Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 65: Chương 65




Trong nhà Lưu Nhất Hàng chỉ có một mình mẹ của cậu, bà Nguyễn Ngọc Liên ở nhà.

Trước đó Hứa Ngụy Trì đã nói qua với Nguyễn Ngọc Liên rằng một chút nữa sẽ có người bạn giúp Lưu Nhất Hàng chuyển đồ về nhà nên lúc Hạ Dương Ba đến thì đã thấy Nguyễn Ngọc Liên đã đứng ở dưới nhà đợi từ trước rồi.

Hạ Dương Ba vừa nhìn thấy mẹ của người yêu thì không khỏi có chút căng thẳng, anh xuống xe, nhìn về phía Nguyễn Ngọc Liên ngoan ngoãn chào một tiếng: “Cháu chào cô.” Sau đó anh còn quên cả việc mở cốp xe lấy hành lý của Lưu Nhất Hàng ra.

Nguyễn Ngọc Liên mặc một chiếc áo khoác dài màu sẫm dày dặn đứng ở lối vào hành lang hút gió nên lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, vừa thấy Hạ Dương Ba bước xuống xe, bà liền vội vàng đứng dậy, không chú ý đến sự ngượng ngùng của người thanh niên trước mặt mà chỉ nở một nụ cười thân thiện nói: “Cháu là Tiểu Hạ đúng không? Thực sự phiền cháu quá… Cái thằng nhóc Nhất Hàng này thật là…”

Hạ Dương Ba lễ phép mỉm cười: “Không sao đâu ạ… Cậu ấy cũng bận nhiều việc ở bệnh viện nên cháu tiện đường mang đồ qua đây luôn.”

Nguyễn Ngọc Liên giống như vừa mới nhớ ra hình như Hạ Dương Ba là do Hứa Ngụy Trì nhờ vả nên mới mang đồ về đây liền vô cùng ngạc nhiên nhìn anh nói: “Hả? Tiểu Hạ cũng quen Nhất Hàng sao?”

Hạ Dương Ba vừa nghe bà hỏi như vậy thì ngẩn người, cổ họng hơi nghẹn lại, giọng nói phát ra cũng rất gượng gạo: “Chúng cháu gặp nhau vài lần… lúc đám cưới của luật sư Hứa…”

Nguyễn Ngọc Liên hơi nghiêng đầu nghĩ một hồi, rõ ràng là bà tin rằng Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng chỉ là “gặp nhau vài lần” vì thế nên rất hòa nhã mỉm cười nói: “Thế thì thực sự là làm phiền cháu quá rồi!”

Nguyễn Ngọc Liên cư xử quá hòa nhã ngược lại làm cho Hạ Dương Ba cảm thấy hơi hổ thẹn, anh thầm nghĩ trong lòng rằng nếu như để bà nhìn thấy mấy vết lốm đốm do Lưu Nhất Hàng để lại trên cái cổ đang được quấn khăn lông kín mít này của anh thì có khi nào bà sẽ sụp đổ hay không?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Dương Ba liền không tránh khỏi dâng lên một cảm giác đau nhói, anh nhàn nhạt đáp: “Cô cứ lên nhà đi, đồ đạc của cậu ấy để cháu mang lên là được rồi.”

Nguyễn Ngọc Liên hơi rụt cổ lại: “Không sao đâu, cô và cháu mỗi người cầm một ít, đỡ làm cho cháu phải chạy tới chạy lui.”

Hạ Dương Ba nghe thấy vậy thì không từ chối hoặc có thể nói rằng thật ra anh không biết làm thế nào để có thể thoải mái ở chung một chỗ với mẹ của Lưu Nhất Hàng.

Dù sao thì chính anh là người đã kéo Lưu Nhất Hàng rẽ vào con đường này.

Anh mang sự hổ thẹn giấu kín trong lòng, ôm cảm giác tội lỗi đó vào người rồi tự đóng mình lên cây cột nhục nhã nên bất kể Nguyễn Ngọc Liên có nói gì, anh cũng chỉ có thể im lặng gật đầu đồng ý.

Rất nhanh sau đó hai người đã chuyển toàn bộ đồ đạc của Lưu Nhất Hàng vào trong phòng, Nguyễn Ngọc Liên liền vội vàng gọi Hạ Dương Ba ra ghế ngồi xuống, “Tiểu Hạ ngồi xuống một lát đi, cô đi pha cho cháu cốc trà.”

“Không…” Hạ Dương Ba còn chưa kịp nói xong thì Nguyễn Ngọc Liên đã hùng hùng hổ hổ chạy vào trong bếp ngâm trà rồi.

