Buổi tiệc sinh nhật năm ấy, cuối cùng cũng không thể kết thúc trọn vẹn.
Khi tôi thẳng lưng đối đầu với Lục Tâm Đình, ba mẹ tôi cuối cùng cũng đã về đến.
Họ khách sáo cảm ơn từng vị khách rồi tiễn hết mọi người ra về.
Lâm Tửu vẫn chưa chịu buông tha, định giở lại trò cũ trước mặt mẹ tôi, tiếp tục diễn cảnh đáng thương.
Kết quả bị mẹ tôi chỉ bằng một nụ cười nhẹ đã chặn họng:
“Xin lỗi, bạn học này. Chuyện nhà họ Lục chúng tôi sẽ tự giải quyết, phiền cháu rời đi trước.”
Lâm Tửu nghẹn lời, gần như rưng rưng nhìn về phía Lục Tâm Đình, rồi mới chịu quay người bỏ đi.
Đến khi trong nhà chỉ còn lại tôi và anh ta, ba tôi cuối cùng cũng nghiêm mặt lên tiếng:
“Được rồi, giờ thì nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Chưa kịp để Lục Tâm Đình lên tiếng, tôi đã giành lời trước:
“Gần đây trường có một học sinh chuyển trường đến, ngay ngày đầu tiên đã phát điên tự đổ nước lên đầu rồi vu khống là con làm. Nói con bắt nạt cô ta.”
“Về sau con mới biết, người đó chính là học sinh nghèo mà anh hai vẫn luôn âm thầm tài trợ — tên là Lâm Tửu.”
Lục Tâm Đình đang ngồi trên sofa lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Ngạc nhiên lắm đúng không, anh hai?
Chuyện hai người các anh tư tình từ lâu — em đã biết cả rồi.
Tôi đưa tay lau khóe mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Thật ra con cũng không trách cô ta, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, có thì cũng chẳng sao…”
“Con chỉ buồn… vì anh hai, vì sao anh không tin con…”
Thế giới này, đâu phải chỉ có Lâm Tửu mới biết giả vờ làm đóa bạch liên hoa?
Trong tiếng tôi nức nở nghẹn ngào, câu chuyện được ba tôi chốt lại gọn ghẽ:
“Thôi, không cần biết ai bắt nạt ai, từ giờ không ai được gây chuyện nữa.”
“Nếu ầm ĩ lên, để người ngoài biết chuyện, sẽ không tốt cho cả hai bên.”
“Chuyện này, đến đây là kết thúc.”
Quay lại trường, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.
Tôi đổ cả lọ mực vào ngăn bàn cô ta, khi cô ta đọc bài tiếng Anh với giọng địa phương thì cười phá lên chế giễu.
Xé bài thi vật lý của cô ta thành từng mảnh, tung lên rơi như tuyết phủ đầy đầu cô ta.
“Đi đi, lại đi mách đi.”
Tôi cười nói, “Chẳng phải đây là thứ cô giỏi nhất à?”
Một mảnh giấy vụn nhẹ nhàng rơi từ mái tóc cô ta xuống.
Cô ta nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia hận thù khắc cốt ghi tâm.
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ run rẩy khóc lóc xin lỗi tôi:
“Xin lỗi… xin lỗi bạn Lục, nếu có chỗ nào khiến bạn không vui, tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa… được không?”
“Chỉ cần cô còn sống là tôi đã thấy không vui rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhướng mày: “Vậy cô tính sửa kiểu gì? Giờ đi c.h.ế.t luôn đi à?”
Cô ta há miệng, không thốt nổi một lời.
Chỉ có thể tiếp tục khóc.
Lần đầu tiên tôi nhận ra, làm nữ ác độc… thật sự sướng đến thế.
Dĩ nhiên, cô ta vẫn đi mách thầy cô.
Thầy gọi tôi lên văn phòng.
Tôi khóc, kể lại chuyện buổi tiệc sinh nhật hôm đó, cuối cùng rút ra một tờ giấy chứng nhận bệnh viện:
“Hôm đó vì cô ta vu khống, anh em đã làm nhục em trước mặt bao nhiêu người. Giờ chỉ cần nhớ lại là em lại khóc, đêm ngủ cũng gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.”
“Hiện giờ em đang điều trị tâm lý, uống thuốc, bác sĩ nói em đã bị trầm cảm nặng rồi…”
Cuối cùng, thầy giáo còn phải quay sang an ủi lại tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, tôi ghét Lâm Tửu.
Tô Lan không hiểu: “Cậu rốt cuộc sao cứ nhằm vào cô ta thế? Cô ta đã làm gì xấu à?”
Tôi ngẩng đầu, cười với cô ấy:
“Chẳng lẽ không thể chỉ vì tôi là kẻ xấu, có tiền, nên khinh thường học sinh nghèo như cô ta?”
“Thôi đi.”
Cô ấy lườm tôi một cái:
“Nếu cậu là kiểu người đó, thì tại sao không bắt nạt tôi? Nhà tôi còn nghèo hơn nhiều đấy.”
“Ngày đầu tiên mới làm bạn, cậu đã bao trọn đồ dùng học tập ba năm cấp ba cho tôi rồi. Kêu tôi tin cậu bắt nạt người khác, chẳng thà tin tôi là Võ Tắc Thiên còn hơn.”
“Chuyện đơn giản vậy, tôi còn không hiểu chắc?”
Đúng vậy.
Chuyện đơn giản như vậy, ai cũng hiểu cả.
Chỉ trừ anh tôi, và người tôi từng yêu.
Tôi khẽ cong môi cười, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào.