Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 116: Phiên Ngoại 2:Lưu Gia Thụ




Dạo gần đây tâm trạng của bác sĩ Lưu không được tốt cho lắm.

Bởi vì từ sau khi ở cùng cậu, Hạ luật sư trở nên trong sáng không còn ham muốn, dạo gần dây đột nhiên còn vô cùng bận rộn. Hơn nữa, càng không giống kiểu bận rộn khi bình thường anh phải tiếp nhận các vụ án khó giải quyết, mà ngược lại là phải tham gia đủ loại các bữa tiệc rượu xã giao.

Khó có được ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, vậy mà Hạ Dương Ba đã vội vã ra ngoài từ sớm rồi, một mình Lưu Nhất Hàng đành phải đưa Đào Đào tới lớp bồi dưỡng.

Trải qua một khoảng thời gian học tập, Đào Đào hiện tại đã có sự tiến bộ rất lớn.

Bây giờ, ngoại trừ “ăn” ra, cậu bé đã học được thêm nhiều câu từ đơn giản khác để biểu thị yêu cầu của bản thân, ví dụ như “cần”, “không cần”, “buồn vệ sinh nặng”, “ôm”…

Dưới sự dày công chăm sóc và che chở của người thân, cơ thể nhỏ bé của Đào Đào cũng bắt đầu dần dần lớn lên, không chỉ là cao hơn rất nhiều so với lúc mới đến, cậu bé thậm chí ổn định vững vàng đứng dậy mà không cần mượn sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Tuy rằng động tác của cậu bé còn chậm, lại lộ ra vẻ hơn vụng về, nhưng mỗi buổi sáng hằng ngày vào lúc Lưu Nhất Hàng hoặc Hạ Dương Ba phải ra ngoài, cậu bé sẽ run rẩy mà đi tới, ôm lấy chân của bọn họ, trên mặt là vẻ luyến tiếc, thường làm cho hai người đàn ông mềm lòng đến rối loạn.

Mà điều khiến Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba khó đỡ là, Đào Đào dường như đã chấp nhận gia đình nhỏ của ba người bọn họ rồi, nhưng cậu bé đối với vai trò phân công của mỗi người trong gia đình này vẫn chưa hiểu rõ hết như cũ. Cho dù Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba sửa bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu bé vẫn nhận định rằng, Lưu Nhất Hàng chính là “mẹ”, mà với Hạ Dương Ba cứ mở miệng ra là gọi “ba”.

Ở phương diện khác, Đào Đào vẫn rất nghe lời, hoặc là nói cậu bé giống như một trang giấy trắng được tạo thành bởi chất liệu đặc biệt, tuy rằng muốn tô màu lên đó sẽ mất chút sức, nhưng không phải là không thể dạy bảo hoàn toàn được. Đối với vấn đề này, cậu bé lại cực kỳ kiên định hơn lệ thường.

Sau một thời gian dài, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba cũng bị cậu bé làm hao đi hết nhẫn nại, trên thực tế, việc cậu bé gọi họ là “ba” hay “mẹ” đối với cuộc sống của ba người họ về bản chất thì không có bất kỳ ảnh hưởng nào, ngoại trừ việc bố Lưu Nhất Hàng ngẫu nhiên nghe được sẽ nghiêm mặt lại, không cho Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba sắc mặt tốt, thì hoàn toàn không có gì đáng lo, thế là cũng cứ tùy ý Đào Đào gọi như vậy thôi.

Đi từ lớp bồi dưỡng tới bãi đỗ xe, Lưu Nhất Hàng một tay bế Đào Đào, một tay thò vào trong túi quần tìm chìa khóa xe, Đào Đào ở trong lòng cậu không yên mà cứ quấy, Lưu Nhất Hàng nhẹ giọng quát cậu bé: “Con yêu, đừng quấy!”

Đào Đào nghe lời liền dừng lại, ôm lấy cổ Lưu Nhất Hàng, nghi hoặc nhìn cậu: “Mẹ…ba?”