Hạ Dương Ba có chút đứng ngồi không yên ngồi trong phòng khách nhà Lưu Nhất Hàng, anh mang theo chút tò mò đưa mắt nhìn một vòng xung quanh nhà.

Ngôi nhà của Lưu Nhất Hàng được bày trí theo phong cách Trung Quốc, bố cục rất đơn giản, cả căn phòng khách có phần mang đậm phong cách của bố cậu hơn một chút thể hiện qua các loại đồ cổ theo phong cách Trung Quốc, thư pháp… căn bản không thể nhìn ra bất cứ vết tích nào chứng minh Lưu Nhất Hàng đã sinh sống trong căn nhà này.

Hạ Dương Ba không khỏi có chút thất vọng.

Rất nhanh sau đó Nguyễn Ngọc Liên liền bưng một cốc trà ra rồi đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương Ba.

Bà vừa ngồi xuống, toàn bộ lông tơ trên dưới người Hạ Dương Ba liền co rúm lại, ngay cả sống lưng cũng cứng đờ lại bán đứng tâm trạng căng thẳng của anh.

“Cháu và Tiểu Hứa là bạn đúng không?” Nguyễn Ngọc Liên tùy tiện hỏi bắt chuyện.

Dây thần kinh trên khắp cơ thể của Hạ Dương Ba trong phút chốc liền căng cứng lại, anh chỉ sợ mình sẽ nói sai câu nào đó làm phật ý bà nên cứng ngắc nói từng chữ một: “Vâng, chúng cháu là bạn và cũng là đồng nghiệp.”

“Đồng nghiệp sao?” Nguyễn Ngọc Liên ngạc nhiên quay đầu sang nhìn anh: “Cháu là… cháu là cộng sự trong phòng làm việc của Tiểu Hứa đúng không?”

Hạ Dương Ba cũng rất ngạc nhiên: “Cô… cô biết cháu sao?”

Nguyễn Ngọc Liên liền bật cười, khuôn mặt của bà có vẻ tròn hơn Lưu Nhất Hàng, nhìn có vẻ phúc hậu hơn một chút, nhưng lông mày và đôi mắt của bà và Lưu Nhất Hàng lại giống y hệt nhau. Bà dùng một ánh mắt giống như đang nhìn một người bạn cũ để nhìn Hạ Dương Ba: “Đương nhiên là cô biết cháu rồi! Cháu tên là Hạ Dương Ba đúng không?”

“Nhất Hàng nhà cô thường hay nhắc đến cháu lắm.”

Đầu óc của Hạ Dương Ba lúc này căng thẳng đến mức sắp nổ tung rồi, anh giống như một tên ngốc, ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Ngọc Liên chằm chằm.

“Nhất Hàng nói rằng thằng bé có một người bạn cực kỳ thân thiết, là cộng sự trong phòng làm việc của anh Hứa nó.” Nguyễn Ngọc Liên nhìn Hạ Dương Ba âu yếm như thể đang nhìn con trai của chính mình vậy: “Nói là con người cháu ấy à, tính cách cực kỳ tốt bụng! Cháu sống ở gần thành phố Đại Học đúng không? Nhất Hàng nói, cháu đối xử với nó rất tốt, bình thường cũng rất hay quan tâm đến nó…”

“Còn nói cháu là luật sư tài giỏi nhất ở thành phố Lâm nữa.”

“Trước đây đứa trẻ này sùng bái Tiểu Hứa nhất, lúc Tiểu Hứa còn làm ở viện kiểm sát, thằng bé còn luôn nói rằng Tiểu Hứa là công tố viên giỏi nhất ở thành phố Lâm…”

“Nhất Hàng, thằng bé này từ nhỏ đã rất hay nghịch ngợm rồi, tính tình giống y hệt bố nó vừa có chút bướng bỉnh lại vừa có chút kiêu ngạo, rất ít khi khen ai trước mặt cô, cũng rất hiếm khi sùng bái ai, thế nhưng lần nào về nhà cũng vậy, vừa bước chân vào đến cửa đã luôn mồm nhắc đến cháu, cứ giống như là…”

“Tiểu Hạ à, cô biết công việc của cháu rất bận… còn thằng bé Nhất Hàng này thì… phải nói thế nào nhỉ? Nó rất hiểu chuyện nhưng đôi khi quả thực là làm cho người khác không thể yên tâm được, bình thường trong cuộc sống có xảy ra bất cứ chuyện gì thì lúc nào nó cũng chỉ kể với cô chú những chuyện vui vẻ còn những chuyện khác thì giấu nhẹm đi… Ngay cả chuyện nó đi châu Phi lần này cũng vậy…” Vừa nhắc đến việc Lưu Nhất Hàng xảy ra sự cố ở châu Phi, cho dù chỉ là bị hú vía một phen nhưng phút chốc hai mắt của Nguyễn Ngọc Liên đã đỏ ửng lên, bà nghẹn ngào không thể nói chuyện tiếp được nữa.

