Bươm Bướm Bay - Giai Lệ Tam Thiên

Chương 14: Chương 14




30 tết, theo truyền thống của gia đình Đồng Tiểu Điệp, ngày này luôn là dịp làm sủi cảo và ăn lẩu. Từ sáng sớm, cô đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Khi Tông Chính tới, anh cầm theo hai chai rượu vang đỏ. Đồng Tiểu Điệp ra mở cửa, mái tóc búi cao thành một túi nhỏ trên đỉnh đầu, vài sợi tóc mai lòa xòa quanh tai. Trên vành tai tinh tế ấy, đôi hoa tai ngọc trai trắng phát ra ánh xanh nhàn nhạt, càng làm cô trông dịu dàng.

Tông Chính nhìn chăm chú đến nỗi khiến cô hơi mất tự nhiên. Theo bản năng, cô đưa tay sờ vào đôi hoa tai. Vì cô không có xỏ lỗ tai, nên đôi hoa tai kẹp này có hơi đau một chút.

“Thật đẹp.” Anh lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi cô. Dù giờ phút này cô chỉ mặc bộ đồ ở nhà bình thường, khoác thêm chiếc tạp dề cũ, mặt mộc, nhưng tất cả những điều ấy chẳng hề quan trọng. Anh thích sự giản dị và sạch sẽ ở cô.

“Mau… mau vào đi!” Đồng Tiểu Điệp bối rối, bị khen làm đỏ mặt, thậm chí nói lắp.

Tông Chính mỉm cười, giơ hai chai rượu trong tay. “Đây là món quý của anh, mang tới góp vui bữa cơm.”

“Rượu vang đỏ! Em thích lắm! Nhưng thường chỉ dùng để nấu ăn thôi, chưa có dịp uống.”

“Vậy hôm nay cứ thoải mái mà uống, anh sẽ rửa chén.” Anh đùa, bước nhanh vào bếp. Bên trong, mặt bàn đầy ắp nguyên liệu, nồi lẩu đã sẵn sàng trên bàn ăn cùng đủ loại thức ăn phụ.

“Chúng ta ăn lẩu đi! Em còn làm cá viên và tôm viên, nước lẩu là hầm từ xương gà đó!”

“Em còn bận rộn làm gì thế? Để anh phụ em.” Anh xắn tay áo, đi theo cô vào bếp.

“Làm sủi cảo đó! Nhà em đêm 30 lúc nào cũng phải ăn sủi cảo, nhân hẹ với miến. Anh có thích không?” Cô vừa trộn bột vừa quay đầu lại hỏi.

Tông Chính đứng sau, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô, chiếc mũi cao nhỏ nhắn và xinh xắn.

“Em tự cán vỏ à? Sao không mua vỏ sẵn? Hôm bữa đi siêu thị anh thấy có bán mà.”

“Đồ mua ngoài sao ngon bằng đồ tự làm chứ!” Cô nói với vẻ tự hào.

“Vậy để anh thử làm.” Anh không chịu được cảnh cô gái nhỏ bé này cắn răng cố gắng nhồi bột, liền giành lấy cái tô.

“Anh biết làm không đó?” Đồng Tiểu Điệp nghi ngờ.

“Em dạy anh là được.”

Vậy là cả hai cùng chen chúc trong căn bếp nhỏ xinh. Vì nhà không có thêm tạp dề, cô tháo tạp dề của mình ra đưa cho anh. Nhìn thấy tay anh đã dính đầy bột, cô ngoan ngoãn giúp anh mặc vào, thậm chí còn cẩn thận buộc dây tạp dề phía sau lưng thành một chiếc nơ nhỏ xinh.

“Được rồi, bắt đầu nào!” Cô chỉ dẫn. “Em đã pha sẵn nước, anh cứ nhồi bột như thế này, từng chút một, gom lại vào giữa.”

“Như thế này à?” Tông Chính làm theo.

“Không đúng, không đúng! Nhìn đây, phải gom bột đều tay, vừa nhồi vừa kéo vào trong.” Cô không nghĩ ngợi nhiều, chấm một chút bột lên tay, đặt lên mu bàn tay anh để hướng dẫn từng động tác. “Phải làm sao cho cục bột đạt ‘tam quang’ mới được.”

