Đồng Tiểu Điệp quay người, một lần nữa quấn chặt chiếc khăn tắm quanh người. Cô chậm rãi bước đến gần Tông Chính, lúc này anh đang đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía cô, ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài.
“… Hạo Thần?” Đồng Tiểu Điệp nhẹ nhàng gọi, bàn tay cẩn thận nắm lấy tay anh.
“Đi thay quần áo đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.” Tông Chính cúi đầu, mỉm cười trấn an cô, nụ cười ấy mang theo sự dịu dàng khiến cô cảm thấy yên tâm.
Nhưng Đồng Tiểu Điệp vẫn chần chừ, bởi cô có cảm giác rằng Tông Chính đang không vui.
Tông Chính kéo cô vào lòng, che chắn để cô khỏi cơn gió lạnh. Mũi chạm vào mũi, giọng nói của anh trầm ấm vang lên: “Vừa rồi là anh không đúng. Anh xin lỗi.”
Đôi mắt Đồng Tiểu Điệp thoáng đỏ lên, cô thấy lòng mình chợt dâng lên một nỗi ấm ức. “Tại sao anh phải xin lỗi? Không phải như thế… Không phải như thế!”
Cô ôm chặt lấy eo anh, cả người dựa sát vào anh, lắc đầu nguầy nguậy.
Tông Chính vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ nói: “Cô bé ngốc, sau này anh sẽ không như vậy nữa. Em đừng sợ, được không?”
Lúc này, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy trong lòng rối bời. Chuyện không phải như vậy! Cô không muốn từ chối anh, thực ra cô đã sẵn sàng… Chỉ là… chỉ là cô còn thiếu một thứ. Cô cảm thấy ngượng ngùng, chưa biết phải mở lời thế nào để chuẩn bị cho việc đó.
“Thôi bỏ đi!” Đồng Tiểu Điệp thầm nghĩ. “Nếu không nói được thì cứ làm đi!”
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tông Chính, không thấy chút buồn bã nào trong đó. Lấy hết can đảm, cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn, rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi xuống ăn cơm đi!”
Tông Chính cười, đáp: “Được.”
Bữa cơm đơn giản mà đậm hương vị quê nhà. Trên bàn toàn là gà chạy bộ, vịt thả đồng, cơ bắp săn chắc, ăn vừa ngon vừa chắc thịt. Nhưng Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình như già đi, vì gặm thịt mãi mà không hết nổi.
Trong khi đó, Tông Chính ăn rất hào hứng, như thể muốn trút hết sức lực còn dư thừa lên bàn ăn.
Cơm nước xong, Đồng Tiểu Điệp nắm tay Tông Chính, cười nói: “Đi dạo một chút nhé?”
Tông Chính kéo tay cô lại, trêu: “Em không được đi bộ nhiều.”
Đồng Tiểu Điệp bật cười, chỉ tay về phía trước: “Đi đến cái cây kia, rồi mình quay lại, được không?”
Tông Chính nhìn theo hướng cô chỉ, thấy cây không cách đó quá xa. Anh gật đầu đồng ý.
Lúc này, mặt trời vừa lặn, nhưng bầu trời vẫn còn sáng rõ. Xung quanh, các tiểu thương bắt đầu bày hàng hóa, tiếng rao bán náo nhiệt vang vọng khắp khu chợ đêm, tạo nên một khung cảnh sôi động đầy màu sắc.
Tông Chính ban đầu nghĩ rằng Đồng Tiểu Điệp chắc hẳn thấy hứng thú với những món đồ nhỏ xinh ở chợ đêm, nhưng không ngờ cô lại kéo tay anh, dẫn vào một con hẻm nhỏ, hẻo lánh phía trước.
Tông Chính nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt. Anh quay sang, ánh mắt có chút tò mò.
Đồng Tiểu Điệp cúi đầu, mũi chân khẽ chà nhẹ trên nền đất, không dám ngẩng lên, mặt đỏ bừng.
“Mệt rồi à? Để anh cõng em nhé!” – Tông Chính nói, rồi định cúi xuống để cõng cô.
Nhưng Đồng Tiểu Điệp chỉ đứng yên, ngây ngốc. Một tay cô nắm lấy góc áo, vò chặt như thể đang cố lấy hết dũng khí.
“Cái đó… Anh có thứ gì cần mua không?” – Giọng cô lí nhí.
Tông Chính nghe không rõ, cau mày: “Sao cơ?”
Đồng Tiểu Điệp hít một hơi sâu, cố gắng nói rõ hơn: “Có… có thứ mà chắc chắn phải dùng đến…”
Câu nói lấp lửng ấy khiến Tông Chính càng thêm bối rối. Anh chăm chú nhìn cô, chờ một lời giải thích rõ ràng.
Cuối cùng, Đồng Tiểu Điệp đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước, ngang tầm mắt anh. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, môi run rẩy cắn nhẹ.
“Chỗ đó!” – Cô thốt lên, giọng run run.
Tông Chính nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, ánh mắt dừng lại ở cuối con hẻm nhỏ, nơi có một biển quảng cáo đèn neon sáng rõ với dòng chữ lớn: “Durex.”
Hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt Tông Chính thay đổi. Đồng Tiểu Điệp không đợi anh phản ứng, lập tức nhào vào lòng anh, giấu mặt thật sâu vào ngực anh.
Dù anh nói gì, cô cũng không chịu ngẩng đầu lên, chỉ bám chặt lấy anh như muốn lẩn tránh tất cả.
Tông Chính khẽ cúi đầu, cười nhẹ bên tai Đồng Tiểu Điệp. Bao nhiêu bực dọc vừa rồi tan biến như mây khói, lồ ng ngực anh rung lên theo tiếng cười. Anh bất ngờ cúi xuống, cắn nhẹ vào tai cô khiến cô giật mình đỏ mặt.
Đồng Tiểu Điệp rầu rĩ, thì thầm: “Hạo Thần đúng là đồ ngốc!”
Tông Chính dịu dàng nhìn cô, trêu lại: “Ngốc chính là em, là anh không tốt.”
Giọng điệu đầy sủng nịch ấy, thật khiến người khác chẳng biết làm sao. Đồng Tiểu Điệp vừa cảm thấy xấu hổ, vừa ngọt ngào trong lòng.
Để cô đứng chờ từ xa, Tông Chính đi thẳng về phía cuối con hẻm một cách thoải mái, không chút ngại ngần. Đồng Tiểu Điệp nấp vào một góc, đôi mắt to tròn len lén dõi theo. Tim cô đập loạn, lo lắng người khác sẽ phát hiện ra mình đang làm “chuyện xấu.”
Chẳng bao lâu sau, Tông Chính đã quay lại, tay cầm túi đồ, còn vẫy cô ra hiệu. Đồng Tiểu Điệp bước tới, tay đan vào tay anh, cùng anh trở về.
Trên đường, cô cảm thấy bản thân cần phải giải thích. Hành động này… thật sự không giống với một cô gái ngoan ngoãn. Lúc này, bầu trời đã dần tối, ánh sáng mờ nhạt giúp cô bớt lo rằng biểu cảm trên khuôn mặt mình sẽ bị phát hiện. Đường vắng vẻ, không nhiều người qua lại, cô khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng vẫn đủ để Tông Chính nghe rõ.
“Em… em không thể uống thuốc, nên… phải dùng cái này.”
Giọng cô giống như một học sinh giỏi đang hứa hẹn điều gì, chân thành đến mức khiến Tông Chính bật cười. Anh cố nhịn, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, nhưng ý cười trong ánh mắt đã rõ ràng.
Đồng Tiểu Điệp nghe ra anh cười trêu mình, lập tức nhéo eo anh một cái, khiến Tông Chính hơi giật mình.
Bị cô nhéo trêu, Tông Chính không nhịn được, nhìn quanh một lượt rồi bất ngờ cúi xuống, bế cô lên kiểu công chúa. Anh bước nhanh về phòng, không để tâm đ ến ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.
Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt, úp tay che mặt suốt dọc đường. Cô không dám nghĩ xem đã có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này.
Khi về đến nơi, Tông Chính vừa đặt cô xuống vừa khẽ nói, giọng khàn khàn: “Vậy nên lúc nãy không cho anh tiến tới… tất cả chỉ vì không có cái này, đúng không?”
Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, vẫn che mặt, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tông Chính nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của Đồng Tiểu Điệp, từng ngón tay thon dài đều được anh cẩn thận hôn qua. Anh khẽ li3m đầu ngón tay cô, khiến Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để chống lại.
Đôi mắt cô long lanh, đầy nước, vừa ngại ngùng vừa sợ hãi nhìn anh. Tông Chính cúi xuống, trong lòng dâng lên một sự trìu mến vô hạn. Anh thầm nghĩ, phải ghi nhớ hình ảnh cô lúc này, mãi mãi khắc sâu vào trái tim mình.
“Lúc đó… chúng ta đã không dùng biện pháp bảo vệ,” Đồng Tiểu Điệp lí nhí, giọng nói khẽ run, “Em lo lắm, sợ gần chết. Bác sĩ đã dặn nhất định không được uống thuốc, em không biết phải làm sao.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói tiếp: “Em sợ nếu mang thai thì phải làm thế nào. Tuy rằng nghĩ đến chuyện có con với anh khiến em vui, nhưng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé. Đến lúc đó, em sợ mình sẽ không giữ được con.”
Đồng Tiểu Điệp càng nói càng đỏ mặt, ngập ngừng một lúc rồi tiếp lời: “May mà sau đó em… em đến ngày, mới có thể an tâm.”
Cô ngả vào lòng Tông Chính, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, kể ra những điều trong lòng mà cô nghĩ là vô cùng quan trọng.
Tông Chính nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô, giọng trầm ấm: “Anh hiểu rồi. Về sau, anh sẽ có trách nhiệm với em, tuyệt đối sẽ không để em phải lo lắng.”
Nhưng chỉ sau này, Đồng Tiểu Điệp mới hiểu được lời “có trách nhiệm” của Tông Chính thực sự là như thế nào!
