Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 132: Khoảnh khắc được trải qua cái chết xã hội của Lộ Đình Châu.




Ninh Lạc túm cà vạt của Lộ Đình Châu lôi cả người vào phòng.

Theo dự tính ban đầu của cậu, là sẽ vung tay quăng anh lên giường, đứng ở thế cao hơn, chỉ tay năm ngón chửi rủa cái bản mặt đáng ăn đòn kia một trận nên thân.

Nhưng rất rõ ràng là cậu đã đánh giá quá cao sức mình, lại đánh giá quá thấp chênh lệch chiều cao giữa hai người — dùng hết sức bình sinh để đẩy.

Không nhúc nhích.

Hai người mặt đối mặt.

Lộ Đình Châu chớp mắt một cái.

Không mang ý nghĩa gì, nhưng độ cà khịa thì max level.

Ninh Lạc hít sâu một hơi, cột nộ khí xung thiên gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không sao cả~ không sao cả~ khôông~ saoo~ cảaa~!!

Nắm đấm siết chặt đến mức kêu “rắc rắc”.

Bản năng sinh tồn của Lộ Đình Châu lúc này đạt đỉnh, thuận theo lực đẩy vừa rồi của Ninh Lạc, lùi lại hai bước, nhẹ nhàng “á” một tiếng rồi ngả người nằm phịch xuống giường, ngước đầu nhìn cậu, cau mày: “Lạc Lạc, nhẹ tay chút nha.”

Một chuỗi hành động mượt như phim, chỉ nhìn biểu cảm thôi là tưởng đâu anh vừa gánh chịu nỗi đau nhân sinh không thể gượng dậy.

Ninh Lạc: “…”

Cậu xin thề, con người thật sự khi cạn lời đến cực điểm là sẽ bật cười thật.

Ninh Lạc tức đến bật cười.

“Ảnh đế như anh, thật sự nên được trao cúp Oscar đó!” Cậu chống nạnh, trừng mắt nhìn anh.

Lộ Đình Châu đổi tư thế nằm thoải mái hơn, thở dài thật sâu, hoàn toàn buông xuôi: “Em muốn làm gì anh cũng được, miễn là giúp em hết giận.”

Ninh Lạc đảo mắt, kéo anh dậy cho ngồi nghiêm chỉnh, hừ một tiếng: “Tại sao chỉ mình em có phốt? Anh cũng phải có mới gọi là xứng đôi vừa lứa với em chứ.”

Một dự cảm không lành lướt qua trong lòng Lộ Đình Châu, anh bắt đầu hối hận vì lời mình vừa nói.

Mười phút sau, đám người lén lút quay lại tầng hai hóng drama, vừa nghe lén được một lúc thì bị quản lý của Lộ Đình Châu gọi liên tục, mở điện thoại ra thì thấy toàn là tin nhắn hỏi có phải tài khoản của Lộ Đình Châu bị hack rồi không.

Lâm Ngạn Y trả lời một dấu hỏi chấm “?”, quản lý liền gửi ngay một link Douyin kèm dòng nhắn: 【Vào coi lẹ! Trễ là bị xóa đấy!】

Vừa nhấn vào, cậu ta phát hiện tài khoản mà Lộ Đình Châu lập từ lâu nhưng chưa từng dùng, cách đây ba phút đã liên tục đăng một loạt video: nào là bắt trend tạo hình trái tim má hồng, wink, biểu cảm mèo con siêu dễ thương, chụp liền mười kiểu đáng yêu như búp bê.

Biểu cảm, động tác bắt chước y hệt. Vấn đề là — đây vốn là kiểu video mấy cô gái đáng yêu hay quay mà?!?

Cư dân mạng toàn tập điên cuồng, vài trăm bình luận đầu toàn là chấm hỏi khắp nơi.

【Tôi xin hỏi, anh đang làm cái quái gì vậy hả?】

【Má ơi anh Lộ đổi nghề rồi à?!】

【??? Lộ Đình Châu anh bị bắt cóc rồi thì chớp mắt một cái!】

【Phải nói là cũng… đáng yêu thiệt, hahahahaha (cười rớt nước mắt)】

【Là trò của Ninh Lạc đúng không? Lạc bảo, cậu hư quá rồi đó!】

【Thôi được, là cơm mới do Lạc bảo nấu, tui ăn liền không nói nhiều!】

【Trời ơi tôi sắp chết vì cười mất…】

【Hai người không phải đang cãi nhau sao? Trong phòng làm cái trò gì vậy?!】

【Không livestream nữa mà chuyển sang thả clip nhỏ hả? Ok, ok, hai người chơi lớn quá rồi!】

Clip có lượt thích cao nhất là cảnh một bàn tay móc móc trước máy quay, sau đó xoè ra. Lộ Đình Châu lập tức cúi cằm đặt lên tay ấy, nhắm mắt đếm ba giây buffer, khi mở mắt ra thì nụ cười hoàn mỹ đến từng chi tiết, ánh mắt như thể linh hồn đã lìa xác từ ba kiếp trước, rồi đọc thoại do Ninh Lạc viết:
“Bảo bối ơi, dạo này anh đau răng quá.”