“‘Tam quang’ là gì?”

“Là tô sáng, bột sáng, tay sáng.” Cô vừa cười vừa giải thích, ánh mắt sáng rỡ đầy hứng thú.

Vào lúc này, trong đầu Tông Chính chỉ toàn là tiếng nói ngọt ngào của Đồng Tiểu Điệp khi hướng dẫn anh nhào bột, bên cạnh là dáng người mềm mại của cô, còn trên mu bàn tay thì cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nhẹ nhàng chỉ dẫn. Anh chưa bao giờ làm những việc thế này, kỹ năng duy nhất trong bếp mà anh tự tin chính là rửa chén, thường là để làm mẹ vui lòng. Anh không ngờ rằng việc nhào bột lại có nhiều kỹ thuật như vậy, và cũng không ngờ rằng nó có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ đến thế. Anh cảm giác mình làm cũng không tệ lắm.

“Thế này đúng chưa?” Anh hỏi.

“Ừ, đúng rồi! Hạo Thần, anh giỏi lắm!” Đồng Tiểu Điệp giơ ngón tay cái khen ngợi, sau đó phủi bột còn dính trên tay và quay sang bếp để chuẩn bị gia vị cho nhân bánh.

Cô khéo léo làm lớp trứng mỏng từ trứng gà, ngâm miến trong nước ấm cho mềm, rửa sạch rau hẹ rồi cắt thành từng khúc nhỏ đều nhau, khoảng nửa cm. Sau đó, cô phi thơm tôm khô, thêm một ít gia vị như mười ba hương, tiêu, muối, và bột ngọt, rồi trộn đều. Khi rau hẹ đã ráo nước, cô bắt đầu làm nhân bánh, loại nhân đơn giản mà cô thích nhất – sủi cảo rau hẹ và miến, không thịt.

Chỉ một lát sau, khi quay lại, Đồng Tiểu Điệp đã thấy Tông Chính biến thành “người tuyết”. Bột mì bám đầy mặt, quần áo, và cả tóc anh.

“Ha ha… Nhìn mặt anh kìa!” Cô bật cười.

“Hả?” Anh ngơ ngác.

“Đây này!” Cô chỉ tay lên mặt mình, ám chỉ chỗ dính bột trên mặt anh.

“Chỗ này đúng  không?” Anh giơ tay lau mặt, nhưng lại vô tình làm bột dính nhiều hơn.

“Anh đúng là…!” Đồng Tiểu Điệp không nhịn được cười, bước tới giúp anh lau mặt.

“Xong chưa?” Anh hỏi.

“Rồi!” Cô cố gắng nén cười, quay mặt đi chỗ khác. Thực ra, trước đó cô đã lén nhón một ít bột và cố ý vỗ nhẹ lên mặt anh để “trang trí”.

Tông Chính hoàn toàn không hay biết, vẫn tiếp tục hỏi cô cục bột đã đạt chưa.

“Ừ, được rồi! Hạo Thần, anh có sức nên bột nhào ra chắc chắn sẽ ngon lắm. Anh lấy khăn lau đầu  đi, cả tóc cũng toàn là bột đấy. Khăn để bên trái kệ đầu tiên.”

“Được rồi.” Anh quay người đi vào phòng vệ sinh.

Chiếc khăn cô thường dùng lau tóc là khăn màu hồng nhạt, có những họa tiết chìm tinh tế. Tông Chính cầm khăn, vừa định lau thì nhìn vào gương. Anh phát hiện, ngoài tóc, trên má trái còn in rõ ràng một dấu tay nhỏ – chứng cứ “phạm tội” không thể chối cãi.

