Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 131: Cái cảm giác được trải qua cái chết xã hội kiểu này… thật là yomost.




Bầu không khí tại hiện trường y như cái nghĩa địa hoang trong phim ma, im phăng phắc đến rợn người.

Mọi người dán mắt vào Ninh Lạc, nuốt nước bọt cái ực, sợ cậu một giây sau lao lên úp mặt từng người một rồi tiễn hết về chầu trời.

Giọng Ninh Lạc run run:
“Mấy người… nghe thấy hết rồi à?”

Cả đám nhìn nhau đầy khó xử, cuối cùng cũng gật đầu:
“Ừm…”

Đinh Thiệu Ý rón rén bổ sung:
“Nhưng hình như chỉ tụi em nghe được thôi.”

Ninh Lạc từ từ giơ tay lên.

Tất cả lập tức đồng loạt lùi về sau một bước tiêu chuẩn, xung quanh bỗng chốc trở nên trống vắng.

Chỉ có Lộ Đình Châu là vẫn đứng yên, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu đã bắt đầu bật cảnh báo đỏ: “Sấm chớp cấp độ cao, đề nghị sơ tán gấp.”

【Khoan đã, cái gì vừa xảy ra vậy? Sao tự nhiên thấy Ninh Lạc như thể vũ khí sinh học?】
【Mặt mọi người kiểu như sắp chết tới nơi luôn rồi là sao?】
【Mặt Ninh Lạc còn trắng hơn cả tấm vải quấn xác ngâm formalin ba ngày ba đêm rồi đem phơi nắng nữa!】

Tiền Đa Đa ra hiệu cho tổ máy quay lia lịa, bảo họ mau mau rút lui.

【Gì đây? Sao không cho tụi tui xem tiếp? Chắc chắn có chuyện động trời!】

Trong văn phòng, Ninh Dương đang xem livestream, bỗng “chát” một cái đóng sập laptop lại, mặt trắng bệch. Trước ánh mắt hiếu kỳ của thư ký Tiền, anh cố tỏ ra bình thản:
“Phim kinh dị đấy, không xem nữa đâu.”

Ninh Lạc đặt tay lên ngực, sờ sờ như để kiểm tra nhịp tim, môi run run, mặt cắt không còn giọt máu:
“Em… em vừa nghe thấy cái gì vậy? Tim em… tim em sao không đập nữa rồi?!”

Người duy nhất chưa hiểu chuyện là Lâm Ngạn Y, tốt bụng kéo tay Ninh Lạc từ bên phải sang bên trái ngực, giọng ngây thơ vô số tội:
“Vẫn đập mà, còn nhanh nữa là đằng khác. Ơ, đại sư bị rối loạn nhịp tim hả?”

Ninh Lạc ôm ngực, nở nụ cười ngơ ngác như thể mất trí:
Ninh Lạc ôm ngực, nở một nụ cười ngơ ngác, ánh mắt hoảng hốt mơ hồ:
“Không đâu, tôi khỏe lắm, cực kỳ ổn luôn ha ha ha ha ha, tôi chẳng có bệnh tật gì hết trơn á. Dù tôi có nhảy từ trạm vũ trụ xuống vỡ nát như tương, rồi bị xe cán thêm phát nữa, tôi cũng sẽ phủi phủi bụi đất đứng dậy, bẻ ngón tay cái thành con 9 lật ngược đó!”

Mọi người rùng mình một cái.

Không… không bình thường tí nào.

Ai nấy đều nhìn Lộ Đình Châu cầu cứu.

Lộ Đình Châu vô cùng thận trọng cất lời:
“Tiểu Lạc, em cảm thấy trong người có gì không ổn không? Hay là… mình xin nghỉ rồi về trước nhé?”

“Không ổn à?” Ninh Lạc gật đầu, “Quả thực em đang rất không ổn.”

Lộ Đình Châu biến sắc, tưởng thật sự có chuyện lớn.

Ai ngờ Ninh Lạc từ từ thu lại nụ cười, rồi như bùng nổ:
“Em không những không ổn, mà còn muốn đội q.uần l.ót lên đầu lén khóc ấy chứ! Nước mắt em như mưa dầm miền Nam suốt ba tháng — tuôn không ngớt, từ khóe mắt tràn tới tận gan bàn chân, ngấm đến mức các ngón chân em sưng lên, nhức mỏi, dính chùm lại với nhau, co ro trong đôi dép tổ ong!”

