Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 63: Chương 63




“Có phải là anh… anh chưa sẵn sàng ở bên cạnh em đúng không?” Lưu Nhất Hàng hỏi.

Hạ Dương Ba sững sờ, không thể tin được nhìn Lưu Nhất Hàng chằm chằm, mãi một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em… sao em lại nghĩ như vậy?”

Lưu Nhất Hàng ngồi ở ghế lái phụ, cậu quay đầu sang nhìn Hạ Dương Ba, mím môi thật chặt, một câu cũng không chịu nói. Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu cảm tổn thương và nỗi oán hận trong lòng của người con trai trước mặt đã đủ làm cho Hạ Dương Ba ch*t lặng rồi.

“Anh… không có…”

“Anh chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào nên mới thích em thôi đúng không?” Lưu Nhất Hàng không thích vòng vo, dùng một câu duy nhất hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

“Không phải vậy!” Hạ Dương Ba nghe cậu hỏi vậy thì không khỏi có chút sốt sắng, nhưng anh cũng thấy hơi tức giận: “Sao em lại có thể nghĩ như vậy được chứ?”

Lưu Nhất Hàng không trả lời anh mà đưa mắt nhìn về phía trước, tự mình làm theo ý mình không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Dương Ba, cậu nói: “Em đã nói với Trương Húc chuyện chúng ta ở bên nhau rồi.”

“Anh nghe thấy rồi.” Hạ Dương Ba đáp.

“Em đã nói với cậu ta rằng em là người đồng tính rồi.” Lưu Nhất Hàng nhàn nhạt nói giống như cậu đang nói chuyện gì đó không liên quan gì đến bản thân mình vậy.

Lưu Nhất Hàng nói lời này làm cho Hạ Dương Ba bị dọa cho giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, trong lòng cảm thấy có chút tức giận nhìn Lưu Nhất Hàng chằm chằm, trách móc nói: “Em nói với cậu ta chuyện này làm gì? Em là người như vậy sao? Cmn em là gay sao? Nói linh tinh!”

Lưu Nhất Hàng khẽ nhếch môi cười lạnh, có vẻ không có chút nghi ngờ nào về phản ứng của Hạ Dương Ba, cậu có chút đau lòng quay đầu sang nhìn Hạ Dương Ba: “Anh sợ người khác biết đến thế sao?”

Hạ Dương Ba liền sững người.

“Anh sợ người khác biết mình là gay đến thế sao? Anh sợ người khác biết anh thích đàn ông đến thế sao?” Lưu Nhất Hàng càng nói càng tức, hung hăng hét vào mặt Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt mãnh liệt và có lẽ còn mang theo chút oán hận đâm thẳng vào trái tim của anh làm cho anh không thể chịu nổi, thế là chỉ có thể quay mặt đi không nhìn cậu nữa, cùng lúc đó cũng thấp giọng giải thích: “Nhưng em… Em không phải…”

Lưu Nhất Hàng “hừ” lạnh: “Em không phải? Anh là gay, em cmn… em thích anh, ngày nào cũng ngủ với anh, bây giờ anh nói với em là em không phải sao? Thế anh nói thử xem, em là cái quái gì?”

“Em…” Trước những câu hỏi dồn dập của cậu, anh không có cách nào có thể tìm ra câu trả lời.

“Rốt cuộc là anh đang sợ người khác biết anh thích đàn ông hay anh sợ người ta biết quan hệ giữa anh và em?” Lưu Nhất Hàng hỏi.

Anh bị người ta chọc vào tâm sự mà bản thân mình muốn giấu kín, đặc biệt người đó lại còn là Lưu Nhất Hàng nên trong lòng Hạ Dương Ba đột nhiên dâng lên cảm giác thẹn quá hóa giận cùng với cảm giác nhớn nhác, thế là anh cố tỏ ra mạnh mẽ hét vào mặt Lưu Nhất Hàng: “Thế thì đã làm sao? Liên quan gì đến em?”

“Liên quan gì đến em sao?” Lưu Nhất Hàng cười lạnh, ánh mắt cậu lúc này như yêu ma quỷ quái nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Dương Ba, gằn từng chữ một nói: “Hạ Dương Ba, là anh cố tình chọc vào em đấy nhé.”

Hạ Dương Ba còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này thì đã thấy Lưu Nhất Hàng đã lật người lại đè anh xuống ghế lái, tiếp theo đó là một loạt nụ hôn điên cuồng như vũ bão rơi xuống gương mặt của anh.

Sức lực của Lưu Nhất Hàng rất lớn, bàn tay đang bóp mặt anh tựa như đang muốn bóp méo cả gương mặt của anh đi.

