Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 39: Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi tổ chức liên hoan là một nhà hàng địa phương phục vụ đặc sản cá hồi vân Lệ Giang ba món. Kha Dữ quen ăn uống thanh đạm, hơn nữa sắp tới phải đi chụp ảnh nhiều nên ăn cực kỳ ít.

Nhưng rượu thì uống không ít chút nào.

Mọi người đều biết tửu lượng anh vốn cao, lười đi mời rượu nhưng ai đến kính cũng không từ chối, cả bữa ăn ít nhất đã uống hết nửa cân rượu trắng. Càng về cuối tiệc, cả đám càng uống hăng, còn khui thêm ba bốn chai vang đỏ, riêng mình Kha Dữ đã uống hết một chai. Đây không phải lần đầu Thịnh Quả Nhi đi xã giao với anh nhưng vẫn phải run rẩy, sắc mặt anh chủ nhà cô không hề đổi, đứng dậy không lung lay khiến cả bàn người nghiêng trái ngã phải trông càng buồn cười gấp bội.

Tiệc tan, Thịnh Quả Nhi vừa lái xe vừa lẩm nhẩm tính giờ, khoảng mười phút sau xe bị kêu dừng, đèn vừa lóe lên cửa xe đã bật mở, đồng thời kéo theo một chuỗi tiếng bước chân hỗn độn.

Kha Dữ bám vào dải rào chắn sơn phản quang, nôn đến tối tăm mặt mũi.

Thịnh Quả Nhi vặn sẵn bình nước khoáng đứng chờ một bên.

Với địa vị của anh, trong tiệc liên hoan cỡ này dù không uống rượu cũng không ai dám nói ra nói vào một tiếng. Thế nhưng Kha Dữ có thói quen quay xong một bộ phim luôn đích thân đi cảm ơn nhân viên đoàn phim từ trên xuống dưới, từ lớn như đạo diễn phó đạo diễn nhà sản xuất đến nhỏ như nhân viên ánh sáng nhân viên đạo cụ trợ lý quay phim. Anh khiêm tốn cảm ơn, người dưới biết điều đương nhiên cũng phải đáp lại, cuối cùng đến cuộc liên hoan nào cũng bị kính rượu không ngừng.

Thịnh Quả Nhi khẽ thở dài một tiếng, với cái nơi chỉ xài luật rừng như giới giải trí, uống rượu kính rượu là chuyện chạy trời không khỏi nắng, so với đau lòng, cô nàng càng thấy may mắn vì ít ra tửu lượng Kha Dữ vẫn tốt hơn người thường.

Bình nước cạn sạch sau hai giây, sau đó bị bóp kêu ken két. Kha Dữ cúi đầu hít thở, lại khàn giọng kêu Thịnh Quả Nhi lấy thêm một bình nước nữa.

Thịnh Quả Nhi nghe lời mở cốp xe ra, không quên nhiều chuyện: "—— Hình như hôm nay anh say hơi nặng ấy nhỉ."

Hơn nữa cơn say còn đến rất nhanh, mọi lần vẫn có thể ngủ một giấc xong mới bắt đầu phản ứng, hôm nay thì không trụ nổi mười phút.

Thịnh Quả Nhi đưa thêm một bình nước, nói thầm: "Chẳng trách người ta nói tâm trạng càng không tốt càng dễ say..."

Hai tay Kha Dữ chống lên đầu gối, nghe vậy liếc cô một cái: "Tâm trạng ai không tốt?"

Thịnh Quả Nhi ngửa đầu khoa trương thở dài: "Ai nôn càng lợi hại, tâm trạng người đó càng không tốt."

Theo lý thuyết, vất vả lắm mới tới ngày đóng máy, nửa sau phim càng quay càng dễ vào trạng thái, người sáng suốt đều nhận ra anh đã thông suốt vai diễn rồi, hẳn phải càng thoải mái vui vẻ mới đúng, vậy mà từ lúc kết thúc công việc đến giờ Kha Dữ vẫn luôn thất thần không vui.