Tông Chính trêu đùa, khiến Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng cả người, giọng thở d ốc, toàn thân nóng ran không thể chịu nổi. Dù chính anh cũng khó chịu vô cùng, nhưng vẫn giữ vững lý trí, dừng lại đúng lúc. Anh lấy từ trong túi ra một gói nhỏ, đưa cho cô.
“Cầm lấy nào.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành, tay vẫn vuốt v e bàn tay nhỏ mềm mại của cô.
Đồng Tiểu Điệp hoảng hốt, phản kháng: “Không… Em không biết làm đâu!”
“Ngoan nào, chỉ cần mở ra là được.” Anh dịu dàng trấn an, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn.
Đồng Tiểu Điệp đành miễn cưỡng xé gói nhỏ, hai tay run run làm theo lời anh. Tông Chính mỉm cười, tiếp tục hướng dẫn: “Lấy ra rồi đưa cho anh.”
Cô rụt rè làm theo, từng động tác chậm rãi, khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy. Đôi mắt cô long lanh, ánh nhìn lảng tránh, hơi thở dồn dập, từng ngón tay nhỏ bé cầm món đồ một cách ngượng ngùng, đưa cho anh mà không dám nhìn thẳng.
Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp của mình, một cô gái trong sáng, thuần khiết, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cầm món đồ kia, làn da ửng hồng, ánh mắt ngại ngùng mơ màng. Những điều đó khiến anh không khỏi rung động sâu sắc.
Anh không nhịn được, tự tay mang vào,âm thầm vui mừng vì đã chọn đúng kích cỡ, xem đi! Vẫn là chọn cái lớn nhất mà!
Đồng Tiểu Điệp giận dữ, “Tắt đèn, tắt đèn!”
Tông Chính nghe lời, trong phòng lập tức trở nên tối đen, khiến mọi giác quan càng thêm nhạy cảm.
Đồng Tiểu Điệp ngay lập tức cảm thấy hối hận, khi ánh mắt không thấy thì các giác quan khác lại được phóng đại lên vạn phần.
Tông Chính ôm cô, không quan tâm chảy bao nhiêu mồ hôi, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này ẩm ướt, ngọt ngào, lại tiếp tục xoa nhẹ, đẩy chính mình vào.
Cọ xát.
Đã lâu lắm rồi, Đồng Tiểu Điệp là người phụ nữ duy nhất của anh! Dù anh có nóng vội, nhưng vẫn phải chăm sóc cô thật tốt.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình khó chịu, mọi nơi đều không thoải mái, ngực như có một đàn kiến bò qua, trong khi Tông Chính chỉ lo tìm sự thoải mái cho bản thân.
Đồng Tiểu Điệp chân thành nói: “Hạo Thần, em khó chịu!”
Tông Chính đáp: “Anh cũng khó chịu!”
Nhưng ngay sau đó, Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn không còn cảm thấy khó chịu, chỉ còn lại cảm giác đau đớn.
Cô chỉ trải qua một vài lần trước đó, ba năm đã qua, mặc dù Tông Chính rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được cảm giác bị xé rách.
“A!” Đồng Tiểu Điệp không nhịn được kêu lên, sau đó mới nhận ra mình đang ở khách sạn, vội vàng dùng tay che miệng lại.
Tông Chính, có thể nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn của cô, làn da mịn màng như ngọc, ánh lên một vẻ trong suốt.
Anh từ từ di chuyển một chút, thoải mái hơn một chút, nếu không anh sợ mình sẽ không chịu nổi.
“Thả lỏng, Tiểu Điệp, em thả lỏng đi, em… chặt quá.”
Đồng Tiểu Điệp nghe vậy lại càng siết chặt cơ thể mình, khiến Tông Chính vừa khó chịu lại vừa cảm thấy thỏa mãn.
Tông Chính cảm thấy như thể mình đã đạt đến cực điểm.
Anh còn nhớ rõ cơ thể nhạy cảm của cô, anh nhẹ nhàng vuốt v e, lật cô lại để ngắm nhìn vòng eo nhỏ nhắn, tay anh giúp cô đỡ phần bụng nhỏ, không để đùi phải chịu quá nhiều sức, tay còn lại nhẹ nhàng nhấn vào điểm nhạy cảm của cô.
Đồng Tiểu Điệp hơi đầy đặn hơn một chút, lại mang vẻ đẹp quyến rũ, từng đường cong mềm mại trên cơ thể như kéo dài mê hoặc. Cô quỳ, thân hình nhỏ nhắn của cô bị Tông Chính nâng cao lên, từng cử động dường như khuấy động không khí.
Cô khó chịu vặn vẹo, nhưng trong mắt Tông Chính, đó lại là một sức hút không cần thêm bất cứ sự tô vẽ nào.
Tông Chính, vừa mới rời đi trong giây lát, lại tiếp tục tiến vào, cực kỳ chậm rãi, như thể muốn tận hưởng từng khoảnh khắc. Ở tư thế này, mọi cảm giác càng trở nên sâu sắc hơn.
Đồng Tiểu Điệp không thích như vậy, cảm thấy quá khó chịu, liền quay đầu cầu xin Tông Chính, nói rằng cô mệt rồi, muốn được nằm xuống.
