Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search

Chương 5: Chương 5




Một tháng nữa là đến lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Ở kiếp trước, chính trong buổi biểu diễn kỷ niệm ấy, Lâm Tửu dưới sự sắp xếp của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm đã trình diễn một bản độc tấu piano.

Nhờ đó mà lọt vào mắt xanh của thầy giáo đến từ phòng tuyển sinh đặc cách, giành được suất xét tuyển ngoại lệ duy nhất.

Còn tôi thì sao?

Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện suốt hơn mười năm. Vốn dĩ đã chuẩn bị một bài múa cổ điển để tham gia.

Kết quả là Giang Thiêm tìm đến tôi.

Cậu ta ôm tôi dưới ánh hoàng hôn trong sân trường, dịu giọng nói:

“Có thể đừng biểu diễn không? Tâm Tâm, anh không muốn có quá nhiều người nhìn thấy em đẹp như vậy… Anh sẽ ghen.”

“Chỉ nhảy cho mình anh xem thôi… được không?”

Hồi đó tôi ngu lắm.

Còn tưởng câu nói đó là vì cậu ta để ý đến tôi, để tâm đến tôi.

Tự mãn đến mức bỏ luôn buổi biểu diễn.

Tối hôm ấy, khi toàn trường đang tập trung ở hội trường lớn, tôi lại một mình trong phòng tập múa trống vắng, nhảy đi nhảy lại chỉ vì một mình cậu ta.

Kết thúc một bài, từ phía hội trường vọng lại tiếng hò reo như sóng vỗ.

Giang Thiêm nghe thấy, bỗng cười thành tiếng.

Trước giờ, ở trước mặt tôi, cậu ta luôn dịu dàng lặng lẽ, ngay cả nụ cười cũng nhẹ nhàng như phủ sương mờ.

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta xúc động rõ ràng đến vậy.

Tôi ngốc nghếch dừng lại, hỏi:

“Anh vui đến thế à?”

Cậu ta khựng lại một chút: “Ừ, rất vui.”

Lúc ấy tôi còn tưởng, là vì tôi chỉ múa riêng cho cậu ta nên cậu ta mới vui như vậy.

Phải rất lâu sau tôi mới hiểu…

Cậu ta vui là bởi vì màn biểu diễn của Lâm Tửu đại thành công.

Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ta… cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ.

Tôi nộp lại chương trình biểu diễn đã chuẩn bị từ sớm.

Nhưng lần này không phải múa đơn.

Tất cả những bạn nữ trong lớp có hứng thú với buổi biểu diễn đều bị tôi kéo vào, cùng dàn dựng một tiết mục múa cổ điển tập thể.

Tôi tự bỏ tiền túi thuê giáo viên dạy riêng, mua trang phục biểu diễn đắt nhất, đạo cụ cũng đặt làm riêng tốt nhất.

So với điều đó, tiết mục piano đơn giản với váy trắng của Lâm Tửu thật sự quá nhạt nhòa.

Không biết cô ta đã khóc lóc kể lể gì trước mặt Lục Tâm Đình.

Tối hôm đó, tôi vừa tan học về đến nhà thì đã bị anh ta chặn ngay trong vườn:

“Lục Tâm Hy”

Anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt lạnh như băng:

“Chương trình biểu diễn mừng trường, tiết mục của em, rút lui đi.”

Tôi khẽ cười: “Lục Tâm Đình, anh lại sủa gì đó?”

“Đừng tưởng anh đang thương lượng với em.”

Trong mắt Lục Tâm Đình thoáng hiện lên một tia chế nhạo băng giá:

“Nếu em cứ cố chấp tham gia, hậu quả tự gánh.”

Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của anh ta:

“Anh à, đóa bạch liên nhỏ của anh học đàn hơn chục năm rồi mà vẫn không tự tin thắng được em trên cùng một sân khấu à?”

“Đúng là đồ phế vật.”

Còn mấy ngày nữa là đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường, thì Giang Thiêm tìm đến tôi.

“Tâm Tâm.”

“Chuyện lần trước là anh sai. Nhưng em đã chặn hết mọi liên lạc, cũng không chịu gặp anh…”

“Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Là em hiểu lầm anh, hay… đã thích người khác rồi?”

Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu ta thậm chí còn mang theo một tia đau đớn rõ rệt:

“Nhưng rõ ràng em từng nói… em sẽ mãi mãi chỉ yêu mình anh nhất.”

Một cơn tức giận xen lẫn nỗi nhói đau bén ngót đột ngột dâng lên.

Trước đây tôi thật lòng yêu cậu ta suốt bao nhiêu năm.

Cậu ta bảo không thích tôi đóng cảnh hôn, tôi liền từ chối biết bao lời mời từ các đạo diễn danh tiếng.

Cậu ta nói Lâm Tửu xuất thân không tốt, từng bị bắt nạt trong cô nhi viện, bảo tôi đừng chấp nhặt với cô ta.

Thế là tôi hết lần này đến lần khác bỏ qua những lần cô ta lấn lướt, xúc phạm mình.

Tôi chỉ muốn lấy chân tâm đổi lấy chân tình.

Kết quả, thứ tôi nhận được lại là sự phỉ báng và căm ghét kéo dài suốt mười năm từ cả hai người họ.

Khoảnh khắc ấy, tôi không còn muốn giữ bộ mặt tử tế nữa.

Tôi giơ tay túm lấy cổ áo Giang Thiêm, mạnh mẽ đẩy cậu ta ngã vào thân cây phía sau.

Cậu ta đau đến mức hít một hơi lạnh, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tôi vung tay tát mạnh một cái.

Tôi không hề nương tay.

Khuôn mặt trắng tái lạnh lẽo ấy lập tức sưng đỏ lên.

Tôi tiến sát lại gần, từng chữ từng chữ rít ra từ kẽ răng:

“Tôi đã biết, anh và Lâm Tửu quen nhau từ lâu rồi.”

“Anh không phải thích cô ta sao? Thế thì còn đứng đây đóng vai si tình với tôi làm gì?”

“Anh muốn vừa dây dưa lợi dụng tôi, vừa làm chó săn l.i.ế.m gót cho đóa bạch liên của anh sao?”

“Anh thật đúng là chẳng khác nào mẹ ruột anh — biết người ta có vợ còn cố chen chân. Đúng là hạ tiện.”

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, cảm xúc trong mắt Giang Thiêm như cuồng phong nổi lên, dữ dội đến cực điểm.

Nhưng cậu ta lại chẳng nói nổi thêm lời nào.

Tôi khẽ cười khinh một tiếng, buông tay, quay lưng bỏ đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.