Kha Dữ súc miệng thêm lần nữa, bướng bỉnh chống chế: "Là tại anh say độ cao."

Ngọc Hồ cách xa vùng nội đô, lão Đỗ rất chu đáo, đã sắp xếp cho mấy vị địa vị cao nhất đoàn ở lại khách sạn gần đó. Thịnh Quả Nhi vội vàng xả nước vào bồn tắm, lại gọi thêm một chén hoành thánh tôm tươi thanh đạm, mọi việc chỉ tốn mấy phút, vậy mà quay đi quay lại đã thấy Kha Dữ mệt mỏi ngủ quên trên sô pha mất rồi. Áo sơ mi trắng nhàu nhĩ cắm trong quần tây ống rộng phác họa ra đường eo thon chắc. Kha Dữ vào nghề bao nhiêu năm thì Thịnh Quả Nhi ở bên anh bấy nhiêu năm, đã vô cùng quen thuộc với thân thể khiến vô số cô gái gào thét điên cuồng kia, nhưng mỗi lần nhìn đến vẫn không khỏi căng thẳng hồi hộp.

Cổ áo sơ mi mở rộng bại lộ xương quai xanh và một vùng kiều diễm trắng bóc dưới ánh đèn. Kha Dữ ngửa đầu, yết hầu nhô lên trên cần cổ dài mảnh, vì say mà hơi lăn lăn. Khuôn mặt Thịnh Quả Nhi hồng hồng, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu chỉ có thể nhìn ngang ngó dọc.

Trong giới có vô số người tán tỉnh anh cả nam lẫn nữ, thậm chí có phú bà mang theo lời mời đại ngôn kếch xù chỉ để được cùng anh ăn bữa cơm, Mạch An Ngôn ra mặt nhận giúp, anh từ chối rất dứt khoát, còn không tiếc công giả vờ tông xe đi ăn cơm bệnh viện mấy ngày. Một mặt, Thịnh Quả Nhi rất tin tưởng vào lời thú nhận "đã hẹn hò sáu lần" của anh chủ, mặt khác lại âm thầm nghĩ, dường như anh hẳn là không hề có d.ục vọ.ng muốn yêu đương tán tỉnh ai cả.

Hết thảy mọi thứ trong cái vòng danh lợi đó —— tiền tài, phong cảnh, đèn flash, vinh quang, danh vọng, người người săn đón vây quanh, Kha Dữ không để tâm đến bất cứ thứ gì. Anh độc lai độc vãng, tai tiếng quấn thân cũng không thấy hoảng loạn, ngoại trừ đóng phim, với những chuyện khác anh đều tỏ thái độ hài hước lạnh nhạt, cơ bản không có nhu cầu chứng minh trong sạch.

Thịnh Quả Nhi không có chút năng khiếu thưởng thức điện ảnh nào, vậy mà giờ phút này vẫn nhanh trí hiểu được, có lẽ Kha Dữ hay lọt mắt xanh các đạo diễn lớn chính nhờ vào vẻ tự do bất cần, không cố tình sắp đặt đó.

"Anh ơi?" Cô nàng nâng người dậy, Kha Dữ đáp trả, quàng tay qua vai trợ lý nửa mê nửa tỉnh khập khiễng đi vào phòng tắm.

"Có muốn em giúp không ạ?"

Kha Dữ chống bồn rửa tay lắc lắc đầu, chớp chớp mắt để ép mình tỉnh táo, "Không cần —— Em còn muốn cưới chồng không thế? Có nhìn hết thân thể anh cũng không cưới em đâu..." Tay đột nhiên trượt một cái, toàn thân Kha Dữ nghiêng qua một bên, may mắn được Thịnh Quả Nhi đỡ kịp: "Mẹ ơi, thế này mà đòi cưới em á..." Thịnh Quả Nhi cạn lời, ngữ khí như nói chuyện với trẻ con: "Em ra ngoài đây, anh tự cởi quần áo đi, lúc bước vào phòng tắm nhớ bước cẩn thận, nằm xuống thì gõ hai cái cho em biết —— nhớ chưa?"

Kha Dữ cười một tiếng, mất kiên nhẫn phất tay: "Cút đi."

Nước nóng bao phủ toàn thân, một tiếng thở dài truyền ra giữa màn sương trắng. Kha Dữ nhắm mắt tựa vào thành bồn, sau một lúc lâu mới nhờ Thịnh Quả Nhi đưa điện thoại vào.

Anh không phải người nghiện chơi điện thoại, cho nên một khi dán mắt vào điện thoại không rời sẽ càng dễ gây chú ý. Thịnh Quả Nhi đoán, thứ làm anh khác thường như vậy chỉ có thể là cái hộp thư thần bí kia. Cô nàng đặt ánh mắt vào nơi an toàn nhất, đưa điện thoại ra mấy giây đã được đối phương tiếp lấy. Thịnh Quả Nhi lắm miệng hỏi: "Khuya thế này rồi vẫn còn gửi email ạ?"

Kha Dữ nhắm mắt, ấn ấn huyệt thái dương: "Câm miệng."

Anh kiểm tra từ sớm, chuyến bay mà Thương Lục có khả năng lên nhất hẳn đã đáp xuống sân bay Ninh Thị từ một tiếng trước, bây giờ có thể nối liên lạc được rồi.

Bấm mở WeChat, khung thoại của hai người còn dừng lại ở cuộc trao đổi về kịch bản, ngữ khí bàn công việc cực kỳ nghiêm túc.

Con trỏ màu xanh lục nhấp nháy, ngón cái do dự mãi, qua một lúc lâu chỉ đánh ra một dòng đơn giản: [ Về Ninh Thị chưa? ]

Vốn chuẩn bị tâm lý Thương Lục sẽ không hồi âm, không ngờ hắn trả lời trong vòng một giây: [ Chưa về. ]

"Chưa về?" Chuyến bay delay à? Nhưng hắn không ở trên trời... Giữa cơn say váng vất, Kha Dữ miễn cưỡng phỏng đoán, hay là còn ở sân bay Lệ Giang?

[ Đang ở Đại Lý. ]

...À.

Kha Dữ chậm chạp đánh [ Cậu tự đi trước rồi? ], sau đó xóa dần xóa dần. Đầu óc quá choáng váng, anh thay thế bằng một câu không liên quan: [ Cảm ơn bình thuốc của cậu. ]

[ Đừng khách sáo. ]

Cuộc đối thoại nên dừng ở đây rồi. Thương Lục giữ khoảng cách quá tuyệt đối, nếu ở trạng thái tỉnh táo, Kha Dữ chắc chắn sẽ lập tức tắt điện thoại —— đáng tiếc lúc này không phải. Vậy là anh chủ động đổi đề tài: [ Lần trước cậu nói bạn cậu không tiếp khách lẻ mà? ]

[ Không đi một mình, bạn tôi giới thiệu cho một cô đi cùng. ]

Thịch! Lồng ngực trầm xuống, ý thức trì độn vì men say cảm nhận được một cảm xúc quá xa lạ, Kha Dữ nhếch khóe môi, "Nhanh thật đấy".

[ Tôi đâu biết làm sao, cứ bị nhắc mãi, vốn định kéo anh qua giúp tôi chắn rồi đấy chứ. ]

Kha Dữ trêu chọc không mấy tinh tế: [ Cậu muốn chứng minh mình thẳng nên mới đi tìm bạn gái hả? ]

[ Nhân phẩm tôi nát đến mức đấy cơ à? Không đâu, có hứng thú thì mới tiếp xúc chứ. ]

Không thể hỏi tiếp. Uống rượu xong vốn đã đủ ngốc rồi, nếu còn hỏi tiếp có khi sẽ hỏi là "Vậy cậu có hứng thú thật không" mất, anh trai ruột người ta còn chưa quản nhiều đến thế. Kha Dữ nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nề, đoạn gửi tin nhắn thoại: "Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Qua một lát sau Thương Lục mới trả lời: [ Đang giúp cô ấy chụp star trails*, gần đây anh vất vả rồi, ngủ ngon, về Ninh Thị lại gặp. ]

*Star trails: một kỹ thuật nhiếp ảnh phơi sáng không gian ban đêm trong khoảng thời gian dài với mục đích lưu lại những vệt sao chạy trên bầu trời. Bên cạnh đó, đây cũng là cách các nhiếp ảnh ảnh gia chuyên nghiệp thể hiện sự chuyển động của trái đất khi nó tự quay quanh trục của chính mình.