Tông Chính đương nhiên hiểu rằng cô không thích tư thế này, nhưng chính anh lại rất say mê. Dù thế nào, anh cũng không muốn để cô khó chịu. Vậy nên, anh dễ dàng lật cô lại, để Đồng Tiểu Điệp nằm thoải mái trên nệm. Khi lưng cô chạm xuống giường, một cảm giác dễ chịu lập tức lan tỏa. Cô thốt lên: “Em muốn nằm thế này.”
Tông Chính nhẹ nhàng dùng chóp mũi chạm vào điểm nhỏ màu hồng nhạt trên cơ thể cô, mỉm cười nói: “Được thôi, em thích thế nào cũng được.” Nhưng anh không buông tha, cứ cọ nhẹ nhàng, làm những đường nét nhỏ nhắn trên cơ thể cô rung lên, lan tỏa thành những gợn sóng đẹp đẽ.
“Sau lưng em có hai chỗ lõm nhỏ,” Tông Chính thì thầm, “vừa nãy anh muốn nhìn kỹ hơn.”
Đồng Tiểu Điệp nhớ ra, khi soi gương, cô cũng từng nhìn thấy chúng, nhưng cô nghĩ chúng cũng không có gì đặc biệt.
Tông Chính lại tiếp lời: “Mỗi lần anh chạm vào chỗ đó, em dường như rất thích.”
Mặt Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng: “Không, không có! Em không có thích!”
Tông Chính cười, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cô, giọng trầm ấm: “Kẻ nói dối!”
Rồi không nói thêm gì nữa, bởi lúc này, ngôn ngữ con người dường như chẳng còn tác dụng. Những gì phát ra chỉ là:
“Ôi! Đáng ghét! Sâu quá!”
“Không còn cách nào, trời sinh thế này.”
“A! Ôi! Hạo Thần…”
“Bảo bối, em ngoan chút đi! Nếu em không nhẫn nhịn, anh sắp không chịu nổi rồi!”
“Anh… anh đừng nói nữa! Khi dễ người ta!”
“Ừ, anh chỉ khi dễ em thôi!”
“Nha! Đừng, đừng nhúc nhích!”
“Ừ, anh vẫn chưa muốn dừng lại đâu.”
Tông Chính ôm chặt lấy cô, để bản thân chìm đắm hoàn toàn. Nơi ấy ấm áp, ướt át, như một thiên đường khiến anh chẳng muốn rời đi.
Đồng Tiểu Điệp bị đ è xuống, không thở nổi, vội vàng đẩy anh: “Hạo Thần, em không thở được nữa!”
Tông Chính vội vàng đưa tay lên, vuốt v e làn da mềm mại trên lưng nhỏ của Đồng Tiểu Điệp. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Đồng Tiểu Điệp rúc sâu vào trong chăn, cố gắng né tránh sự chạm vào của anh. Tông Chính xoay người, khiến cô xoay tròn một vòng và ngã vào lòng anh. Anh nhìn xuống, đôi mắt sáng rực khi thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên lưng cô. Thật đẹp.
Anh khẽ vuốt v e làn da mịn màng của cô, cảm giác thật tuyệt vời. Đồng Tiểu Điệp cảm thấy nóng bức khó chịu, cô cố gắng đẩy anh ra.
Tông Chính mỉm cười, dùng ngón tay vuốt v e vành tai cô: “Em thích thế này chứ?”
Đồng Tiểu Điệp nũng nịu: “Em ngoan mà, em nghe lời anh, anh thả em ra đi!”
Tông Chính thích vẻ mặt nũng nịu của cô, anh cắn nhẹ vào tai cô: “Em ngoan thế nào?”
Đồng Tiểu Điệp cố gắng dùng những lời có cánh để dụ dỗ anh, nhưng Tông Chính vẫn không chịu buông tha.
Cuối cùng, Đồng Tiểu Điệp quyết định tự mình giải thoát. Cô nâng m ông lên, nhưng Tông Chính nhanh hơn, anh cũng nâng người lên theo, và họ vẫn dính chặt vào nhau.
Cả hai đều cảm thấy k1ch thích, Tông Chính đè lên người cô, hôn lên đôi môi đang khẽ r3n rỉ của cô.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy cơ thể mình yếu dần, cô bị anh ôm chặt và đặt ngồi lên bụng anh. Cô cảm thấy một vật c ứng rắn đang đâm vào bên trong mình, cô rên lên một tiếng.
Tông Chính nhẹ nhàng nâng m ông cô lên một chút, nhưng Đồng Tiểu Điệp không thích tư thế này, cô muốn nằm xuống.
Tông Chính đặt
Sau khi trở về từ chuyến đi suối nước nóng, Tông Chính chia hộp BCS đã dùng một nửa kia ra làm hai phần. Một phần anh giấu dưới gối của mình, phần còn lại thì lén đặt trong tủ quần áo của Đồng Tiểu Điệp, giữa các lớp quần áo.
Anh nhất quyết không để cô gái nhỏ kia phát hiện ra. Nếu biết, cô sẽ vô cùng ngại ngùng. Vì thế, kế hoạch “xâm lấn” của Tông Chính cần phải thật kín đáo, tự nhiên, để mọi chuyện diễn ra một cách bình thường và không gây sự chú ý.