“Hôm nay ba con có việc…” Lưu Nhất Hàng lập tức hiểu ý Đào Đào, cậu bé đang hỏi tại sao Hạ Dương Ba không đi cùng bọn họ.

Cậu đặt Đào Đào ngồi ở ghế an toàn ở hàng ghế sau, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé: “Hôm nay chúng ta tới nhà ông bà nội ăn cơm được không nào?”

Đào Đào sớm đã muốn ăn bánh ngọt nhỏ do bà nội làm rồi, ngon hơn gấp bội lần so với bánh quy Lưu Nhất Hàng mua ở siêu thị, thế là, lúc nắm bắt được từ trọng điểm “bà nội” này, cậu bé cười không ngớt, vỗ vỗ tay thể hiện sự đồng ý.

Mà Lưu Nhất Hàng lại không ngờ được, bữa cơm này chính là một bữa cơm nguy hiểm!

Bố cậu không thấy Hạ Dương Ba tới, cuối cùng không chút tình cảm mà trừng mắt với Lưu Nhất Hàng: “Chuyện đứa nhỏ các con chuẩn bị thế nào rồi?”

Tâm trí Lưu Nhất Hàng hiện tại chỉ xoay quanh Đào Đào, cho rằng bố mình nói chuyện đi học của Đào Đào. Đào Đào đã đến tuổi đi học rồi, bởi vì chuyện này mà dạo gần đây cậu và Hạ Dương Ba đã xảy ra  bất đồng: Lưu Nhất Hàng cảm thấy bọn họ nên đưa Đào Đào đi học ở trường học đặc biệt, bởi vì ở đó giống như Neverland vậy, là thế giới thuộc về Đào Đào, nhưng Hạ Dương Ba lại cho rằng, Đào Đào nên giống như trẻ con bình thường, tới trường học bình thường, làm quen với cuộc sống của người bình thường.

Hai người căng thẳng với nhau không thôi, dứt khoát muốn tạm thời gác lại vấn đề này.

Bây giờ bố Lưu hỏi chuyện của “đứa nhỏ”, trong đầu Lưu Nhất Hàng đều là chuyện này, thế là thuận miệng đáp lại: “Nói sau ạ, đợi bọn con có thời gian sẽ đi khảo sát xem trường học ạ…”

“Trường học gì?” Bố Lưu không hiểu.

“Trường học mà sau Đào Đào đi học ấy ạ, thành phố Lâm có hai trường học đặc biệt nghe nói không tồi, rảnh rỗi tụi con sẽ đi xem qua trước đã ạ…”

“Ai hỏi con về trường học? Bố hỏi là hỏi các con chuẩn bị lúc nào có con ?”

“Dạ?” Lưu Nhất Hàng mờ mịt nhìn bố mình: “Hai đứa chúng con không phải đã có con rồi sao ạ?”

Không ngoài dự liệu, Hạ Dương Ba lại uống tới mức nửa tỉnh nửa say mới về nhà, đúng lúc Lưu Nhất Hàng đang nhàn nhã ngồi trên sô pha đợi anh.

Tâm trạng của Hạ Dương Ba hôm nay đặc biệt tốt, chuyện bận tới mức chân không chạm đất cuối cùng cũng sắp xếp ổn rồi: anh đã tới các đơn vị giáo dục đặc biệt ở thành phố Lâm, bao gồm cả hai trường học mà Lưu Nhất Hàng đã nhắc tới khi ở nhà, anh tự mình đi khảo sát môi trường trường học, cách dạy học, còn mời người phụ trách cùng ăn cơm, tiếp cơm tiếp rượu, cuối cùng lấy được toàn bộ tư liệu toàn diện nhất.

Hạ Dương Ba nửa tỉnh nửa say còn có chút mệt mỏi, dứt khoát bỏ xuống cái mặt nạ đạo đức giả thường ngày, áo vest vắt trên vai tùy tiện ném lên sô pha, cười ngốc nghếch chạm vào người Lưu Nhất Hàng.

