Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 103: Chương 103




Lưu Nhất Hàng còn đang sốt nhẹ không lùi, tuy luôn miệng kêu đói nhưng lúc ăn cơm thì lại không ăn được mấy miếng cả, trông ỉu xìu yếu ớt làm hai người ở đây nhìn đều đau lòng vô cùng.

Nguyễn Ngọc Liên ăn cơm xong liền rời đi, không phải bà không muốn ở lại với Lưu Nhất Hàng, chỉ là cảm thấy nếu bà ở lại thì ba người sẽ rơi vào tình trạng xấu hổ.

Hạ Dương Ba kiêng dè sự có mặt của bà nên không dám trao đổi nhiều với Lưu Nhất Hàng, chỉ lặng lẽ ăn cơm, sau đó yên tĩnh đi dọn phòng bếp.

Ăn xong bữa tối, Lưu Nhất Hàng bị hai người ép uống thuốc, sau đó ngồi xem tivi với Nguyễn Ngọc Liên trên sô pha một lát, hai mẹ con câu được câu chăng nói vài chuyện, mà ánh mắt Lưu Nhất Hàng vẫn thường xuyên liếc về phía người trong phòng bếp.

Trong lòng Nguyễn Ngọc Liên khó chịu vô cùng.

Tình huống bây giờ là thế nào? Rõ ràng bà vốn không thể chấp nhận được tin tức Lưu Nhất Hàng ném cho mình, nhưng bây giờ lại từng bước một tiến dần, không chỉ ở trong nhà người ta mà còn ăn cơm người ta nấu nữa chứ. Thời khắc này chính Nguyễn Ngọc Liên cũng nghi ngờ lập trường của mình.

Bình tĩnh ngẫm lại, nếu chỉ riêng nói con người Hạ Dương Ba thôi thì Nguyễn Ngọc Liên rất thích. Người này thật sự không thể tìm ra được chỗ nào xấu cả, hoàn toàn không bại so với cậu con rể Hứa Ngụy Trì mà nhà bọn họ vô cùng tự hào kia.

Nhưng vấn đề ở chỗ… cậu ấy và Lưu Nhất Hàng lại là loại quan hệ này.

Nguyễn Ngọc Liên ngơ ngác nhìn Lưu Nhất Hàng duỗi cổ ngóng người kia, đã rất lâu rồi, theo lý thuyết mà nói thì Hạ Dương Ba đã dọn xong bếp rồi mới đúng. Có lẽ là ngại Nguyễn Ngọc Liên ở đây, sợ mọi người xấu hổ nên mới cố ý dây dưa không chịu ra.

Bà cũng không nhẫn tâm làm hai người khó chịu, tùy tiện kiếm cớ ra khỏi nhà hai người, tận đến khi ra tới ngoài chung cư bà mới dần tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ thái độ của mình với mối quan hệ này.

Lưu Nhất Hàng sốt hai ngày không đỡ, Hạ Dương Ba không cho cậu đi bệnh viện, bản thân cũng không tới văn phòng luật suốt hai ngày. Tối muộn Lưu Nhất Ngôn và Ngô Thịnh tìm tới.

Chung cư này quy hoạch rất tốt, dễ tìm bằng GPS, nhưng Lưu Nhất Ngôn vẫn là lần đầu đến nơi này.

Lưu Nhất Hàng dựa vào sô pha, Hạ Dương Ba đắp cho một tấm chăn mỏng lên người cậu. Cậu cầm di động chơi như đại gia vậy, Hạ Dương Ba thì ngồi bên cạnh đọc sách. Lúc chuông cửa vang lên, hai người đều giật mình thót tim, toàn thân nổi da gà. Nếu dựa theo phương pháp phân biệt ba mẹ vợ của Hạ Dương Ba thì người tới lúc này hẳn là… ba của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng xốc chăn bật dậy định đi mở cửa, nhưng chân còn chưa chạm đến sàn nhà đã bị Hạ Dương Ba ấn về chỗ cũ: “Chơi di động của em đi, anh mở cửa.”

Lưu Nhất Hàng muốn nói: “Nếu là ba em thật thì tính sao?”. Nhưng vừa thấy ánh mắt kiên định của Hạ Dương Ba thì lại ngoan ngoãn ngồi về.

Bọn họ đã thương lượng cả rồi, quyết định dù chuyện gì xảy ra cũng phải ở bên nhau, vậy thì không ai cần tránh ở ai phía sau cả, dù lúc này ngoài cửa là thú dữ hay nước lũ thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

May mà người tới không phải ba Lưu Nhất Hàng, càng không phải thú dữ hay nước lũ gì cả, mà là ông anh họ vừa đánh cho cậu mắt nổ đom đóm và bà chị họ không thèm bênh vực cậu kia.

