Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 66: Chương 66




Kế hoạch ban đầu của Hạ Dương Ba là buổi sáng dậy thu dọn đồ đạc, lái xe đến bệnh viện để gặp Lưu Nhất Hàng một chút rồi sau đó mới lái xe trở về thành phố G.

Đã mấy ngày nay anh không được gặp Lưu Nhất Hàng rồi, nhưng cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán mà một người con trai như anh cũng đã lang thang phất phơ ở bên ngoài cả năm nay, hơn nữa người nhà đã gọi điện giục anh nhanh chóng về nhà mấy lần.

Nhưng không ngờ rằng ngay khi vừa mở mắt, người mà anh không nỡ rời xa nhất đã ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh anh rồi.

Anh bị Lưu Nhất Hàng đè đến ư ư a a cả buổi sáng, nên đợi đến lúc Hạ Dương Ba thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài thì trời đã xế chiều rồi.

Khi Lưu Nhất Hàng tiễn Hạ Dương Ba đi ra cửa thì mới phát hiện trong phòng khách có rất nhiều quà mừng năm mới, cậu khó hiểu nhìn Hạ Dương Ba nói: “Không phải là anh về nhà ăn Tết sao? Lại còn mua nhiều đồ Tết về để ở đây làm gì thế?”

Hạ Dương Ba nhàn nhạt “à” một tiếng rồi nói: “Mẹ em đưa cho anh đấy.”

“Mẹ em sao?” Lưu Nhất Hàng gần như vừa nói vừa nhảy dựng lên, không thể tin được nhìn về phía Hạ Dương Ba.

“Đúng vậy, là mẹ của em đưa cho anh đấy.” Hạ Dương Ba vô cùng bình tĩnh nhìn cậu nói.

“Mẹ em, bà ấy…”

“Tối hôm đó anh mang đồ đạc về nhà giúp em sau đó ở lại nói chuyện với mẹ em mấy câu, lúc anh rời đi thì bà đưa mấy thứ đó cho anh, nhất định bắt anh phải nhận lấy.” Hạ Dương Ba làm ra vẻ vô tội chớp chớp mắt.

Nghe thấy anh nói vậy thì Lưu Nhất Hàng mới nghĩ tới hành lý của mình, xấu hổ gãi gãi đầu nói: “À… cám ơn anh nhé anh Hạ…”

Hạ Dương Ba cười “khì khì” một tiếng: “Khách sáo với anh làm gì!” Nói rồi lại cười như không cười nhìn Lưu Nhất Hàng chằm chằm: “Có điều… hình như anh nghe nói có người nào đó rất thích anh, nhỉ?”

Lưu Nhất Hàng nghe anh nhắc đến vấn đề này thì lập tức nhớ ra điều gì đó, gương mặt đẹp đẽ trong chốc lát liền đỏ bừng lên, nhưng lại vẫn cố tình cậy mạnh trừng mắt thể hiện rằng cậu đang rất không hài lòng với Hạ Dương Ba.

“Nghe nói em rất sùng bái anh, có đúng như vậy không?”

“Em cảm thấy anh là luật sư tài giỏi nhất ở thành phố Lâm sao?”

“Còn giỏi hơn cả anh Hứa của em nữa sao?”

Sự thật đã nói cho Hạ Dương Ba biết rằng làm người không thể dễ dàng đắc ý vênh váo, cũng không thể được đằng chân lân đằng đầu, nếu không thì những điều đón chờ anh chính là bị Lưu Nhất Hàng thẹn quá hóa giận ấn lên ghế sô pha vừa hôn vừa cắn như muốn trút cơn giận.

Nếu không phải Hạ Dương Ba kịp thời hô dừng lại thì có lẽ Lưu Nhất hàng lại phải cởi quần một lần nữa để làm việc tiếp rồi. Dù thế nào thì cậu cũng vẫn nghĩ được rằng nếu bây giờ anh không nhanh chóng xuất phát thì có lẽ phải đến khi trời tối thì mới có thể về đến nhà được mất, nếu lỡ mà lúc đó mặt đường đóng băng thì chắc chắn Hạ Dương Ba lái xe sẽ rất nguy hiểm, vì vậy cậu chỉ có thể dùng lực m.út mạnh một cái, để lại một dấu hickey rõ ràng ở bên cổ của anh rồi mới miễn cưỡng thả người đang thở hổn hển dưới thân ra.

