác cánh môi chạm vào rất rõ ràng và sâu sắc, toàn thân Kha Dữ như bị điện giật, phần nách tai bị hôn nóng đến không chịu nổi. Thương Lục chỉ chạm vào một chút rồi tách ra, cằm Kha Dữ vẫn bị hắn giữ nhẹ trong lòng bàn tay. Con người tự tin khoe trước tất cả mọi người mình từng hẹn hò sáu lần, bị fan trêu "Vừa nhìn là biết thành thạo", giờ phút này vẫn căng thẳng nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy.

"Này." Thương Lục nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Kha Dữ mở to mắt, Thương Lục vẫn nhìn anh ở khoảng cách gần, còn thiện ý nhắc nhở: "Mặt anh đỏ quá."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, không giống khiêu khích mà giống như đang nghiêm túc cảm thụ.

Kha Dữ: "..."

Muốn đánh người ghê.

"Kha Dữ, hình như anh cũng không thẳng như mình nghĩ đâu."

"Cũng? —— Không biết lớn nhỏ, phải gọi tôi là anh trai!"

Thương Lục lẩm nhẩm chữ này trong miệng, nhướn mày lên: "Anh có chắc là muốn tôi gọi như thế không? Nghe tình thú lắm đấy."

Mắt thấy tiếng "anh trai" chuẩn bị bật ra, Kha Dữ nhanh nhẹn bịt miệng hắn —— "Câm miệng!"

Thương Lục bật cười, giữ cổ tay anh: "Trêu anh thôi."

Kha Dữ bị hắn giữ tay nằm trong ngực, lại bị nhìn xuống từ trên cao, toàn thân lộ ra sự căng thẳng và bối rối không che giấu nổi. Thương Lục nhìn vào mắt anh: "Xin lỗi, hồi nãy anh hỏi tôi, có phải tôi sẽ có ảo tưởng lần thứ hai với anh không." Tầm mắt dời xuống, dừng trên đôi môi hồng nhạt, "Có lẽ tôi thất bại rồi, ảo tưởng lần này càng kinh khủng hơn."

Kha Dữ rốt cuộc không chịu nổi phải thốt lên: "... Đừng nói nữa."

Thương Lục che mắt anh lại, ghé vào vành tai anh nói: "Tuy rất muốn hôn anh, nhưng tôi không muốn vì sự bốc đồng và d.ục vọ.ng mà xâm phạm anh —— Nhắm mắt lại, nghe tiếng đóng cửa xong hãy mở ra."

Kha Dữ nắm cánh tay hắn: "Cậu định đi đâu?"

"Phòng khách."

Lòng bàn tay hơi nhột, là vì lông mi Kha Dữ vừa quét qua. Thương Lục vẫn che lại: "Ngoan, tôi không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh chướng tai gai mắt."

Kha Dữ ngây thơ nhắm mắt lại, bàn tay dời đi mang theo cả nhiệt độ nóng rực. Ánh đèn chiếu rọi vào mí mắt run rẩy, sau đó anh nghe thấy tiếng cửa kêu kẽo kẹt. Kha Dữ chậm rãi mở mắt ra, túm chăn trùm lên thân thể vẫn còn phát run. Trong phòng không có máy sưởi chuyên dụng, dì chủ nhà chuẩn bị cho hai người hai chiếc chăn bông dày cộp. Vài phút sau, Kha Dữ ôm một trong hai cái chăn trên giường đi ra phòng khách.

Thương Lục đang ngồi trên ghế sô pha đơn, thân hình quá cao lớn rất không hợp hoàn cảnh. Hai chân hắn cong lên, khuỷu tay đặt lên gối, mười ngón tay luồn sâu vào chân tóc. Kha Dữ ôm chăn tựa cửa nhìn thêm một lát, sau đó mới thản nhiên cười một tiếng: "Ê, đồ ngốc."

Trai thẳng ngốc nghếch nghe tiếng ngẩng đầu, hốc mắt hơi hồng hồng vì kích động.

Kha Dữ thô bạo ném chăn cho hắn, lại ngồi xuống bên người đối phương: "Hoài nghi nhân sinh à?"

"Không có." Thấy ánh mắt cười như không cười của Kha Dữ nhìn mình chằm chằm, hắn đành thừa nhận: "Một chút."