“Cmn bây giờ em và anh giống nhau… anh là cái gì thì em là cái đấy… Nếu như anh đã dám khiêu khích em như vậy thì đừng mơ có thể đi tìm người khác…”

Hóa ra là người này đang lại tưởng rằng anh không muốn để cho người khác biết mối quan hệ của anh và cậu, tưởng rằng anh muốn sau này khi hai người chia tay sẽ đi tìm người khác thay thế cậu sao?

Đợi cậu trút giận xong rồi, hôn đủ rồi thì Hạ Dương Ba mới đưa tay ôm lấy gương mặt của cậu, ấn cậu ngồi hẳn hoi về ghế lái phụ, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng kiên nhẫn nói chuyện: “Anh không có, từ trước đến nay chưa bao giờ anh nghĩ đến việc đã có em rồi mà còn muốn đi tìm người khác, em có hiểu không?”

Hai mắt của Lưu Nhất Hàng lúc này đã hơi ướt, cậu vô cùng ấm ức gật đầu thật mạnh, sau đó bán tín bán nghi nhìn về phía Hạ Dương Ba: “Vậy thì anh…”

Hạ Dương Ba khẽ thở dài: “Anh nói với em rồi em cũng sẽ không hiểu được…”

“Em hiểu được mà!” Lưu Nhất Hàng vội vàng nói: “Trương Húc đã nói với em rồi, cậu ta nói là con đường này không dễ đi, có phải là anh cũng muốn nói điều này đúng không?”

Ánh mắt của Hạ Dương Ba mang theo tâm sự phức tạp nhưng anh cũng không phủ nhận điều đó.

“Anh Hạ, trên đời này làm gì có con đường nào dễ đi, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được chứ?” Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu hỏi anh, còn Hạ Dương Ba nghe thấy cậu nói vậy thì cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn người đàn ông đang dần dần trưởng thành đang ngồi trước mặt anh, đối diện với câu hỏi của cậu, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Anh cứ nghĩ rằng em không biết sao? Anh tưởng rằng em không biết con đường sắp tới sẽ rất khó đi sao?” Lưu Nhất Hàng không nhận được câu trả lời của Hạ Dương Ba nên cảm xúc của cậu càng trở nên kích động hơn: “Anh tưởng rằng em chỉ là bị phản ứng sinh lý lấn át lý trí nên nhất thời xúc động mới mặt dày đòi ở bên cạnh anh hay sao? Anh tưởng rằng em vẫn còn là trẻ con hay sao? Hay là nói… thật ra anh vẫn chỉ coi em là một đứa trẻ con…”

“Không phải!” Hạ Dương Ba vội vàng phủ nhận: “Anh chưa từng coi em là một đứa trẻ.”

Nhưng cũng có thể nói, quả thực là anh cho rằng Lưu Nhất Hàng chỉ là nhất thời xúc động nên mới muốn ở bên cạnh anh.

“Anh có yêu em không?” Lưu Nhất Hàng không còn mang tâm trạng xoắn xuýt như lúc trước mà cậu chỉ là đột nhiên muốn hỏi anh điều này.

Hai người đàn ông ngồi trên một chiếc xe chật hẹp, nhỏ bé nói chuyện “yêu đương” thật sự rất kỳ quái, Hạ Dương Ba thấy hơi mất tự nhiên ho khan một cái, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt ngấn nước, ánh mắt chân thành của Lưu Nhất Hàng thì không kìm lòng nổi mà thốt ra một chữ: “Yêu.”

“Vậy thì tốt, Hạ Dương Ba, anh nghe cho rõ đây, Lưu Nhất Hàng em cũng yêu anh, em đã quyết định muốn ở bên cạnh anh rồi, ai không đồng ý em cũng mặc kệ.” Ánh mắt Lưu Nhất Hàng sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Dương Ba, “Đừng nói với em mấy câu như kiểu con đường này không dễ đi hay đại loại là mấy câu gì tương tự như vậy, Lưu Nhất Hàng em đây không sợ. Trước mặt dù có là núi đao biển lửa, là địa ngục trần gian, là dầu sôi lửa bỏng thì em cũng vẫn muốn đi, chỉ cần được ở bên cạnh anh em không tin người khác có thể làm gì được hai chúng ta!”

“Nếu như bây giờ anh nói anh hối hận rồi vậy thì anh đi đi, em không ép anh đâu. Nhưng mà… nhưng mà đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như bây giờ anh không chịu đi vậy thì sau này cho dù em ch*t rồi cũng sẽ không để cho anh đi đâu hết.”

Lưu Nhất Hàng rất yêu Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng nói rằng cậu thực sự rất yêu Hạ Dương Ba.

Đây là lần đầu tiên chính miệng Lưu Nhất Hàng nói từ “yêu” trước mặt Hạ Dương Ba.

