Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 104: Chương 104




Tuy rằng con đường công khai giới tính của Lưu Nhất Hàng có phần dễ dàng hơn so với dự đoán của cậu nhưng dù sao đây cũng là một vấn đề khá nhạy cảm nên vẫn còn một số những khó khăn mà cậu cần phải đối mặt.

Tuy Nguyễn Ngọc Liên không hề có bất cứ thái độ phản đối gay gắt với chuyện này nhưng bà cũng chẳng tỏ ra vui mừng phấn khởi hay làm ra dáng vẻ thản nhiên chấp nhận.

Mà bố của Lưu Nhất Hàng thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ giữ nguyên ba chữ: “Không thể nào.”

Lưu Nhất Hàng cũng chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ có thể tiếp tục duy trì thái độ vừa cứng vừa mềm với bố mình, bình thường cậu vẫn sống chung với Hạ Dương Ba, sau đó cứ cách hai tuần lại trở về nhà ăn cơm, nói chuyện phiếm với bố mẹ vào các ngày cuối tuần hoặc ngày lễ, chỉ là tuyệt nhiên trong lúc đó sẽ không nhắc đến Hạ Dương Ba.

Đây là những gì Hạ Dương Ba đã dặn cậu từ trước.

Hai người đã thương lượng với nhau từ trước, sau đó đưa ra quyết định rằng trước khi thái độ của bố Lưu dịu lại thì sẽ không chủ động nhắc đến vấn đề này nữa để tránh việc xảy ra cãi vã, mà ngược lại bọn họ sẽ cứ đem thái độ bày ra đó, có chấp nhận hay không thì đó là việc của bố Lưu, cho dù phải đợi bao lâu thì hai người cũng quyết định sẽ dây dưa cùng với ông đến tận lúc đó.

Sau mấy lần như vậy, rốt cuộc thì bố Lưu cũng không thể nhịn tiếp được nữa, hôm đó Lưu Nhất Hàng ăn cơm tối và rửa bát xong, cậu vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy ông hỏi: “Này! Cái người đó…”

Lúc đó Lưu Nhất Hàng vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Ai cơ ạ?”

Làm cho bố Lưu tức giận đến mức trợn trừng mắt nhìn cậu: “Cái cậu Hạ… Hạ gì đó, sao cậu ta không về đây cùng con?”

“Anh ấy à…” Bây giờ Lưu Nhất Hàng mới kịp phản ứng lại: “Gần đây mới nhận một vụ tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân nên hơi bận. À đúng rồi… Chính là cái người lần trước đến bệnh viện chúng con gây rối, cũng không biết anh ta tìm được một tên luật sư vớ vẩn ở đâu ra rồi nói là những tình huống như vậy thì sẽ nhận được tiền bồi thường, tên ngốc đó nghe theo liền chạy đi xin giám định y khoa. Chuyện đó cũng khá là ầm ĩ, hơn nữa gần đây mấy chuyện bệnh nhân đến bệnh viện gây rối cũng càng ngày càng rắc rối, cứ như thể sắp hình thành dây chuyền sản xuất rắc rối đến nơi rồi vậy, từ lúc đó anh Hạ và anh rể của con đã ký thỏa thuận với bệnh viện, sau này nếu như những vụ như vậy còn xảy ra nữa thì đều sẽ do phòng làm việc bọn họ giải quyết hết, vậy nên gần đây anh ấy đang bận chuyện này.”

Lưu Nhất Hàng nói xong liền dừng lại một lúc, nghiêng nghiêng đầu nghĩ gì đó rồi lại nói thêm: “À đúng rồi, thời gian này phòng làm việc của bọn họ càng ngày càng nhiều việc, hình như là còn phải tuyển thêm người, tóm lại là cũng bận bịu lắm, cả ngày cứ đi sớm về muộn, mệt đến mức rụng rời cả người…”

Bố Lưu chẳng có chút hứng thú gì với công việc của Hạ Dương Ba, ông hắng giọng một tiếng rồi nói: “Bận đến mức nào thì cũng phải ăn cơm, sao mà…”

“Bố.” Lưu Nhất Hàng nghi hoặc nhìn ông, đột nhiên cậu nói: “Con cứ tưởng rằng bố không muốn nhìn thấy anh ấy.”

Bố Lưu nghe thấy cậu hỏi vậy thì nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói như thể thỏa hiệp: “Chỉ cần… chỉ cần hai người các con cắt đứt… giống, giống như những người bình thường thì bố cũng chẳng có gì là không hài lòng về cậu ta cả.”