Anh đặt khăn xuống, bước ra ngoài. Nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp đang cúi đầu mỉm cười, tay thì nặn một chiếc sủi cảo, anh tiến lại gần. Từng bước một, anh áp ngực mình sát vào lưng cô, giọng nói pha chút nghiến răng nghiến lợi vang lên:

“Tiểu Hồ Điệp…”

Đồng Tiểu Điệp cảm nhận được Tông Chính đang tiến lại gần, vội vàng xoay người, liên tục xin lỗi: “Em xin lỗi mà…” Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy bột của anh, cô lại không nhịn được mà bật cười: “Ha ha… Ha ha…”

Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Tông Chính nhân cơ hội khi cô không chú ý, cũng lén lấy một ít bột mì, rồi nhắm thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“A!” Đồng Tiểu Điệp thét lên chói tai, vội vàng né tránh: “Đừng, đừng mà, Hạo Thần, em sai rồi! Em không dám nữa!”

“Xem em còn dám cười anh không!” Tông Chính cười phá lên, tay không ngừng vung vẩy bột mì về phía cô.

Đồng Tiểu Điệp vội vàng chụp lấy tay anh, vừa gọi vừa xin tha: “Hạo Thần… Em sai rồi mà!”

Nhưng sức cô làm sao thắng được sức anh. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bị anh in lên một dấu năm ngón tay đầy bột.

Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở phả lên mặt đối phương, nhiệt độ cơ thể hòa quyện, làm không khí giữa họ càng trở nên nóng bỏng.

Lần này, đến lượt Tông Chính thấy hứng thú, anh bắt lấy cả hai tay cô, khéo léo khóa ra sau lưng. Tay còn lại, anh bắt đầu “vẽ tranh” trên khuôn mặt của cô. Đầu tiên, anh điểm một chút bột trắng lên chiếc mũi xinh xắn, tiếp đến là vầng trán trơn bóng, anh vẽ ba đường lượn sóng như nếp nhăn của bà lão. Cuối cùng, anh còn “sáng tạo” thêm một bộ râu cá trê ở giữa nhân trung.

“Ha ha ha!” Nhìn khuôn mặt của Đồng Tiểu Điệp lúc này, Tông Chính cười càng thêm thích thú.

Đồng Tiểu Điệp cố sức vùng vẫy nhưng không thoát ra được, chỉ có thể xoay người chống trả yếu ớt, miệng thì hét lên: “Anh quá đáng, không được bắt nạt em!”

Nhưng không lâu sau, cả hai bắt đầu nhận ra không khí trở nên khác lạ. Tông Chính ôm chặt Đồng Tiểu Điệp trong lòng, cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần anh cúi đầu một chút là môi hai người có thể chạm vào nhau.

Đồng Tiểu Điệp cũng cứng đờ người, không dám nhúc nhích. Tông Chính với bờ vai rộng rãi ôm gọn cô trong lòng, hai người gần như dính sát vào nhau vì tư thế mà anh đã giữ tay cô ra sau lưng.

Cuối cùng, Tông Chính là người buông tay trước. Anh lùi lại một bước, cố hít thở sâu để xua đi cảm giác kỳ lạ. Anh định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nhưng lại quên mất sự bướng bỉnh của Đồng Tiểu Điệp. Ngay khi anh thả tay ra, cô lập tức phản công. Cô nhón chân, nhanh tay lấy cả một nắm bột mì và ném thẳng lên mặt anh.

“A!” Tông Chính bất ngờ, đứng im như trời trồng trong khi Đồng Tiểu Điệp cười sảng khoái. Lần này, anh đã trở thành “nạn nhân” của trò nghịch ngợm.

Hai người nhìn khuôn mặt lấm lem bột của đối phương, không nhịn được mà phá lên cười.

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười giòn tan vang lên trong căn bếp nhỏ.

Sau khi đùa nghịch một hồi, Đồng Tiểu Điệp bắt đầu nấu sủi cảo, còn Tông Chính thì vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Sủi cảo cần luộc qua một lần nước sôi rồi để chín hẳn, nhưng lần này cô gói sủi cảo nhân rau củ, nên chỉ cần luộc đến khi chúng nổi lên mặt nước là được.

Trong lúc đợi sủi cảo chín, cô cắm điện nồi lẩu, bỏ vào đó ít cá viên, tôm viên, củ cải và cải ngồng để đun nóng. Khi sủi cảo đã chín, cô bày chúng ra đ ĩa đẹp mắt rồi mang lên bàn.

