Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 133: Tôi dân sử học chính hiệu, còn mấy người cũng là… sử đó, mà là loại sử thúi đấy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Lạc và ba Ninh đã hẹn nhau sáng sớm mai sẽ thực hiện kế hoạch xem mắt của anh trai.

【Ba ba tổng tài bá đạo: Con quay show vất vả thế mà vẫn còn nghĩ cho anh trai】

【Otaku Lạc béo: Vì anh trai, vất vả một chút, mệt mỏi một chút thì là gì? Tất cả đều là việc con nên làm!】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Con ngoan!】

Cả hai người đều cảm động.

Ninh Lạc rất hài lòng.

Tiền Đa Đa và những người khác nhìn thấy sự gian xảo trên mặt cậu, sợ hãi run rẩy, chỉ sợ vừa rồi cậu đang lên kế hoạch làm thế nào để tiếp tục hành hạ họ.

Lúc này, mọi người đều đạt được nhận thức chung cực kì cao: Tất cả các nam phụ độc ác cộng lại cũng không bằng một phần mười vạn của Ninh Lạc.

Lộ Đình Châu bưng bát đồ ăn ra ngoài, thấy không khí nặng nề, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, im lặng đặt bữa tối trước mặt Ninh Lạc.

Ninh Lạc nhìn thấy bát mì cá đù vàng* nước súp đậm đà thịt tươi ngon, sắc mặt lập tức tươi tỉnh, nhanh chóng ném Ninh Dương ra sau đầu, cầm đũa cuốn mì, nếm một miếng, hạnh phúc nheo mắt, trong mắt còn bắt đầu xuất hiện những ngôi sao nhỏ.

Nhưng không được, mình còn chưa tha thứ cho ai đó. Cậu liếc nhìn Lộ Đình Châu đang đứng bên cạnh, hất cằm lên, kìm chế nói: “Cũng tạm được, miễn cưỡng thôi.”

Lộ Đình Châu rất khiêm tốn: “Là anh làm chưa đủ tốt, lần sau anh sẽ cải thiện.”

【Anh Lộ anh…】

【Lộ Đình Châu anh bán mình cho Ninh Lạc rồi à?】

【Bây giờ tôi thật sự đặc biệt tò mò rốt cuộc bọn họ đã chọc giận Ninh Lạc như thế nào】

Ninh Lạc đang bận ăn mì không rảnh mở miệng, trong lòng hừ một tiếng:

Chính anh tự biết là được rồi

Tốt, bây giờ cậu ta có hai cái miệng rồi, một cái thì đang tắc nghẽn, còn một cái khác.

Cậu thấy miễn cưỡng vậy thì đừng ăn nữa, để lại cho bọn tôi một ít đi!

Tưởng Bội Ngôn và những người khác nhìn chằm chằm vào bát mì đó, ngửi mùi thơm mà mắt đều xanh lè, bọn họ cũng chưa ăn tối.

Vài người đã từng nếm thử tay nghề của Lộ Đình Châu thì “ực” một tiếng nuốt nước miếng, sự khao khát với mì cá đù vàng được viết rõ mồn một trên mặt.

Ninh Lạc nhìn thấy hết, rất cố ý hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ từ mũi, gắp một miếng cá đù vàng nhỏ lắc lư trước mặt mọi người, nhìn tròng mắt họ di chuyển theo miếng cá: “Triết học là gì? Ví dụ tôi nhìn con cá này, có thể tưởng tượng cá càng to, xương cá càng to, xương cá càng to làm cho con cá càng nhỏ, cá càng nhỏ xương cá càng nhỏ. Vì vậy, cá càng to, cá càng nhỏ.”

“Ồ xin lỗi, quên mất, con cá này ngay cả xương cũng được làm sạch hết rồi.” Cậu nhướng mày, đường hoàng đưa miếng cá đù vàng không xương vào miệng, nhai chóp chép.

Mọi người lập tức phát điên.

Lâm Ngạn Y là người đầu tiên chất vấn Lộ Đình Châu: “Cậu vậy mà có thể làm sạch cả xương cá luôn sao? Sao lúc tôi đến nhà cậu, cậu lại bắt tôi trực tiếp bắt cá từ bể cá ra ăn vậy?”