Hạ Dương Ba dẫn hai người vào phòng khách ngồi, Lưu Nhất Hàng nhìn thấy là bọn họ thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhớ tới chuyện mình bị đối đãi thế nào hôm trước. Vừa nhớ tời thì bắt đầu phụng phịu, cái gì cũng hiện hết lên trên mặt, dựa lên lưng ghế miễn cưỡng chào hỏi: “Anh… Chị…”

Ngô Thịnh thấy thái độ của cậu như thế thì không vui: “Cậu làm sao? Còn dám dỗi đúng không?”

Lưu Nhất Hàng trề môi không đáp.

“Đánh cậu một trận thì thế nào? Chính cậu nói xem chuyện này cậu làm đúng à? Cậu không thèm để ý cả nhà vì cậu mà gà bay chó sủa, còn dám mẹ nó ở đây hờn dỗi khó chịu hả?” Ngô Thịnh trừng mắt mắng, Lưu Nhất Hàng nghe xong thì nhụt chí.

Lưu Nhất Ngôn thấy em trai ỉu xìu thì buồn cười, vôi lên tiếng hòa giải: “Được rồi anh, đừng mắng nữa, Nhất Hàng biết sai rồi… đúng không Nhất Hàng?”

Lưu Nhất Hàng không tình nguyện vâng một tiếng.

Ngô Thịnh tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cậu một trận nữa.

“Được rồi Nhất Hàng, đừng trẻ con như thế. Mọi người còn chưa làm gì cậu đâu, cậu dỗi cái gì?”

“Em không dỗi!” Mà cái mặt kia không phải hờn dỗi thì là gì.

Lưu Nhất Ngôn không thèm để ý cậu, quay đầu hỏi Hạ Dương Ba: “Nó còn chưa hạ sốt sao? Có cần đưa đi viện khám xem không?”

Hạ Dương Ba chưa kịp đáp lời đã nghe Ngô Thịnh trách: “Nó thì có vấn đề gì được? Chỉ giỏi giả vờ giả vịt. Lưu Nhất Hàng, cậu nói anh nghe, mẹ nó anh đánh cậu tàn nhẫn lắm hay gì?”

Lưu Nhất Hàng cúi gằm mặt lắc đầu.

Hạ Dương Ba sợ cậu lại bị Ngô Thịnh mắng, vội vàng đón lời Lưu Nhất Ngôn vừa rồi: “Lúc mới sốt em ấy không chịu uống thuốc, vừa nãy đã ép em ấy uống thuốc hạ sốt rồi, bây giờ cũng đỡ một chút… Em ấy không muốn đi viện…”

“Nó không muốn đi thì có thể không đi sao? Dương Ba, sao anh lại chiều nó quá mức vậy?” Lưu Nhất Ngôn nén giận hỏi.

“Chị…” Lưu Nhất Hàng rốt cuộc chủ động lên tiếng: “Anh ấy chiều em là chuyện đương nhiên, chị nói như thế làm gì…”

Lưu Nhất Ngôn chán nản: “Đúng đúng… đều chiều theo ý cậu! Vì mọi người chiều cậu quá nên cậu mới coi trời bằng vung như thế…”

Lưu Nhất Hàng nhìn Lưu Nhất Ngôn, ánh mắt dần tối xuống, thật lâu sau mới khản giọng hỏi: “Chị, chị nói… có phải em ích kỷ lắm không?”

Nghe cậu nói lời này, Lưu Nhất Ngôn và Hạ Dương Ba đều giật mình ngạc nhiên, Ngô Thịnh thì cười mỉa: “Được đấy, ít ra còn biết kiểm điểm.”

“Nhất Hàng…” Lưu Nhất Ngôn và Hạ Dương Ba đồng thanh gọi cậu, hai người giật mình đưa mắt nhìn nhau, hiểu ý nở nụ cười với đối phương. Hạ Dương Ba đưa tay làm động tác mời, ý bảo Lưu Nhất Ngôn nói trước.

“Tuy lúc trước chị hỏi cậu rồi, nhưng chị cần xác nhận lại một lần nữa. Cậu chắc chắn chưa?” Lưu Nhất Ngôn nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.

Lưu Nhất Hàng nhìn cô, sau đó lại quay sang nhìn Hạ Dương Ba và Ngô Thịnh, cuối cùng quay lại phía Lưu Nhất Ngôn, nhìn chằm chằm gương mặt gần như giống hệt mình, trịnh trọng gật đầu.

Lưu Nhất Ngôn có vẻ không ngoài ý muốn với đáp án này. Hoặc là nói, sau khi xác nhận thì cô càng yên tâm hơn. Lưu Nhất Ngôn cười khẽ, lườm Lưu Nhất Hàng một cái: “Quyết định rồi là không được đổi ý đâu đấy!”

Lưu Nhất Hàng khó hiểu nhìn cô.

“Chị có nói chuyện với thím rồi… Cậu biết mẹ cậu mềm lòng thế nào rồi đấy, hôm qua đến thăm cậu một chuyến, lúc về vừa khóc vừa hỏi chị nên làm thế nào bây giờ…”

Tim Lưu Nhất Hàng như muốn dâng lên cổ họng.

