Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 115: Phiên ngoại 1:Bố




Chỉ mới thoáng chốc thôi mà quái vật nhỏ Đào Đào đã được bốn tuổi.

Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng đã ghi ngày nhập hộ khẩu là sinh nhật hai tuổi của cậu bé. Dù sao thì quái vật nhỏ cũng rất gầy ốm, trông như thể còn nhỏ hơn hai tuổi, cho nên ghi nhỏ hơn một chút cũng không thành vấn đề.

Cậu bé Đào Đào bốn tuổi đã không còn là quái vật nhỏ đáng thương của hai năm trước nửa, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba, chú mèo nhỏ ham ăn Đào Đào đã cao lớn và tròn trịa hơn nhiều. Năm mới vừa trôi qua chưa được bao lâu thì cậu bé đã có thể loạng choạng bước đi mà không cần người giúp đỡ.

Tuy rằng tiến độ này chậm hơn hai nhóc quậy phá nhà họ Hứa gần ba năm, nhưng đối với hai người vì chuyện này mà đã phải trải qua rất nhiều gian khổ thì đã là thành tích vang dội không khác gì các vụ phóng vệ tinh.

Nhớ lại chúng không biết bao nhiêu lần một người dang tay ở đối diện Đào Đào mà không ngừng động viên, người kia thì cẩn thận bảo vệ sau lưng, ngày ngày kèm cặp cho cậu nhỏ luyện tập ngàn vạn lần… Hạ Dương Ba thật sự cảm thấy tinh thần thoải mái, nóng lòng muốn lái xe chở Đào Đào trở lại Thành phố G để cho bố mẹ nhìn thấy thành tích đáng tự hào của anh.

So với Hạ Dương Ba thì Lưu Nhất Hàng chắc chắn là thuộc trường phái hành động, cậu ngay lập tức gọi điện về nhà và nói với Nguyễn Ngọc Liên rằng cuối tuần này cả gia đình họ sẽ trở về ăn tối, còn nói thêm rằng họ có một bất ngờ dành cho hai ông bà.

Hạ Dương Ba cười nhạo cậu: “Sao em vẫn như một đứa trẻ vậy, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để khoe khoang sao?”

Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn anh: “Chuyện này làm sao có thể đơn giản chỉ là ‘chuyện nhỏ’?! Em nói cho anh biết nha anh Hạ, đây là một chuyện cực lớn! Là chuyện quan trọng hàng đầu! Em nhất định phải để cho bố em nhìn cho kỹ! Để ông ấy thấy được kết quả giáo dục của chúng ta, để ông ấy tự đáy lòng thừa nhận em và anh chính là một cặp trời sinh!”

Hạ Dương Ba không dám có những ảo tưởng viển vông như vậy, nhưng anh vô cùng sẵn lòng chia sẻ sự tiến bộ của Đào Đào với hai ông bà nhà họ Lưu. Hai năm nay hai người đều bận rộn công việc, cũng không biết làm sao lại tự chuốc lấy phiền phức nhỏ bé này, Lâm Nữ Sĩ và Giáo sư Hạ đều ở thành phố G xa xôi, vượt quá tầm với, cha mẹ nhà họ Lưu đã lo liệu trước sau và giúp đỡ họ rất nhiều.

Nhất là trong những ngày đầu, hai người đàn ông đều đang trong thời kỳ thăng hoa của sự nghiệp, đặc biệt là Lưu Nhất Hàng. Cuộc sống của hai người lúc ấy ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng chỉ làm qua loa chiếu lệ, huống hồ là việc chăm sóc một đứa trẻ, lại còn là một đứa trẻ đặc biệt như vậy.

Dù đã thuê v* em chăm sóc tại nhà nhưng cả Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng đều không mấy yên tâm. Nguyễn Ngọc Liên cũng lo lắng giống hai người, mỗi ngày đều phải gọi ít nhất bốn hoặc năm cuộc điện thoại để hỏi về tình hình của Đào Đào.