Lộ Đình Châu liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu có quan hệ gì với tôi mà tôi phải nấu cơm cho cậu ăn?”

Ninh Lạc cắn đũa, rất hưởng thụ gật gật đầu.

“…”

Tưởng Bội Ngôn chịu không nổi nữa, vùng lên phản kháng: “Cái gì mà triết học? Ông nội của con ơi! Dạo này cậu lại xem cái gì thế?”

Ninh Lạc không bị ảnh hưởng, vẫn bình chân như vại: “Đúng vậy, gần đây tôi đã nghiên cứu siêu hình học của Aristotle và bị mê hoặc bởi nó, sau đó từ Thần thoại Sisyphus của Camus đọc một mạch đến chủ nghĩa giải kiến tạo của Derrida, Thales chính là thầy khai sáng của tôi, Hegel cũng đã đóng góp to lớn cho lý thuyết thịt cá, người đời sau chẳng qua chỉ là đứng trên vai những người khổng lồ mà thôi.”

Đinh Thiệu Ý u uất nói: “Anh ơi, anh có giỏi thì anh nói nữa đi, anh không sợ bọn họ thật sự bò ra khỏi quan tài mà giật tóc anh sao?”

Ninh Lạc im bặt, theo bản năng nhìn quanh.

Đinh Thiệu Ý phát hiện ra: “À, anh trai Tiểu Lạc, anh thật sự sợ ma à?”

“Nói linh tinh gì đấy, ma có gì đáng sợ chứ, thứ không tồn tại thì anh sợ làm gì.” Ninh Lạc phản bác.

Mọi người nhận định: Người chết rồi mồm vẫn còn ở đó.

Lộ Đình Châu nói: “Trong nồi còn một ít mì, ai muốn ăn thì tự đi múc.”

Mắt mọi người lập tức sáng lên, lao nhanh vào bếp, gây ra cảnh chen chúc nhốn nháo.

Lộ Đình Châu dùng nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh của ông chủ nhà trọ để làm, trong nồi gộp lại chỉ có ba con cá đù vàng nhỏ, vài người vì thế mà đánh nhau túi bụi.

Có lẽ là do Tết Trung Nguyên vừa mới qua, Ninh Lạc ăn xong lên nóc nhà ngắm sao trời vẫn còn suy nghĩ lời của Đinh Thiệu Ý:

Khu cổ thành này quá hợp để trăm quỷ diễu hành về đêm rồi, ngay cả cảnh cũng đã sắp đặt xong… Hả? Không đúng

Cậu linh quang chợt lóe, đứng dậy từ trong lòng Lộ Đình Châu, nhìn Lộ Đình Châu đang tận tụy cầm quạt xếp quạt gió cho mình:

Nhìn em nhìn em đi

“Sao em?” Lộ Đình Châu nhìn cậu, lần đầu tiên dùng cách này để giao tiếp với cậu, cảm thấy hơi mới lạ.

Anh có phải đã nghe thấy em nói mấy chuyện gì đó không thể tin nổi rồi phải không?

Ninh Lạc nhìn chằm chằm Lộ Đình Châu

Anh nói nhanh đi, thành thật thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị

Lộ Đình Châu liếc nhìn người quay phim, người quay phim hiểu ý đi xa một chút, lia máy quay về cảnh toàn cho họ.

“Chuyện không thể tin nổi à? Ví dụ như chuyện gì nhỉ?”

Lộ Đình Châu xếp chiếc quạt xếp mượn từ ông chủ lại, dùng nan quạt chống vào cằm, giả vờ suy nghĩ

“Anh hình như biết có người đại khái cũng là một con ma, hơn nữa còn là một con ma biết rất nhiều chuyện kỳ lạ.”

Ninh Lạc không nhịn được bật ra tiếng: “Anh quả nhiên biết rồi! Vậy anh không sợ sao? Em thế mà là một con ma đấy.”

Cậu nhe nanh múa vuốt cố ý đi dọa Lộ Đình Châu. Lộ Đình Châu “pạch” một tiếng mở quạt ra chặn tay cậu, bật cười nói: “Tại sao anh lại phải sợ một con ma vừa ngốc nghếch, lại còn thù dai như vậy chứ?”

