Sau khi nhận được sự cho phép của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng không kìm được cảm giác vui mừng hiện lên nơi chân mày, ngay lập tức hiểu được tất cả ý nghĩa tiêu biểu thông qua phản ứng vừa rồi của người ở dưới thân.
“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng ghé sát vào bên tai Hạ Dương Ba, một lần lại một lần quyến rũ gọi tên của anh: “Anh Hạ… Anh Hạ…”
Không biết từ lúc nào mà hai chân của Hạ Dương Ba đã vắt lên cái eo không có một chút mỡ thừa nào của Lưu Nhất Hàng, gót chân không ngừng ma sát vào bờ mô*g gợi cảm của cậu, vết chai ở gang bàn chân khẽ chạm nhẹ vào da thịt căng bóng của Lưu Nhất Hàng mang đến từng đợt lại từng đợt kho/ái c/ảm không thể diễn tả được bằng lời.
Lưu Nhất Hàng đè lên lồng ng*c của Hạ Dương Ba, dùng sức thúc về phía trước một cách mạnh mẽ, vào khoảnh khắc hai người hòa vào nhau, sự sung sướng ập đến khiến Lưu Nhất Hàng không kìm được mà rướn cao chiếc cổ thon dài, yết hầu nhô lên, đôi mắt khẽ nheo lại vì kho/ái c/ảm do thân dưới vừa thâm nhập vào trong người Hạ Dương Ba mang lại, sau đó lồng ng*c không tự chủ được mà phát ra một tiếng thở thỏa mãn trầm thấp.
Hạ Dương Ba nằm ngửa người trên giường, hai mắt khép hờ nhìn Lưu Nhất Hàng, da thịt của cậu do nhiều ngày phơi dưới ánh nắng gay gắt ở châu Phi mà đen sạm đi cho tới nay vẫn chưa khôi phục lại màu sắc ban đầu khiến cho người ta càng nhìn càng thấy quyến rũ. Những đường gân guốc nổi lên trên cơ bụng săn chắc cùng với từng giọt mồ hôi từ trên người chảy xuống khiến Lưu Nhất Hàng đang chìm đắm trong cơn kích tình lúc này trông càng gợi cảm hơn, hình ảnh trước mắt đã mang đến cho Hạ Dương Ba một sự cám dỗ ch*t người.
Anh thèm thuồng nhìn ngắm gương mặt đẹp đẽ của Lưu Nhất Hàng, hạ bộ lựa theo từng đợt tấn công mạnh mẽ của Lưu Nhất Hàng mà khẽ siết lại, còn Lưu Nhất Hàng lại bị sự mềm mại và ấm nóng của anh bao trọn lấy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cậu khẽ cắn môi, không biết phải làm sao đưa mắt nhìn Hạ Dương Ba dưới thân cầu xin anh thả lỏng ra một chút.
Hạ Dương Ba nhéo chặt lấy cánh tay của Lưu Nhất Hàng, anh hít thở vài cái thật sâu rồi dần dần thả lỏng cơ thể.
Lưu Nhất Hàng thấy vậy hài lòng mỉm cười, cúi xuống hôn lên vành tai anh, khẽ cắn vào dái tai phải của anh rồi bất chợt m.út mạnh làm cho Hạ Dương Ba không kìm được mà run lên. Tranh thủ lúc Hạ Dương Ba đang lơ đễnh, Lưu Nhất Hàng liền hơi rút ra một chút rồi bất chợt đâm sâu vào, sau đó lại bắt đầu rút ra đâm vào theo tiết tấu đều đặn.
Cậu mang theo thứ hung khí gân guốc to lớn của mình, dựa vào trí nhớ vừa rồi rong ruổi trong cơ thể của Hạ Dương Ba cẩn thận tìm kiếm điểm nhạy cảm có thể làm cho Hạ Dương Ba chạm đến sự sung sướng tột cùng.