“Vậy là tất cả đều bị bóc trần rồi đúng không? Cái hình tượng cậu trai nhỏ ngại ngùng, rụt rè, ít nói mà em dày công xây dựng chính thức sụp đổ rồi ha ha ha ha, không thể nào sướng hơn! Quá đã! Em chính là thích cái cảm giác bị lôi từ dưới cống ngầm lên, phơi khô giữa nắng trưa chang chang thế này đây! Em đã nói rồi, trong giới BDSM nhất định phải có một chỗ cho em — em là loại M thượng thừa, còn có thể bị dạy dỗ thế nào nữa chứ?!

Cuộc đời cho em “cái chết xã hội” với đắng cay à? Em nói luôn: ‘Come on! Ngược chiến đi!’ Từ giờ em chính là trụ cột của Jocker, là quân bài to nhất bộ bài, là linh vật sống của McDonald’s, là trùm cuối ở Gotham City!

Âm thanh như sóng thần của cậu như xé rách màng nhĩ tất cả mọi người, giống như tiếng kèn đám ma vang dội lao đến giành đường để vượt mặt, đưa họ một vé bay thẳng về miền tây phương cực lạc.

Mọi người bị đứng hình nguyên một phút.

Lâm Ngạn Y lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như địa chấn cấp 9, nuốt nước bọt cái ực, nhận ra mình chính là mồi lửa châm ngòi cho Thế Chiến thứ ba.

Tuổi trẻ không nơi nương náu, đụng trúng Ninh Lạc là vé một chiều lên thiên đàng.

Tưởng Bội Ngôn ấp úng hỏi:
“C-cậu là nói thành tiếng thật, chứ không phải nghĩ trong đầu đúng không?”

Ủa, thế này khác gì đang… ị giữa chốn đông người đâu chứ?!

Ninh Lạc gào lên:
“Đúng rồi! Không chỉ nói, tôi còn muốn treo hết mấy người lên cái chong chóng lớn cho quay tít mù nữa cơ! Có ý kiến thì nuốt vô bụng đi! Tôi nói cho mà biết, chó cùng dứt dậu, tôi cùng thì đập chó!”

Nói rồi cậu nốc ực một cốc trà đá, mặt đỏ gay, thần trí mơ hồ, như biến thành cây súng điên cuồng xả đạn vào đám bạn.

Tưởng Bội Ngôn run rẩy, không dám hé răng thêm câu nào.

First blood.

“Cậu! Rồi cậu nữa, với cả cậu kia!” – Ninh Lạc chống nạnh chỉ từng người một như đang duyệt binh hậu cung, Tiền Đa Đa, Tưởng Bội Ngôn, Lâm Ngạn Y không ai thoát nổi – “Bảo sao lúc nào mấy người cũng cười hô hố! Mấy người vui thì vui, còn tôi thì sao?! Nếu tôi là khách mới của Pinduoduo chắc mấy người cũng không dám đối xử thế này đâu nhỉ? Trả lại mấy câu đùa của tôi đây!!”

Lộ Đình Châu cố chen lời:
“Tiểu Lạc…”

Vừa mới mở miệng đã bị Ninh Lạc quay ngoắt đầu tấn công:

“Bộ anh tưởng em lo nói tụi nó mà quên luôn anh hả? Không sao, giờ anh đi viết di chúc với em ngay! Em muốn bản mẫu font FangSong_GB3212, hai đầu căn đều, giãn dòng 28 point, bản mềm gửi qua email luật sư, bản giấy nộp trực tiếp cho em, tối nay deadline, sáng mai thiêu luôn, nếu trên đường tỉnh lại thì bảo nhân viên lò thiêu tăng nhiệt lên cho em! OK? Không cần sống nữa đâu!!”

“…………”

Lộ Đình Châu cảm thấy như có một con mèo vàng Đông Bắc lao thẳng vào mình, gào lên một tiếng rồi nhào tới cắn phát chết luôn.

Double kill.

Ninh Lạc một chọi hai, không hề lép vế.
Tiền Đa Đa bị ép ra trận như vịt đẩy lên lò, cắn răng mở miệng:
“Chuyện cũ rồi thì cho qua đi, cái thứ đó thật sự không tốt, gây ra bao nhiêu rắc rối, cậu cứ xem như mấy chuyện đó chết rồi đi.”