“Em thù dai? Anh dám nói là em thù dai?” Ninh Lạc bất mãn, dí sát mặt lại dọa nạt “Anh quay clip chưa đủ phải không? Em quay thêm vài đoạn nữa cho anh post lên cho dân mạng vui nhé?”

Sắc mặt Lộ Đình Châu đổi liền: “Không… coi như anh chưa nói gì đi em”

Nhóc con, bộ anh tưởng em không trị được anh sao

Ninh Lạc chống nạnh, rất đắc ý.

Lộ Đình Châu nhìn cái vẻ ngạo kiều tự mãn của cậu, dùng quạt gõ nhẹ lên trán mình.

Nhức đầu thật.

Anh đã nghĩ đến đủ mọi phản ứng có thể của Ninh Lạc khi biết sự thật, cả trăm kế ứng phó đều chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đến tình huống xấu nhất là chia tay rồi phải níu kéo thế nào cũng đã tính cả. Vậy mà không ngờ đối phương lại bày ra cái chiêu này — cho cả hai cùng trải nghiệm cái chết xã hội!

Cực kỳ hiệu quả, cực kỳ hữu dụng. Lộ Đình Châu sáu tháng nay không dám lên mạng.

Anh sợ mình xem xong sẽ sụp đổ mất.

Thậm chí anh còn không dám tưởng tượng đám dân mạng đã làm fanfic với fanart bi.ến th.ái cỡ nào.

#Luận_về_việc_có_một_người_yêu_không_chịu_đi_theo_lẽ_thường_thì_phải_làm_sao

#Chờ_chết_đi_thôi

Nghĩ đến cái số mình xui đến thế là lại muốn tìm thủ phạm trút giận một trận. Lộ Đình Châu nheo mắt.

Bên kia, Lâm Ngạn Y vừa về đoàn phim đã hắt xì một cái to tướng: “Hắt xì! Ai đang nhớ đến tôi vậy ta?”

Điện thoại rung lên, cậu mở ra xem thì thấy tin nhắn của Lộ Đình Châu: 【Trả tiền】

“Anh đúng là mặt dày còn hỏi tôi đòi ‘phí bảo kê’ luôn ha?” Lâm Ngạn Y lầm bầm rồi mở app chuyển khoản: “Để xem chuyển bao nhiêu… Ơ má ơi sao mà nhiều số 0 dữ vậy?!”

Giọng cậu ta lập tức cao vút, gửi thẳng tin nhắn thoại: “Lộ Đình Châu cậu đi ăn cướp à?! Cá lớn nuốt cá bé à? Sao cậu đòi tôi phí bảo kê nhiều dữ?!”

【Sao? Mạng của cậu không đáng giá à?】

Lâm Ngạn Y có thể tưởng tượng ra cái mặt khinh bỉ bên kia dù đang cách nhau một cái màn hình.

Nếu mặc cả thì chẳng khác nào thừa nhận mạng mình rẻ. Mà trả nguyên giá thì đúng là bị chém thành con cá ngừ sống. Cậu ta tức đến nghiến răng: “Cậu nghĩ tôi không trị nổi cậu phải không? Đợi đấy, sẽ có cao nhân tới thu phục yêu nghiệt nhà cậu!”

Ninh đại sư cho biết chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ.

Lộ Đình Châu hơi ngẩn ra: “Đi ngủ thật luôn à?”

Ninh Lạc ngáp dài: “Không lẽ không ngủ? Em mới sáu giờ sáng đã dậydậy đó.”

Người dậy lúc sáu giờ sáng thì không xứng có đời sống về đêm!

Cậu cảnh cáo Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu im lặng: “…”

Không, ý anh là… lòng cậu đúng là bao la như trời.

Không hổ danh là người đã sống hai lần, chuyện động trời cỡ đó mà mới một ngày đã tiêu hóa xong, còn chuẩn bị đi ngủ ngon lành.

Loài có khả năng thích nghi khủng khiếp gần nhất, chắc là… gián sống ở Lưỡng Quảng*.

Nhìn bóng dáng Ninh Lạc đá tung chăn chui vào ngủ, Lộ Đình Châu nghĩ.