Chụp star trails là một chuyện rất phiền, phải ra khu vực ngoại thành không có đèn đóm gì, phải chọn những đêm trong vắt không gió không mây không trăng, phải chụp đúng giờ, thường xuyên kiểm tra xem xét, cả đêm không thể ngủ thẳng giấc.

Cô nam quả nữ giữa đêm đông Đại Lý dắt nhau đi chụp star trails, lại là lần đầu gặp mặt... Thế này đâu chỉ là "hứng thú", phải là "cực kỳ hứng thú" mới đúng —— Mới gặp mặt đã cực kỳ hứng thú, còn không phải gọi là vừa gặp đã yêu sao? Với cái tính lịch sự của Thương Lục, hắn sẽ khơi ra một ít chuyện thú vị để giảm bớt không khí gượng gạo, sẽ cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô gái kia... Tuy hắn chưa yêu ai bao giờ nhưng hiển nhiên ở cùng ai cũng dễ chịu, có thể xử lý tất cả mọi việc hợp tình hợp lý.

[ Lãng mạn quá nhỉ ] Kha Dữ lịch sự trả lời.

Ánh đèn phòng tắm dường như cũng chứa nhiệt độ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh. Điện thoại vô thức trượt khỏi tay, chỉ trong nháy mắt đã rơi tõm xuống bồn tắm.

Tiếng nước bắn lên tung tóe, Kha Dữ vô cảm ung dung nhặt điện thoại cứ như không có chuyện gì to tát. Mất cả buổi sau anh mới chậm chạp chửi thề một tiếng "Mẹ kiếp."

Anh không biết vừa rồi điện thoại có thêm một tin nhắn mới.

.

Bọn họ thật sự gặp lại nhau ở Ninh Thị. Giao dịch sang tên căn hộ là chuyện cấp bách, anh giao lại toàn quyền cho văn phòng tư vấn bất động sản xử lý, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần cho bên bán thời gian một tháng để chuyển nhà là được. Không ngờ bên môi giới nghe yêu cầu xong liền khó xử đáp lời: "Bên mua không đồng ý."

"Không đồng ý?" Kha Dữ sửng sốt, "Anh xác định người mua họ Thương tên Lục đúng không?"

"Đúng là anh Thương, nhưng anh ta cũng giao hết cho bên cố vấn xử lý, tôi không liên hệ được với chính chủ."

Kha Dữ: "..."

Lúc này Thương Lục đang được nhân viên làm vườn hướng dẫn hạ một gốc tùng la hán* lớn vào hố đất, thân cây rất cao, tán lá rậm rạp, chất lượng thuộc hàng đỉnh cấp. Hắn vốn chỉ cần cầm xẻng làm dáng một chút thôi, thế nhưng thợ làm vườn vẫn không khỏi run rẩy, sợ hắn làm tổn thương gốc cây —— Chưa nhắc tới cái giá ba triệu cao ngất trời, chỉ nghĩ đến chuyện cái cây này đã trải qua ba đời thợ làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, nuôi ra linh tính, cẩn thận thêm một chút cũng không thừa.

*Tùng la hán:

Chú Minh cầm điện thoại đứng một bên: "Cậu chủ, có điện thoại của cậu Kha."

Khuôn mặt sầm sì suốt mấy ngày hiếm hoi có thêm chút ý cười, Thương Lục ném cái xẻng xuống, thong thả tháo bao tay, đeo tai nghe lên: "A lô."