Sau khi biết Tông Chính và Đồng Tiểu Điệp đi suối nước nóng cùng nhau, Quản Tử cảm thấy tổn thương. Anh đau lòng vì nghĩ rằng Tông Chính đã có bạn gái và không còn cần đến mình nữa. Hằng ngày, Quản Tử luôn miệng than phiền trước mặt Đồng Tiểu Điệp, khiến cô không nỡ lòng. Để xoa dịu nỗi buồn của Quản Tử, cô liên tục làm những món ngon để an ủi anh.
Có người hỗ trợ “làm nền,” Đồng Tiểu Điệp cũng cảm thấy rất vui. Cô chăm chỉ thay đổi thực đơn và tận tình nấu nướng để đãi Quản Tử. Còn Quản Tử thì rất khôn ngoan. Anh hiểu rõ tính cách của Tông Chính, nên luôn tìm cách tránh mặt anh. Mỗi khi ăn uống no nê, Quản Tử nhanh chóng rời đi trước khi Tông Chính về.
Anh còn đùa rằng, nếu Tông Chính phát hiện ra Quản Tử dành nhiều thời gian ở bên Đồng Tiểu Điệp hơn cả anh ấy, chắc chắn mặt Tông Chính sẽ đen như than.
Về phía Đồng Tiểu Điệp, cô cũng phối hợp rất ăn ý, không tiết lộ bất kỳ điều gì. Cô không nói dối, chỉ là Tông Chính chưa từng hỏi thôi.
Thế là, trong khi Quản Tử hằng ngày được ăn ngon uống đủ, Tông Chính lại bắt đầu cảm thấy lạ lùng vì không nghe được bất kỳ tin tức nào từ anh bạn này. Thế là, anh chủ động gọi điện.
Quản Tử vui vẻ bắt máy, giọng điệu có chút châm chọc: “Này, đại thị trưởng, lâu rồi không gặp nha!”
Tông Chính cười nhạt, tâm trạng có vẻ khá tốt: “Cậu đang ở đâu?”
“Ở cửa hàng mới mở của tôi.” Quản Tử quay sang ra hiệu cho kế toán tạm dừng làm việc.
“Hôm nay tôi rảnh, tối sẽ ghé qua.”
“Được, tôi chờ cậu.”
Tối hôm đó, màn đêm vừa buông xuống, Tông Chính thay quần áo rồi đưa Đồng Tiểu Điệp cùng đến cửa hàng mới của Quản Tử. Đó là một tòa nhà ba tầng rất bắt mắt.
Nhìn xung quanh, Đồng Tiểu Điệp nghĩ rằng loại địa điểm như thế này chắc chắn Liên Dịch sẽ thích. Nghĩ vậy, cô gọi điện cho Liên Dịch. Trùng hợp thay, Liên Dịch đang rảnh và đồng ý sẽ thay quần áo rồi đến ngay.
Quản Tử tự mình đứng ở cửa để tiếp khách. Dù Tông Chính là thị trưởng, nhưng anh thường ngày sống rất khiêm tốn, không phô trương. Hơn nữa, những người trẻ tuổi đến đây chủ yếu là để vui chơi, quan tâm tới các tin đồn giới giải trí hơn là những vấn đề chính trị hay chính phủ, nên chẳng ai để ý đến thân phận của anh.
Tông Chính không hề cảm thấy gò bó. Anh nắm tay Đồng Tiểu Điệp đi vào, xuyên qua đám đông để đến phòng riêng. Đồng Tiểu Điệp ghi nhớ số phòng rồi gửi tin nhắn cho Liên Dịch.
Quản Tử không chỉ điển trai mà còn rất giỏi giao tiếp và buôn bán. Anh luôn biết cách khuấy động không khí. Sau khi tự mình rót mấy ly rượu, anh nhanh chóng “cướp sân khấu,” hát một loạt bài sôi động, và kết thúc bằng một màn vũ đạo trên nền nhạc Chomolungma, khiến Đồng Tiểu Điệp cười không ngớt. Sau đó, Quản Tử mới ngồi lại vị trí.
Tông Chính biết rõ Quản Tử cố tình làm vậy để Đồng Tiểu Điệp không cảm thấy nhàm chán. Con người của Quản Tử, ở thành phố L, chỉ cần nhắc đến tên là ai cũng biết. Nhưng trước mặt những người thân quen, anh lại vô cùng thoải mái, hay pha trò ồn ào náo nhiệt.
Khi Liên Dịch bước vào, Quản Tử vừa uống cạn ly rượu cuối cùng. Men rượu đã ngấm, gương mặt anh ửng đỏ, ánh mắt có phần mơ màng, toát lên một nét quyến rũ khó tả.
Liên Dịch nhìn cảnh đó liền thấy buồn nôn. Cố nén cảm giác khó chịu, cô ngồi xuống, nắm chặt tay để giữ bình tĩnh.