Giọng của Ninh Lạc vang lên: “Ồ, sao lại vậy nè?”

Lộ Đình Châu đầy tình cảm trả lời: “Vì ban đêm cứ nghĩ đến em, cảm giác ngọt ngào quá… nên sâu răng mất rồi.”

Cư dân mạng chứng kiến xong thì da gà da vịt nổi cả người:

【Lộ Đình Châu anh đang làm gì vậy trời ơiiii!!!】

【Anh à, giờ anh còn đáng sợ hơn cả Lạc bảo đó (rít điếu thuốc già nua)】

【Dừng lại! Đừng đăng nữa! Lộ Đình Châu nếu anh còn đăng thì tôi sẽ lấy đũa đập người đó!】

【Tôi sai rồi, không nên mở video này trong giờ học! Nhất là khi đang uống nước! Phun đầy mặt bạn cùng bàn rồi nè (cười mà vẫy tay xin lỗi)】

【Cho dù là dùng cái mặt anh, giọng nói anh, em cũng không tiêu hóa nổi mấy câu này đâu!!】

【Trời đất hhhhh! Hai người quay mấy cảnh này thật sự không bị cười bể bụng hả? Tôi cười tới sắp thăng thiên rồi đây nè】

【Đây chính là niềm tin của một diễn viên chân chính hả hahahahahahaha】

Không biết người khác có thật sự thăng thiên không, nhưng đám Tưởng Bội Ngôn thì có thật đấy. Trong hành lang đầy camera chứng kiến từng người cười đến run rẩy, tay chân co giật như thây ma nổi dậy chuẩn bị đi chiếm thành.

Còn mấy người ngoài phòng thì vì sợ bị hai người trong kia nghe thấy, ráng nhịn cười đến phát điên, phải bịt chặt miệng lại mà vẫn lỡ bật ra vài tiếng… kêu như heo bị chọc tiết.

Cư dân mạng hỏi:
【Anh ơi, rốt cuộc hai người bị sao vậy? Nếu anh còn không nói rõ em gọi điện báo viện tâm thần thật đấy!】

Không lâu sau, Lộ Đình Châu trả lời bình luận đó:
【…Anh lỡ làm Ninh Lạc giận, anh đang cố dỗ em ấy đây.】

Cái giá phải trả… cũng quá sức tưởng tượng rồi đó!?

Dân mạng đồng loạt hít ngược một hơi lạnh, lần đầu tiên thật sự hiểu rằng: khi Ninh Lạc nổi giận, đáng sợ lắm luôn!

Vì… cậu ấy có thể khiến bạn chết vì xấu hổ!

Chỉ mới mấy phút trước, từ khóa hot nhất trên Weibo còn là #Ninh_Lạc_Lộ_Đình_Châu_Cãi_Nhau, video cắt cảnh Ninh Lạc khóa cửa không cho Lộ Đình Châu vào rồi lại túm cổ lôi vô phòng, nhưng nội dung đối thoại thì bị biên tập xóa sạch với lý do “thiết bị ghi âm hỏng, hậu kỳ bổ sung sau”. Dân mạng chỉ biết xem hình mà đoán chuyện.

Anti-fan đua nhau hỉ hả, toàn thốt ra thành mấy câu kinh điển:
“Biết ngay mà, tình cảm của hai người chỉ là diễn trò thôi, sau lưng chắc chơi bời lắm. Diễn được đến giờ cũng vất vả ghê.”

Kết quả, vài phút sau từ khóa hot nhất đã đổi thành:

#Lộ_Đình_Châu_Thà_Rằng_Anh_Quỳ_Trên_Sầu_Riêng_Còn_Hơn

Cư dân mạng phát hiện ra: Cãi nhau với Ninh Lạc, quỳ trên sầu riêng mới chỉ là trừng phạt nhẹ nhất. Vì đau thể xác còn chịu được.