Anh sờ sờ món đồ cứng cứng trong túi, thở dài một hơi.

Định bụng hôm nay sẽ tặng nhẫn, nhưng thôi bỏ đi, không khí nghi thức đã sụp đổ hoàn toàn rồi.

Mọi người đều mong sau một đêm ngủ dậy, Ninh Lạc sẽ nguôi giận phần nào.

Kết quả là không hề. Sáu giờ sáng cậu tắt năm cái báo thức liên tiếp, oán khí còn nặng hơn hôm qua, nhìn ai cũng ngứa mắt. Nếu không phải hôm nay là ngày quay cuối cùng, chắc cậu đã đập tung trần nhà rồi.

Tiền Đa Đa đang khoe với phó đạo diễn cái phụ kiện mới cho máy quay cũng bị móc mỉa một phát.

Xì, như con lừa đeo vòng vàng kéo cối xay

Tiền Đa Đa tức giận quay đầu lại lườm: “Nói tôi thì được, đừng động đến vợ tôi!”

Ồ, quên mất là anh nghe được ha

Ninh Lạc không một chút áy náy, bình đẳng móc mỉa toàn nhân loại.

Tiền Đa Đa phát hiện, từ khi biết người ta nghe được tiếng lòng mình, tên này chỉ xấu hổ chút xíu xiu, ngược lại công kích lại càng mạnh mẽ hơn.

Thậm chí còn bắt nạt người khác dữ dội hơn nữa!

Nhớ quá đi cái hồi mới gặp, ít nhất lúc đó cậu còn biết giữ hình tượng chút xíu.

Tối qua Ninh Lạc bàn bạc với Lộ Đình Châu, phát hiện đa phần những người nghe được tiếng lòng của cậu đều từng xuất hiện trong nguyên tác truyện, ít nhiều có liên hệ. Giờ truyện đã kết thúc, nhân vật chính cũng không còn, đoán chừng sẽ không có thêm người mới nào nghe được nữa.

Cậu ta hành hạ Tiền Đa Đa xong, lại đi “chọc ghẹo” ba Ninh: 【Cuộc xem mắt của anh trai con bắt đầu chưa ạ?】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Bắt đầu rồi, một ngày 15 lượt chẳng phải nên bắt đầu sớm sao? Yên tâm, mọi việc thuận lợi, anh trai con vui đến sắp khóc rồi, bố chưa từng thấy nó vui như thế bao giờ, lúc gọi bố ngữ khí đặc biệt thâm tình, còn hơi run run】

【Otaku Lạc béo: Chắc chắn đối tượng xem mắt rất hợp với “xp” của anh ấy nhỉ】

【Ba ba tổng tài bá đạo: Đó là điều chắc chắn, “kiểu thụ cơ bắp”, hoàn toàn đáp ứng đúng gu thẩm mỹ của anh trai con】

Ninh Lạc vừa gửi tin nhắn “Vậy thì con yên tâm rồi”, vừa nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Tuyệt vời quá, niềm vui cá nhân nên được xây dựng trên nỗi đau của người khác.

Lộ Đình Châu vô tình lướt mắt qua màn hình của cậu, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển sang khó hiểu, rồi kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự an lòng sâu sắc.

Thảm hơn mình, tốt.

Ninh Dương có lẽ tìm đại một cái cớ đi vệ sinh rồi rời chỗ, “tút tút tút” gửi tin nhắn cho Ninh Lạc, rồi chửi té tát.

Ninh Lạc mắt nhanh tay lẹ lập tức cho vào danh sách đen, tức chết anh trai luôn.

Nhìn dấu chấm than màu đỏ báo tin nhắn đã gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận, Ninh Dương tối sầm mặt. Điều càng khiến anh ta suy sụp hơn là, bên ngoài cửa vang lên giọng nói eo éo nũng nịu của một gã đàn ông to con: “Anh ơi~ sao anh còn chưa ra? Nếu không ra nữa em vào đấy nhé.”

“Anh đừng vào! Em ra ngay.” Ninh Dương hoảng loạn chống cửa, bảo vệ “trinh tiết” của mình.