“Không thể nào!” Lưu Nhất Hàng ghét nhất là nghe thấy có người nói Hạ Dương Ba không bình thường: “Sao chúng con lại không bình thường chứ? Con thấy chúng con rất tốt mà, mấy người hay khua môi múa mép, nói năng luyên thuyên mới là không bình thường.”

Dáng vẻ cố chấp, cứng đầu này của Lưu Nhất Hàng ngay lập tức đã thổi bùng lên cơn tức giận đè nén trong lòng bấy lâu nay của bố Lưu và tất nhiên sau đó hai người bọn họ lại mặt nặng mày nhẹ với nhau, Lưu Nhất Hàng cũng bực bội ra về.

Lưu Nhất Hàng đá cửa xông ra ngoài, lúc cậu đang đứng chờ thang máy thì nhìn thấy Nguyễn Ngọc Liên đang chạy ra, hai mắt đỏ ửng lên, dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi, đứng đó nhìn cậu.

Thấy bà như vậy, lập tức trái tim của Lưu Nhất Hàng liền giống như vừa bị ai đó khoét một lỗ lớn, cậu tiến về phía trước mấy bước sau đó cúi đầu, thấp giọng nói với Nguyễn Ngọc Liên: “Mẹ… con xin lỗi…”

Nguyễn Ngọc Liên miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao đâu… bố con là người như vậy đó…” Sau đó liền chuyển chủ đề, bà hỏi: “Gần đây Tiểu Hạ bận lắm sao?”

Lưu Nhất Hàng khẽ “ừ” một tiếng.

“Thế bình thường con ăn uống như thế nào? Tự nấu ăn sao? Nếu cảm thấy không ổn thì về nhà ăn đi…”

Lưu Nhất Hàng hơi ngẩn người ra, sau đó bất lực mỉm cười nói: “Mẹ… làm sao con có thể trông đợi bố mẹ nuôi con mãi được? Bình thường con ăn cơm ở căng tin trong bệnh viện là được, dù sao kỳ thực tập cũng sắp kết thúc rồi nên lúc đó con trai mẹ cũng rất bận đó, được chưa nào?”

Nguyễn Ngọc Liên nghe cậu nói vậy thì bật cười, hai mẹ con cứ nhìn nhau chăm chú như vậy, mãi cho đến khi thang máy mở cửa, Lưu Nhất Hàng chuẩn bị đi vào thì đột nhiên Nguyễn Ngọc Liên mới nói “này” một tiếng.

“Sao thế mẹ?”

“Chú ý giữ gìn sức khỏe… với cả… con nói với Tiểu Hạ, bảo cậu ấy cũng phải…”

Hạ Dương Ba cứ nghĩ rằng Lưu Nhất Hàng về nhà ăn cơm thể nào cũng ngủ lại nhà một đêm nên anh vừa mới tăng ca về nhà xong, bây giờ mệt đến mức không còn sức để đi tắm, thế là cứ mặc nguyên bộ quần áo vest rồi leo lên giường đi ngủ.

Lưu Nhất Hàng về đến nhà bật đèn lên thì thấy giày da của Hạ Dương Ba đã đặt ngay ngắn ở cửa ra vào, dép đi trong nhà cũng không còn ở trên kệ nữa, rõ ràng là anh đã về nhà rồi. Nhưng cả căn nhà vừa tối tăm vừa tĩnh lặng như thế này, trông chẳng giống như có người ở trong nhà một chút nào.

Lưu Nhất Hàng bước nhanh về phía phòng ngủ, cửa phòng ngủ cũng không đóng, nhờ chút ánh sáng le lói từ phòng khách chiếu vào mà cậu có thể nhìn thấy Hạ Dương Ba đang nằm sấp ở trên giường, hai chân giang rộng, chân trái buông thõng xuống giường. Lưu Nhất Hàng nhìn anh như vậy liền cảm thấy đau lòng mãi không thôi.

Cậu đi vào bật đèn trong phòng ngủ lên sau đó mang theo tâm trạng không vui nhanh nhanh chóng chóng đi đến bên giường vỗ một cái thật mạnh vào mô*g của Hạ Dương Ba: “Này!”

Lúc này không phải Hạ Dương Ba bị Lưu Nhất Hàng đánh đau đến mức tỉnh ngủ mà là bị cậu dọa cho giật mình suýt chút nữa nhảy bật xuống giường. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng đã mệt đến mức không thể nhấc nổi người dậy nữa rồi nên chỉ hơi giật mình một cái rồi lại nằm phịch xuống, ánh đèn chiếu sáng khắp cả căn phòng làm cho anh chói mắt, Hạ Dương Ba quay đầu sang, híp mắt lại mơ mơ màng màng nhìn Lưu Nhất Hàng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói như vẫn còn đang mơ ngủ: “Sao em đã về rồi?”

Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn anh: “Em lại còn không được về nhà nữa à?”

Hạ Dương Ba không thể hiểu nổi tiểu tổ tông nhà anh lại đang giận dỗi cái gì nhưng anh vừa bị công việc dày vò đến mức chỉ còn sót lại nửa cái mạng nên cũng lười không muốn hỏi: “Anh mệt ch*t đi được. Đừng ồn nữa, để anh ngủ một lát…”

Lưu Nhất Hàng nhìn Hạ Dương Ba như vậy thì vừa thương vừa tức giận, cậu vươn tay kéo anh: “Anh không thể cởi quần áo ra rồi leo lên giường ngủ cho thoải mái được à?”

Hạ Dương Ba mơ mơ màng màng, ừ ờ một tiếng cho qua chuyện.

Xem ra anh thực sự rất mệt rồi.

Nhất thời chút giận dỗi trong lòng Lưu Nhất Hàng liền tan biến hết, cậu thở dài một hơi, sau đó ngồi bên giường cởi áo cho anh.

Hai mắt Hạ Dương Ba nhắm nghiền, tuy hai đầu lông mày sắp xoắn chặt vào nhau đến nơi rồi nhưng cũng không hề có thái độ phản kháng lại, cứ để mặc cho Lưu Nhất Hàng muốn làm gì thì làm.

Dù thế nào thì Hạ Dương Ba cũng là một người đàn ông thân thể cường tráng, tuy là hiện giờ cả người anh đã yếu ớt, không còn chút sức lực nào nhưng Lưu Nhất Hàng muốn lột quần áo của anh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Đợi đến khi Lưu Nhất Hàng thay quần áo cho anh xong, lúc vừa mới lột sạch quần áo của anh xuống thì chút tức giận không vui trong lòng cũng theo mồ hôi trên người bốc hơi không còn chút dấu vết gì nữa.

Lưu Nhất Hàng mang theo tâm trạng phức tạp quỳ bên mép giường, cúi đầu nhìn Hạ Dương Ba, người đàn ông này vẫn ngủ say chẳng biết trời đất gì, miệng chóp cha chóp chép rồi lật người, quay lưng về phía Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng thấy vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn tấm lưng cong cong của anh, một hồi lâu sau mới khẽ nói: “Anh đúng là rất biết cách trị em đó.”

Lưu Nhất Hàng tắt đèn phòng ngủ rồi đi ra ngoài, tuy rằng tâm trạng của cậu đã được Hạ Dương Ba xoa dịu đi không ít nhưng cậu vẫn thấy hơi buồn bực trong lòng, thế là dứt khoát quyết định lấy đồ dùng lau lau quét quét sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt để khỏi phải có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng đó nữa.

Đợi đến khi cậu dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa sạch sẽ xong trở về phòng ngủ thì Hạ Dương Ba đã tỉnh rồi, anh đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, dường như đôi mắt hoa đào ừng ực nước trở nên lấp lánh hơn dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.

Hình như anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thấy Lưu Nhất Hàng quấn khăn tắm đi vào thì không thể tin được trợn tròn mắt nhìn cậu chằm chằm: “Em… em về thật rồi đấy à?”

Lưu Nhất Hàng bật cười, cởi bỏ khăn tắm đang che chắn ở thân dưới sau đó cứ trần truồng như thế leo lên giường, quỳ trước mặt Hạ Dương Ba cười như không cười nhìn anh, “Anh nói thử xem?”

Hạ Dương Ba trợn mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu đi, không thèm nhìn đến vật đang diễu võ dương oai dưới thân cậu, đồng thời mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Anh còn tưởng là anh đang nằm mơ…”

“Nằm mơ?” Lưu Nhất Hàng bị câu nói của anh chọc cười. “Trong mơ mà lại có người cởi quần áo, thay quần lót rồi mặc đồ ngủ cho anh sao? Thế anh thử nói cho em nghe anh mơ thấy ai nào?”