Kha Dữ nói thẳng: "Người môi giới nói cậu yêu cầu tôi phải chuyển đi trong vòng ba ngày?"

"Sao lại thế được?" Thương Lục thản nhiên phủ nhận: "Có phải anh ta nghe nhầm rồi không."

Nhầm cái rắm, truyền đạt qua lại bao nhiêu lần, còn nói chắc chắn hơn cả kim cương kia kìa!

"Tôi không thể dọn nhà trong vòng ba ngày được, vẫn đang tìm nhà mới, nếu cậu thật sự còn muốn giao dịch thì ——"

"Số lượng bất động sản tôi phải sang tên nhiều lắm," Thương Lục ngắt lời, "Có khi cố vấn của tôi nói nhầm đấy."

Kha Dữ nghẹn họng, nghe Thương Lục nói bên tai: "Tôi làm sao nỡ để anh chuyển nhà gấp gáp như thế? Anh không cần dọn đi đâu hết, muốn ở đấy cả đời cũng được."

"..." Trong ngực chợt dâng lên một cơn khô nóng khó hiểu, anh bất đắc dĩ kéo kéo cổ áo, stylist đứng bên cạnh vội kêu to: "Kìa thầy Kha, thầy Kha, anh đừng nhúc nhích —— cà vạt này dễ nhăn lắm, chờ chụp xong hãy kéo."

Hóa ra là đang chụp tạp chí. Thương Lục hiểu rõ, cắm một tay vào túi đứng giữa khu vườn ngập ánh nắng, nheo mắt nhìn bức tường mọc đầy hoa nhài trắng ở xa xa, "Thầy Kha, mấy hôm nay không liên lạc thì thôi đi, vừa gọi điện chỉ để hỏi tội tôi à?"

Nghe rất tủi thân.

Kha Dữ đứng tùy ý để stylist lăng xăng chỉnh này chỉnh kia trên người, chưa kịp mở miệng lên tiếng thì Thương Lục lại nói: "Tôi tưởng dù thế nào chúng ta vẫn là bạn bè, không ngờ trong lòng anh tôi là loại người đó. Anh làm tôi buồn quá."

"Tôi..."

Dù điện thoại có tốt đến cỡ nào cũng không thể không lọt chút âm thanh ra ngoài, trong miệng stylist đang ngậm ba cái kim băng, tranh thủ lúc rỗi rãi liếc anh một cái. Ánh đèn studio quá sáng chói, tuy sắc mặt người này lạnh như băng nhưng vành tai lại đỏ rực. Qua thêm một lát, anh còn cong ngón tay lên che môi, ánh mắt lấm lét nhìn sang chỗ khác, khóe môi không khống chế nổi mà hơi cong một chút.

Nét mặt thu lại rất nhanh, nhưng những người có mặt trong studio vẫn trông thấy hết.

"Có phải anh nên mời tôi ăn cơm xin lỗi không?" Thương Lục tốt bụng nhắc nhở.

"Nghiêm trọng đến thế cơ à?" Kha Dữ hoài nghi.

"Đúng rồi," Thương Lục liếc nhìn chú Minh, chú ta lập tức giả vờ ngắm phong cảnh. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói rất quả quyết: "Tôi ghét nhất là người ta nói oan cho tôi nhé."

Một công tử nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, trên có cha mẹ anh chị nuông chiều, lại sở hữu tài năng mà Tổ chạy theo bón tận miệng, ngoại hình đẹp đẽ, ông trời ném hắn xuống nhân gian đúng là không phải để chịu đựng khinh bỉ tủi nhục. Thấy Kha Dữ miễn cưỡng bị thuyết phục, Thương Lục thừa thắng xông lên: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, lời xin lỗi phải giải quyết ngay cho nóng, chiều nay chụp ảnh xong tôi qua đón anh."

Bây giờ đang là 11 giờ trưa, anh vẫn còn một bộ tạo hình nữa, dự kiến sẽ xong việc khoảng 2 giờ chiều. Kha Dữ cảm giác rõ ràng rằng mình vừa bị dắt xuống hố, "... Cậu gài tôi hả?"