Bà thực sự lo lắng cho Đào Đào, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba chỉ còn một cách đơn giản là đưa cho bà một chiếc chìa khóa nhà. Mỗi khi rảnh rỗi bà luôn chạy đến chỗ họ, sau một thời gian dài như vậy thì Đào Đào cũng gắn bó với bà nhất. Mỗi cuối tuần khi Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba ở nhà cùng con, cậu bé sẽ thò đầu nhìn về phía cửa, rồi nghi ngờ nhìn Lưu Nhất Hàng như đang hỏi cậu, sao hôm nay bà nội không đến?

Còn về bố Lưu, mặc dù ông  vẫn không có nhiều thiện cảm với Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba, nhưng không ngờ ông lại rất yêu thương Đào Đào, một đứa cháu không hề có quan hệ huyết thống.

Tình cảm của ông không được viết trên khuôn mặt như sự chăm chút của Nguyễn Ngọc Liên, cũng không dễ dàng cảm nhận được như tình cảm của bà, mà giống như một sự đồng cảm dành cho Lưu Nhất Hàng.

Ông lặng lẽ, âm thầm, nhưng thực sự chú ý đến mọi thứ về Đào Đào, giống như ông cũng đã đồng hành cùng sự trưởng thành của Lưu Nhất Hàng trong quá khứ. Ông ngại ngùng khi bày tỏ và thể hiện tình yêu của mình, nhưng khi thời gian trôi qua thì tất cả mọi người, bao gồm cả Lưu Nhất Hàng đều dần dần có thể cảm nhận được tình cảm sâu thẳm trong trái tim ông.

Trong hai năm qua, ông không hề bày tỏ quan điểm về mối quan hệ giữa Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng, thật ra thái độ của ông ấy đã bắt đầu buông lỏng. Vì vậy, dần dần số lần Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đưa Đào Đào về nhà đã tăng lên đáng kể.

Sáng thứ bảy, Lưu Nhất Hàng mở mắt ra và thấy mình giống như một con cua đang chờ bị gi*t thịt, bị Hạ Dương Ba nhốt chặt trong vòng tay, trong khi người đang ôm cậu thì vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Lưu Nhất Hàng thích thú với bộ dạng trẻ con của Hạ Dương Ba đến mức không nhịn được “phụt” lên một tràng cười, nhưng cậu sợ nó sẽ đánh thức anh nên nhanh chóng ngậm miệng lại, im lặng mở to mắt mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Dương Ba.

Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Hạ Dương Ba dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn nên mơ màng nhìn Lưu Nhất Hàng, chạm vào ánh mắt như thiêu đốt của cậu.

Dáng vẻ trông vẫn còn ngơ ngác.

Lưu Nhất Hàng nghiêng người cắn một cái lên chóp mũi của anh.

Hạ Dương Ba giật mình trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.

“Chào buổi sáng …” Anh nhướng mày nói với người đang nằm trong vòng tay mình, nhưng cánh tay anh không có ý thả lỏng chút nào.

Cuối tuần hiếm hoi hai người không phải làm thêm giờ, tối hôm trước Hạ Dương Ba lại bị Lưu Nhất Hàng hành hạ, cũng không biết Lưu Nhất Hàng phát bệnh thần kinh gì, mỗi lần đều phải ép đến khi Hạ Dương Ba phải kêu lên mới thôi, nếu không thì cậu sẽ luôn ở bên cạnh mà cọ xát, chỉ là không cho anh kho/ái c/ảm mà thôi.

Hạ Dương Ba không biết nói những thứ ngôn ngữ xấu xa trên giường như Lưu Nhất Hàng, và anh lo lắng rằng Đào Đào vẫn đang ngủ bên cạnh, anh không biết hiệu quả cách âm của ngôi nhà này như thế nào nên anh nhất định không chịu nói ra, đến lúc bị Lưu Nhất Hàng trêu chọc đến không chịu được nữa thì mới mở miệng phát ra vài tiếng ậm ừ khó chịu.

Nhưng không biết sức chịu đựng của Lưu Nhất Hàng đến từ đâu mà đến lúc ấy vẫn không chịu tiến vào. Cậu nằm trên người Hạ Dương Ba như một con chó sói, và thì thầm những điều khiến người ta đỏ mặt bên tai cho đến khi Hạ Dương Ba không thể nhịn được nữa, cắn lên tai cậu rồi nghiến răng gọi một tiếng “chồng”.