“Hạo Thần, đến ăn thôi!” Đồng Tiểu Điệp gọi.

Tông Chính vừa ngồi xuống thì bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Tiếng nổ lớn đến mức xe dưới lầu cũng hú còi inh ỏi, tạo nên một không khí náo nhiệt.

“Giờ này chắc mọi người đều chuẩn bị ăn tối rồi.” Đồng Tiểu Điệp cười, vừa dọn bát đũa lên bàn. Lúc này mới chỉ 3 giờ chiều.

“Chúng ta không đốt pháo à?” Tông Chính hỏi.

“Khi còn nhỏ thì có đốt, nhưng sau này em ở một mình, không dám tự đốt. Mỗi năm chỉ nghe tiếng pháo bên ngoài cho vui thôi.”

“Ừ, chờ anh chút.” Tông Chính đứng dậy.

“Hạo Thần, anh đi đâu vậy?” Cô kéo tay anh lại hỏi.

“Năm nay không phải có anh sao? Để anh đốt pháo cho em.”

Một lát sau, Tông Chính quay lại với một dây pháo dài cả nghìn viên trên tay, đứng ở cửa vẫy tay gọi cô.

“Wow! Lấy ở đâu ra vậy?” Đồng Tiểu Điệp kinh ngạc.

“Dì Lý dưới lầu cho anh đó.” Anh giải thích. Lúc này các cửa hàng đều đóng cửa, không nơi nào bán pháo, nên anh đã gõ cửa nhà dì Lý dưới lầu. Gia đình dì đang ăn cơm đoàn viên, anh định mua lại một dây pháo nhưng dì Lý nhất quyết không lấy tiền, bảo anh cứ mang đi chơi.

“Hạo Thần, anh biết đốt pháo không đấy?” Đồng Tiểu Điệp lo lắng nhìn dây pháo dài được anh treo lên.

“Sao lại không? Nhà anh mỗi năm đều do anh châm lửa. Hồi nhỏ còn nghịch cùng Quản Tử, suýt chút nữa thì pháo nổ vào tay cơ.”

“Wow, anh giỏi quá!” Đồng Tiểu Điệp nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Với cô, bất cứ việc gì cô không làm được mà người khác làm tốt đều khiến cô cảm thấy người đó thật xuất sắc.

Tông Chính nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sáng long lanh, lòng thấy vui liền xoa đầu cô đầy cưng chiều.

“Thế năm nay anh không về nhà à? Hay là gọi điện cho bố mẹ đi, chắc chắn họ đang mong anh.” Đồng Tiểu Điệp khẽ kéo góc áo anh, giọng nói đầy quan tâm.

Tông Chính cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang dặn dò mình gọi điện về cho gia đình, trong ánh mắt vừa có sự quan tâm, vừa có chút cô đơn. Anh nhẹ vỗ đầu cô và nói: “Được, nghe lời em.”

Anh bước ra cửa, châm dây pháo. Lửa nhanh chóng chạy dọc dây dẫn, tạo nên những tiếng nổ “đôm đốp” vang dội. Tông Chính nhanh chóng đóng cửa lại, đứng bên trong cười nhìn Đồng Tiểu Điệp. Cô nhắm tịt mắt, lấy hai tay che tai, nhưng vẫn nhón chân nhìn trộm. Thấy vậy, Tông Chính đưa tay lên, áp nhẹ lên mu bàn tay nhỏ của cô như muốn bảo vệ đôi tai ấy khỏi tiếng ồn.

Sau khi pháo nổ xong, Đồng Tiểu Điệp nói gì đó nhưng Tông Chính hoàn toàn không nghe rõ. Tai anh vẫn ong ong vang lên vì tiếng pháo, phải mất một lúc sau mới dịu lại.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm nào! À, để em mở nắp nồi lẩu!” Đồng Tiểu Điệp chạy nhanh đến bàn ăn, vội vã mở nắp nồi lẩu ra. Bên trong, nước dùng sôi ùng ục, hương thơm ngào ngạt bốc lên, lan tỏa khắp phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.