“Vậy anh nhanh lên nhé.” Đối tượng xem mắt chép miệng, mắt sáng lên như đèn pha. Thời buổi 1 thì nhiều 0 thì ít như bây giờ mà mình lại gặp được một “công chất lượng cao” thế này, nhất định phải “hốt” về.

Ninh Dương siết chặt điện thoại. Thứ nhất, anh ta không kỳ thị bất kỳ tính cách nào của bất kỳ ai; thứ hai, anh ta không phải người đồng tính; cuối cùng, Ninh Lạc chết đi! Tháng này cậu không có tiền tiêu vặt đâu!!

Ninh Dương gần như tuyệt vọng đến chết, chịu đựng mấy tiếng đồng hồ tra tấn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nghĩ cách dụ ông bố đang bận để sắp xếp đối tượng xem mắt ra ngoài xong liền nhắn tin cho thư ký Tiền bảo cậu ta mau đến “giải cứu”.

【Thư ký Tiền: Cái này tính là làm thêm giờ, tôi không đi】

【Ninh Dương: Mau, mau, đến! Tiền làm thêm giờ cần bao nhiêu về tự điền vào】

【Thư ký Tiền: Vâng, Ninh tổng, tôi đã ra khỏi nhà rồi ạ ^-^】

Ninh Dương đứng ngồi không yên đợi mãi nửa ngày, thì đợi được thư ký Tiền mặc áo phông vàng hình Ultraman phiên bản chibi. Anh ta khó tin nhìn người từ đầu đến chân, hoàn toàn không thể liên kết con người này với vị thư ký ngày thường luôn veston chỉnh tề, năng lực chuyên môn cực mạnh.

Không, tên trạch nam này, cậu là ai thế?

Đối tượng xem mắt thứ 9 hôm nay đã giúp anh ta hỏi ra: “Vị này là ai vậy?”

Ninh Dương trừng mắt nhìn chằm chằm vào con Ultraman đang “bắn tia năng lượng”, miệng nói: “Bạn bè.”

Thư ký Tiền đẩy đẩy kính, ngồi cạnh Ninh Dương phối hợp diễn xuất: “Ừm, tôi đến đón cậu ấy về nhà.”

“Bạn ư? Đến đón ư? Về nhà ư?” Đối tượng xem mắt nhìn hai người tới lui, mặt mũi đột nhiên biến sắc, “Có bạn trai rồi mà còn ra ngoài xem mắt? Cút đi đồ tra nam!”

Ninh Dương bị phun nước bọt vào mặt, ngơ ngác nhìn đối phương sải bước đi thẳng ra ngoài cửa tiệm cà phê, hỏi thư ký Tiền: “Anh ta nói vậy là có ý gì?”

Thư ký Tiền vẫn bình tĩnh, thậm chí còn múc một miếng bánh ngọt nhai chóp chép: “Nghĩa đen thôi, cậu ta nghĩ chúng ta là một đôi.”

Ninh Dương tái mét mặt: “Tôi không phải người đồng tính! Cần tôi nói mấy lần nữa đây!”

“Ninh tổng, kỳ thị đồng tính tức là đang ở thời tiền sử đó.”

“……Thư ký Tiền, cậu không muốn tiền làm thêm giờ nữa phải không?” Ninh Dương nghiến răng nghiến lợi.

Thư ký Tiền lý trí lựa chọn im miệng.

Ninh Dương một giây cũng không muốn nán lại, đứng dậy phủi mông bỏ đi: “Đi.”

Thư ký Tiền còn chưa ăn xong món tráng miệng, bịn rịn đứng lên: “Dạ… tôi đưa sếp về nhà nhé?”

“Về cái gì mà về, nhà đó có Ninh Lạc thì không có tôi.” Vừa nghĩ đến ba mình cùng phe với “giặc trong nhà”, Ninh Dương lại càng thấy tức, “Không về nhà, dẫn cậu đi ăn tối.”

Đi được mấy bước, thấy thư ký Tiền cứ bước một bước ngoái lại nhìn bàn ba lần, mắt dán chặt vào mấy cái bánh ngọt, Ninh Dương cau mày quay lại: “Bình thường tôi trả lương thiếu hay sao? Hay cắt xén tiền ăn của cậu? Vài cái bánh ngọt thôi mà, nhìn cái gì mà nhìn?”