Hai người lề mà lề mề, cuối cùng cũng khóa được cửa lại rồi cùng nhau đi ra ngoài. Hạ Dương Ba lái xe đưa Lưu Nhất Hàng về nhà trước, nhưng đến trước cửa nhà rồi thì Lưu Nhất Hàng lại sống ch*t ngồi dí trên xe không chịu xuống, Hạ Dương Ba thấy vậy thì không khỏi buồn cười nghiêng đầu thích thú nhìn cậu: “Bây giờ em muốn thế nào đây, tiểu tổ tông?”

Lưu Nhất Hàng cũng không giữ được vẻ nghiêm túc, nhe răng cười, lại còn làm ra vẻ trợn mắt nhìn Hạ Dương Ba nói: “Ai là tiểu tổ tông của anh?”

“Không phải là người đang ngồi ngay cạnh anh đây sao?” Hạ Dương Ba mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ vào thái dương của cậu.

Lưu Nhất Hàng lùi về đằng sau để tránh né tay của anh, hơn nữa còn cố ý nhìn xung quanh một vòng: “Đâu? Ở đâu cơ? Sao em không nhìn thấy?”

Hạ Dương Ba bị cậu chọc đến mức phải bật cười, duỗi ra hai tay nhéo nhéo hai bên mặt của cậu, nhe răng trợn mắt nói, “Ở đây này, đồ ngốc.”

Lưu Nhất Hàng cũng không thể giả vờ tiếp được nữa, trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba chằm chằm: “Anh mới là đồ ngốc.”

“Anh là đồ ngốc to xác.”

Lưu Nhất Hàng nhếch mép cười xấu xa sau đó nhìn lên trên nhìn xuống dưới, nhìn khắp người Hạ Dương Ba một lượt rồi nói: “To xác? Anh to ở đâu cơ? Anh có to bằng em không?”

Gương mặt già nua của Hạ Dương Ba thoáng chốc đã đỏ bừng lên: “Cút ra kia!”

Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng liền lập tức sụp đổ, miễn cưỡng cúi đầu xuống không nói chuyện.

Hạ Dương Ba cũng chẳng còn cách nào khác nên chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cậu: “Đừng ở đây giận dỗi với anh nữa, mau lên nhà đi.”

Lưu Nhất Hàng nghe thấy vậy thì càng sụp đổ hơn, nhỏ giọng làu bàu: “Ai thèm giận dỗi với anh!”

Hạ Dương Ba nhìn bộ dạng cậu giận dỗi thì không kìm được mà bật cười, vươn tay búng vào trán cậu một cái: Được rồi, được rồi, là tự anh giận dỗi, được chưa nào? Nhanh lên nhà đi.”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu, khẽ liếc anh một cái, cậu không thèm nói chuyện với anh nhưng cũng không có ý định xuống xe.

Bộ dạng buồn rầu ủ rũ của cậu làm cho Hạ Dương Ba chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau lòng, thế là lại cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải đã nói trước là đến mùng năm anh sẽ về rồi sao? Cũng chỉ có một tuần thôi mà em cũng không chờ được à?”

“Không chờ được.” Lưu Nhất Hàng giận dỗi nói.

Hạ Dương Ba thấy vậy liền bật cười chế nhạo: “Em có bị ngốc không vậy? Trước kia có lúc xa nhau lâu như thế nhưng chẳng phải là em rất ổn đó sao? Hơn nữa trước khi quen biết anh, không phải là em vẫn sống rất tốt đấy à?”

“Lúc đó khác.” Lưu Nhất Hàng không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn.

Lúc đó khác.

Lúc đó chúng ta vẫn chưa ở bên nhau.

Lúc đó em chưa nghĩ đến sẽ có một ngày em thích anh đến như vậy.

Thích đến mức kể cả có bắt em phải ch*t em cũng đồng ý.

“Được rồi, được rồi, lúc đó khác… Thế em nói xem bây giờ em muốn như thế nào nào?” Hạ Dương Ba vẫn rất kiên nhẫn hỏi.