Sau đó, chuyển động dã man của cậu gần như xé xác Hạ Dương Ba ra thành từng mảnh, đồng thời cũng cướp đi sự lý trí của anh, khiến anh hét lên “uh-huh-ahh”. Đến cuối cùng anh cũng đã gần như mất giọng.

Kết quả là thanh âm “chào buổi sáng” vừa mới thức dậy đã khàn khàn, thậm chí còn mang theo chút cảm xúc còn sót lại từ đêm qua khiến trái tim Lưu Nhất Hàng kích động, cả người lập tức lại trở nên hưng phấn.

Cậu thoát khỏi vòng tay của Hạ Dương Ba, bật dậy khỏi giường rồi trực tiếp đè lên người ở dưới, bắt đầu gặm vai Hạ Dương Ba.

Toàn thân Hạ Dương Ba đau nhức, dùng sức cũng không thể làm gì được, hôm nay vẫn đang suy nghĩ về việc về nhà với bố mẹ Lưu Nhất Hàng, thật sự không có chút ý nghĩ nào về phương diện đó. Anh đành để cho cậu gặm cắn một hồi rồi giơ tay lên xoa xoa đầu của cậu, ôn nhu dỗ dành: “Được rồi đừng làm loạn nữa, đứng dậy thu dọn đi, quên mất hôm nay em định làm gì sao?”

“Đưa Taotao đến lớp hoạt động, sau đó đến chỗ bố mẹ em…” Lưu Nhất Hàng bị Hạ Dương Ba dội một gáo nước lạnh lên đầu, nằm trên người anh mà sửng sốt rồi vùi đầu vào cổ anh, đờ đẫn nói.

Hạ Dương Ba nghe được cảm xúc bất mãn của cậu, hơi quay đầu hôn lên người cậu: “Tối hôm qua đã dày vò một trận rồi, em không mệt sao?”

Liu Yihang di chuyển như một con sâu bướm, càng ôm chặt người ở dưới thân mình.

“Em không mệt, nhưng anh thật sự rất mệt…” Hạ Dương Ba bất lực thở dài: “Xem ra anh đã già cả rồi…”

“Ai nói anh già?!” Lưu Nhất Hàng đột nhiên ngẩng đầu tức giận nói.

Hạ Dương Ba không khỏi cười thầm: “Được rồi, anh không già, anh vĩnh viễn là 18 tuổi, được chưa…”

“Cũng không cần phải là mười tám tuổi, còn quá nhỏ, em ăn không nổi…” Lưu Nhất Hàng bĩu môi: “Vẫn luôn hai mươi tám đi.”

Năm hai mươi tám tuổi là năm Hạ Dương Ba lần đầu gặp được Lưu Nhất Hàng.

Anh không khỏi cảm động, nghiêng người hôn lên trán Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng không nhúc nhích mà nằm yên để anh hôn, nụ hôn vừa dứt thì trong phòng liền tràn ngập sự ấm áp.

Hạ Dương Ba vươn tay vỗ vỗ cái mô*g của Lưu Nhất Hàng: “Đứng lên nào.”

Lưu Nhất Hàng chẳng thèm động đậy, một lúc sau mới ra vẻ tủi thân nói: “Vẫn còn cứng mà…”

“Vậy thì làm sao đây? Hay là anh dùng tay giúp em?” Hạ Dương Ba nhướng mày.

Vừa dứt lời, Lưu Nhất Hàng đã “phốc” một tiếng bật dậy khỏi người anh, than thở rồi bước ra khỏi phòng ngủ tiến vào phòng tắm. Hạ Dương Ba gối đầu lên gối cười một hồi lâu mới từ từ đứng dậy chống eo đi vào phòng Đào Đào.

Thằng nhỏ vẫn đang ngủ, ngủ rất sâu, lâu lâu còn ngáy một hai tiếng.