Không biết là vì sao hoặc có lẽ là do sự đồng cảm nên thấy bà như vậy thì trái tim của Hạ Dương Ba cũng có chút đau đớn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa bàn tay rộng lớn của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn già nua của Nguyễn Ngọc Liên đang đặt trên đầu gối anh.

Nguyễn Ngọc Liên hơi ngẩn người, bà ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba vừa nhìn thấy ánh mắt của bà liền cảm thấy có chút hối hận vì hành động có phần quá xúc động của mình, nhưng anh thầm nghĩ bây giờ mà rút tay về thì chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao? Vì thế nên anh chỉ có thể im lặng nhìn Nguyễn Ngọc Liên.

Mãi một lúc sau Nguyễn Ngọc Liên mới khịt khịt mũi, dường như bà đã bình tĩnh hơn một chút, sau đó liền dịu dàng mỉm cười tiếp tục nói: “Tiểu Hạ… cô có thể cảm nhận được rằng Nhất Hàng nhà cô rất thích cháu… Cô có thể làm phiền cháu bình thường nếu như có thời gian thì hãy chăm sóc quan tâm thằng bé một chút được không? Ý của cô là cũng không đòi hỏi cháu phải làm việc gì cả, chỉ là… chỉ là nếu như cháu có thời gian thì giúp cô nói chuyện với nó nhiều hơn một chút… Hiện giờ thằng bé này cũng đã trưởng thành rồi, cũng không giống như hồi còn nhỏ nữa… Bây giờ có chuyện gì xảy ra cũng đều giấu trong lòng chứ không chịu nói với người lớn như cô chú nữa…”

Nghe Nguyễn Ngọc Liên nói chuyện, anh cũng có thể nhận ra rằng Lưu Nhất Hàng rất thích anh.

Nhưng mà Hạ Dương Ba cũng biết sự yêu thích mà Nguyễn Ngọc Liên đang nói đến không giống với sự yêu thích mà anh đang suy nghĩ.

Nhưng anh cũng không có cách nào có thể từ chối yêu cầu gần như rất bình thường này của bà, thậm chí ngay cả khi bà không nói ra thì anh cũng vẫn sẽ làm những việc như vậy.

“Cô yên tâm đi… Cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.” Hạ Dương Ba vô cùng nghiêm túc nhận lời.

Vào lúc Nguyễn Ngọc Liên còn chưa biết rằng lời hứa của Hạ Dương Ba vốn không phải như những gì bà nghĩ thì trên mặt vẫn để lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm và hài lòng.

Một cặp song sinh vừa đủ tháng bị dị tật tim bẩm sinh mới được đưa vào bệnh viện, tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm và phức tạp, cả bệnh viện cũng chỉ có chủ nhiệm Nghiêm mới có thể xử lý được ca bệnh này thế là Lưu Nhất Hàng liền dứt khoát quyết định ở lại bệnh viện.

Đợi đến khi Lưu Nhất Hàng tăng ca xong về đến nhà thì đã là một ngày trước khi Hạ Dương Ba phải về quê rồi.

Vừa đúng vào khoảng thời gian lạnh nhất của tháng mười hai âm lịch, khi trời vừa hửng sáng, trên gương mặt điển trai của Lưu Nhất Hàng liền treo thêm hai quầng thâm đen sì trên mắt, ngay cả râu trên cằm cũng lún phún mọc ra một, hai cọng nhanh chóng trở về nhà. Cả người anh mang theo hơi thở lạnh ngắt của gió đông nhẹ nhàng chui vào chiếc chăn được bao bọc bởi hơi ấm của Hạ Dương Ba.

Cả người cậu đều rất lạnh lẽo giống như vừa mới chui ở hố băng nào đó ra vậy. Cậu vừa nằm vào trong chăn thì Hạ Dương Ba liền hơi giật mình một cái vội lùi lại trốn ra đằng sau nhưng vẫn nhắm mắt ngủ thật say.

Bởi vì sắp về thành phố G ăn Tết nên anh bắt buộc phải hoàn thành công việc còn đang dang dở càng sớm càng tốt, đã mấy ngày liền anh đều thức đến tận nửa đêm để làm việc xong rồi mới có thể lên giường đi ngủ, sau đó mới sáng sớm đã phải thức dậy tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.