Liếc qua Tông Chính, Liên Dịch nhanh chóng nhận ra “chiếc áo tắm tráo đổi” đã phát huy tác dụng. Cả Tông Chính và Đồng Tiểu Điệp đều tươi tắn, rạng rỡ. Đặc biệt là Tông Chính, vẻ mặt đầy thư thái, hoàn toàn khác với dáng vẻ căng thẳng trước đây, còn ôm Đồng Tiểu Điệp rất thân mật.
Thấy Liên Dịch đến, Quản Tử lập tức lao tới: “Bọn họ hai người này quá khi dễ tôi! Tôi uống nhiều đến mức sắp không chịu nổi rồi! Cô đến đúng lúc lắm, chúng ta lập đội!”
Liên Dịch không muốn để hai người kia quá nổi bật, nên đồng ý đề nghị của Quản Tử, lập thành một đội với anh.
Trò chơi rất đơn giản: Năm, mười lăm, hai mươi. Đây là trò mà chính Liên Dịch đã dạy Đồng Tiểu Điệp, nên cuộc chiến trở nên sôi động. Dù Liên Dịch là át chủ bài trong đội, nhưng do Quản Tử đã quá chén, kết quả vẫn là Tông Chính và Đồng Tiểu Điệp giành chiến thắng.
Quản Tử uống đến mức phải nằm gục xuống bàn, còn Tông Chính thì chỉ nhấp vài ly nhẹ nhàng, mặt vẫn giữ vẻ thư thái.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tông Chính ôm Đồng Tiểu Điệp đứng dậy, nói rằng mai anh có việc nên phải về sớm.
Liên Dịch nhìn anh, trong đầu không khỏi nghĩ: Lại muốn dẫn người cô gái ngốc nhà cô đi đâu chơi đây? Đồng Tiểu Điệp ghé sát tai cô, thì thầm: “Hạo Thần, mai anh ấy đi cùng tớ đến bệnh viện tái khám.”
Liên Dịch hiểu ý, liếc nhìn Tông Chính. Thế thì tốt, có chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt.
Tông Chính mỉm cười áy náy với Liên Dịch. Hiếm khi thấy anh cười với người phụ nữ khác. Dù trong mắt anh, Liên Dịch không hẳn là một “người phụ nữ thực sự,” nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân cư xử như vậy là rất đúng mực. Anh thật là xuất sắc quá đi mà!
“Quản Tử nhờ cô lo liệu giúp nhé!” Anh nói.
Liên Dịch nhìn Quản Tử, người đã say đến mức ngủ ngon lành. Trời ạ! Sao ngủ mà lại giống phụ nữ thế này? Đẹp trai thế để làm gì cơ chứ?! Dù vậy, cô vẫn vỗ ngực hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa, để Tông Chính và Đồng Tiểu Điệp yên tâm ra về.
Thật ra, Tông Chính chẳng lo lắng chút nào về Quản Tử. Ai bảo cậu ta là đàn ông chứ? Có làm hại ai thì cũng chẳng phải là cậu ta!
Hai người về đến Nhân Lương, dự định sáng mai sẽ đi thẳng từ đây đến bệnh viện, vì đã hẹn lịch lúc 9 giờ 30.
Đồng Tiểu Điệp cầm áo ngủ vào phòng tắm. Trong phòng tắm, cô đặt sẵn một chiếc ghế nhựa cao, mỗi lần tắm rửa đều ngồi lên đó, xối nước từ vòi sen. Ở nhà, cô luôn cố gắng ngồi hoặc nằm nhiều nhất có thể.
Tông Chính đã mất khá nhiều thời gian để tìm được một chiếc ghế hoàn hảo, vừa vặn về cả chiều cao lẫn kích thước, rồi mang về nhà. Anh nghĩ, lần sau khi Đồng Tiểu Điệp ghé qua, cô cũng có thể ngồi thoải mái mà tắm.
Khi cả hai đã vệ sinh xong và lên giường, Tông Chính bắt đầu không ngồi yên, bàn tay anh lướt nhẹ qua tay Đồng Tiểu Điệp. Anh biết ngày mai phải đi bệnh viện, nhưng không kiềm chế được bản thân. Chút rượu uống cùng Quản Tử giờ đây đã lên men hoàn toàn, khiến anh nóng bừng. Tông Chính ép sát người mình vào cô, tìm chút thoải mái.
Đồng Tiểu Điệp cương quyết đẩy anh ra, ôm chăn quay lưng lại, trách yêu: “Đồ xấu xa! Lại nghĩ gì vậy chứ?”
Tông Chính kéo tay cô, đặt lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình, giọng nói khàn khàn, thấp trầm, còn phảng phất chút vẻ nũng nịu mà cô thường dùng: “Anh khó chịu quá.”
Đồng Tiểu Điệp nhìn anh, ánh mắt vừa thương vừa giận: “Thôi được không? Mỗi lần như thế… sáng hôm sau đi lại cứ kỳ kỳ sao ấy…”
Tông Chính nhớ lại dáng đi lạ lẫm của cô sau những lần trước, trong lòng cũng thấy buồn cười. Anh cố nén cảm giác, khẽ thở dài, rồi để cô dỗ mình ngủ.