Hạ Dương Ba cảm thấy thích thú với dáng vẻ ngốc nghếch của cậu bé, ngồi xuống giường, xoa nắn khuôn mặt đầy thịt của anh chàng và nói nhỏ: “Đào Đào à, dậy thôi nào.”

Đào Đào luôn có thể ngủ ngon, bình thường khi Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đi làm thì cậu bé vẫn còn đang ngủ, họ cũng không đánh thức cậu bé, hôn lên mặt cậu bé, dặn dò bảo mẫu rồi lần lượt rời khỏi nhà.

Nhưng cuối tuần thì khác, cậu phải đến lớp hoạt động dành cho trẻ em đặc biệt.

Đào Đào không thích dậy sớm, nhưng cậu bé lại thích những hoạt động buổi sáng cuối tuần, cậu bé không biết ý nghĩa của những hoạt động đó nhưng lại rất thích nơi này, bởi vì hầu hết những đứa trẻ ở đó đều giống cậu bé.

Giống như cậu bé, họ cũng chậm chạp và có suy nghĩ kỳ lạ, họ không thể hiểu ngôn ngữ của nhau và chỉ có thể bập bẹ giao tiếp với nhau, nhưng khi ở cùng họ thì Đào Đào luôn cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

Cậu bé không hiểu tại sao, nhưng dường như cậu bé nhận thấy rằng họ là đồng loại với cậu bé.

Họ không giống như những chị gái nhỏ nhà họ Hứa có thể chạy nhanh trong căn phòng chật chội, cũng không phải lúc nào cũng liên tục nói những lời khó hiểu.

Ở cùng họ luôn luôn dễ dàng hơn nhiều.

Vì vậy, quái vật nhỏ đang buồn ngủ Đào Đào cuối cùng cũng từ từ mở mắt khi Hạ Dương Ba thì thầm vào tai cậu: “Chúng ta sẽ đến Neverland để chơi trò chơi với các bạn nhỏ”. Vì khoảng cách giữa hai mắt quá rộng, mắt cậu bé khó khăn tập trung cho đến khi cậu bé nhìn thẳng vào khuôn mặt với một nụ cười dịu dàng của Hạ Dương Ba, cậu bé mới nhấp miệng như thể đã xác nhận điều gì đó, và nhìn thẳng vào Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba cười thật dịu dàng nhìn cậu bé, sau một hồi quen thuộc liền bế cậu bé xuống giường, ôm lấy cậu bé, hôn lên trán cậu rồi nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập ý cười: “Chào buổi sáng, Đào Đào.”

Đào Đào vịn tay vào cổ anh và ngẩn người nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên hét lên “ahh” và dụi đầu vào cổ anh.

Thủ thuật này là học được từ Lưu Nhất Hàng.

Đào Đào không hiểu nhiều thứ, nhưng khả năng bắt chước của cậu bé đặc biệt giỏi. Ví dụ như vùi đầu vào vòng tay của Hạ Dương Ba và cọ xát là một cách làm nũng và thể hiện sự hạnh phúc.

Lưu Nhất Hàng cũng giống như vậy. Khi vui, khi hài lòng hay khi muốn làm nũng, cậu sẽ ôm chặt lấy Hạ Dương Ba như một con chó lớn ngốc nghếch, cọ vào cổ hoặc ng*c anh mà không hề ngượng ngùng.

Hành động của Đào Đào khiến ng*c Hạ Dương Ba nóng lên, anh dụi cằm lên đỉnh đầu Đào Đào để đáp lại. Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng tóc của Đào Đào có vẻ dài hơn một chút, giống như những sợi len mỏng, chà ngứa cổ Hạ Dương Ba.

“Đã đến lúc phải cắt tóc rồi…” Hạ Dương Ba nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, Đào Đào nghĩ rằng Hạ Dương Ba đang vò đầu mình, cậu vặn vẹo trong vòng tay Hạ Dương Ba, phát ra một âm thanh tương tự như tiếng cười.

Vừa lúc Lưu Nhất Hàng từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai người liền cười nói: “Bé con dậy rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Nhất Hàng, Đào Đào lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay của Hạ Dương Ba, nhìn cậu bằng ánh mắt như thiêu đốt rồi dang tay về phía cậu: “Mẹ!”