Sau khi Lưu Nhất Hàng một bụng đầy tâm sự, không chú tâm bị anh đè xuống hôn một hồi, mới phản ứng lại, đẩy người ra, sắc mặt không hiền lành mà ôm lấy hai vai nhìn chằm chằm anh.

Hạ Dương Ba bị cậu đẩy một cái thì lảo đảo, trực tiếp ngã lên trên sô pha, ngẩng đầu với vẻ không rõ mà nhìn cậu.

“Anh không có gì muốn nói với em?” Ánh mắt chó săn nhỏ của cậu trừng anh, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi.

Ánh mắt Hạ Dương Ba say mờ mịt bỗng cảm thấy, cho dù đã trải qua bao lâu, chó săn nhỏ của anh vẫn đẹp như cũ, thế là không nhịn được ngắm nhìn tới ngây cả người, quên luôn trả lời câu hỏi của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng cúi người xuống, mặt cậu chỉ cách mặt Hạ Dương Ba nửa cái nắm tay: “Hỏi anh một lần nữa, không có gì muốn nói với em sao?”

“Có chứ.” Hạ Dương Ba gật đầu, chóp mũi va vào cằm Lưu Nhất Hàng,anh đau tới mức nhe răng trợn mắt mà bưng mũi kêu lên, giống y hệt dáng vẻ om sòm khôi hài đầy ngốc nghếch của Lưu Nhất Hàng lúc bình thường.

Lưu Nhất Hàng không nhịn được bật cười, gạt tay anh ra, nhẹ nhàng xoa mũi của anh, không tức giận mà trừng mắt với anh.

Thấy Lưu Nhất Hàng không biểu thị ý gì đối với câu trả lời của bản thân, Hạ Dương Ba lại lặp lại lần nữa: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Dường như không nghĩ tới Hạ Dương Ba dễ dàng đầu hàng như vậy, cậu đã chuẩn bị đủ loại hình tra khảo dành cho anh, xem ra chỉ có thể coi như thai ch*t trong bụng, Lưu Nhất Hàng vậy mà lại thấy hơi thất vọng.

Cậu rời khỏi người Hạ Dương Ba, ngồi lại trên sô pha như ông lớn, bộ dạng không can tâm: “Nói đi.” Nói xong mắt liếc khuôn mặt còn đỏ rực của Hạ Dương Ba một cái, đúng lúc anh đang miệng khô lưỡi khô mà li.ếm li.ếm khóe môi, Lưu Nhất Hàng vừa yêu vừa hận trừng anh một cái, lại đứng dậy đi rót cho anh một ly nước mật ong.

Hạ Dương Ba giữ tay Lưu Nhất Hàng, một hơi uống hết hơn nửa lớn nước trong ly.Tay Lưu Nhất Hàng cầm ly nước cẩn thận giúp anh uống, sợ anh bị sặc, tay khác lại nhẹ nhàng nâng gáy anh lên.

Hạ Dương Ba nhiều lúc luôn có dáng vẻ bình thản, điệu bộ ôn tồn lễ độ, hiếm khi giống như bây giờ, hơi giống như đói khát mà uống một hơi lớn nước, Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà cười: “Anh chậm thôi, bác sĩ Lưu của anh còn để anh thiếu tí nước này à?”

Cuối cùng cũng uống xong, Hạ Dương Ba nhấc tay chỉ chỉ cặp táp trên sô pha, ý bảo Lưu Nhất Hàng cầm qua đây.

“Anh còn coi mình là ông lớn thật rồi à?” Lưu Nhất Hàng nói đểu cầm cặp táp qua, như trút giận ném vào lòng anh.

Hạ Dương Ba cũng không giận, cười hì hì mở cặp táp ra, lấy từ bên trong ra một xấp văn kiện thật dày, trịnh trọng đặt chúng vào tay Lưu Nhất Hàng: “Em xem đi nào.”