Đồng Tiểu Điệp hiểu rõ tửu lượng của Tông Chính. Thật ra anh không uống được rượu, đã bỏ rượu từ lâu. Hôm nay chỉ vì ngồi cùng Quản Tử mà anh mới uống chút ít. Bây giờ chắc chắn anh đang choáng váng, dù vẻ ngoài chẳng thể hiện điều gì. Bình thường, Đồng Tiểu Điệp luôn là người đòi Tông Chính dỗ mình ngủ. Nhưng lần này, cô đành chịu khó chăm sóc lại anh.
Cô cười khẽ, nghiêng người tựa vào anh, đôi tay nhỏ lạnh buốt áp lên trán Tông Chính để hạ nhiệt. Trong khi đó, cô khe khẽ ngân nga một giai điệu tự mình nghĩ ra, không lời bài hát, chỉ có những nốt nhạc vu vơ. Tông Chính nghe được một lúc thì ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Tiểu Điệp chưa ăn sáng đã đi thẳng đến bệnh viện.
Mỗi năm, cô đều phải làm kiểm tra cộng hưởng từ một lần. Thông thường, để được chụp cộng hưởng từ phải đặt lịch trước và chờ đợi, kết quả cũng không thể có ngay trong ngày. Nhưng nhờ vào một câu nói của Tông Chính, mọi thủ tục rườm rà đều được giải quyết dễ dàng.
Hôm nay, Đồng Tiểu Điệp thậm chí còn không mặc áo lót. Cô đã có kinh nghiệm từ trước: khi chụp cộng hưởng từ, không được mang theo bất kỳ vật dụng kim loại nào trên người. Cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây đơn giản và quần short. Đến trước phòng kiểm tra, cô cởi áo khoác, để lộ đôi chân trần bước vào phòng máy.
Đây là lần đầu tiên Tông Chính tận mắt chứng kiến quá trình kiểm tra. Tiếng máy móc ầm ầm vang lên, nhìn bảo bối của anh nằm trên bàn máy, cơ thể bị đẩy vào trong, chỉ còn lộ ra đôi gót chân nhỏ. Ánh mắt anh không thể rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng: Bảo bối của mình có sợ không? Bên trong có lạnh quá không? Cô ấy liệu có bị cảm không?
Trưởng khoa chịu trách nhiệm chụp cộng hưởng từ đã tự mình đứng chờ sẵn ngoài cửa phòng kiểm tra. Khi thấy Đồng Tiểu Điệp – cô gái nhỏ nhắn đi bên cạnh vị thị trưởng trẻ tuổi – ông lập tức tiến lại chào hỏi và sắp xếp để cô được ưu tiên kiểm tra trước.
Tông Chính lịch sự bắt tay với trưởng khoa, trao đổi vài câu xã giao. Chưa được bao lâu, viện trưởng từ xa đã bước tới đón anh.
Họ được mời vào văn phòng viện trưởng, nơi một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chờ sẵn.
Viện trưởng giới thiệu: “Đây là bác sĩ Dư, trưởng khoa huyết học của chúng tôi.”
Đồng Tiểu Điệp kiễng chân, kéo tay Tông Chính và khẽ nói: “Đây là bác sĩ chính của em.”
Bác sĩ Dư đương nhiên nhận ra Đồng Tiểu Điệp. Từ khi cô phát bệnh đến khi điều trị, đều là do bà ta trực tiếp theo dõi. Chỉ bà ta không ngờ cô gái nhỏ nhắn này lại có mối quan hệ với một nhân vật tầm cỡ như Tông Chính.
Tông Chính nhẹ nhàng đỡ Đồng Tiểu Điệp ngồi xuống. Bác sĩ Dư không nói nhiều, mở hồ sơ bệnh án của cô và tập trung đọc từ đầu đến cuối. Sau đó, trưởng khoa cộng hưởng từ mang kết quả kiểm tra đến.
Ngồi trong văn phòng, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mọi thứ thật lạ lẫm. Cô chợt nhớ lại những lần trước, mỗi lần đi kiểm tra, cô đều phải kiên nhẫn vượt qua từng hành lang dài của bệnh viện, từ từ đi từ phòng khám đến phòng kiểm tra. Có khi, chỉ để chuẩn bị cho một lần kiểm tra, cô đã phải leo hai tầng cầu thang, bám vào lan can từng chút một, chỉ để rút vài ống máu.
Trước đây, cô từng nghĩ những việc này thật khó chịu và chán ngắt. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như lại đơn giản đến lạ.
Những gương mặt cau có, lạnh lùng ngày trước giờ đây đã thay thế bằng những nụ cười thân thiện và ánh mắt gần gũi.
Nếu không nhờ có Tông Chính, những người này chắc chắn sẽ không tỏ ra ân cần, cẩn thận hỏi han cô từng câu từng chữ, cầm bệnh án nghiên cứu rất lâu, rồi ngẩng lên nhẹ nhàng trấn an cô như một người bệnh quan trọng.
Tông Chính lúc này vẫn luôn nắm chặt tay Đồng Tiểu Điệp. Cô ngồi, anh đứng ngay phía sau, chăm chú lắng nghe bác sĩ giải thích về kết quả chụp cộng hưởng từ và báo cáo xét nghiệm máu.