Mãi đến lúc này Lưu Nhất Hàng mới chịu ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sáng quắc nhìn anh một hồi lâu rồi mới chậm chạp nói: “Trừ phi… anh để cho em hôn anh một cái.”

Hạ Dương Ba nghe thấy vậy thì ngẩn ra mất mấy giây, cuối cùng không nhịn được mà cười ra thành tiếng, bất lực nhìn cậu bé ngốc nghếch trước mặt, trong ánh mắt chất chứa sự dịu dàng làm cho người ta chìm đắm đến mức không thể nào dứt ra được.

“Em hôn đi.” Anh nhẹ nhàng nói.

Lưu Nhất Hàng phụng phịu khẽ gật đầu, nhưng khóe miệng lại mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.

Cậu túm lấy cằm của Hạ Dương Ba kéo qua, sau đó liền giống như một chú cún con há miệng cắn vào môi của anh, vừa m.út mạnh vào vừa đưa lưỡi li.ếm nhẹ nhàng, mãi cho đến khi Hạ Dương Ba gần như không thể thở nổi nữa mới chịu buông anh ra, rồi chậm rãi nói: “Sau khi về nhà nhớ phải quản lý thật tốt người anh em của anh đó.”

Hạ Dương Ba nghe thấy vậy thì liền im phăng phắc, anh không ngờ rằng cậu có thể thốt ra một câu không biết xấu hổ như vậy dưới vẻ mặt bình tĩnh như thế, anh há hốc mồm, một hồi lâu sau cũng không nói được lời nào.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, nếu để cho em phát hiện ra có người nào đó không phải em động vào… của anh thì…” Lưu Nhất Hàng nhướng mày, nhẹ giọng uy hiếp anh: “Thì em sẽ khiến cho anh sống không bằng ch*t.”

Mấy câu chửi thề của Hạ Dương ba còn chưa kịp phun ra khỏi miệng thì Lưu Nhất Hàng đã nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, mở cửa xe rồi bỏ trốn.

Vào ngày thứ hai sau khi trở lại Thành phố G, Hạ Dương Ba liền bị ép đi xem mắt.

Buổi xem mắt lần này là do mẹ anh sắp xếp.

Trước kia mẹ của Hạ Dương Ba đã từng tham gia vào một số công việc pháp lý của công ty, sau đó dứt khoát quyết định ra ngoài làm kinh doanh riêng từ đó cũng quen biết không ít bạn bè trong giới kinh doanh. Đối tượng xem mắt của anh lần này cũng chính là con cái của một người bạn.

Cô gái đó được đưa ra nước ngoài từ năm cấp 3, vừa mới trở về Trung Quốc sau khi hoàn thành khóa học nghiên cứu sinh ở nước ngoài hồi năm ngoái, hiện giờ đang làm việc tại đài truyền hình thành phố G.

Mặc dù ông cụ Hạ – Hạ Dương rất mong Hạ Dương Ba có thể sớm ngày kết hôn sinh con đẻ cái nhưng ông cụ cũng không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con cháu; còn về bố của Hạ Dương Ba – Hạ Khánh Niên vốn dĩ rất lạnh nhạt, hơn nữa từ trước đến nay lại chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật nên ngoài những vấn đề nguyên tắc lớn lao quan trọng ra thì về cơ bản ông rất thoáng đối với những vấn đề cá nhân của Hạ Dương Ba.

Thế là vấn đề chung thân đại sự của Hạ Dương Ba vào năm ba mươi tuổi đã trở thành việc hệ trọng trong lòng của mẹ anh – Lâm Nữ Sĩ, đôi khi có thời gian cũng sẽ lôi Hạ Dương Ba ra để nói chuyện.

Có những lúc Hạ Dương Ba bị bà lôi ra giáo huấn đến mức khó chịu vì thế liền dứt khoát không nghe điện thoại nữa. Cũng may là bản thân bà Lâm cũng vô cùng bận rộn, nhiều nhất cũng chỉ nói nhiều một hồi rồi qua mấy ngày sau liền quên mất luôn.

Nhưng lần này thì khác, bà không hề nói trước với anh một câu nào liền trực tiếp đưa Hạ Dương Ba đến địa điểm gặp mặt xem mắt.