Ninh Lạc bật cười, nhe ra một hàm răng trắng đến lạnh người, từng chữ một chậm rãi vang lên:
“Chuyện đó chết rồi? Anh cũng có thể đấy.”

Nói xong, cậu quay đầu đi tìm cái xẻng làm đồ uống lạnh.
“Xẻng đâu? Cái xẻng của tôi đâu rồi?!”

Trong đầu Tiền Đa Đa lập tức hiện ra một dòng chữ to đùng: “Đối phương đang chọn vũ khí thuận tay.”
Anh ta vội vàng vẫy tay, hoảng loạn lùi lại:
“Xin lỗi tôi sai rồi! Cái miệng quạ đen của tôi sao lại phọt ra được mấy câu lạnh lẽo như thế chứ?! Tôi thật có lỗi với cậu, áy náy tới mức nửa đêm phải tự tát vào mặt mình! Van xin cậu tha thứ cho tôi!”

Ninh Lạc cười, giọng lạnh như băng:
“Xin lỗi cái gì, để tôi làm cho anh món trái cây thật ngon ăn thử nhé.”

Tiền Đa Đa muốn khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét:
Cậu thật ra là muốn dùng cái xẻng đập tôi thành đồng xu d-d-d-d-dẹp lép thì có*!

Bản gốc là “我揍成钅戋夕夕夕夕吧” mà nhà không có dịch được khúc này 😭😭😭

Triple Kill.

Lâm Ngạn Y và Đinh Thiệu Ý rụt lại như hai con chim cút, chui vào góc tường không dám hé răng.

Càng nghĩ càng tức, bây giờ đúng giờ tan làm để đi ăn nhưng mà Ninh Lạc tức đến nỗi chẳng buồn ăn, thay đồ rồi về khách sạn, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

Lộ Đình Châu chậm một bước, suýt bị cửa đập vào mũi, may mà phản ứng nhanh né kịp.

“Làm sao bây giờ, hình như cậu ấy thật sự nổi giận rồi?”

Tất cả mọi người như kiến bò trên chảo nóng, lại đồng loạt quay sang nhìn Lộ Đình Châu, lần nữa cầu cứu.

Lộ Đình Châu im lặng vài giây, nói:
“Các cậu cứ đi ăn trước đi, để tôi nghĩ cách.”

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng, bèn liếc nhau:
“Vậy… bọn tôi đi trước nhé.”

Giao cho Lộ Đình Châu xử lý vẫn khiến người ta yên tâm hơn.

Chỉ là sau khi mọi người đi rồi, thầy Lộ – người vừa rồi trông như bình tĩnh như đang nắm trọn cục diện – lau mặt một cái, do dự gần ba phút mới dám giơ tay lên gõ cửa:
“Tiểu Lạc?”

Không có động tĩnh.
Anh ổn định lại tinh thần, nói tiếp:
“Hay là mình đi ăn trước đi em? Ăn xong rồi giận tiếp cũng được. Hoặc em muốn ăn gì, anh nấu cho.”

Anh cúi mình, hạ giọng năn nỉ.

Trong phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng đáp lại:
“Giờ anh mới biết nói mấy lời này, cái miệng anh sớm đâu mất rồi? Em không ăn đâu, tình cảm đến muộn còn không bằng cỏ dại!”

Lộ Đình Châu: “…”

Ngoài cửa im re.

Ninh Lạc ôm chăn tức tối ngồi trên giường, thấy Lộ Đình Châu không nói gì nữa thì bắt đầu nảy sinh suy nghĩ: Chẳng lẽ mình nói quá đáng quá, khiến anh ấy bỏ đi rồi?
Rồi lại nghĩ: Thế thì càng tốt, ảnh nhỏ mọn vậy, cho ảnh tức chết luôn đi!

Vừa nghĩ xong cậu liền vội vàng đè nén những suy nghĩ của mình xuống. Nhưng kiểu suy nghĩ đó, càng muốn đè thì nó lại càng trồi lên như bong bóng dưới nước.

Lộ Đình Châu ở ngoài chỉ nghe thấy Ninh Lạc trong phòng lầm bầm lầu bầu, giọng vang vang đầy xúc động.