Thư ký Tiền thành thật: “Tại nó ngon quá mà.”

Ninh Dương liếc cậu ta mấy cái, dứt khoát đến quầy gọi phục vụ gói thêm vài phần mang đi.

Thư ký Tiền lập tức cười tươi rói: “Ninh tổng đúng là người tốt.”

Ninh Dương “hừ” lạnh một tiếng, chẳng thèm đếm xỉa tới lời nịnh nọt trắng trợn đó.

Tới chỗ ăn, Ninh Dương không nhịn được lấy ipad ra đặt lên bàn, xem thằng em gây họa kia lại đang làm cái trò gì. Thậm chí còn “chu đáo” chia cho thư ký Tiền một tai nghe bluetooth.

Và thế là, trong một nhà hàng Pháp cao cấp, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: một thanh niên mặc áo thun in hình Ultraman chibi ngồi cạnh một người đàn ông có vẻ… bình thường, cùng nhau coi show giải trí trong lúc ăn tối.

Độ thư giãn: 100%. Độ thu hút ánh nhìn: cũng 100%.

Trong khi đó, đang livestream bên kia, Ninh Lạc mệt muốn chết sau một ngày quay cuồng, cắn bánh bao mà hai mắt vô hồn, cơm nuốt chẳng nổi, hồn vía như treo lơ lửng bên mép bàn.

Những người còn lại tụ lại một góc, tám chuyện rôm rả.

Tưởng Tư Kỳ phấn khởi tuyên bố: “Hôm nay là ngày cuối rồi, mai về nhà, khỏi phải dậy sớm nữa!”

Một câu nói làm cả đám xúc động rưng rưng. Trời ơi, cuối cùng họ cũng được tan ca rồi sao?

“Mai mọi người về hết hả?” Tào Cẩm Lưu hỏi, “Tôi nghe chủ homestay bảo mai có đoàn du lịch tới, tối còn bắn pháo hoa nữa. Tôi với anh Kiều định ở lại coi cho biết.”

Chu Kiều bị cả nhóm nhìn trêu chọc, chỉ mím môi cười nhẹ gật đầu: “Ừ, có ai muốn ở lại chơi chung không?”

Tưởng Bội Ngôn đang đấm đấm cái lưng đau mỏi vì nguyên ngày phải đi ủ rượu trái cây, lắc đầu: “Tôi với anh tôi không có gene lãng mạn, nhưng nếu đông người ở lại thì chắc bọn tui cũng bám theo.”

Nói rồi khẽ lắc lắc tay đang nắm tay Đinh Thiệu Ý: “Còn em thì sao?”

Đinh Thiệu Ý hơi chậm nhiệt, nhưng từ sau lần cả nhóm cùng nhảy “Good night, gojosama”, tình cảm đột phá vùn vụt, xây dựng được một tình bạn cách mạng thân thiết, nói gì cũng thoải mái hơn nhiều. Cô bị Tưởng Bội Ngôn gợi lên hứng thú, nghĩ ngợi rồi đáp: “Em phải hỏi thầy em đã. Thầy bảo mai sẽ đến cùng cô giáo để đón em, không biết có đồng ý cho ở lại thêm một đêm không.”

Thầy giáo đang cho Đinh Thiệu Ý ở nhờ là một ông lão nổi tiếng tính tình hiền hậu, người tốt như tiên, người vợ cũng là giáo sư cùng trường, học trò của hai người nhiều vô kể, đâu đâu cũng gặp được vài người, ai cũng yêu quý cô. Nghe nói là lo cô bé bị gia đình ruột thịt làm khổ trong kỳ nghỉ nên nhất quyết đón về chăm sóc, không đợi đến khai giảng cho kịp, tranh thủ rước về càng sớm càng tốt.

Quan trọng là, gia đình nhà họ Đinh bây giờ bận lo trả nợ, bị kiện, dập tin đồn, chẳng còn thời gian mà quan tâm tới con gái. Nếu không chắc đã tới giành người về rồi. Cũng đủ thấy họ đối xử với cô bé vô tâm thế nào. Cô con gái này chẳng qua chỉ là công cụ để thỏa mãn lòng ích kỷ của bà mẹ mà thôi.

