Tỉnh táo lại, tôi buông tay.
Nhìn Lâm Tửu nằm vật dưới đất, hơi thở yếu ớt như sắp lìa đời.
Gương mặt từng được xem là vô tội, thanh thuần giờ đã lấm lem nhơ bẩn.
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Khóc đi, gào đi, rồi cứ nguyên cái bản mặt này mà ra ngoài bảo cả thế giới là tôi bắt nạt cô… đi mà…!”
Âm cuối bất ngờ nâng cao.
Nghĩ đến nỗi đau tột cùng khi kiếp trước bị axit ăn mòn cả khuôn mặt, tôi lại giơ chân đạp thêm hai cú vào mặt cô ta.
Lúc này mới xoay người rời đi.
Xuống dưới lầu dạy học, bạn cùng bàn Tô Lan đang đứng đợi:
“Giờ thể dục bắt đầu được nửa buổi rồi đấy, cậu làm gì mà ở trên lầu lâu thế?”
Tôi thản nhiên đáp:
“À, bắt nạt bạn học mới một chút.”
Cô ấy trợn tròn mắt quay đầu lại:
“Cái gì cơ?!”
Tôi nói:
“Lỗ Tấn từng nói, khi cả thế giới đều nghĩ cậu là kẻ bắt nạt, thì tốt nhất cậu nên thật sự là như vậy.”
”…Lỗ Tấn từng nói vậy á?”
“Không quan trọng.”
Tôi cùng cô ấy đi tới mép sân thể dục, vừa hay đụng mặt Giang Thiêm.
Cậu ta không học cùng lớp với tôi,
Nhưng toàn trường đều biết: Giang Thiêm là bạn trai thanh mai trúc mã của tôi – Lục Tâm Hy.
Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua mặt tôi, rồi dường như cố tình dừng lại phía sau lưng tôi:
“Tâm Tâm, sao tới trễ vậy? À đúng rồi, nghe nói lớp cậu có học sinh chuyển trường mới à?”
Kiếp trước, mỗi lần Lâm Tửu đổ oan cho tôi.
Cậu ta đều bắt tôi xin lỗi cô ta, khuyên tôi nhẫn nhịn cho qua.
Bề ngoài là bênh vực tôi, nhưng chỉ vài lời đã khiến tội danh bắt nạt của tôi trở thành sự thật.
Nghĩ đến đó, tôi không chút báo trước mà giơ tay tát cho cậu ta một cái.
”?!”
Tô Lan bên cạnh lại một lần nữa bàng hoàng.
Mà vẻ mặt Giang Thiêm vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt lạnh đi một chút, sau đó lập tức như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta cúi đầu, dịu dàng cọ nhẹ lên má tôi:
“Sao thế Tâm Tâm, tâm trạng không tốt à?”
Kiếp trước, mãi rất lâu sau tôi mới biết.
Giang Thiêm hồi nhỏ từng bị mẹ bỏ rơi ở công viên giải trí, sau đó được trại trẻ mồ côi nhận nuôi một thời gian.
Chính ở đó, cậu ta gặp một cô bé hoạt bát, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cô bé ấy ngủ chung giường với cậu ta, còn cho cậu ta một viên kẹo.
Là tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của cậu ta.
Và… tia sáng ấy, chính là Lâm Tửu.
Ngay trong ngày đầu tiên Lâm Tửu chuyển đến trường, Giang Thiêm đã nhận ra cô ta.
Từ đầu đến cuối, cậu ta luôn tin vào lời của Lâm Tửu rằng tôi bắt nạt cô ta, hận tôi thấu xương.
Nhưng vì thân phận con ngoài giá thú, Giang Thiêm buộc phải nín nhịn, giả vờ chiều chuộng tôi.
Cậu ta cần lợi dụng mối hôn ước với tôi để đứng vững trong gia tộc.
Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói:
“Chia tay đi.”
Đồng tử Giang Thiêm bỗng co rút lại:
“…Tại sao? Cho anh một lý do, Tâm Tâm.”
Tôi rút khăn giấy ra, từng chút một lau chỗ má vừa bị cậu ta cọ qua:
“Không muốn yêu con trai của tiểu tam. Thấy bẩn. Vậy lý do đủ chưa?”
Sau khi rời khỏi đó, Tô Lan dè dặt hỏi tôi có phải bị trúng tà rồi không.
Cô ấy hỏi như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Vì hồi cấp ba, tôi đã từng yêu Giang Thiêm một cách thẳng thắn và cuồng nhiệt đến thế.
Ngày nào tan học tôi cũng đứng đợi cậu ta cùng về.
Tay bị bỏng hết vì làm bánh quy cũng vẫn cười toe toét mang đến cho cậu ta ăn.
Tình cảm của tôi, rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Lục Tâm Hy của đầu năm lớp 12 – đã c.h.ế.t rồi.
Cả ngày hôm đó, Lâm Tửu không hề xuất hiện trở lại.
Tôi biết, điều mà cô ta tự hào nhất chính là gương mặt kia.
Nếu không thể tận dụng triệt để, thì cô ta sẽ không dễ dàng ra tay.
Tôi rất kiên nhẫn. Chờ xem kịch hay.
Rất nhanh, đã đến thứ Bảy – sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Ba mẹ đã nói từ sớm rằng sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng để chúc mừng tôi trưởng thành.
Nhưng vì công ty có việc gấp, họ đành đến muộn một chút.
Ánh đèn pha lê sáng rực, lấp lánh lộng lẫy.
Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, bước xuống cầu thang xoắn ốc đi vào phòng khách.
Từ xa đã nhìn thấy anh trai tôi – Lục Tâm Đình.
Anh mặc vest chỉnh tề, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc, cất giọng gọi tôi:
“Lục Tâm Hy, qua đây.”
Tôi bước đến gần, vờ như không nhìn thấy Giang Thiêm đang đứng phía sau anh, ánh mắt sâu thẳm khó dò, và cả Lâm Tửu với bộ dạng sắp khóc đến nơi.
Tôi mỉm cười ngọt ngào:
“Anh hai gọi em có chuyện gì thế? Đang định tặng em quà sinh nhật sao?”
Lục Tâm Đình nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh buốt mấy giây, rồi mở miệng:
“Bắt nạt bạn học, xúc phạm bạn bè, Lục Tâm Hy — đây là kiểu giáo dục mà nhà họ Lục dạy em à?”
Anh ta nói to, không hề có ý che giấu hay kiêng nể.
Trong chốc lát, mọi ánh mắt trong buổi tiệc đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu, cố tỏ ra ngây thơ:
“Anh hai đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”
Tôi quay sang nhìn Lâm Tửu, khẽ nghiêng đầu một chút:
“Em đã xúc phạm ai? Còn bắt nạt bạn học nào nữa? Người đó là ai cơ, em chẳng quen cô ta.”
“Giờ có chối cũng muộn rồi. Làm sai thì phải trả giá.”
“Hôm nay ba mẹ không có ở đây, để anh thay họ dạy dỗ em.”
Nói xong, Lục Tâm Đình rút ra một cây thước gỗ từ giá sách bên cạnh.
Nhìn tôi, từng chữ như d.a.o cắt lạnh lùng thốt ra:
“Quỳ xuống.”