Nhưng cách của Ninh Lạc… là gi.ết ch.ết tinh thần luôn đó trời ơi!!

Không chỉ khiến bạn chết vì xấu hổ, mà còn hủy luôn danh tiếng của bạn! Anti-fan nhìn mấy cái video mới đăng mà tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy.

Cái này không chửi nổi nữa rồi… Người ta thà trải qua cái chết xã hội còn hơn là để người yêu giận. Đây mà không gọi là tình yêu đích thực thì gọi là gì?

【Đúng là có cãi nhau thật rồi!】

【Cãi nhau của người ta: chiến tranh lạnh, lời lẽ cay nghiệt. Cãi nhau của hai anh: làm trò!!!】

【Cuộc đời Lộ Đình Châu, thời khắc đen tối nhất, toàn là sau khi yêu đương.】

【Trời ơi, sao cãi nhau của hai anh cũng buồn cười thế này?!】

Lộ Đình Châu nhìn giao diện sau sân khấu cứ “tinh tinh tinh” không ngừng, lại ngẩng đầu lên nhìn Ninh Lạc đang thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng rõ ràng khá hơn, trong lòng thầm nghĩ: Ủa? Tại sao chỉ mình anh phải chịu khổ?

Không được! Không thể để một mình anh bị “hành” chứ!

Thế là anh ném ra một miếng mồi dụ cực kỳ hấp dẫn:
“Em có muốn biết còn ai có thể nghe thấy tiếng lòng của em không?”

Ánh mắt Ninh Lạc lập tức lóe lên sát khí, rút dao mài răng rắc:
“Có, là ai?!”

Lộ Đình Châu xổ ra một đống tên, bán đứng sạch sành sanh bọn Tiền Đa Đa, bán xong rồi còn chưa đủ, thấy cơn giận của Ninh Lạc lại đang tăng lên, anh còn đổ thêm dầu vào lửa:
“Em nghĩ mà xem, mấy người kia liên kết với nhau giấu giếm em, có quá đáng không? Ít ra anh còn biết nhận sai xin lỗi em, còn bọn họ thì sao? Mặt mũi cũng chẳng thấy đâu.”

Chiêu khích tướng đỉnh cao, chỉ cần một câu rỉ tai nhẹ nhàng là đủ.

Nếu mấy người như Tưởng Bội Ngôn mà biết được chắc chắn sẽ chửi thẳng mặt: “Lộ Đình Châu, anh không phải người!!”

Không phải chính anh kêu bọn họ tránh đi sao? Sao giờ lại quay ngoắt 180 độ đổ vạ cho bọn họ chứ?!

Ninh Lạc đập một cái lên vai anh, xắn tay áo:
“Anh nói đúng! Chờ đấy, em xử từng đứa một!”

Tại sao chỉ mình tôi bị xã hội vả mặt chứ? Tất cả đều phải bị tôi xử một lượt!

Giây phút này, mạch suy nghĩ của Ninh Lạc và Lộ Đình Châu đã hòa làm một — đúng là một cặp vợ chồng đồng lòng mà.

Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ bi.ến th.ái trong im lặng. Và Ninh Lạc đã chọn phương án sau.

Mà mấy người như Tưởng Bội Ngôn hoàn toàn không hay biết đại nạn đang tới gần, lén lút lần mò đến trước cửa phòng hai người, định hóng xem chiến sự sao rồi, có dỗ được chưa.

Tiền Đa Đa lo lắng:
“Nếu còn giận thì sao đây?”

Lâm Ngạn Y dựa vào hiểu biết ít ỏi về Ninh Lạc mà đề xuất:
“Thì tụi mình cố gắng lấy lòng cậu ấy, làm nô lệ cho cậu ấy một tháng, ai gọi cũng phải dạ?”

Cả nhóm im lặng vài giây, sau đó Tưởng Bội Ngôn đại diện vỗ vai cậu ta:
“Ý kiến hay đó. Việc khó khăn này để cậu lo nhé. Đừng lo, tụi tôi sẽ nhớ ơn cậu vì đã hy sinh cho tổ chức.”

Đinh Thiệu Ý rất đồng tình, gật đầu lia lịa.

Lâm Ngạn Y trợn mắt nhìn cả đám đang muốn lập tức cắt đứt quan hệ với mình, nghiến răng:
“Khoan, sao mấy người còn chia sẻ trách nhiệm nữa vậy?!”