Có lẽ là do năng khiếu bẩm sinh nên rất nhanh sau đó Lưu Nhất Hàng đã tìm được nơi có thể khiến Hạ Dương Ba không thể kiềm chế được bản thân mà phát ra những tiếng rê.n rỉ ngọt ngào, một lần lại một lần dùng lực thúc thật mạnh vào bên trong. Hạ Dương Ba nằm bên dưới bị cậu làm đến mức “ư ư a a” rên lên không ngừng, vòng eo mảnh khảnh tựa như chiếc đuôi của người cá uốn sang bên phải rồi lượn sang bên trái, nhìn thì giống như đang tránh né từng đợt tấn công của Lưu Nhất Hàng nhưng cũng giống như anh đang không kìm được ham muốn của mình mà nâng lên đón chờ cậu đâm sâu vào cơ thể mình.
“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng một bên không ngừng đẩy vào, một bên thở hổn hển, giọng nói khàn khàn ghé sát vào bên tai của Hạ Dương Ba nói: “Đợi, đợi em… đợi em một chút, được không…”
Đợi em một chút.
Đợi em trưởng thành hơn chút nữa.
Đợi em nỗ lực để trở thành người xứng đáng với anh.
Hạ Dương Ba bị cậu làm đến mức đầu óc cũng trở nên mơ hồ, cơ thể gần như sắp đạt đến c/ao tr/ào, căn bản không thèm để ý đến Lưu Nhất Hàng đang nói gì, đôi mắt khẽ khép hờ, gật đầu bừa một cái.
Dường như Lưu Nhất Hàng đang rất hài lòng, cậu khẽ bật cười một tiếng rồi sau đó lại thẳng lưng, bất chợt dùng hết sức đâm thật mạnh vào bên trong làm cho Hạ Dương Ba không chút phòng bị túm chặt lấy tay cậu, vừa hét lên một tiếng thỏa mãn vừa bắn tinh dịch ra ngoài.
Cơn kích tình qua đi, Hạ Dương Ba lúc này giống hệt một con cá bị ai đó ném lên bờ, anh vô thức thở hổn hển, hai mắt trợn trừng nhìn đèn treo trần nhà nhưng trong mắt lại mơ hồ không có chút tiêu cự nào.
Chất lỏng màu trắng đục như sữa phun lên bụng Lưu Nhất Hàng, nóng bỏng đến mức làm cho cậu phải khẽ giật mình, vội dừng động tác dưới thân lại, không thể tin được nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Hạ Dương Ba.
Hiển nhiên là Lưu Nhất Hàng không thể ngờ được rằng cậu chỉ mới rút ra đẩy vào một cái mà đã có thể làm cho Hạ Dương Ba phải bắn ra rồi, vì dù sao thì lần trước xảy ra chuyện này cũng là lần cậu cưỡng ép Hạ Dương Ba, khi đó cậu nửa tỉnh nửa say nên không hề có chút ấn tượng gì về lần đó. Vì thế đối với cậu mà nói thì đây mới thực sự là lần đầu tiên cậu được làm với Hạ Dương Ba.
“Anh Hạ… anh…” Giọng nói của Lưu Nhất Hàng có chút khàn đặc lại, ánh mắt tối sầm nhìn người dưới thân.
Vừa nghe thấy tiếng Lưu Nhất Hàng gọi mình thì Hạ Dương Ba lúc nãy mới hoàn hồn liền mơ màng nhìn cậu.
Hai giọt nước mắt mặn chát lựa theo khóe mắt trượt xuống, phản chiếu ánh đèn tạo thành hai giọt nước lấp lánh đọng lại trên gương mặt tuấn tú của Hạ Dương Ba. Hình ảnh này làm cho trái tim Lưu Nhất Hàng khẽ rung động, cậu cúi người xuống, khẽ hôn lên đôi mắt ươn ướt của anh sau đó lại vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng li.ếm những giọt nước còn vương trên khóe mắt.
Hai chân của Hạ Dương Ba không còn chút sức lực nào, tuột khỏi eo của Lưu Nhất Hàng yếu ớt rơi xuống giường, sau đó anh chầm chậm nâng cánh tay lên, vòng tay qua lưng Lưu Nhất Hàng rồi ôm chặt cậu vào lòng, khẽ thì thầm nói: “Nhất Hàng…”
Lưu Nhất Hàng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, dùng lực cắn một cái thật mạnh trên gò má hơi nhô ra của Hạ Dương Ba, sau đó cứ như vậy nằm sấp trên người anh lại bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào.