Mọi người cũng chỉ mới biết gần đây, thì ra nhà họ Đinh đã phá sản từ đời nào rồi. Mấy cái danh xưng như “công tử nhà giàu”, “gia tộc học thức lâu đời” mà Đinh Đãng Mậu xây dựng đều là nhân cách dựng lên, hoàn toàn bịa đặt. Đến cả quần áo hàng hiệu thường ngày cũng là mượn hoặc hàng fake!

Ninh Lạc sau khi biết chuyện thì không thể hiểu nổi, thắc mắc rất nghiêm túc với Lộ Đình Châu: “Bây giờ không còn hot kiểu nhân vật thiếu gia sa cơ lỡ vận, vừa đẹp vừa khổ, mạnh mẽ vượt khó à? Cái kiểu đó hot lâu, không bị bể phốt lại còn truyền cảm hứng. Đinh Đãng Mậu nghĩ gì vậy trời?”

Lộ Đình Châu nhìn cậu hồi lâu, chậm rãi nói một câu: “Bộ não mới của em xài tốt ghê.”

Ninh Lạc lập tức chìa hai tay ra để giơ cả hai ngón giữa vào mặt anh.

Mấy người tụ lại rôm rả bàn chuyện mai coi pháo hoa, ban ngày thì đi đâu chơi. Còn bên này, anh chàng tên Ninh Lạc thì lơ ngơ đi trước, vừa đi vừa gặm bánh bao nhân nấm với rau xanh, đầu óc toàn mấy cây nấm đang lắc lư, thầm nghĩ: đời không có miếng thịt nào, giống y như rút hoài không ra thẻ SSR, chán muốn xỉu.

Thế nên khi Lộ Đình Châu hỏi “Mai em đi không?”, cậu chả nghe rõ, ngơ ngác “hả?” một tiếng rồi quay lại.

Vừa quay người liền không cẩn thận đụng phải ai đó.

“Trời ơi tổ tiên phù hộ! Cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi!”

Tiếng hét vang trời khiến Ninh Lạc giật nảy người, nhảy dựng lên như bị điện giật, phản xạ có điều kiện trốn ngay sau lưng Lộ Đình Châu, la lớn: “Anh từ đâu chui ra đấy?!”

“Hả? Gì cơ gì cơ?”

“A a a a chuyện gì vậy?!”

Cả đám người bên cạnh dù không bị người mới hù dọa, thì cũng bị chính tiếng la của Ninh Lạc làm giật cả mình.

Người mới đến thấy ai nấy đều như gặp ma, gãi đầu ngượng ngùng: “Ha ha ha, tôi đến báo tin vui này. Hồi trước mọi người tố cáo vụ buôn lậu cổ vật đấy nhỉ? Bên kia xử án rồi, phán tội nặng luôn!”

“Ồ, tin tốt đấy,” Ninh Lạc lấy lại bình tĩnh, hỏi, “thế có thể buộc hắn lên pháo bay lên trời rồi đốt cùng pháo hoa mai không? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi ghét sát sinh, thích thả về với thiên nhiên thôi.”

Người kia vẻ mặt mù mờ, phát ra tiếng: “Hả?”

Tưởng Bội Ngôn vừa ôm cái lưng đau mỏi vừa là người đầu tiên giơ tay: “Ủng hộ!”

“Ủng hộ!”

“Tôi tán thành!”

Tiếng hét của Tiền Đa Đa vang như sấm, suýt làm nổ tung tai người xem livestream: “Không—được——!”

【Sự kiện 822: Hội đeo tai nghe đồng loạt gặp tai nạn】

【Ha ha ha, không ai quan tâm Tiền Đa Đa sống hay chết cả】

【 Nội tâm của Tiền Đa Đa: Tôi dân sử học chính hiệu, còn mấy người cũng là… sử đó, mà là loại sử thúi đấy!】

Ninh Lạc tặc lưỡi: “Anh ấy à, cái gì cũng được, chỉ có hai thứ không được—cái này không được, cái kia cũng không được.”

Nói đúng ngay chỗ nhạy cảm của Tiền Đa Đa.