Lưu Nhất Hàng nghe theo bắt đầu mở từ tờ đầu tiên của phần văn kiện đầu tiên…tiếp theo, là phần văn kiện thứ hai… phần văn kiện thứ ba… phần văn kiện thứ tư…

Không biết đã xem bao lâu, bọn họ ai cũng không nói chuyện, đợi Lưu Nhất Hàng xem xong, cậu cứ tưởng Hạ Dương Ba đã ngủ thiếp đi rồi, cậu cử động cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba, phát hiện mặt người đó vẫn đỏ, đang mỉm cười, trong mắt dường như có ngàn ngôi sao.

Trong lòng Lưu Nhất Hàng “oành” một tiếng, người này… lúc quen biết, anh mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng hiện tại sao lại thấy khuôn mặt này của anh ấy ngày càng trẻ hơn rồi, đặc biệt là hơi men nơi khóe mắt, gò má phiếm hồng, rõ ràng giống như là nam sinh nhỏ mới tốt nghiệp, bắt đầu đi làm bị ép uống rượu.

“Ầy…” Lưu Nhất Hàng dùng tay lay lay anh, còn chưa nói gì, đã bị anh cắt ngang: “Tình hình cơ bản đều ở trong những tài liệu ấy, mấy đơn vị giáo dục ấy là anh chọn, coi như không tệ, hm…có điều sau khi khảo sát, anh cảm thấy chỉ có hai trường “ Trí Tuệ” và “Study” tương đối thích hợp với Đào Đào, có thời gian thì chúng mình cùng đưa Đào Đào đi xem xem… cá nhân anh hơi nghiêng về “Study”, cơ sở chính của trường này ở Na-uy, phương diện dạy học và quản lý học sinh cũng theo phong cách phương tây, tương đối tây hóa, so với trường “Trí Tuệ”, anh cảm thấy cách giáo dục của họ càng cởi mở hơn…”

“Anh sao lại…” Sự kinh ngạc từ lúc bắt đầu của Lưu Nhất Hàng, đã hoàn toàn thay đổi thành bộ dạng ngốc nghếch, trong lòng thay đổi liên tục, nhìn khuôn mặt thân thuộc của Hạ Dương Ba, lại không nói ra lời gì được.

Hạ Dương Ba “a” một tiếng: “Lúc trước không phải chúng mình đã thảo luận rồi sao? Vấn đề của Đào Đào…anh nghĩ kĩ rồi, việc Đào Đào sống như người bình thường có thể rất quan trọng, quan trọng vô cùng đối với việc thằng bé hòa nhập với xã hội sau này, nhưng, sự vui vẻ của con cũng rất quan trọng… anh đã xem rất nhiều báo cáo và nghiên cứu, chỉ cần nhận được sự giáo dục và rèn luyện thích hợp, Đào Đào vẫn có thể… có thể sống tốt được…”

“Em không ngờ là anh sẽ nói chuyện này với em.” Lưu Nhất Hàng không tiếp lời Hạ Dương Ba, ngược lại không nghĩ gì mà thốt ra lời thế này.

Hạ Dương Ba không hiểu, nhướn mày nhìn cậu đầy thích thú: “Vậy làm sao em biết anh có chuyện muốn nói với em?”

Lưu Nhất Hàng hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Hạ Dương Ba.

Cái cổ thon dài màu lúa mạch của anh bị cổ áo sơ mi trắng che đi hơn nửa, mạch máu màu xanh và huyết quản như ẩn như hiện, ánh mắt cậu dần hướng xuống dưới cằm anh, hai cánh môi mấp máy, khuôn mặt phiếm hồng, còn có đôi mắt hoa đào khiến Lưu Nhất Hàng mê đắm, như là cẩn thận tỉ mỉ thăm dò.

“Em tưởng, anh sẽ nói chuyện con cái.” Lưu Nhất Hàng nhẹ nói, tựa như sợ Hạ Dương Ba nhất thời không hiểu, cậu ấy tiếp tục bổ sung: “Chuyện mang thai hộ.”