Hạ Dương Ba mang theo một gương mặt mơ hồ đến địa điểm xem mắt ngồi nói chuyện lần đầu tiên với Dương Song – đối tượng xem mắt của anh.

Cũng giống như tất cả các buổi xem mắt khác, sau khi hai bên giới thiệu ngắn gọn về bản thân thì Lâm Nữ Sĩ và mẹ của Dương Song liền thản nhiên tùy tiện tìm một lý do hoàn toàn không thể thuyết phục được người nghe rồi rời đi trước, sau đó để lại hai bên nam nữ chính ngồi với nhau mà không biết nói gì.

“Cô Dương…” Dù sao thì Hạ Dương Ba cũng là một người đàn ông, anh cũng không thể làm mất đi phong độ đàn ông của mình thế là liền suy nghĩ một hồi lâu sau đó không dễ dàng gì định mở miệng nói chuyện thì lại bị nụ cười Dương Song cắt ngang.

“Cô cái gì mà cô chứ? Nghe cứ kỳ quái thế nào ấy…” Cô ấy nói rồi nháy mắt với Hạ Dương Ba, “Anh cứ gọi em là Dương Song là được rồi, bạn bè thân thiết đều gọi em là Tiểu Song, nếu anh thấy không để ý thì cũng có thể gọi em như vậy!”

Đột nhiên Hạ Dương Ba liền có ấn tượng tốt với cô gái thẳng thắn này, nở một nụ cười thật lòng nói: “Tiểu Song.”

Dương Song nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười, vóc người của cô ấy khá nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng rất xinh xắn, nhìn trông có vẻ khá thanh tú và đáng yêu, vẻ bề ngoài của cô ấy đáng nhẽ ra phải làm cho người ta cảm thấy dịu dàng, hiền lành nhưng thực chất lại lộ ra một phong cách rắn rỏi.

“Nếu như đã vậy thì em có thể gọi anh là anh Dương Ba có được không?” Cô hỏi.

Hạ Dương Ba liền khẽ mỉm cười, mím môi rồi gật đầu.

“Anh Dương Ba, anh có muốn kết hôn không?”

Hạ Dương Ba vốn không ngờ rằng cô ấy sẽ nói thẳng vào chủ đề này nên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hay là thẳng thắn từ chối cô nhỉ? Nhưng rõ ràng là anh đến đây để xem mắt mà, bây giờ xem mắt xong sau đó lại nói với cô gái đó rằng anh không muốn kết hôn, điều này thực sự là hơi thiếu tôn trọng người ta.

Nhưng mà anh có muốn kết hôn không?

Vấn đề là anh có thể kết hôn không?

Hạ Dương Ba suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn chậm chạp không trả lời, mà Dương Song thấy vậy thì cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

“Còn cô thì sao?” Hạ Dương Ba hỏi ngược lại cô.

Dương Song cũng bật cười nhìn anh, nhìn cô ấy giống y hệt như một cô gái nhỏ, bất mãn lầu bầu nói: “Rõ ràng là em hỏi anh trước…”

Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cô: “Tôi khá là muốn biết suy nghĩ và thái độ của cô…”

“Từ đó quyết định nên thái độ và suy nghĩ của anh đối với việc kết hôn sao?” Dương Song nhanh chóng tiếp lời.

Hạ Dương Ba bị người ta bắt bài liền thấy hơi ngại ngùng, gương mặt cũng đỏ bừng hết lên, anh nói: “Thật xin lỗi.”

Nhưng Dương Song cảm thấy cũng chẳng có gì to tát liền xua tay, sau đó gương mặt liền trở nên vô cùng nghiêm túc nói với Hạ Dương Ba: Anh Dương Ba, em không hề có ý định kết hôn.”

Hạ Dương Ba nghe thấy vậy thì vô thức “a” một tiếng.

Dương Song tiếp tục nói: “Không phải hiện giờ không có ý định kết hôn, mà là cả đời này em cũng không có ý định kết hôn.”