Ngoài “ăn” ra thì “mẹ” là từ duy nhất Đào Đào có thể nói.

Lưu Nhất Hàng nhận lấy cậu bé từ trong tay Hạ Dương Ba, bóp chóp mũi cậu bé, giả bộ nghiêm túc: “Là bố, không phải mẹ.”

“Mẹ!” Đào Đào nhìn cậu và nghiêm túc lặp lại.

Hạ Dương Ba ngắm nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lưu Nhất Hàng, đã hai năm rồi, cậu vẫn không thay đổi một chút nào. Anh mỉm cười, nhanh chóng tắm rửa rồi vào bếp làm bữa sáng cho hai bảo bối một lớn một nhỏ của mình.

Sau khi ăn sáng, cả gia đình lái xe đến lớp học hoạt động dành cho trẻ em đặc biệt “Neverland” nằm ở trung tâm thành phố. Tên được lấy từ Neverland trong “Peter Pan” và cũng được dịch là “Đảo mộng ảo”, nhưng Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba thích để yên Neverland hơn.

Từ một góc độ khác mà nói, cái tên này dường như đồng nghĩa với việc những đứa trẻ ở đây sẽ giống như Peter Pan vậy, không bao giờ lớn lên.

Sau đó, họ đưa Đào Đào đi ăn món Nhật ở một trung tâm mua sắm gần đó. Anh chàng nhỏ bé đã rất vui khi cầm nắm cơm, tay và mặt dính đầy hạt cơm. Lưu Nhất Hàng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đào Đào chỉ nhếch mép cười, bị Hạ Dương Ba trừng mắt mới mỉm cười lấy khăn ướt lau mặt và tay cho Đào Đào.

Hôm nay tâm trạng Đào Đào rất tốt, đột nhiên trở nên rất nghịch ngợm, đôi tay mũm mĩm dính đầy cơm sờ loạn lên mặt Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng cười, ôm eo cậu bé lên vừa lau mặt cho cậu vừa né tránh, hai người một lớn một nhỏ náo loạn ầm ĩ.

Hạ Dương Ba ở một bên nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà, mê đắm nhìn bọn họ.

Sau bữa trưa, họ đưa Đào Đào đi cắt một kiểu tóc đơn giản và gọn gàng, sau đó đặt một chiếc ghế mát xa cho bố mẹ trong trung tâm thương mại rồi mới đưa Đào Đào đến nhà của bố mẹ Lưu Nhất Hàng.

Nhân viên giao hàng của trung tâm thương mại đến gần như cùng lúc với họ, Lưu Nhất Hàng ở phía trước hướng dẫn nhân viên giao hàng di chuyển ghế mát xa vào nhà, còn Hạ Dương Ba ôm Đào Đào đi theo phía sau.

Hạ Dương Ba vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói the thé của bố Lưu: “… Mấy chuyện chính thì không làm, chỉ lo làm mấy chuyện vô ích, bố thấy con chính là muốn ăn đòn!”

Sau đó là giọng cười khúc khích của Lưu Nhất Hàng: “Muốn đánh con thì đợi người khác đi hết rồi hẵng đánh…”

Hạ Dương Ba theo sau với một nụ cười, Nguyễn Ngọc Liên đứng bên cạnh nhìn hai bố con Lưu Nhất Hàng mà lắc đầu với một nụ cười bất lực. Nhìn thấy Hạ Dương Ba và Đào Đào, bà lập tức hai mắt sáng ngời hướng về Đào Đào mà đưa tay ra: “Đào Đào tới rồi à? Đến đây… để bà nội ôm nào…”

Đào Đào không ngần ngại từ trong tay Hạ Dương Ba chui vào vòng tay của bà nội, trong lòng còn nghĩ vẫn là vòng tay bà mềm mại hơn, không cứng ngắc như lúc hai người kia ôm mình.