Thương Lục cười một tiếng, ôn hòa nói: "Tôi đâu dám?"

Cúp máy, chú Minh nhận tai nghe mà hắn ném qua rồi đưa đôi bao tay ra, miệng hỏi: "Tôi cười được không?"

Thương Lục liếc chú ta một cái: "Lắm miệng."

Chú Minh đâu hề sợ hắn, cung kính đi theo nghe hắn sắp xếp: "Tối nay sẽ có khách tới chơi, anh ấy là người Triều Sán, thích ăn hải sản, phiền chú chuẩn bị giúp."

Đồ ăn Triều Sán là đỉnh cao của ẩm thực Trung Hoa, chú Minh cười nói: "Cũng khá khiêu chiến đấy."

Trong nhà không ai hút thuốc, Thương Lục tiếp tục tỉ mỉ dặn dò: "Chuẩn bị một ít Vân Yên."

"Rượu thì sao?"

"Rượu..." Thương Lục trầm ngâm, mấy lần cùng nhau ăn cơm, bộ dạng Kha Dữ không giống người thích uống rượu, "Chọn hai loại rượu thích hợp dùng với hải sản —— Cuối bữa không cần thìa là hay ngải cứu đâu, chọn mấy loại rượu mùi vị ngọt đi."

"Xem ra vị khách này thích ngọt."

Lần trước bôi thuốc, dáng vẻ anh bâng quơ nói mình không thích chịu khổ chỉ thích ngọt ngào sung sướng vẫn còn ghi tạc trong lòng, Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Chuẩn bị nhiều đồ ngọt, loại ít đường ít calo —— còn gì nữa không nhỉ?"

Chú Minh không khỏi cười thành tiếng.

Thương Lục dừng chân quay đầu: "Chú cười gì thế?"

"Đây là lần thứ hai căn nhà này có khách viếng, lần trước cô hai và cô út tới chơi, cậu không hỏi đến một câu nào." Chú Minh chế nhạo không hề khách khí, cũng không tính Thương Minh Bảo, "Xem ra vị khách này còn quan trọng hơn cả cô hai."

Thương Lục mặc kệ chú ta mà đi thẳng về hướng thợ làm vườn, chỉ là khóe môi vẫn vô thức cong lên.

Thợ làm vườn đã hạ thổ đến cái cây thứ hai, thời tiết giữa tháng 12 mà áo sơ mi trên người ông ta vẫn ướt đẫm. Đại sư đã bấm tay tính qua, cần phải đích thân hắn hạ thổ mới có tác dụng. Thương Lục nhận cái xẻng xúc một vốc đất rắc lên gốc cây. Phần rễ cây khổng lồ bị dây thừng bó ngang bó dọc, thợ làm vườn quan sát các công nhân làm việc, không quên nịnh hót khách sáo: "Nghe cô út nói cái cây này đã cắm rễ trăm năm trong một ngôi chùa ở Nhật Bản, trải qua ba đời trụ trì, vừa có linh tính vừa có Phật tính ——"

Thương Lục cắm cái xẻng xuống đất phủi phủi tay, đáp rất bất cần đời: "Thế nó có nghe hiểu tiếng Trung không?"

Thợ làm vườn: "..."

Cặp cây này do cô út Thương Minh Bảo tặng, tổng cộng tốn bảy triệu bạc, hết cho thầy phong thủy đọc chú đến một đám sư Trung sư Nhật sư Quảng tụng kinh xung quanh, sau đó vận chuyển bằng đường biển đến đây, trình độ chăm chút là không thể nói hết bằng lời. Nếu cô nhỏ nghe anh trai mình thốt ra một câu nhẹ bẫng như vậy, có khi sẽ tức đến dựng ngược hết tóc tai.