"Tôi đã nói với cậu rồi mà, trong giới giải trí không có thứ gọi là xu hướng tí.nh d.ục, mà cho dù cậu thích đàn ông thật cũng chẳng có gì phải trầm trồ ngạc nhiên, huống chi phần lớn đều là kiểu thấy không khí phù hợp là tìm nhau vui vẻ một trận thôi."

"Không khí phù hợp..." Thương Lục khàn khàn hỏi, "Vui vẻ một trận?"

Kha Dữ chống má: "Cậu cho rằng trong đoàn phim chỉ có nam nữ cặp nhau thôi á? Nam với nam cũng có nhé."

"Anh..."

"Tôi thì không có, nhưng cũng không phải lần đầu bị đàn ông hôn." Kha Dữ nhẹ nhàng nói, còn bâng quơ quàng tay qua vai hắn, "Cậu thấy đấy, buổi tối không ngủ được, cảm xúc kích động dễ làm ra nhiều chuyện ngu ngốc lắm. Với lại, đã mấy ngày cậu không ngủ rồi?"

Thương Lục nghiêm túc nói: "Hôm qua ngủ được ba tiếng."

Giống như đang báo cáo.

Kha Dữ không nhịn được cong khóe môi: "Có tiến bộ đấy, hôm nay tranh thủ ngủ bốn tiếng nhé? Tôi mang chăn ra cho cậu rồi, cậu muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng tôi vẫn kiến nghị cậu nên về giường đi."

Thương Lục quan sát anh bằng ánh mắt xa lạ, sau một lúc lâu, hắn thì thầm: "Hình như anh không mấy để ý nhỉ."

"Để ý cái gì? Bị người đồng giới quấy rối hả? Trông cậu hùng hổ như thế đương nhiên tôi phải căng thẳng rồi," Kha Dữ thản nhiên giải thích, "Nhưng cũng chỉ thế thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Thương Lục còn muốn nói nữa, nhưng Kha Dữ không cho cơ hội: "Có phải do lâu lắm rồi không tiếp xúc với phái nữ không? Hay là để tôi giới thiệu bạn gái cho? À không, gia cảnh cậu như thế hẳn là không thiếu cô theo đâu."

Thương Lục bình tĩnh nói: "Không thiếu."

"Hay là ngày mai cậu xin đoàn phim nghỉ, đi về trước đi." Kha Dữ nghiêm túc kiến nghị, còn cảm thấy đó là biện pháp hay, "Ở chỗ này ngủ không ngon, mỗi ngày còn phải làm việc nặng. Nếu cậu muốn hiểu biết về hệ sinh thái trong đoàn phim, thông minh như cậu mấy ngày nay hẳn cũng nên nhìn thấu rồi, không cần lãng phí thời gian nữa."

Thương Lục bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh thì tính sao?"

Kha Dữ tạm dừng một chút, mỉm cười: "Tôi thế nào cơ? Cậu đã dạy tôi rồi mà? Cho cá không bằng dạy người bắt cá, tôi cũng muốn tự mình thử xem, chẳng lẽ sau này tôi cứ phải dựa dẫm cậu mãi sao?"

Rốt cuộc Thương Lục phải vạch trần: "Anh đang đuổi tôi."

"Không có," Kha Dữ thản nhiên nhìn hắn, ngữ khí trêu cợt: "Tôi đuổi cậu làm gì? Còn ước cậu giúp tôi phân tích hết nửa sau kịch bản luôn kia."

Thương Lục nhìn anh thêm một lát rồi liếc ra chỗ khác, lạnh lùng từ chối: "Tôi không đi, ngày mốt còn phải đi Đại Lý."

"Tôi đâu có nói là muốn đi? Tôi không rảnh, đã đặt vé máy bay trở về Ninh Thị rồi, có ba bìa tạp chí và hai bộ ảnh quảng cáo sản phẩm phải chụp, sau đó còn phải đi đoàn phim của Ưng Ẩn làm khách mời một ngày. Mấy buổi phỏng vấn xếp lịch cũng kín lắm, hơn nữa sắp cuối năm rồi, phải đi thăm hỏi các thầy các tiền bối, lại còn phải về quê." Kha Dữ liệt kê một vòng cho hắn nghe, tốc độ không nhanh nhưng luôn cúi đầu, cuối cùng mới từ chối khéo: "Nông trường gì đó, để lần tới có cơ hội lại bàn sau."

Thương Lục yên lặng nghe cho xong, đáp một tiếng, "Tôi hiểu rồi. Còn lại hai ngày, tôi sẽ ở đến khi đóng máy." Nói rồi hắn lại cười, "Anh không cần trốn tránh tôi đâu, tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách."