Người lắp đặt hỏi Lưu Nhất Hàng: “Anh Hạ, chiếc ghế này đặt trong phòng khách à?”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt một chút, nhìn về phía Hạ Dương Ba, thấy người đàn ông kia cũng đang khoanh tay cười cười nhìn mình. Cậu nhịn cười, quay đầu lại nói: “Ừ, cứ đặt ở phòng khách đi… vị trí này là được rồi, thuận tiện cho bố tôi xem TV…”

Sau khi giải quyết xong, một nhân viên khác lấy ra một tờ biên lai: “Anh Hạ, mời anh xem qua, nếu không có gì sai sót xin anh ký vào đây.”

Lưu Nhất Hàng cầm lấy cây bút, nhấc bàn tay to viết xuống mấy chữ “Hạ Dương Ba” bay bướm.

Cho đến khi người lắp đặt rời đi, bố Lưu vẫn bất mãn phàn nàn về việc “tiêu tiền”, “không biết tiết kiệm”, “khi còn trẻ không dành dụm mà hoang phí, về già chỉ có thể dựa vào khoản tiền bảo hiểm hưu trí ít ỏi.” Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đứng bên cạnh lắng nghe mà muốn điếc cả tai.

Cũng may Nguyễn Ngọc Liên không nhịn được mà trừng mắt nhìn ông ấy: “Ông còn chưa thôi đi à? Khó khăn lắm bọn trẻ mới về nhà, ông dừng một chút được không? Hơn nữa, cái này cũng là tấm lòng của bọn trẻ, nếu ông không vui thì đừng sử dụng nó, cứ để tôi dùng!”

Sau khi bị vợ cằn nhằn như vậy thì vẻ mặt bố Lưu có chút lúng túng, đỏ mặt trừng mắt nhìn Nguyễn Ngọc Liên.

Nguyễn Ngọc Liên lại trợn mắt nhìn lại rồi đẩy Đào Đào vào lòng ông ấy: “Chơi với cháu ông một lát đi, tôi đi nấu cơm!” Bà nói xong cũng chẳng thèm quay lại nhìn mà đi thẳng về phía nhà bếp.

Hạ Dương Ba cảm động trước từ “bọn trẻ” của Nguyễn Ngọc Liên, rõ ràng là bà đã chấp nhận anh từ trái tim và coi anh như con đẻ của mình. Anh đứng dậy đi theo Nguyễn Ngọc Liên vào bếp: “Cô à, để cháu giúp cô.”

“Vẫn gọi là cô à?” Nguyễn Ngọc Liên cười khẽ nhìn anh: “Sao cô lại nghe nói Nhất Hàng gặp bố mẹ cháu đều sẽ gọi là bố mẹ…”

Hạ Dương Ba sửng sốt, nhanh chóng xoay đầu liếc nhìn Lưu Nhất Hàng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghịch điện thoại di động, lại quay lại nhìn Nguyễn Ngọc Liên, động đậy cổ họng, nói nhỏ: “Mẹ. .. “

“Ừ!” Nguyễn Ngọc Liên mừng đến mức không tìm được phương hướng, không biết móc từ đâu ra một phong bao đỏ nhét vào tay Hạ Dương Ba: “Con người bố của con chính là như vậy, đừng để ý đến ông ấy… Mấy năm nay con đối xử với Nhất Hàng và Đào Đào, kể cả gia đình chúng ta như thế nào chúng ta đều thấy được… Mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ cần các con hạnh phúc là được… cái này, là tiền bố mẹ mừng con vào nhà, con nhận lấy đi, đừng chê ít đấy… “

Bà đã nói đến vậy rồi, nếu Hạ Dương Ba vẫn từ chối thì rất giả tạo. Anh điều chỉnh cảm xúc của mình rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn mẹ và… và bố…”

“Đều là người nhà cả, con khách khí làm gì!” Nguyễn Ngọc Liên vỗ vỗ cánh tay anh: “Được rồi, con ra ngoài ngồi với bố con bọn họ một lát, ở đây mẹ không cần con giúp đâu…”

Hạ Dương Ba vẫn muốn giúp đỡ, xắn tay áo bắt đầu làm việc trong bếp, tư thế nhanh nhẹn, thoạt nhìn là biết đã quen với công việc nhà. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Nguyễn Ngọc Liên đang bận rộn với việc trong bếp lại nghĩ đến việc anh thường chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lưu Nhất Hàng theo cách này, bà không khỏi khẽ thở dài: “Con vất vả rồi…”

Sau bữa tối, khi Nguyễn Ngọc Liên và Hạ Dương Ba đang có một khoảng thời gian tuyệt vời với Đào Đào thì bố Lưu gọi Lưu Nhất Hàng vào phòng làm việc.