“Em đã quen với cuộc sống một mình, em rất thích cuộc sống tự do thoải mái như thế này, cũng rất hưởng thụ loại trạng thái không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì này. Anh xem, em chỉ cần có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, đồng thời hưởng thụ cảm giác yêu đương mà không bị ràng buộc bởi hôn nhân, bởi vì em biết tình cảm là một thứ rất trừu tượng, nó cũng giống như đạo đức con người vậy, nó vô hình, không nhìn thấy và cũng không thể chạm vào được, thậm chí nói thay đổi liền thay đổi không chớp mắt, thế nhưng em vẫn không muốn dùng luật pháp và đạo đức tạo thành gông cùm để duy trì tình yêu. “

“Hôm nay em có thể yêu người này, nhưng rất có thể ngày mai, hoặc thậm chí là ngay giây tiếp theo em đã yêu người khác rồi. Đối với em mà nói thì người kia cũng sẽ như vậy.”

“Tình yêu chính là tình yêu, em không cần bất cứ điều gì đảm bảo sự vĩnh cửu của tình yêu.”

“Nhưng mẹ em lúc nào cũng sắp xếp cho em đi xem mắt, lúc nào cũng muốn em sẽ giống như những người ở thế hệ của bọn họ, tìm một người đàn ông phù hợp để kết hôn sinh con đẻ cái, nhà cửa ổn định, tìm một nơi để có thể trở về. Em không cần nơi để trở về hay cái quái gì tương tự vậy, bản thân em chính là nơi để em trở về, vì vậy em chưa bao giờ đến những buổi xem mắt đó dù chỉ một lần. Cho đến vài ngày trước, mẹ em đưa ảnh của anh cho em xem, lúc đó em liền nghĩ… có lẽ chúng ta là những người giống nhau. Anh cũng không có ý định kết hôn, có đúng không?”Dương Song hỏi thẳng.

Sự thẳng thắn của Dương Song làm cho Hạ Dương Ba có chút không phản ứng kịp, ngẩn ra một hồi lâu sau mới gật đầu nói, “Đúng vậy.”

Dương Song nghe được câu trả lời của anh thì nở nụ cười hài lòng: “Em biết ngay mà.” Nói rồi nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp: “Vậy thì anh Dương Ba, chúng ta có thể hợp tác thành lập liên minh chống đối hôn nhân được không?”

Hạ Dương Ba nghe cô nói đùa liền không nhịn được mà bật cười, dáng vẻ vô cùng thích thú nhìn cô: “Cô định làm gì tiếp theo?”

“Chúng ta vẫn là hai người độc lập không liên quan đến nhau, nhưng trong khoảng thời gian gần đây thì chúng ta sẽ giữ mối quan hệ “bạn bè” đang trong quá trình tìm hiểu trước mặt hai bên gia đình. Đó không phải là mối quan hệ yêu đương bạn trai bạn gái mà chỉ đơn thuần là đang trong giai đoạn thử tiếp xúc với nhau mà thôi.”

Hạ Dương Ba cười: “Làm như vậy thì sẽ mang lại lợi ích gì?”

“Lợi ích chính là chúng ta vẫn là những cá nhân tự do, chúng ta cũng vẫn có thể đi tìm một nửa kia của mình nếu muốn, đồng thời lại có thể tránh né được vô số những buổi xem mắt do các mẹ sắp xếp từ ngày này qua tháng nọ.”Dương Song càng nói càng hùng hồn.

Hạ Dương Ba nghe đến đây thì không còn có lý do gì để từ chối.

“Vậy thì khoảng thời gian này cần phải kéo dài bao lâu?”

“Các bên có thể tự do thương lượng.”

Hạ Dương Ba thích đàn ông, nhưng điều này không thể ngăn cản anh đánh giá cao những người phụ nữ độc lập, tự chủ, chu đáo và có năng lực. Ví dụ như mẹ anh – bà Lâm Nữ Sĩ hay ví dụ như cô gái chạc tuổi Lưu Nhất Hàng đang ngồi trước mặt anh lúc này.

Bọn họ không hề nói quá nhiều về tình hình của nhau, cũng không hỏi han đời tư của nhau, mà bọn họ chỉ nói chuyện phiếm về những điều thú vị trong công việc của nhau, rồi sau khi thấy thời gian đã gần hết, bọn họ lịch sự chào tạm biệt nhau.

Sau đó, Hạ Dương Ba liền ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Lưu Nhất Hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.