Dường như chỉ trong phút chốc hốc mắt của Hạ Dương Ba đã đỏ ửng lên ướt đẫm, hàng phòng ngự cuối cùng trong trái tim của anh cũng sụp đổ ngay lập tức dưới sự tấn công kiêu ngạo nhưng dịu dàng và chan chứa tình cảm của Lưu Nhất Hàng. Sự chua xót không thể nói ra thành lời lúc trước, tại giờ phút này so với ánh mắt của người đàn ông đang mang theo chút tức giận và bất an này dường như trở thành điều gì đó không đáng được kể tới.

Cậu yêu anh.

Điều duy nhất mà Hạ Dương Ba muốn làm bây giờ đó chính là dốc lòng yêu thương Lưu Nhất Hàng.

Tất cả những thứ khác tạm thời đều đã bị anh vất lên chín tầng mây.

Anh chỉ biết rằng anh rất yêu rất yêu Lưu Nhất Hàng.

Kết quả là Hạ Dương Ba vẫn không đưa Lưu Nhất Hàng về đến nhà của cậu, mà ỷ mình có xe nên lái thẳng về nhà của mình.

Hành lý của Lưu Nhất Hàng bị quăng ở cốp sau, còn hai người lần lượt một trước một sau bước xuống xe không nói lời nào. Hạ Dương Ba hung hăng trừng mắt với Lưu Nhất Hàng sau đó quay người đi vào lối lên hành lang trước.

Ngay khi Hạ Dương Ba vừa mở cửa thì đã Lưu Nhất Hàng đang đứng ở đằng sau đẩy vào trong, chính cậu cũng nhanh chân chen vào cửa, một tay giữ lấy bờ vai hơi gầy của Hạ Dương Ba còn tay kia thì ấn vào ng*c Hạ Dương Ba đè anh đứng tựa vào cánh cửa ở sau lưng, hiếu chiến bổ nhào về đằng trước, sau đó là một loạt những nụ hôn ngấu nghiến, không kiêng dè gì rơi trên khóe mắt và lông mày của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba cũng không cam chịu số phận bị động mãi, anh cắn chặt lên môi Lưu Nhất Hàng rồi tranh thủ lúc cậu đang đau đớn liền lật người đẩy cậu sát vào cửa.

Sau lưng đập vào cửa phát ra một tiếng “doong” cực lớn, Lưu Nhất Hàng hơi nhíu mày lại, trong ánh mắt của cậu phát ra ánh nhìn xa xăm.

Khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, vươn tay nhéo lấy cằm của Hạ Dương Ba, độc đoán đưa chiếc lưỡi mềm mại vào khoang miệng của anh rồi quét xung quanh một lượt, từ từng chiếc răng đến nướu mềm ngon lành, đầu lưỡi lạnh lẽo li.ếm m.út đầu lưỡi của anh thật chặt, cuối cùng tấn công trực tiếp vào cuống họng của Hạ Dương Ba.

Còn Hạ Dương Ba, người vừa rơi vào sự trêu chọc dịu dàng của cậu thì suýt chút nữa đã bị sặc bởi đòn tấn công bất ngờ, nhưng Lưu Nhất Hàng đã nhanh nhẹn dùng miệng của mình bịt chặt miệng anh lại làm cho anh muốn ho nhưng không thể ho lên được, hành động đó của cậu khiến khuôn mặt anh đỏ bừng cả lên.

Dáng vẻ anh vừa thẹn vừa giận, khóe mắt ngấn lệ đã chọc đúng điểm yếu của Lưu Nhất Hàng làm cho thân dưới của cậu nhanh chóng cứng lên trông thấy, cậu còn cố ý rướn thẳng người về phía trước, đặt nó vào giữa hai chân của Hạ Dương Ba, giọng nói khàn đặc mang theo chút mê người: “Anh Hạ..”

Hạ Dương Ba dùng một tay nhẹ nhàng vu.ốt ve một bên mặt của Lưu Nhất Hàng, trong khi tay còn lại của anh thì run lẩy bẩy, cách một lớp quần bò của cậu dùng lực miết một cái, đôi mắt đỏ hoe, nghiêng đầu qua không nhẹ không mạnh cắn vào vành tai của cậu một cái làm cho Lưu Nhất Hàng bị k.ích th.ích đến mức toàn thân run lên.

“Lưu Nhất Hàng, em đừng có hối hận!” Hạ Dương Ba dường như vừa cắn vào vành tai của cậu, vừa hung hăng nói.