“Bố à, có chuyện gì vậy?”

Một chiếc thẻ được bố Lưu ném “bộp” vào ng*c của Lưu Nhất Hàng một cách độc đoán.

Lưu Nhất Hàng ngơ ngác mà cầm tấm thẻ mỏng: “Bố à, ý bố là sao vậy?”

“Trong thẻ có một ít tiền, con cầm đi.” Bố Lưu nói ngắn gọn.

Lưu Nhất Hàng càng thêm bối rối mà gãi đầu như đứa ngốc: “Không phải, bố à… ý của bố là sao? Sao đột nhiên lại cho con tiền?”

“Bố nghe mẹ con nói rằng các con chuẩn bị mua nhà, con cầm lấy số tiền này, coi như bố và mẹ con trả tiền để mua… cho con.” Bố Lưu làm thế nào cũng không thốt ra được ba chữ ‘phòng tân hôn’ này.

Lưu Nhất Hàng vẫn chưa hiểu được: “Tại sao chúng con mua nhà lại để cho bố và mẹ phải trả tiền?”

Nói đến đây, bố Lưu tức giận nhìn cậu: “Con có biết ngại không? Con có tiền à? Nếu chỉ dựa vào đồng lương của con, cho dù hiện tại ở tạm nhà người ta cũng được đi, lẽ nào sau này cả đời con có thể sống trong căn nhà người ta mua sao? Vậy thì con trở thành cái gì? Nhà họ Lưu chúng ta không có kẻ ăn bám! “

“Hả, bố à… bố không thể nói như vậy được… Tiền lương của con cũng đâu ít, nếu nói nghiêm túc thì cũng chưa tệ đến mức làm kẻ ăn bám mà…”

Bố Lưu trợn mắt tức giận nói: “Con đừng nhắc đến mấy chuyện không hay trong bệnh viện với bố!”

“Bố! Bố nghĩ cái gì thế? Con không có nhận phong bì của bệnh nhân… Hai năm này đang cải cách y tế, để ngăn chặn tình trạng bác sĩ nhận phong bì hay đút lót từ bệnh nhân thì lương của bác sĩ đã được nâng lên rất nhiều, cộng với mấy năm nay con trai bố thành thạo nghiệp vụ, học lực cũng không bị sa sút, so với lúc mới vào viện thì lương của con đã tăng gấp đôi rồi!” Lưu Nhất Hàng tự hào nói.

“Vậy thì con có tiền không?” Bố Lưu lạnh lùng nhìn cậu.

Lưu Nhất Hàng thực sự không có tiền, tất cả tiền của cậu đã đem trả cho Hạ Dương Ba cả rồi.

Thấy cậu ngập ngừng do dự, bố Lưu liền chế giễu: “Thôi đi con à, đến tiền mua ghế mát xa cho ông già này cũng có người trả cho con, con không thấy ngại sao?”

Thấy dáng vẻ hiểu hết mọi chuyện của ông ấy, Lưu Nhất Hàng liền ngẩng đầu rụt cổ: “Tại sao con lại phải xấu hổ vì chuyện này? Không phải đàn ông vốn nên đưa tiền cho vợ sao?”

Bố Lưu liếc cậu một cái: “Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con đê tiện như vậy chứ?”

Thấy vẻ mặt của bố dịu đi, Lưu Nhất Hàng mới xấu hổ đi tới, đặt tấm thẻ lên trên bàn rồi nghiêm túc nói: “Bố, bố cứ tự mình cất giữ số tiền này đi, bố thức khuya dậy sớm làm ăn cũng đâu dễ dàng, bố giữ lại cũng mẹ an hưởng tuổi già đi. Con cũng không còn là con nít nữa, con và anh Hạ đã chọn được nhà rồi, cũng đã đặt cọc rồi. Đó không phải là căn nhà anh ấy mua cho con mà là cả hai chúng con cùng nhau bỏ tiền ra mua. Trong vòng chưa đầy hai năm là chúng con sẽ có thể trả hết khoản vay còn lại rồi.”

