Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search

Chương 3: Chương 3




Trong sảnh tiệc rộng lớn, vô số ánh mắt đều nhìn tôi như đang xem trò vui.

“Cái gì? Bắt nạt bạn học à? Con gái nhà họ Lục cũng làm mấy chuyện đó sao?”

“Ôi chà, được nuông chiều từ bé, không chịu nổi ai giỏi hơn mình cũng là chuyện bình thường thôi.”

“May mà anh trai cô ta còn biết phân rõ phải trái, không bao che.”

Trong ánh mắt đắc ý xen lẫn khiêu khích của Lâm Tửu, tôi thẳng lưng đứng dậy, mỉm cười phun ra từng chữ đầy gai:

“Anh đang nói cái gì vậy? Người biết thì biết là anh là Lục Tâm Đình, người không biết còn tưởng anh bị oan hồn triều Thanh nhập xác.”

“Cả đời này, tôi chỉ quỳ trước tổ tiên đã khuất.”

Tôi nghiêng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá anh ta một lượt rồi bật cười đầy ác ý:

“Hay là thế này nhé – anh ra ngoài nhảy lầu đi, tôi lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái tiễn anh một đoạn.”

Sắc mặt Lục Tâm Đình lập tức sầm xuống.

Sau lưng anh ta, Lâm Tửu tỏ vẻ đáng thương, mở miệng đầy giả tạo:

“Anh Lục, em biết chị ấy không thích em, nhưng bắt nạt em thì thôi đi, sao có thể nói với anh ruột mình những lời như vậy chứ…”

Cô ta mở to đôi mắt ngấn lệ, cố tình làm ra vẻ non nớt, ngây thơ đầy vô tội.

Một bên, Giang Thiêm nhìn thấy cảnh đó, trong mắt thoáng qua một tia âm u khó đoán.

Sau đó, hắn ta thấp giọng nói:

“Tâm Tâm, đã làm sai thì nhận sai xin lỗi là được rồi, cần gì phải…”

Tôi cũng trợn mắt lên, nhăn nhó đầy rối rắm:

“Xin lỗi nhé, tôi không hiểu tiếng chó. Mấy người có thể nói lại bằng ngôn ngữ loài người không?”

“Đủ rồi!”

Lục Tâm Đình quát lên giận dữ:

“Lục Tâm Hy, em là con gái, có biết liêm sỉ là gì không?”

“Ai dạy em cái kiểu ăn nói mất dạy, không có giáo dưỡng như vậy hả?”

Anh ta vẫn như kiếp trước, không bao giờ tin tôi nói gì.

Lúc nào cũng mang định kiến đầy mình, dùng cái gọi là “chính nghĩa” của mình đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.

Tôi nhếch mép cười, bắt chước ngữ điệu của anh ta, lạnh lùng đáp trả:

“Ba mẹ bận, không có thời gian dạy em. Anh đoán xem ai dạy?”

“Tất nhiên là anh rồi, người anh thân yêu của em.”

Kiếp trước, tôi luôn vừa sợ vừa kính trọng Lục Tâm Đình.

Anh hơn tôi nhiều tuổi, trong lòng tôi, anh luôn là một người anh trai nghiêm khắc và đầy uy quyền.

Khi còn nhỏ, ba mẹ bận rộn xử lý công việc trong công ty, mọi việc trong nhà đều do anh quản lý.

Chỉ cần tôi làm sai một chút, liền bị thước phạt đánh vào tay, còn bị bắt nhịn ăn.

Có lần tôi ôm một chú chó con lông xoăn hoang dã nhặt được về nhà, anh không cho người giúp việc mở cửa:

“Dơ dáy, nhà này không hoan nghênh mấy thứ như vậy.”

Tôi chỉ biết ôm chú chó, ngồi một mình trước bậc thềm nhà suốt cả đêm.

Khi đó tôi còn quá nhỏ.

Luôn nghĩ rằng tính cách anh vốn đã như vậy, không học nổi sự dịu dàng yêu chiều em gái như những người anh khác.

Mãi cho đến khi Lâm Tửu xuất hiện…

Tôi mới nhận ra —

Anh trai tôi, không phải không biết dịu dàng.

Chỉ là… người được anh đối xử dịu dàng ấy, không phải tôi.

Tôi từng tận mắt thấy anh ngồi trong xe đưa sữa nóng cho Lâm Tửu, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, dịu giọng nói:

“Phải ăn đủ ba bữa, nếu không đủ tiền, còn có anh mà.”

Tôi cũng từng thấy vào một ngày mưa, khi Lâm Tửu ôm một chú mèo hoang gầy nhom, anh cầm dù che cho cô ta, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Em muốn nuôi nó không?”

Tôi từng thấy khi Lâm Tửu say, bám lấy áo anh lảm nhảm linh tinh, anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Kiếp trước, tôi luôn bị giam trong cái bẫy của “tình thân” và “tình yêu”.

Không hiểu nổi vì sao anh trai không thương mình, vì sao vị hôn phu chẳng đứng về phía mình.

Chỉ đến khi sống lại một lần nữa, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ:

Tôi là một cá thể hoàn toàn độc lập.

Không có tình yêu… thì đã sao?

Không có yêu thương… tôi vẫn có thể sống.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.