Ý thức của Hạ Dương Ba dần dần bị mất kiểm soát, mọi thứ diễn ra dưới thân đều như một giấc mơ vậy, chút sức lực cuối cùng cũng dần dần bị cạn kiệt, cánh tay mảnh khảnh trượt khỏi tấm lưng đẫm mồ hôi của Lưu Nhất Hàng sau đó yếu ớt ngã xuống tấm ga trải giường đã bị hai người chà đạp đến mức nhăn nhúm không thể nhìn nổi, vừa mệt mỏi nhưng cũng rất sung sướng đón chờ từng đợt tấn công mạnh mẽ của cậu.
Nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn chăm chỉ cày cấy không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác, một lần lại một lần dùng lực đẩy vào mạnh hơn nữa, khiến cho Hạ Dương Ba bị cậu làm đến mức không còn sức để hét lên.
“Ha…” Không biết phải qua bao lâu, cuối cùng thì Lưu Nhất Hàng cũng ôm lấy Hạ Dương Ba đang mơ mơ màng màng mà thoải mái bắn ra, cho dù là giữa cơ thể hai người vẫn còn cách một lớp bao cao su nhưng Hạ Dương Ba vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng của chất lỏng đang bắn ra, hai người ôm chặt lấy nhau khẽ cắn vào vành tai của đối phương, cơ thể vô thức run lên thỏa mãn.
Hạ Dương Ba gần như mệt muốn liệt cả người, trong lúc mơ hồ dường như anh nhớ là Lưu Nhất Hàng khẽ rút thứ hung khí đã mềm nhũn ra khỏi cơ thể của mình, lại nhớ hình như cậu vừa mang bao cao su đi vứt sau đó hình như cậu quay qua tìm quần áo định chuẩn bị đi tắm, sau khi cuộn Hạ Dương Ba vào trong chăn thật cẩn thận thì liền chậm rãi đi xa dần.
Hạ Dương Ba cảm thấy trong lòng thật trống rỗng, anh muốn vươn tay ra níu lấy Lưu Nhất Hàng bảo cậu đừng rời đi, nhưng anh thực sự đã mệt đến mức ngay cả mắt cũng không thể mở ra nổi. Anh buồn bực không yên lăn qua lộn lại trên giường mãi cho đến khi thấy Lưu Nhất Hàng quay trở lại giường mới quay người vào trong nằm im. Lưu Nhất Hàng vừa quay lại, nhìn thấy bộ dạng trẻ con của anh thì không khỏi bật cười sau đó nhanh nhẹn chui vào trong chăn, vươn tay ôm lấy eo của Hạ Dương Ba kéo anh nằm sát vào người rồi rúc đầu vào hõm vai của anh khẽ nói: “Ngủ đi.”
Khi Hạ Dương Ba tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối sầm lại, Lưu Nhất Hàng cũng không còn ở đây nữa.
Anh nằm trên giường một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy đi tìm quần áo mặc, sau đó đi qua đi lại muốn tìm điện thoại di động.
Quần áo của hai người ném lung tung trên sàn nhà đã được Lưu Nhất Hàng vứt vào trong máy giặt, nhìn quanh một lượt mới phát hiện Lưu Nhất Hàng đã giúp anh cất điện thoại di động lên tủ đầu giường.
Quả nhiên vừa mở khóa màn hình đã thấy mấy tin nhắn Wechat còn chưa đọc.
“Anh Hạ, em lại bị bệnh viện gọi đến trực ban rồi! (Mặt khóc)”
“Hôm nay bệnh viện nhận thêm mấy bạn nhỏ nữa, đêm nay thể nào cũng không được ngủ nữa rồi…”
“Luật sư Hạ đã dậy chưa? (Thắc mắc)”
“Này này này! Luật sư Hạ dậy đi, anh còn chưa ăn tối nữa đó!”
…
“Anh Hạ… chẳng lẽ anh định ngủ thẳng đến sáng ngày mai luôn đấy à?”
Hạ Dương Ba không kìm được mà bật cười ra thành tiếng, mấy ngón tay liền nhanh nhẹn ấn trên màn hình điện thoại, vốn định viết tin nhắn trả lời cậu nhưng anh nghĩ một hồi rồi quyết định không gửi tin nhắn nữa mà thoát giao diện Wechat ra, sau đó gọi trực tiếp vào điện thoại di động của Lưu Nhất Hàng.