Bố Lưu dường như rất cảm động trước dáng vẻ hiểu chuyện của Lưu Nhất Hàng, hai mắt có chút đỏ lên: “Bố và mẹ con còn có thể thiếu chút tiền này sao? Hiện tại các con đang cần dùng tiền, sau này nuôi Đào Đào cũng sẽ cần đến tiền”

“Bố!” Lưu Nhất Hàng ngắt lời ông: “Bố đừng lo lắng cho cuộc sống của Đào Đào, chúng con sẽ lo liệu…”

“Con đừng tưởng bố không biết, suy nghĩ của ông cụ nhà họ Hạ vẫn còn đó, đứa nhỏ Đào Đào này… khó mà được chấp nhận…” Giọng điệu của ông dịu đi rất nhiều, cẩn thận lắng nghe còn có thể cảm nhận được một chút mất mát.

Hai bố con im lặng một lúc, nhưng bố Lưu vẫn cầm lấy tấm thẻ nhét vào tay Lưu Nhất Hàng, giả vờ thoải mái nói: “Để bên nhà họ Hạ có thể chấp nhận một chuyện lớn như vậy thì bố cũng không có gì khác để đưa cho các con… Số tiền này con cứ cầm trước đi… Con có thể tự mình giữ lấy, hoặc là đưa cho Tiểu Hạ. Tóm lại, đây là tâm huyết của bố và mẹ con… Con lớn rồi, chúng ta già rồi, cũng không giúp được gì cho các con… tương lai là phúc hay họa thì chỉ có thể dựa vào chính các con mà thôi…”

Lần này, Lưu Nhất Hàng không thể kìm lòng mà ôm lấy bố mình và bắt đầu khóc lên. Cho đến khi về đến nhà thì đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe.

Hạ Dương Ba cho rằng cậu lại bị phụ thân mắng nên cả buổi tối đều thận trọng không dám nói thêm gì.

Đào Đào biểu diễn “tự mình bước đi” trước mặt ông bà cả buổi tối đã mệt đến ngáp dài ngáp ngắn, vì vậy cả hai tạm biệt bố mẹ và đưa cậu bé về nhà.

Về đến nhà, anh chàng nhỏ bé thường chỉ cần một người dỗ ngủ bỗng nhiên lại làm nũng, nhất định phải có Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba bên cạnh thì mới chịu yên ổn nằm xuống.

Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba lần lượt nằm hai bên người cậu, Lưu Nhất Hàng lắc bình sữa trong tay anh, cố gắng làm sữa nguội bớt một chút. Đào Đào mở to mắt, hai con ngươi nhìn chằm chằm bình sữa trong tay cậu không chớp mắt, đột nhiên gọi Lưu Nhất Hàng một tiếng: “Mẹ!”

Lời nói tròn vành rõ chữ, nếu chỉ nghe cậu bé gọi là “mẹ” thì sẽ không bao giờ nghĩ đây là một đứa trẻ đặc biệt như vậy.

Lưu Nhất Hàng thích thú nhìn cậu bé, coi như đã quen, cũng không thèm sửa lại. Hạ Dương Ba lại nghiêng người sang, kê một tay bên dưới tai, cúi người xuống, dùng tay kia chạm vào chóp mũi cậu bé, kiên nhẫn dạy dỗ: “Là bố… phải gọi là bố…”

Đào Đào nhanh chóng vươn lưỡi li.ếm ngón tay của Hạ Dương Ba, dường như rất hài lòng mà lè lưỡi, bắt gặp ánh mắt đang cười của Hạ Dương Ba, cậu bé hơi giật mình, thận trọng ngập ngừng, có chút do dự nhưng rồi quyết tâm, nhìn vào mắt Hạ Dương Ba mà gọi: “Bố… Bố…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.