Sao người ta có thể nghe được tiếng lòng của tôi vậy?! Đây là cái quỷ gì thế?! Tôi xuyên sách rồi không cho tôi bàn tay vàng, mà lại cho mấy người khác là sao hả trời?!

A a a a a cứ nghĩ đến chuyện mình mới gặp mà đã gọi ảnh là chồng là muốn độn thổ! Ảnh làm sao có thể bị gọi như vậy mà mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra? Đúng là chó sói đội lốt người!

Ninh Lạc càng nghĩ càng tức, nghĩ đến trước đây mình gọi trong lòng đã xấu hổ lắm rồi, giờ đang yêu rồi mà cứ bị ép gọi mãi, càng nghĩ càng tức, tức đến phát điên, đấm loạn vào không khí mấy quyền — coi như đang đấm vào mặt Lộ Đình Châu.

“Đợi đấy, mình về sẽ đặt ngay cái gối ôm bằng kích cỡ thật, ngày nào cũng đấm anh ấy một trận!”

Sau khi luyện xong một bộ Bát Đoạn Cẩm*, Ninh Lạc chợt muộn màng nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng:

Đó là — mấy lần phát rồ phát dại trước mặt người lạ lúc trước, giờ tất thảy đều hóa thành boomerang, quay đầu đâm thẳng vào người mình!!!

Lại một tiếng thét chói tai vang vọng khắp cả khách sạn:
“A a a a a tại sao lại thành ra thế này?! Rốt cuộc lúc đó tôi đã nói mấy cái thứ gì vậy trời?! Tôi thà chết cho rồi!!”

Tầng dưới, đám người xếp hàng ngay ngắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Ninh Lạc, nhìn nhau đầy khó hiểu.

Tiền Đa Đa thăm dò: “Chuyển sang giai đoạn tiếp theo rồi hả?”

“Chắc là… vậy đó?” Tưởng Bội Ngôn vô cùng không chắc.

Đinh Thiệu Ý thở dài: “Phản xạ thần kinh của anh Lạc đủ để quấn quanh Trái Đất năm mươi vòng.”

Lâm Ngạn Y cũng muốn gật đầu đồng tình nhưng không dám, vì chính cậu ta là thủ phạm gây ra chuyện này, giờ cậu mang theo một phần triệu phần tỷ cảm giác tội lỗi với tất cả mọi người.

Ninh Lạc “soạt” một tiếng bật dậy từ trên giường, lật tung gối ra, cố gắng moi lại ký ức về lần đầu gặp Lộ Đình Châu, ngoài cái hành động không biết xấu hổ gọi người ta là “ông xã” thì còn nói cái gì nữa không.

Trí nhớ siêu phàm lúc này phát huy sức mạnh… hoàn toàn không cần thiết.
Mỗi câu từ đã nói ra hiện rõ mồn một trong đầu cậu, thậm chí còn auto kèm giọng đọc, âm điệu du dương, cảm xúc lên xuống rõ ràng.

Cái kiểu vừa nợ nần vừa vô liêm sỉ ấy.

“Không sao đâu ông xã, cho dù anh bị người thân đâm lén, bị bạn bè phản bội, bị cấp dưới phản, thì anh cũng không đến mức tuyệt đường — vì anh vẫn còn một con đường sống nha~”

“Ban đầu em còn đang cày ruộng, nhìn thấy ông xã giống như uống Red Bull, đá bay con trâu rồi tự mình cày ba chục mẫu đất.”

“Cày xong về làng còn ngửi thấy mùi khét khét, đi tìm khắp nơi không thấy lửa, hóa ra là tim em đang cháy vì ông xã!”

Mắt Ninh Lạc tối sầm lại.

Một bộ sưu tập lịch sử đen full HD, góc nhìn 360 độ không góc chết.

Nghĩ tới mấy chuyện sau này hai người phải đối mặt với nhau… cậu thật sự không dám tưởng tượng!

Thật sự là… quá sức chịu đựng rồi!

Cậu bất chợt quay đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thể đó không phải lối ra, mà là cửa xuống mười tám tầng địa ngục:
“Lộ Đình Châu! Anh chết đâu mất rồi?!”

Giọng Lộ Đình Châu ngay giây sau vang lên xuyên qua cánh cửa:
“Chết ngay ngoài cửa nhà em nè.”
Anh dừng một chút, lại hỏi:
“Giờ em chịu nói chuyện với cái xác này chưa?”