Im ắng quá.

Lưu Nhất Hàng chưa từng biết, sự im lặng lại có thể khiến người ta khó chịu như thế.

Không biết đã trải qua bao lâu, cậu cuối cùng cũng nghe được giọng nói không lưu loát của Hạ Dương Ba: “Em…biết rồi sao?”

“Nếu không phải hôm nay bố em hỏi em, em còn không biết có chuyện này… anh còn muốn giấu em đến khi nào?” Lưu Nhất Hàng giống như một gói thuốc nổ, rồi lại nói tiếp: “Con mẹ nó, anh định để em vui vẻ làm cha rồi?”

Hạ Dương Ba tự biết mình đuối lý, nhấc tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Nhất Hàng, ngăn lại hành động nhe nanh múa vuốt của cậu: “Là anh không đúng, không nên giấu em… anh chỉ nghĩ, đợi mọi chuyện đều chuẩn bị xong rồi sẽ thương lượng với em…”

“Giống như bây giờ sao?” Lưu Nhất Hàng không giằng khỏi tay anh, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không hiền lành mà hỏi: “Giống như bây giờ, tự mình giống như nhà sư khổ hành, sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện của Đào Đào rồi mới “thương lượng” với em? Con mẹ anh gọi đây là thương lượng à?”

“Anh cho rằng em sẽ rất vui vẻ…không phải em luôn hy vọng Dào Đào sẽ tới trường học như vậy sao?” Bị Lưu Nhất Hàng mắng, phần lớn hơi men của Hạ Dương Ba đã tiêu tan rồi, anh nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn Lưu Nhất Hàng, nhẫn nại trưng cầu ý kiến.

Hạ Dương Ba như vậy, khiến Lưu Nhất Hàng trong tức khắc liền hết giận: “Ý của em là… anh phải thương lượng với em… anh phải nói với em trước, bất kể là chuyện gì, chúng ta cùng gánh vác, đã hiểu chưa?”

Hiện tại như vậy, ngược lại giống như là hai người bọn họ đổi vị trí, Lưu Nhất Hàng giống như nghiêm túc giáo dục trẻ nhỏ, còn Hạ Dương Ba ngoan ngoãn nghe, chưa hết, còn vô cùng hưởng thụ mà gật gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Được rồi, lần này tha cho anh một mạng trước, còn có lần sau thì anh cứ đợi đấy…”

“Đợi cái gì cơ?”

“Ba ngày đừng mơ xuống giường.”

Hạ Dương Ba lập tức im miệng, sớm biết miệng chó của cậu ấy không mọc được ra ngà voi gì mà.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Dương Ba vẫn quay đầu nhìn về hướng cậu, cẩn thận hỏi: “Vậy…chuyện có con…em không phản đối đúng không?”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng mặt đầy nghi hoặc nhìn anh: “Sao em lại phải phản đối?” Nói rồi, duỗi tay kéo Hạ Dương Ba vào lòng mình, đặt cằm lên đỉnh đầu anh: “Anh năm nay sắp ba mươi lăm tuổi rồi nhỉ? Không nói tới anh Hứa, anh xem bạn bè bạn học của mình đi, có ai không phải đã sớm kết hôn sinh con rồi? Chỉ có anh không có đầu óc, còn ở đây dây dưa với em!”

Nói tới đây, Lưu Nhất Hàng nhấc tay sờ sờ mũi, giọng điệu cũng thả lòng đi không ít: “Em không thể cho anh một cuộc hôn nhân, cũng không thể sinh con cho anh, tuy chúng ta có Đào Đào rồi, nhưng nói thế nào thì cũng không phải con ruột của anh, nếu có thể tìm người mang thai hộ, chúng ta sao không thử xem?”

“Chỉ là…” Cậu ngập ngừng, tựa như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào: “Anh từng nói, em chính là con của anh…nếu sau này có con của mình rồi, anh còn giống như bây giờ, coi em là con anh nữa không?”