Hiếm khi Hạ Dương Ba mang theo vẻ mặt xấu hổ nhìn cậu nhưng vừa nhìn liền phát hiện ra biểu cảm rõ ràng biết mà vẫn còn cố tình hỏi trên khuôn mặt cười cười giễu cợt kia thì lập tức cảm thấy hơi tức giận, anh nhấc đôi chân dài lên rồi đá thẳng vào đùi của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng phản ứng lại rất nhanh, chân của Hạ Dương Ba gần như chỉ kịp chạm nhẹ vào đùi cậu một cái thì cậu đã nhanh nhẹn bật người lùi lại phía sau, đồng thời còn cuộn mình trên giường, ôm lấy bộ phận thần bí dưới thân rồi bắt đầu giả vờ đau đớn ngồi xổm xuống.

“A! Anh đá vào đâu đấy? Định đá ch*t em đấy à?”

Hạ Dương Ba vừa nhìn đã biết rằng cậu đang giả vờ, khoanh hai tay để trước ng*c rồi cười khẩy, anh không thèm để ý đến cậu nữa.

“Ư… Đau quá… Nhất Hàng đau… Phải được anh Hạ hôn mới khỏi được…”

Hạ Dương Ba nhìn thấy vậy nhưng vẫn không nói gì mà chỉ đảo mắt qua liếc nhìn cậu một cái.

Mà Lưu Nhất Hàng, tên nhóc khốn khiếp kia vẫn không chịu dừng lại, cậu cứ ngồi xổm ở đó không ngừng r.ên rỉ: “A… đau quá, đau ch*t mất… Anh Hạ, anh làm như vậy là định phế em đấy à?”

Sắc mặt Hạ Dương Ba vẫn rất nghiêm túc, không thèm để ý đến cậu.

“Anh Hạ… em, em thật sự không lừa anh đâu… em đau thật đó!”

Hạ Dương Ba vẫn ngồi im bất động.

“Hạ Dương Ba! Có phải là anh hết yêu em rồi… có phải là… có phải là anh có một Nhất Hàng khác ở bên ngoài rồi đúng không? Có phải là anh muốn phế em đi rồi chạy ra ngoài tìm người khác đúng không?” Lưu Nhất Hàng vừa liên miệng than thở vừa hé mắt liếc nhìn phản ứng của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bị cậu chọc đến mức phải bật cười: “Tàm tạm như thế là được rồi, anh còn chưa kịp đụng vào người em nữa cơ, ở đây giả vời với ai thế?”

Thấy khổ nhục kế thất bại, Lưu Nhất Hàng chỉ mất một giây để lấy lại tâm trạng của mình, sau đó giống như một con báo nhỏ bổ nhào vào người Hạ Dương Ba lúc này đang không có chút đề phòng nào, Lưu Nhất Hàng đè anh nằm dưới thân mình rồi nhếch miệng cười.

Hạ Dương Ba bị cậu đè lên người, nặng đến mức không thể thở nổi nên đưa tay muốn đẩy cậu ra, nhưng cơ thể của người phía trên rắn như đá, anh cứ ra sức đẩy nhưng cậu gần như chẳng nhúc nhích một chút nào, dây dưa một hồi thì nhiệt độ cơ thể của hai người đột nhiên cùng nhau tăng lên.

“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng túm lấy một tay của Hạ Dương Ba kéo xuống thân dưới: “Đau thật mà… không tin thì anh sờ thử xem…”

Lưu Nhất Hàng rất khỏe, chưa kể đến việc bây giờ Hạ Dương Ba vẫn đang bị cậu đè ở dưới thân, làm gì có chỗ cho anh từ chối, nên chỉ có thể bị cậu khống chế rút tay ra rồi kéo xuống bên dưới, áp lòng bàn tay tinh xảo ấm áp vào nơi đó.

Vào khoảnh khắc anh vừa chạm vào nó, gần như Hạ Dương Ba vô thức muốn mở tay ra ôm lấy.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Hai người còn chưa kịp làm gì mà em bé Nhất Hàng đã vừa cứng ngắc vừa nóng rực, sưng tấy lên.

“Nhớ anh rồi…” Lưu Nhất Hàng nắm lấy tay Hạ Dương Ba bắt đầu di chuyển lên xuống, đầu cậu vùi vào cổ của Hạ Dương Ba, thoải mái nhẹ nhàng thở ra, hơi thở nóng rực truyền từ chiếc cổ nhạy cảm của Hạ Dương Ba sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân, ngay cả khi đã cách một lớp quần áo mà da gà trên toàn thân vẫn nhạy cảm nổi hết lên.

Lúc này Hạ Dương Ba gần như không còn chút lưỡng lự gì nữa, anh đưa tay còn lại lên nhéo cằm của  Lưu Nhất Hàng, buộc cậu phải ngước đầu lên nhìn mình, ánh mắt giao nhau, trong bầu không khí mập mờ như bắn ra hai tia lửa nóng bỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.