“Đạo lý chị cũng nói đi nói lại với thím rồi, thím nói thím vẫn lo, lo miệng lưỡi thế gian, lo cậu sống không hạnh phúc, lo sau này cậu ân hận…” Lưu Nhất Ngôn ôn hòa nhìn Lưu Nhất Hàng: “Chị nói với thím ấy mỗi người chúng ta lúc đưa ra quyết định đều không thể biết tương lai mình có hối hận hay không. Điều thím ấy để ý nhất là cậu sống vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không, mà tiêu chuẩn cân nhắc hạnh phúc này không phải đánh giá của người ngoài, mà là từ chính trái tim của cậu. Chị nói với thím, Nhất Hàng đã là người trưởng thành rồi, sắp bắt đầu công tác, còn là bác sĩ nữa. Nếu cậu ấy đã có năng lực cứu vớt sinh mệnh của người khác, vì sao chúng ta không tin cậu ấy có khả năng tự quyết định cuộc đời của mình, hơn nữa gánh vác được kết quả do bản thân lựa chọn mà tạo thành? Nhưng cậu biết thím ấy đáp thế nào không?”

Lưu Nhất Hàng thành thật lắc đầu.

“Thím nói, Nhất Ngôn, hai ta không giống nhau. Cháu và thím đều yêu Nhất Hàng, nhưng tình cảm mà cha mẹ dành cho con và tình cảm giữa anh chị em rất khác nhau, thậm chí không giống bất cứ một loại yêu thương nào. Tình yêu của cha mẹ có lẽ càng thuần khiết hơn, càng đơn giản hơn, như một loại bản năng vậy. Muốn bảo vệ cho con cái, muốn cho con điều tốt nhất, tránh điều xấu đi…”

Lưu Nhất Ngôn nhìn Lưu Nhất Hàng dần uể oải, bổ sung thêm một câu: “Sau đó thím còn nói, cũng chỉ có cha mẹ mới vì yêu mà luôn thua trong cuộc chiến với con cái của mình.”

Lưu Nhất Hàng nghe xong lời này gần một phút mới phản ứng lại, khó tin nhìn Lưu Nhất Ngôn chằm chằm: “Mẹ em… nói thế có ý gì?”

Ngô Thịnh lườm cậu một cái, hừ lạnh.

Lưu Nhất Ngôn thở dài một hơi: “Cậu không thể yêu cầu thím trực tiếp nói mẹ chấp nhận con là đồng tính được chứ? Như thế thì thật tàn nhẫn với thím ấy.”

Lưu Nhất Hàng há miệng thở dốc, lại phát hiện nước mắt chảy dọc hai má vào miệng, mằn mặn.

“Cậu tưởng chuyện này xong rồi à?” Ngô Thịnh trừng cậu em họ nhà mình, như ghét bỏ dáng vẻ không nên thân của cậu vậy: “Còn cửa của bố cậu chưa qua đâu đấy!”

Sau đó như chưa hả giận mà nói nốt lời: “Hôm qua cô cậu còn nói ranh con nhà cậu là muốn bức bố cậu ch*t mới chịu đấy!”

Trước khi Lưu Nhất Ngôn và Ngô Thịnh rời đi, Lưu Nhất Hàng không cho Hạ Dương Ba tiễn, tự mình đưa hai người họ đến cửa thang máy.

Lưu Nhất Ngôn ngước đầu nhìn cậu, vỗ nhẹ cánh tay cậu, dịu dàng cười nói: “Đừng lo lắng, sống tốt là được rồi, về bố cậu… chúng ta từ từ đến…”

“Chị…” Lưu Nhất Hàng rưng rưng nhìn cô.

“Nhất Hàng, khi nãy cậu hỏi chị có cảm thấy cậu ích kỷ không…” Lưu Nhất Ngôn cười khẽ: “Trong chuyện này cậu thật sự rất ích kỷ… Nhưng mà… có cách nào khác đâu? Mọi người đều rất yêu cậu, cũng chỉ có thể tiếp tục ở bên cậu mà thôi…”

Sau khi tiễn Ngô Thịnh và Lưu Nhất Ngôn đi, Hạ Dương Ba lại ép Lưu Nhất Hàng uống một liều thuốc, sau đó đuổi chó săn nhỏ có vẻ cảm xúc hơi không ổn lên giường đi ngủ.

Nói thân thể tốt cũng không sai… mới hai ngày mà vết bầm tím trên lưng Lưu Nhất Hàng đã đỡ hơn nửa rồi.

Hai người nằm thẳng, Lưu Nhất Hàng bình thường sột soạt không yên cũng khó được yên lặng, chỉ nằm không nói.

“Nghĩ gì thế?” Hạ Dương Ba hỏi.

“Em nghĩ…” Lưu Nhất Hàng nâng tay xoa nhẹ mắt mình: “Có phải em rất khốn nạn không?”

Hạ Dương Ba cười rộ lên: “Chẳng thế thì sao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.