Đêm hôm trước anh cũng bận đến tận khuya, sáng sớm mới chợp mắt được một lúc, mi mắt vừa nhắm vào chưa lâu, hiện giờ là lúc anh đang ngủ cực kỳ cực kỳ say giấc.

Lưu Nhất Hàng nghiêng người nằm im bất động trong chăn, cậu nằm ngắm nhìn dáng vẻ Hạ Dương Ba đang ngủ say, mãi cho đến khi toàn thân trở nên ấm áp thì cậu mới dám yên tâm mạnh dạn tiến sát vào người Hạ Dương Ba.

Cậu nhẹ nhàng đặt một tay vòng qua eo của Hạ Dương Ba, theo thói quen dụi đầu vào cổ của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bị tóc của cậu chọc vào cổ làm cho anh cảm thấy hơi ngứa nên khẽ nhíu mày nhưng khóe mắt lại hơi cong lên, trong giấc ngủ say vô thức nói: “Nhất Hàng… Đừng nghịch ngợm nữa…”

Anh vừa nói ra lời này, Lưu Nhất Hàng liền càng muốn dựng anh dậy để cậu nghịch ngợm cho anh đỡ phải ngủ nữa thì thôi.

Nhưng vừa nhìn dáng vẻ đang ngủ say của Hạ Dương Ba, thì cuối cùng Lưu Nhất Hàng vẫn cảm thấy không nhẫn tâm quấy rầy anh, liền nhẹ nhàng li.ếm li.ếm xương quai xanh của anh sau đó nhỏ giọng nói: “Lần này bỏ qua cho anh.”

Hình như Hạ Dương Ba nghe thấy lời Lưu Nhất Hàng vừa nói nên dịu dàng “ừ” một tiếng, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Nhất Hàng rồi lật tay qua ôm lấy cậu vào lòng.

Lưu Nhất Hàng cứ tưởng rằng Hạ Dương Ba đã tỉnh ngủ, nhưng đợi một lúc lâu sau mà vẫn không thấy anh nói gì mà chỉ có tiếng thở đều đều của anh vang lên bên tai.

Lúc Hạ Dương Ba vừa tỉnh dậy thì liền phát hiện không biết mình đã ôm một con gấu bông to đùng này vào lòng từ bao giờ.

Nó có một cái đầu đầy lông xù xì mềm mại, thỉnh thoảng còn làm nũng dụi đầu vào lồng ng*c của Hạ Dương Ba, làm cho anh càng nhìn càng thấy cậu thật dễ thương.

Một bên cánh tay của Hạ Dương Ba bị cậu gối lên làm cho cả cánh tay tê rần nhưng anh lại sợ rút tay ra sẽ làm cho cậu tỉnh ngủ nên chỉ có thể nhịn lại, giữ nguyên tư thế ban đầu sau đó nằm im một bên nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của người con trai trong lòng.

Lông mi của Lưu Nhất Hàng dài thật đó.

Lại còn thuận theo từng hơi thở của cậu mà khẽ rung lên nhè nhẹ.

Khẽ khàng quét qua trái tim của Hạ Dương Ba làm cho anh không kìm được mà nhìn đến ngây ngốc cả người.

Khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, không biết là đang nằm mơ thấy chuyện gì vui đến thế nữa.

Trong lòng Hạ Dương Ba không khỏi rung động, anh không thể kìm lòng được mà cúi người hôn cậu một cái, không ngờ rằng con chó sói nhỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn trước mặt anh lập tức liền biến thành một con cáo nhỏ hung dữ, há miệng cắn vào môi của Hạ Dương Ba, vừa dùng lực m.út lấy thật mạnh, đôi mắt gian xảo vừa mở to ra, như cười mà không phải cười nhìn Hạ Dương Ba.

Trong lòng Hạ Dương Ba liền vang lên một hồi chuông cảnh báo lớn, trong vô thức muốn trốn nhưng cánh tay lại bị Lưu Nhất Hàng nằm lên tê rần rần hoàn toàn không thể làm được gì, hoặc là căn bản anh cũng không thực sự muốn trốn đi một chút nào, sau vài lần giãy giụa không thành liền bị cậu tóm được, sau đó anh đành chấp nhận bất lực nằm đó mặc cho con chó sói nhỏ nào đó rõ ràng mấy phút trước vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình cởi hết quần áo, ăn anh sạch sẽ từ trong ra ngoài không sót lại một chỗ nào.

Tác giả có điều muốn nói:

Xin lỗi mọi người nhé… Hôm nay có chút việc nên làm chậm trễ, vì thế mới đăng bài muộn một chút…

Xin lỗi mọi người nhé…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.