Đinh Thiệu Ý bình tĩnh phản đòn:
“Đặc sắc show thực tế đấy anh ơi, nhập gia tùy tục nhé ~”

Lâm Ngạn Y: “…”

Thôi xong, ván này là nhắm ngay vào tôi rồi.

Cả nhóm ngoài cửa còn chưa kịp bàn cho ra lẽ, cửa đột nhiên bật mở, Ninh Lạc xuất hiện ngay trước mặt họ.

Mọi người trợn tròn mắt, nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Không khí đông cứng lại.

Người phản ứng đầu tiên là người đứng gần cửa nhất – Tưởng Bội Ngôn. Cậu ta nuốt nước bọt cái ực, theo bản năng lùi ra sau:
“Cái đó… bọn tôi đi ngang qua thôi, ngang qua thôi nha, đừng để ý… không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước ạ…”

Ninh Lạc cười u ám, giọng lạnh như băng:
“Nghe trộm hả? Cho hỏi tí, cậu biết cách xử lý tai mắt của kẻ thù là gì không?”

Tưởng Bội Ngôn từ từ lùi về phía ranh giới an toàn, dè dặt đáp:
“D- dùng… dầu tẩy trang?”

Vừa nói xong đã hận không thể tự vả mình một phát. Cái não logic lạ lùng kiểu này là học được từ đâu thế không biết!?

Giây tiếp theo, Ninh Lạc lao tới:
“Dĩ nhiên là tiêu diệt vật lý rồi!”

Cả đám hét ầm lên, tán loạn bỏ chạy:

“Đừng bắt tôi! Bắt tên kia kìa bắt nó!”
“Tôi sai rồi Ninh Lạc ơi! Tôi thực sự biết lỗi rồi!”
“Á á á ai giẫm lên giày tôi đấy?! Giày của tôi rơi rồi!!”
“Ninh Lạc cậu nghe tôi giải bày đã! Sự việc không như cậu nghĩ đâu, tôi… tôi… tôi định chối, à không, tôi định giải thích mà!!”

Lộ Đình Châu dựa vào khung cửa, nhìn chiến trường hỗn loạn do chính tay mình khơi mào, cực kỳ hài lòng.

Đây không phải cái thứ gọi là chuyển hướng khủng hoảng thành công à?
Nhìn người khác xui xẻo cũng là một thú vui của nhân gian mà.

Nửa tiếng sau, cộng đồng mạng trên Douyin được lộc trời ban cho một đợt video mới toanh, do toàn bộ dàn khách mời sản xuất.

Tưởng Bội Ngôn làm center, Tiền Đa Đa với Lâm Ngạn Y hỗ trợ vũ đạo, ba người cùng nhau cover full version bài “Good Night Ojosama”.

Đinh Thiệu Ý dốc hết tình cảm thủ vai Tiểu Thư trong video, mặt không cảm xúc mặc cho ba ông anh tới tấp hôn tay, mắt nhìn ba cái tên quản gia đang nhảy nhót một cách đầy “dầu mỡ”.

Đây là một cú four-kill chí mạng.

Cư dân mạng ôm dưa nhảy dựng lên xem livestream, bình luận nổ trời:

【Mẹ ơi, tôi cười tới muốn ói luôn rồi!】
【Còn có hậu kỳ luôn cơ à??? Đỉnh thật!】
【Tôi nói rồi mà, làm sao chuyện này dừng lại đơn giản như vậy được! Các người chắc chắn đều chọc giận Ninh Lạc đúng không!?】
【Lạc bảo, ngay cả “em gái” tôi cũng không tha! Cậu có còn đạo đức con người không vậy!】
【Tất cả đều phát điên rồi, điên một cách đáng yêu.】

Quản lý của Tưởng Bội Ngôn và Lâm Ngạn Y bên kia thì đã muốn phát bệnh tim.
Đây là show thực tế chứ có phải “Nhật ký biến hình” đâu trời?!
Ngôi sao thế này còn xài được nữa không?! Liệu chữa xong có bị ch.ảy nước dãi không đó?

“Rầm” một tiếng, điện thoại rơi xuống sàn đánh thức ba người vẫn đang uốn éo theo điệu nhảy.

Chu Kiều nhắm mắt mò tìm điện thoại rớt, khàn giọng lẩm bẩm:
“Tôi mù luôn rồi…”

Tưởng Tư Kỳ nhìn cảnh tượng không thể tin nổi trước mắt, nghẹn lời:
“Anh ơi… đây là sở thích mới của anh sao?”