Ghét bỏ thì ghét bỏ, Thương Lục vẫn cố đứng nhìn thêm một lát, thấy hai cái cây đã thuận lợi nhập thổ xong mới lấy chìa khóa xe ra ngoài. Đất ở Vân Quy đúng là đẹp, khuyết điểm duy nhất là quá xa khu trung tâm. Lái xe từ đây đến tòa cao ốc tổng bộ tạp chí tốn một tiếng đồng hồ, hắn rất nghiêm khắc chuyện giờ giấc nên không muốn đến trễ. Hắn đi tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái màu đen, tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai bằng đá obsidian, trông không chỉ kiệt ngạo mà nhiều thêm một phần tinh tế. Chú Minh xem mà không nói gì, chờ tiếng động cơ xe rời khỏi sườn núi, thợ làm vườn mới ghé lại gần nhiều chuyện: "Cậu chủ yêu ai rồi hả?"

Chú Minh gật đầu, cảm thấy đúng là rất thú vị. Giới giải trí vốn nhiều người đẹp, chú ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

Chiếc Lamborghini thể thao trượt xuống gara ngầm, chọn vị trí gần lối vào thang máy VIP nhất. Năm phút sau, di động nhận được một tin nhắn [ OK ].

Miếng bông thấm nước tẩy trang vừa đắp lên mặt, Kha Dữ đã nhận được điện thoại của Thương Lục, "Bộ cậu có thiên lý nhãn hả?"

Thương Lục gác tay lên cửa sổ xe: "Lịch trình minh tinh không phải có tiền là mua được ngay sao?"

Trong phòng hóa trang không có người khác, ánh mắt Kha Dữ mang cười nhưng ngữ khí vẫn lạnh băng: "Cỡ như cậu người ta gọi là 'tư sinh' đấy."

Điện thoại cúp, Thương Lục phải đi phổ cập khẩn cấp xem "tư sinh" nghĩa là gì —— Mẹ nó, hắn còn tưởng là từ gọi con riêng chứ*. Mười lăm phút sau, đối phương mới khoan thai bước tới, kiểu tóc được stylist chải cho rất phong cách gọn gàng, khuôn mặt đã tẩy trang nhợt nhạt lạnh lùng, trên người mặc áo sơ mi cơ bản nhưng vẫn tạo hiệu ứng cao cấp, bên dưới là quần tây bao lấy đôi chân dài trông cực kỳ bắt mắt. Thương Lục nhấn đèn xe, Kha Dữ kéo cửa, vừa kéo dây an toàn vừa chào hỏi: "Chào đại thiếu gia."

*"Tư sinh" mà Đảo Nhỏ nhắc tới là chỉ fan bám đuôi, stalker theo dõi các ngôi sao nổi tiếng, còn Lục Lục chưa nghe từ đó bao giờ nên tưởng anh nhắc tới "tư sinh tử" – con riêng ngoài giá thú, tóm lại là đọc giống nhau nhưng ngữ nghĩa khác hẳn.

Thương Lục đặt tay lên môi mỉm cười: "Chào đại minh tinh."

Kha Dữ thưởng thức bảng điều khiển trên Lamborghini, miệng nói: "Tôi chỉ tính là diễn viên tuyến hai, không nhận nổi chữ 'đại' của cậu đâu."

Chân ga giẫm nhẹ, tiếng động cơ rất êm tai, bên cạnh là giọng Thương Lục nghe còn êm tai hơn. Tay hắn gác lên bánh lái, thong dong nói: "Gấp gáp làm gì."

---

Lời tác giả:

Nguy rồi! Tùng la hán sắp gặp nguy hiểm rồi!

Lỡ spoil rồi hhh

Tùng la hán là loài cây sinh trưởng rất chậm, bình thường chỉ thấy trồng trong bồn hoa nho nhỏ, qua một trăm năm cũng chỉ cao từ 3 đến 5 mét, 3 triệu vẫn chưa phải loại đắt nhất đâu, 6 7 8 triệu, thậm chí mấy chục triệu cũng có.

Người giàu có, đặc biệt là người giàu ở khu vực nói tiếng Quảng Đông rất thích trồng tùng la hán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.