“Ai bảo anh muốn có con của mình?” Hạ Dương Ba lạnh giọng đáp,phản ứng tựa như một đứa trẻ thối, lại bắt đầu tức giận, không nghe lời bố mình nói xong đã chạy về nhà rồi.

Lưu Nhất Hàng nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.

Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên đối diện với cậu: “Quên điều kiện lúc đầu ba em đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau rồi?” Thấy Lưu Nhất Hàng vẫn có vẻ mù mịt, anh lại kiên nhân giải thích: “Chúng ta phải có một đứa trẻ, đứa trẻ của nhà họ Lưu.”

Lưu Nhất Hàng ôm ấp đứa trẻ trong tay, cảm giác vẫn không chân thực.

Em bé nhỏ như vậy, còn chưa lớn bằng nửa bàn tay của Lưu Nhất Hàng nữa, nhẹ tựa như tùy lúc có thể bay đi vậy. Em bé chỉ nhỏ như vậy, được Lưu Nhất Hàng cẩn thận ôm lấy, đối với cậu, đến thở mạnh cũng không dám, mở to mắt nhìn đôi mắt nhắm chặt ấy, vui mừng không thôi mà ngắm nhìn bé.

Đây là con của cậu, là đứa con chảy chung dòng máu với cậu.

Đều là con của cậu giống như Đào Đào, nhưng lại không giống hoàn toàn với Đào Đào.

Bởi vì Lưu Nhất Hàng nhìn thấy rõ, trong mắt đứa bé này, đều là bóng hình của bản thân.

Không biết có phải tất cả mọi người đều kinh ngạc cho rằng bé giống y hệt với Lưu Nhất Hàng lúc mới sinh ra hay không, chỉ là khi nhìn đối diện, Lưu Nhất Hàng liền biết, đây là con trai của mình.

Ở nhà họ Lưu, trong lúc tất cả mọi người bao gồm cả chị em nhà họ Hứa đều đang vây quanh em bé, có một người không vui vẻ rồi.

Trong khoảng thời gian một tháng trước Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba ở nước A, Đào Đào được gửi tạm thời ở chỗ bố mẹ Lưu Nhất Hàng. Đào Đào vô cùng nhớ ba mẹ, nhưng cách xa ngàn núi vạn sông, chỉ có thể mỗi ngày gặp mặt thông qua gọi video.

Ba mẹ phải đi làm một việc rất quan trọng. Cái này thì Đào Đào vẫn biết, cho nên cậu bé ở nhà ông bà nội rất nghe lời, mỗi sáng vào lúc ông bà nội đưa đi học cũng không mè nheo. Cuối tuần, anh chị ở nhà họ Hứa về chơi cùng cậu bé, cho nên tuy một tháng rất dài, nhưng cũng không có gì là khó qua.

Nhưng Đào Đào không rõ, vì sao sau khi ba mẹ về nhà, lại không giống như lúc trước đầu tiên qua ôm mình một cái?

Trong lòng họ ôm cái gì thế, vì sao mọi người đều vây quanh cái đó? Vì sao đến cả ông bà nội bình thường đối với mình rất tốt, hiện tại cũng không để ý tới mình nữa rồi?

Đào Đào cảm thấy hơi buồn, có một cảm giác muốn hét to để mọi người chú ý tới mình, nhưng cô giáo đã từng nói, bạn nhỏ đáng yêu không thể dùng cách thét gào để bày tỏ cảm nhận của bản thân được.

Bọn họ dường như đã không còn thích Đào Đào rồi, nếu lúc này làm vài chuyện khiến mọi người ghét, chỉ càng thêm làm cho chẳng có ai thích Đào Đào nhỉ?

Nhưng mà, Đào Đào vẫn cảm thấy hơi buồn, thế là một mình cô đơn, giống như bị cách ly bên ngoài với mọi người vậy, cô đơn lại bất lực đứng ở một bên.