Không biết vì sao, nghe Thương Lục nói ra lời như nguyện mà đáy lòng anh vẫn nảy sinh một cơn đau âm ỉ kỳ lạ.

Hắn nói giữ khoảng cách thì thật sự giữ khoảng cách, chỉ giúp anh phân tích thêm mấy cảnh diễn cuối thông qua WeChat. Thời điểm bắt đầu quay, ánh mắt nghiêm túc nóng rực của đạo diễn biến mất, có đôi khi Kha Dữ không nhịn được phải quay đầu nhìn về hướng máy quay phim, chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng nghiêm túc của Thái Tư. bên người ông ta đã thay một trợ lý khác, Thương Lục không ở gần máy quay nữa, về phần hắn ở đâu, trốn trong góc nào, không phải Kha Dữ liếc mắt một cái là tìm được ngay. Mà dù có ngẫu nhiên bắt gặp, Thương Lục chỉ lịch sự khẽ mỉm cười một cái xem như chào hỏi.

Thịnh Quả Nhi giữ dù hai ngày quả thật là từ sướng về khổ, thi thoảng xoa xoa bả vai bâng quơ giận dỗi: "Hôm nay sao không có ai tới giúp mình căng dù nhỉ?"

Kha Dữ xót cô bé, cũng ngại cô phải nâng dù quá cao nên dứt khoát đặt dù lên vai mình, tán dù bị ép rất thấp, gần như che khuất một nửa thân hình anh.

Cảnh đóng máy là trận ẩu đả với A Hổ. Làm sao Phi Tử đánh thắng được A Hổ? Lúc bắt đầu còn có thể chống đỡ vài lần, sau đó chỉ cam chịu nhận đòn. Mặt trời hong bụi đất khô cong, A Hổ đánh Phi Tử ngã xuống đất, cậu ta cuộn tròn người, vẫn chỉ mặc một chiếc áo thun, bả vai và xương sống lộ rõ mồn một, cái đầu được bảo vệ dưới cánh tay phát ra từng tiếng nức nở đau đớn và vô nghĩa.

Cảnh càng về cuối càng khó khống chế, động tác được thiết kế sẵn, nhưng A Trác đóng vai A Hổ không dám ra tay vì sợ làm bị thương Kha Dữ, anh ta đánh quyền rất nhẹ, lên hình trông gượng gạo đến mức làm Đường Trác thở ngắn than dài. Kha Dữ dùng mu bàn tay lau bớt bụi đất và mồ hôi trên mặt: "Anh cứ đánh thật đi."

A Trác cười khổ: "Thầy Kha đừng trêu tôi nữa, tôi mà cho cậu ăn đấm thật thì fan cậu giết tôi mất?"

Kha Dữ nói nhàn nhạt: "Tôi không có fan."

Cuối cùng vẫn nhờ Đường Trác dẫn đường mà một quyền kia mới có cảm giác đánh thật, nếu không phải vì tiết tấu không hợp, anh ta thật sự rất muốn quay ở tốc độ hình ảnh cao. Kha Dữ đã hóa trang mặt bị đánh bầm dập, A Trác siết chặt nắm tay đấm mạnh vào hàm dưới bên phải, máu lập tức chảy ra. Kha Dữ dùng đầu lưỡi chạm chạm má trong, phun ra bọt máu, ánh mắt tàn nhẫn nhưng dưới đáy mắt vẫn còn một tầng sợ sệt, là phản xạ của những người vốn ở tầng đáy xã hội.

Phó đạo diễn Trương thì thầm nói nhỏ với chỉ đạo sản xuất: "Có phải tôi ảo giác không, hình như Kha Dữ diễn càng ngày càng tốt thì phải?"

Chỉ đạo sản xuất cong môi, đồng cảm gật đầu: "Tôi cũng thấy thế."

Hai người tiến đến một nhận thức chung: Tuy Đường Trác xuất thân biên kịch nhưng hình như còn biết đào tạo diễn viên hơn cả Lịch Sơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cắn một miếng bánh khó lòng béo nổi, anh có được ngày hôm nay hẳn cũng nhờ mấy bộ phim trước Lịch Sơn đã tận tâm tận lực dạy dỗ đào tạo.

Tiếng hô "Cắt" vang lên cực kỳ phấn chấn, Kha Dữ đứng dậy, Thịnh Quả Nhi là người thứ nhất chạy ra giúp anh phủi bụi đất trên người. Tất cả mọi người ra sức vỗ tay, Đường Trác nhận bó hoa từ tay lão Đỗ: "Thầy Kha, chúc mừng đóng máy!"