Trước đây, Tông Chính từng tìm hiểu về bệnh của Đồng Tiểu Điệp thông qua tài liệu trên mạng. Nhưng hôm nay, được nghe lời giải thích từ các bác sĩ chuyên môn, anh mới thực sự yên tâm phần nào.
Vị bác sĩ trưởng khoa huyết học – một trong những người giỏi nhất bệnh viện – sau khi xem xét kỹ toàn bộ báo cáo xét nghiệm và phân tích đối chiếu, đã nói với anh: “Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác gây ra đốm đỏ và mụn nhọt. Vì vậy, căn bệnh này hiện tại chưa thể chữa khỏi hoàn toàn. Trạng thái tốt nhất mà chúng ta có thể đạt được là kiểm soát bệnh: không tái phát, máu lắng bình thường, và các chỉ số ổn định. Thực tế, tình trạng của cô ấy giống như bệnh tiểu đường – cần phải duy trì uống thuốc đều đặn. May mắn thay, hiện tại cô ấy đang ở trong trạng thái tốt nhất.”
Nghe vậy, một tảng đá trong lòng Tông Chính như được đặt xuống.
Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục hỏi thêm: “Vậy tại sao bệnh lại có những biến chứng? Hiện tại tình trạng chân của cô ấy là như thế nào? Tại sao buổi tối chân cô ấy luôn bị lạnh?”
Viện trưởng rất tinh ý, lập tức rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho ba người họ.
Bác sĩ giải thích từng điểm một: “Việc xuất hiện biến chứng như xương cốt hoại tử có thể do hai nguyên nhân chính. Thứ nhất, bệnh lupus ban đỏ gây ra tình trạng cung cấp máu không đủ, dẫn đến xương không được nuôi dưỡng đầy đủ và bị hoại tử. Thứ hai, khi phát hiện bệnh, bác sĩ đã tiến hành trị liệu tập trung, bao gồm việc sử dụng các liệu pháp k1ch thích tố để kiểm soát bệnh tình – đây là một phương pháp điều trị thường thấy.
Hiện tại, ổ bệnh của bệnh nhân đã được xử lý qua các phương pháp như tiệt cốt thuật, thực cốt thuật, quát cốt thuật, và ghép tế bào gốc. Hiệu quả đến giờ vẫn rất khả quan. Tuy nhiên, xương cốt hoại tử được chia làm bốn giai đoạn, và cô ấy đã ở giai đoạn ba. Nếu duy trì tốt, tình trạng sẽ được kiểm soát. Nếu không, trong trường hợp cần thiết, có thể thay xương hoàn toàn. Công nghệ y học hiện nay đã rất tiên tiến, các loại xương nhân tạo đều an toàn và bền vững.
Việc chân bị lạnh vào buổi tối là dấu hiệu máu lưu thông không tốt. Có thể khắc phục bằng cách ngâm chân vào nước ấm, ăn nhiều thực phẩm giàu sắt như thịt nạc, trứng gà để bổ sung máu.
Ngoài ra, cần chú ý giữ ấm, tránh té ngã, ăn uống thanh đạm, và hạn chế tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Chỉ cần duy trì những thói quen này, thực tế cô ấy không khác gì một người bình thường.”
Tông Chính nghe xong, đôi mày anh nhíu chặt. Những thuật ngữ y khoa như “tiệt cốt thuật,” “thực cốt thuật,” “quát cốt thuật,” và “ghép tế bào gốc” khiến lòng anh đau thắt. Thay xương hoàn toàn? Sao mọi chuyện lại đáng sợ đến thế? Vì sao trước đây anh không ở bên cạnh cô trong những ngày đó? Cô đã phải chịu đựng tất cả một mình thế nào?
Dù trong lòng hỗn loạn, Tông Chính vẫn giữ giọng bình tĩnh để cảm ơn bác sĩ, hứa sẽ chăm sóc Đồng Tiểu Điệp kỹ càng hơn. Sau đó, anh đỡ cô ra ngoài.
Viện trưởng đích thân tiễn họ đến bãi đỗ xe. Tông Chính lịch sự bắt tay ông, để Đồng Tiểu Điệp lên xe trước.
Viện trưởng không nói nhiều, chỉ dặn dò rằng mỗi lần kiểm tra định kỳ sau này, cô cứ đến thẳng văn phòng ông, ông sẽ sắp xếp chu toàn.
Tông Chính chân thành cảm ơn. Anh hiểu rõ, với lượng bệnh nhân đông đúc như thế, không khí ở bệnh viện thường rất ngột ngạt, nhân viên y tế và bác sĩ thường chỉ làm việc qua loa. Nhưng nhờ Tông Chính, mọi thứ dành cho Đồng Tiểu Điệp đều khác biệt.
cô nằm xuống và vuốt v e cô, hỏi: “Em không thích sao?”
Đồng Tiểu Điệp cắm ngón tay vào tóc anh, kéo mạnh, khiến anh rùng mình.
“Đó không phải việc con gái ngoan nên làm.” Cô đỏ mặt nói, cả người run rẩy.
Tông Chính bật cười, anh cảm thấy mình còn nhiều điều phải khám phá ở cô gái nhỏ này.