Ninh Lạc ôm mặt bật khóc thút thít:
“Cả đời này em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!”

Cậu cảm thấy mình trong một giây vỡ thành tro bụi, không cần gió thổi, bước vài bước là rã ra rồi.

Lạnh lòng. Cái gọi là lạnh lòng thật sự, không phải là om sòm ầm ĩ.

Ninh Lạc lấy ngón tay quẹt nước mắt, vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ:
“Giờ em không muốn nhìn thấy ai hết! Em muốn về nhà! Em nhớ bố mẹ và anh hai của em, hu hu hu…”

Nhưng mà… mạnh mẽ cái nỗi gì!
Ai mà chẳng là con trai cưng của mẹ chứ?

Lộ Đình Châu hơi do dự:
“Anh… em, em cho anh vào trước đã, được không?”

Chính khoảnh khắc ấy, đầu óc Ninh Lạc bất ngờ khởi động, lập tức ngộ ra điều gì đó.
Cửa phòng “bốp” một tiếng mở ra trước mặt Lộ Đình Châu, suýt nữa lại đập trúng mũi anh.

Ninh Lạc nhìn chằm chằm anh, ánh mắt săm soi như tia X-quang, từng câu hỏi ném tới dồn dập không cho ai kịp thở:
“Vừa nãy anh nghĩ gì? Định nói gì? Anh không phải đang muốn nói là nhà em cũng nghe thấy đấy chứ? Là họ? Tất cả?”

Lộ Đình Châu cố vươn tay ôm cậu:
“Có khi… chuyện cũng chưa đến nỗi tệ như vậy…”

Trong tích tắc, Ninh Lạc lẩm bẩm:
“Anh hai em?”

Lộ Đình Châu im lặng, từ từ rút tay lại, liếc nhìn chiếc camera ở hành lang.

Đừng nói anh không muốn giúp, thật sự là có lòng muốn giúp đấy.

Sau ống kính, Ninh Dương nghiến răng đến mức suýt nát luôn cả hàm:
“Cậu chết một mình thì thôi đi, kéo tôi chết chung là sao hả?!”

Cái tên Lộ Đình Châu đáng chết này, gọi anh ta là anh hai thì thôi đi, sao còn lén kéo anh ta vào vũng bùn thế hả?!

Ninh Lạc hơi cúi đầu, mái tóc mái dài che mất đôi mắt, không nhìn ra được cảm xúc.

“Tiểu Lạc?” – Lộ Đình Châu nhẹ nhàng gọi một tiếng, nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định giải thích bây giờ:
“Thật ra lúc đầu không nói với em là vì anh không biết mở lời sao cho đúng, cũng sợ mấy chuyện không có căn cứ này nói ra sẽ khiến em bị ảnh hưởng… để lâu rồi lại càng không biết nên bắt đầu từ đâu—”

“Đừng ồn, em đang suy nghĩ.” – Ninh Lạc ngắt lời anh.

“Hả?”

Ninh Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc:
“Anh nói xem, lò hỏa táng có chương trình mua 2 tặng 1 không?”

Lộ Đình Châu im miệng ngay lập tức.

“Cùng lắm thì cho cái bia thứ hai giảm nửa giá cũng được.”

Lộ Đình Châu lùi lại từng bước, trầm giọng:
“Tối nay anh ngủ ngoài nha, em bình tĩnh lại đi.”

Ninh Lạc cười, mắt cong cong nhưng ánh nhìn mang sát khí, túm chặt cà vạt anh kéo vào phòng:
“Sợ gì chứ ông xã, vào đây đi, mình—nói—chuyện—chút.”

Bốn chữ cuối như nghiến ra từ kẽ răng.

Lộ Đình Châu tay bám chặt khung cửa, lần đầu tiên… không hề muốn nghe Ninh Lạc gọi mình là “ông xã”.

Ninh Lạc nheo mắt lại:
“Vào hay không?”

“…Vào.”

Nghe tiếng đóng cửa trên lầu lần nữa rung trời chuyển đất, đám người dưới lầu đồng loạt rùng mình, vội bịt tai lại.

Cuối cùng thì… thầy Lộ vẫn là người phải gánh hết tất cả.

Thầy Lộ, chúc thầy thượng lộ bình an, ân đức của thầy… chúng tôi mãi không quên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.