Hoa tặng hôm nay là hoa lys hương thơm bay xa mấy mét, phía sau còn có bánh kem. Kha Dữ ôm bó hoa mà chợt nhớ đến ngày còn ở làng đô thị, sân thượng trồng đầy hoa hồng, hoàng hôn buông xuống, hai lon bia mở nắp, sơ mi trắng bay phấp phới trong gió, cùng với tiếng bọt khí tanh tách khi hai chiếc lon chạm vào nhau. Chỉ một người vỗ tay, chỉ có một tiếng "Chúc mừng đóng máy", vậy mà anh không hề thấy cô đơn chút nào.

Anh đi xuyên qua đám đông tìm được Thương Lục. Hắn đứng ở rìa ngoài cùng, tư thái bình thản, vỗ tay cũng lộ ra vẻ lười biếng, khóe môi cười nhạt, đôi mắt vẫn nhìn anh chăm chú.

Kha Dữ nhớ lại lời hôm qua Đường Trác nói trong lúc giảng diễn, anh vừa định trở về thì đột nhiên nghe anh ta nói: "Bộ phim này có lẽ sẽ cầm đi tranh giải đấy."

Ngực anh thắt lại, còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Trác đã ôm chầm anh gập cả người xuống, ngẩng đầu lên lần nữa đã không thấy người đâu, trước mắt chỉ còn lại những gương mặt nhiệt tình kích động.

Không khí phim trường rất thoải mái, tất cả mọi người đều tranh cướp chụp ảnh chung, Kha Dữ vẫn mặc nguyên bộ đồ hóa trang thành thạo tươi cười, cực kỳ kiên nhẫn. Tổ quay phim đang thu dọn thiết bị, Kha Dữ chủ động đi qua nói lời cảm ơn từng người, nhưng không tìm thấy bóng dáng Thương Lục.

"Hình như không đủ người thì phải," Kha Dữ nói nửa đùa nửa thật, "Tôi không bỏ sót thầy nào đấy chứ?"

"Úi chà!" Lão Phó vỗ trán, "Sót mất fanboy của cậu rồi."

Kha Dữ cười cười: "Chú đang nói Thương Lục à? Cậu ấy không ở đây sao?"

"Cậu ta nói có việc phải đi trước —— Hầy, người trẻ tuổi mà, chôn chân ở chỗ này một tuần rồi, phải chớp thời cơ đi chơi chứ? Cũng không tham gia liên hoan luôn!" Nhưng vì Kha Dữ đã chủ động hỏi, lão Phó đành thay mặt Thương Lục cảm ơn: "Tôi thay mặt cậu bạn nhỏ chúc mừng thầy Kha đóng máy nhé, chúc cậu càng ngày càng diễn hay, phòng bán vé bảo đảm, rating cầu vồng!"

Kha Dữ ngẩn người, miễn cưỡng cong môi trước lời chúc tụng tốt đẹp: "Cảm ơn."

Buổi tối có tiệc liên hoan, Thịnh Quả Nhi trở về phòng giúp anh thu dọn hành lý. Lên đến lầu hai, trước cửa phòng đóng kín có đặt một lọ thuốc nhỏ.

"Đây là gì thế nhỉ?" Thịnh Quả Nhi cúi người nhặt lên, hít ngửi như con mèo con, "Thuốc cao gì à? Thơm quá."

Kha Dữ nhận lấy, nhẹ nhàng nói: "Là thuốc hỗ trợ lành vết thương và liền sẹo, thuốc gia truyền của người Nạp Tây đấy."

"Thế sao nó lại ở đây? Ai tặng... À, chắc là lão Đỗ, hoặc thầy A Trác rồi," Thịnh Quả Nhi gật gù, "Thấy miệng anh trầy da, sợ bị fan mắng chứ gì?"

Kha Dữ nắm bình thuốc nhỏ trong tay, "Ừ" một tiếng rồi chậm rãi đi vào phòng, "Anh cũng nghĩ thế."

---

Lời tác giả:

Không ngờ được đúng không, thầy Kha mới là "cờ đỏ" trêu người ta xong bỏ chạy...

Cảnh ám muội rất là vui, tôi viết xong quéo dữ lắm, nhưng nếu ngoài đời có người làm thế thật thì tôi cũng... chạy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.