Anh ta không thể cam tâm làm miếng bông gòn để Ninh Lạc sưởi chân được, quyết liệt phản kháng: “Cậu, cậu cậu cậu! Cậu còn nói nữa là tôi treo cổ cho coi!”

… Được lắm, quả nhiên anh ta vẫn chọn việc tức giận một cách bất lực và hèn nhát.

Ninh Lạc bình luận sắc lẹm: “Ồ, An Lăng Dung* còn biết đòi treo cổ nữa cơ à?”

Tiền Đa Đa im bặt trong một nốt nhạc.

Cả nhóm hít vào một hơi: “Lâm Tiêu cậu…”

Ninh Lạc làm như không có chuyện gì, lướt qua Tiền Đa Đa bị đâm trúng tim, kéo tay Lộ Đình Châu đi tiếp: “Pháo hoa hả? Đương nhiên là phải đi rồi, có trò vui làm sao thiếu mặt em được.”

Lộ Đình Châu hỏi: “Thế mai có muốn dậy sớm đi tham quan cổ trấn không?”

Ninh Lạc mặt mày khổ sở, như dính trên người anh không rời: “Khôngggg, em muốn ngủ nướng!”

Tiền Đa Đa bắt được cơ hội trả đũa: “Ninh Lạc, cậu không thấy xấu hổ khi ngủ nướng à? Người ta thì dậy sớm sống có quy luật đàng hoàng từ lâu rồi, người ta đã bắt đầu một ngày mới rồi đấy.”

Ninh Lạc tỉnh táo trả lời: “Tôi dậy sớm cũng chẳng tạo ra giá trị gì cho xã hội, thì tội gì phải xấu hổ?”

【Ờ… hợp lý quá, không phản bác được luôn】

【Tiền Đa Đa chấp nhận đi, kiếp này anh cãi không lại Ninh Lạc đâu】

【Nói đúng tâm can tôi ghê, hôm nay lại ngủ cả ngày, sướng thật sự】

【Có ai điều tra không khí buổi sáng chưa? Kiểu gì cũng có thuốc ngủ】

Cuối cùng, cả nhóm thống nhất: ngủ cho đã, nào thức thì thức!

Tưởng Bội Ngôn hỏi: “Mọi người đều ở lại hả? Vậy tôi cũng ở lại xem pháo hoa cho vui. Anh, còn anh thì sao?”

Tưởng Tư Kỳ nói: “Ở lại chứ, mấy ngày đi làm mà trong túi chả có đồng nào, đặc sản cổ trấn còn chưa được nếm, lần này phải ăn bù mới được.”

Tào Cẩm Lưu giơ tay hét lớn: “Yeahhh, pháo hoa pháo hoa!”

Ninh Lạc trong lòng hú hét:

Yeahhh, ngủ nướng ngủ nướng!

Đúng vậy, tương lai của họ rạng rỡ sáng lạn lắm.

Lộ Đình Châu nhẹ nhàng sờ túi áo, bên trong là chiếc nhẫn anh tự làm. Nếu mai không có gì trục trặc… chắc là có thể trao nó đi rồi.

Pháo hoa, cũng là một cơ hội tuyệt vời.

【Yeahhh, pháo hoa pháo hoa!】

【Tôi muốn xem tôi muốn xem! Cho tôi bắn pháo hoa online đi】

【Trời ơi, ngày mai tôi muốn nhập hồn vào khách du lịch, tôi muốn được xem tận mắt】

【Mấy người nói gì vậy, mai là livestream kết thúc rồi đó, không coi được pháo hoa đâu】

Dòng bình luận bỗng chốc im bặt đúng một phút.

【Không thể nào!! Tôi không chấp nhận!!】

【Huhu, không huhu nổi luôn】

【Đừng nói nữa, tim tôi đau quá】

Cư dân mạng như muốn cắn khăn: Cảm ơn nha “người tốt”, nụ cười trên mặt tôi vừa mới tắt rồi đấy, cậu thấy hài lòng chưa?

【Xin lỗi Tiền Đa Đa, lúc nãy miệng tôi hơi giãn… tôi muốn xin một xíu xíu xíu xíu bonus thôi, chắc anh làm được mà phải không, please!】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.