Nhưng Lưu Nhất Hàng không nghe điện thoại.
Hạ Dương Ba đoán có lẽ là Lưu Nhất Hàng lại bận đi thăm phòng bệnh rồi nên bĩu môi dứt khoát đi xuống bếp nấu mì ăn, đồng thời cũng không quên cầm điện thoại theo.
Bị Lưu Nhất Hàng lăn qua lăn lại cả một buổi chiều nên lúc này Hạ Dương Ba vừa mệt vừa đói, bây giờ coi như đã được ngủ đủ rồi, cũng nên ăn chút gì đó cho no bụng.
Anh mang tâm trạng vui vẻ nấu một bát mì thật lớn, nhân tiện còn trần hai quả trứng gà, vừa đặt bát mì lên bàn thì chuông điện thoại liền vang lên.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Lưu Nhất Hàng gọi tới.
“Anh đã ăn cơm chưa?” Nghe giọng cậu có vẻ hơi mệt mỏi làm cho Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, anh trả lời: “Anh vừa mới nấu xong, bây giờ chuẩn bị ăn.”
“A!” Lưu Nhất Hàng lập tức phản ứng lại, kích động hét lên: “Thế mà anh lại có thể tranh thủ lúc em không có ở nhà lén lút nấu đồ ăn ngon cho một mình mình ăn! Anh đúng là đồ khốn nạn!”
Hạ Dương Ba không kìm được thấp giọng bật cười kiên nhẫn nghe Lưu Nhất Hàng ở đầu dây điện thoại bên kia gào thét với anh, anh cười đủ rồi thì mới nhẹ nhàng nói: “Em nói xem ai mới là đồ khốn nạn nào? Ai mới là người làm xong không nói một lời liền xách quần rời đi? “
Gương mặt Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên, nhỏ giọng thanh minh nói: “Em… đó không phải là do em có việc đột xuất sao? Tại tự nhiên bệnh viện lại gọi em đến tăng ca đấy chứ…”
“Ừ, anh biết rồi.” Hạ Dương Ba khẽ nói: “Anh đây cũng chỉ giấu em nấu một bát mì thôi.”
Lưu Nhất Hàng liền ngẩn ra, sau khi phản ứng lại mới mừng thầm trong lòng nói: “Thế còn tạm được…”
“Thằng nhóc con này…” Hạ Dương Ba không kìm được liền bật cười, khẽ mắng yêu một câu.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì bên kia liền có người đến gọi Lưu Nhất Hàng, cậu đáp lời rồi nhỏ giọng nói với Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, thế em đi làm việc đây…”
Quả thật là Hạ Dương Ba có chút thất vọng, anh không nỡ cúp điện thoại nhưng lại cũng không thể quấn lấy Lưu Nhất Hàng nhõng nhẽo như một đứa trẻ làm chậm trễ công việc của cậu được nên chỉ có thể phát ra một tiếng “ừ” đầy miễn cưỡng từ trong khoang mũi.
Có lẽ Lưu Nhất Hàng cũng có tâm trạng giống như anh, lưu luyến bịn rịn nói: “Tối nay em không về nhà được…”
Hạ Dương Ba lại “ừ” một tiếng, có lẽ là bởi vì cảm thấy được cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến Lưu Nhất Hàng thế là liền miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm việc thật chăm chỉ, ngày mai về nhà anh sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn cho em.”
Được anh khích lệ như vậy, tự nhiên Lưu Nhất Hàng cảm thấy hăng hái hơn rất nhiều, liền mang theo ý chí chiến đấu sục sôi đi làm việc.
Lúc Hạ Dương Ba ăn cơm xong nhìn đồng hồ còn chưa đến 9 giờ, do buổi sáng được ngủ nhiều nên bây giờ anh rất tỉnh táo. Anh nghĩ một hồi rồi gọi cho Hứa Ngụy Trì hỏi địa chỉ nhà của Lưu Nhất Hàng sau đó dứt khoát giúp Lưu Nhất Hàng mang hành lý gửi về nhà.