Tưởng Bội bị ánh mắt cảnh cáo của Ninh Lạc chiếu tới, cố gắng nhịn cười, gượng ép đáp:
“Đúng vậy, điệu nhảy này hay cực, mê lắm, ai không cho tôi nhảy tôi sống chết với người đó luôn!”

Tào Cẩm Lưu giơ ngón tay cái lên thật chậm rãi, trịnh trọng phát biểu:
“Tôn trọng ‘oẹ’, mỗi sở thích ‘oẹ’, mỗi gu âm nhạc… ‘oẹ oẹ oe’!”

Mấy người còn lại bị dính phốt oan đến muốn trầm cảm:
“……”

Tụi tôi thực sự rất muốn cho bọn họ xem một màn trình diễn đầy nước mắt ở Thái Bình Dương!!!!

Ninh Lạc vừa trút được đúng 0.000001% cơn tức trong lòng, quay ngoắt lại sai bảo Lộ Đình Châu một cách hết sức đường hoàng:
“Đói rồi, em muốn ăn.”

Lộ Đình Châu cực kỳ biết điều:
“Để anh đi làm.”

Tiền Đa Đa muốn cản mà không dám, đành mắt trừng trừng nhìn Lộ Đình Châu bất chấp quy tắc, tự mình đi tìm chủ nhà trọ thương lượng nâng cấp bữa ăn.

Ninh Lạc nghiêng đầu hỏi:
“Anh có ý kiến?”

“…Không có” Tiền Đa Đa lập tức bày ra khí chất biết tiến biết lui, hai tay xoa xoa như ruồi:
“Thầy Lộ làm xong, tôi… có được ăn ké miếng nào không?”

Ninh Lạc cười hì hì.

Nhìn thôi là được rồi, còn đòi nếm thử? Nằm mơ đi cưng

Tiền Đa Đa: “……”

Cái này rõ ràng là cố tình nói cho mình nghe mà? Phải không? Phải không???

Trong lúc chờ được ăn, Ninh Lạc móc điện thoại ra, trực tiếp liên hệ với ba nhà mình.

【Otaku Lạc béo: Ba ơi, con có tin cực kỳ xấu muốn nói với ba!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Có chuyện gì vậy con? Đừng làm ba sợ!】

【Otaku Lạc béo: Con nói cho ba nghe, dạo này anh con thích một người, mà kinh khủng lắm, ba biết sao không? Người đó ngoài đời hút thuốc uống rượu đủ cả, mà còn chẳng có ý tốt với anh đâu. Rõ là điển hình kiểu lừa tiền lừa tình lừa thân xác! Chưa kể còn có mấy cái sở thích kỳ dị, nghe mà dựng tóc gáy!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Nghe ghê quá!!!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Khoan đã, anh con đang yêu ai mà ba không biết gì vậy?】

【Otaku Lạc béo: Vì ảnh biết người kia không xứng đáng, nên không dám kể với nhà mình. Con tình cờ phát hiện thôi. Mà ba ơi, đáng sợ nhất là ảnh yêu đối phương chết đi được, còn định tặng cả căn nhà! Bước tiếp theo có khi là sang tên cổ phần công ty luôn cũng nên!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Không được! Chuyện này ba phải can thiệp! Để ba nghĩ xem… à có rồi! Nó đang si tình muốn yêu đương đúng không? Cho nó đi xem mắt! Một ngày mười người, coi nó còn sức đâu mà yêu với chả đương!】

Ninh Lạc tặc lưỡi tán thưởng: Ba ơi, quá là hiểu chuyện, đúng là ba ruột con!

【Otaku Lạc béo: Chuẩn luôn, ba làm đúng rồi đó! Nhưng mà mười người hơi ít, con thấy phải mười lăm! Từ sáng tới tối, không nghỉ giữa giờ luôn!】

【Otaku Lạc béo: À mà anh con thích mấy người kiểu xăm trổ, cơ bắp cuồn cuộn, đấm phát mười thằng bay. Tốt nhất là 0 nhé, anh con thích mấy người hay vận động!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Người như vậy hơi khó tìm, nhưng ba sẽ cố gắng hết sức! Không gì làm khó được ba!】

Ninh Lạc gửi một tràng sticker cổ vũ, rồi đặt điện thoại xuống, nở nụ cười u ám.

Mấy người… từng người từng người, khỏi sống!

Lâm Ngạn Y cùng mấy người còn lại lặng lẽ tránh xa cậu, tự động để lại một khoảng đất trống không.

Lại giận vì chuyện gì nữa vậy, tổ tông của tôi ơi???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.