Đào Đào cảm thấy bản thân có hơi không đáng yêu, rõ ràng mọi người đều có vẻ rất vui mừng, vì sao chỉ có bản thân, một chút cũng chẳng thấy vui nhỉ?

Trong lúc mọi người đều đang vui vẻ không thôi, Hạ Dương Ba là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Đào Đào.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một mình Đào Đào tay chân luống cuống đứng ở trước cửa phòng ngủ trước kia của Lưu Nhất Hàng, giống như vội vã muốn nhìn về phía bọn họ, lại giống như hơi sợ hãi không dám lại gần.

Hạ Dương Ba khẽ cười, vẫy tay với cậu bé: “Đào Đào, lại đây nào…”

Giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng của Hạ Dương Ba khiến mọi người đều yên lặng hẳn đi, Lưu Nhất Hàng ngẩn người trong giây lát, nhìn về hướng Đào Đào: “Con yêu, tới đây…”

Mọi người đều tản ra, để Đào Đào có thể tới đây.

“Đào Đào! Em mau tới đây nhìn em trai của em đi này!” Hứa Mộ Ngôn lắc lắc hai bím tóc nhỏ, nhảy chân sáo bước tới kéo tay Đào Đào.

Lưu Nhất Hàng nhìn cậu bé, lại nhìn em bé trong lòng mình, lại vô cùng nhẫn nại mà gọi cậu bé thêm lần nữa: “Đào Đào, tới đây với mẹ nào…”

Cuối cùng, dưới sự cổ vũ với ánh mắt dịu dàng của mọi người, Đào Đào dần dần nhấc chân của mình, từng bước đi theo Hứa Mộ Ngôn tới chỗ bọn họ.

Cậu bé bước tới bên cạnh Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, hơn nửa ngày, mới thử thăm dò mà cẩn thận kêu một tiếng: “Mẹ?”

Cũng cùng lúc đó, Lưu Nhất Hàng phát hiện ra Đào Đào gầy hẳn một vòng. Chỉ là một tháng ngắn ngủi, cho dù biết mọi người sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, Lưu Nhất Hàng vẫn cảm thấy xem chừng Đào Đào vừa gầy vừa nhỏ, thậm chí còn có cảm giác cậu bé gầy nhỏ hơn em bé trong lòng mình nữa.

Hạ Dương Ba ôm lấy Đào Đào, để cậu bé có thể nhìn thấy em bé trong lòng Lưu Nhất Hàng.

Đào Đào cảm thấy chuyện này kì lạ quá!

Trong lòng “mẹ” là một em bé. Em bé hơi giống em bé được chị Mộ Ngôn ôm trong lòng, nhưng lại rất không giống.

Em bé hình như sẽ cử động.

Tay của em bé sẽ cử động, mắt của em bé sẽ động đậy, miệng của em bé cũng sẽ động đậy.

Đào Đào không hiểu mà nhìn Hạ Dương Ba, thấy ba vẫn cười dịu dàng với mình như cũ. Đào Đào lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, mẹ cười rồi, còn gật đầu với mình nữa.

Thế là Đào Đào dũng cảm hơn, dơ tay ra, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào một bên má trắng như sữa bò của em bé.

Ấm quá đi!

Giống như ba mẹ vậy, giống như Đào Đào vậy, rất ấm áp.

Đào Đào trong lòng Hạ Dương Ba, mắt không chớp nhìn chằm chằm em bé trong lòng Lưu Nhất Hàng, trên mặt đầy vẻ không hiểu rõ và hiếu kì.

Sau đó, cậu bé nghe được lời Hạ Dương Ba nói: “Đào Đào, đây là em trai của con.”

Lưu Nhất Hàng mỉm cười, vỗ nhẹ gáy Đào Đào, nói với em bé trong lòng mình: “Lưu Gia Thụ, đây là anh trai của con.”

Ồ.

Hóa ra, em bé trắng trẻo bụ bẫm này là em trai của Đào Đào.

Mọi người gọi em ấy là “Lưu Gia Thụ”.

Em trai của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.