Lưu Nhất Hàng nghe thấy vậy thì bật cười, tựa như một chú cún con li.ếm lên mặt của anh: “Không hối hận… em không hối hận…” Đồng thời vòng tay ôm lấy eo của Hạ Dương Ba, mang sức nặng của cả người đặt lên người anh, sau đó uể oải làu bàu: “Anh cũng không được phép…”

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Dương Ba hôn liên tiếp lên môi.

Hai người đàn ông to lớn đánh nhau, cắn xé xô đẩy nhau về phòng ngủ. Hai người cùng nhau ngã xuống giường trong phòng ngủ, chỉ cách nhau hai giây liền dính vào nhau ngay lập tức.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là ánh sáng ban ngày, buổi chiều mùa đông ánh mặt trời lười biếng, hai người lôi lôi kéo kéo quấn quýt với nhau một hồi, lúc thì Lưu Nhất Hàng đè Hạ Dương Ba dưới thân kéo quần kéo áo của anh, lúc thì Hạ Dương Ba ấn Lưu Nhất Hàng lên giường.

Một lúc sau, hai người lại dính vào nhau, trên cơ thể đều lấm tấm mồ hôi nhễ nhại, tạo nên một cảnh tượng ướt át giữa ban ngày.

Ngón tay được thấm đẫm nước của Lưu Nhất Hàng vô sỉ đưa vào trong cơ thể anh từ từ cọ xát khiến Hạ Dương Ba vừa có chút khó chịu vừa có chút mong chờ cuộn tròn người lại, uốn éo thành hình cánh cung.

Lưu Nhất Hàng vừa cúi đầu hôn ngấu nghiến lên lồng ng*c phập phồng của Hạ Dương Ba, vừa khám phá cơ thể anh bằng những ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của mình, cho đến khi đầu ngón tay chạm nhẹ vào một chỗ phồng giống như chiếc khóa thì cả người Hạ Dương Ba liền giật lên, suýt nữa thì nhảy dựng khỏi giường, bàn tay đang túm lấy cánh tay của Lưu Nhất Hàng cũng tăng thêm lực, túm mạnh đến mức móng tay anh sắp cắm vào sâu trong da thịt của cậu.

“A, ư…” Anh không thể nào kìm được bản thân mình phát ra những tiếng r.ên rỉ đau đớn, anh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi cũng vì đau đớn mà run lên dữ dội.

Phản ứng của Hạ Dương Ba đã làm cho Lưu Nhất Hàng thấy hoảng sợ, cậu không biết đó là anh đang cảm thấy đau hay là thoải mái nên chỉ có thể vội vàng dừng động tác của mình lại sau đó ngồi thẳng lên để xem biểu hiện của Hạ Dương Ba.

Hai ngón tay của cậu vẫn nằm trong cơ thể của Hạ Dương Ba, cậu vừa hơi rút ngón tay ra một chút thì đã cảm giác trống rỗng sau khi hưng phấn ập đến trong đầu Hạ Dương Ba, anh khó chịu vặn vẹo thân dưới như muốn thúc giục Lưu Nhất Hàng nhanh chóng di chuyển.

Lưu Nhất Hàng có chút không rõ ràng nhìn anh, cậu cũng không dám tự quyết định liền nhỏ giọng hỏi: “Anh Hạ?”

Hạ Dương Ba nghe thấy tiếng cậu gọi thì từ từ mở mắt, trong mắt liền bị một lớp sương mờ ảo bao phủ, anh li.ếm đôi môi khô khốc đã lâu không được vu.ốt ve, run rẩy nói: “Nhất Hàng…”

Sau đó Lưu Nhất Hàng lại cúi đầu hôn lên môi anh.

“Vào… Vào trong đi…” Hạ Dương Ba vừa hôn môi với cậu vừa ngập ngừng nói.

Trước kia Hạ Dương Ba chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại kém cỏi thấp thỏm cầu xin một người đàn ông khác thâm nhập vào cơ thể mình như bây giờ.

Hạ Dương Ba chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó bản thân mình sẽ biến thành dáng vẻ như thế này.

Tuy rằng anh thích đàn ông nhưng từ trước đến nay anh đều muốn bản thân mình sẽ nắm được cục diện, điều khiển tất cả mọi mặt.

Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại nằm dưới người đàn ông khác như bây giờ, hơn nữa lại còn hết lần này đến lần khác không thể làm chủ được bản thân mình.

Ngay cả khi gặp Lưu Nhất Hàng, anh cũng không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay.

Anh vẫn luôn cho rằng đây là sự xúc phạm đến lòng tự trọng đàn ông của mình.

Nhưng có lẽ rằng khi ấy anh chưa nghĩ được rằng bản thân anh sẽ có một ngày yêu cậu như bây giờ.

Yêu cậu đến mức chỉ cần đó là cậu thì dù thế nào anh cũng chấp nhận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.