Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 62: Chương 62




Chương 62:

Hình như … hình như cô… vừa… hôn… Nguyên Triết?

Phần lớn ý thức của Thư Mông hiện đang trong trạng thái lâng lâng – mình là ai, mình đang ở đâu đầy ngọt ngào và không chân thật, thế nên cô chẳng nhớ rõ những gì vừa xảy ra cho lắm.

Rõ ràng là nụ hôn đầu tiên mà chỉ mải ngẩn ngơ thôi sao… Thư Mông vô thức đưa tay phải lên, định chạm ngón trỏ vào môi mình, nhưng rồi bừng tỉnh mà thả xuống.

Sau đó, việc lên lầu về phòng thế nào, rửa mặt đi ngủ ra sao, cô đều chẳng có ấn tượng gì.

Chắc do chuyện ban nãy quá đỗi chấn động, tế bào não cô không tải kịp nên nhất thời cứ mơ mơ màng màng.

***

Nhưng đến khi tỉnh giấc từ trong mơ, Thư Mông bỗng thấy cả người không khỏe! Cô thế nhưng lại quay về lồ ng chim quen thuộc! Xin hỏi, có phải do cô chưa tỉnh ngủ ư?

Thư Mông bật vọt lên, song đã mấy ngày không bay nên nhất thời chưa thích ứng được với cơ thể nhẹ tênh, liền đập thẳng vào nắp lồ ng kim loại.

Đau quá!

Cô cảm thấy đầu mình u lên rồi này!

Khoan đã, thế chứng tỏ là …. đây không phải ác mộng? Mình lại biến thành vẹt rồi?

Thư Mông thoáng hoang mang, nhưng cô nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh rồi hắng hắng giọng —— Không phát ra tiếng, y hệt hồi trước.

Bây giờ đang còn sớm, cả phòng khách chỉ có mình cô, phòng Nguyên Triết cũng vừa truyền đến xíu động tĩnh.

Lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng không có cách nào.

Do cô với Manh Manh đã tráo lại cơ thể, nên lồ ng chim cũng không được mở sẵn như lúc trước nữa, mà đang bị khóa lại.

Với tấm thân vẹt lúc này của cô thật sự không thể tự ra, đành đợi Nguyên Triết phát hiện.

Có vẻ Nguyên Triết cũng vừa tỉnh dậy. Anh đẩy cửa phòng ngủ, đi thẳng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Vì cửa phòng ngủ dưới tầng không đối diện phòng khách, nên Thư Mông chỉ nghe được mỗi tiếng chứ không thấy hình.

Tương tự, Nguyên Triết không hề chú ý đến tình hình ngoài lồ ng chim.

Không thể tự mở miệng, Thư Mông quả thực như lần nữa biến về người câm, chỉ có thể sốt ruột chờ anh tới.

May thay đối phương không để cô chờ lâu —— Nguyên Triết sau khi vệ sinh xong liền mở cửa nhà tắm bước ra. Trước khi vào bếp anh sẽ trông được tình huống trong phòng khách nên Thư Mông điên cuồng đập cánh.

Quả nhiên Nguyên Triết dừng bước, mặt hiện vẻ ngạc nhiên tới gần lồ ng chim: “Manh Manh?”

Anh ngồi xổm xuống cho bằng với vẹt nhỏ bên trong thì thấy nó ngừng đập cánh, há mồm kêu: “Mông Mông!”

Nguyên Triết: !

Anh biến sắc, gấp gáp mở khóa lồ ng kéo cửa lên. Thư Mông cũng cấp tốc chui ra, rơi xuống lòng bàn tay anh.

“Mông Mông, sao em lại biến thành như vậy nữa rồi?” Nguyên Triết cau mày.

Ngay từ giây phút anh mở mở khóa cô đã trút được gánh nặng: Quả nhiên, anh lập tức phát hiện vấn đề.

“Biến thành như vậy.” Thư Mông nhại đáp, ám chỉ mình không thể tự do nói chuyện.

Nguyên Triết nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra đưa tới trước vẹt nhỏ để cô đánh chữ: [Em cũng không biết, ngủ dậy đã ở trong cơ thể này!]

Đúng lúc này, trên lầu đột nhiên phát ra tiếng “bịch” vang dội. Một người một chim liếc nhau, thầm nghĩ không ổn rồi chạy vội lên lầu.

Lúc đẩy cửa phòng, chỉ thấy Thư Mông đang nằm sấp trên sàn, dường như bất cẩn lăn xuống giường.

Thư Mông và Nguyên Triết đối diện với cặp mắt mờ mịt ấy, lại thấy biểu hiện của cơ thể cô bây giờ là biết ngay Manh Manh đang ở trong đấy.

Nguyên Triết vội vàng nâng người dậy bế về giường.

Thư Mông vậy mà rất ngoan. Mặc dù không hiểu sao mình lại không ở trong lồ ng, nhưng có thể nhận ra được đây là chủ nhân nên vẫn nằm im không lộn xộn.

[Rốt cuộc sao thế nhỉ? Chẳng phải đạo trưởng bảo sẽ không tự dưng xuyên nữa ư?] Cô đau khổ gõ ra hai vấn đề, gọi Nguyên Triết đến xem.

Nhưng anh cũng chẳng có chút manh mối nào.

Hai lần trước là do xảy ra ít sự cố khiến Thư Mông mất ý thức nên mới đổi hồn. Nhưng nay cô không bị thương, cũng không mất ý thức, chẳng qua chỉ ngủ một giấc bình thường thôi mà.

Nếu buộc phải nêu ra điều đặc biệt, có lẽ là hôm qua cô và anh thổ lộ với nhau, rồi có nụ hôn đầu?

Chuyện cấp bách bây giờ là cần tới đạo quán tìm đạo trưởng nọ hỏi ngay. Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến, Manh Manh trong cơ thể Thư Mông phải làm sao đây? Đâu thể cứ nhốt nó trong phòng được? Dẫn theo cùng có khi dễ làm rõ vấn đề hơn.

Mà nếu vậy… Thư Mông nhìn bộ đồ ngủ trên người mình…

May mà Nguyên Triết chu đáo hơn cô nghĩ —— Anh lấy từ tủ chiếc áo khoác rộng thùng thình, mặc ngoài bộ đồ ngủ cho . Còn quần, đương nhiên chỉ có thể chọn một cái quần ống rộng tròng đại vào.

Xong xuôi, anh bế Thư Mông đi thẳng tới cửa mới đặt người lên ghế. Thư Mông trông anh nhíu mày cẩn thận tỉ mỉ mang giày cho , sau đó không chút do dự mà ôm người ra ghế sau xe.

Thư Mông không ngồi ghế phụ mà xuống ngồi ghế sau với Manh Manh. Cơ mà Manh Manh ngoan lắm, đeo xong đai an toàn là chỉ đăm đăm nhìn vào vẹt nhỏ. Chắc nó cũng thấy lạ.

Đường đến đạo quán khá xa, hai người một chim ăn ý không đề cập tới chuyện dừng chân ăn sáng. Dù sao việc này cũng phát sinh quá mức đột ngột, điều đáng lo hơn là không biết về sau có còn xảy ra nữa hay không.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua nhà hàng drive-through* Khai Phong, Nguyên Triết vẫn tạt xe vòng vào để mua bữa sáng cho cô.

(*)Drive-Thru là một hình thức dịch vụ mua hàng mà khách có thể mua hàng trực tiếp ngay trên xe của mình mà không cần bước xuống xe.

Lái xe với tốc độ nhanh nhất trong giới hạn cho phép, cuối cùng bọn họ cũng chạy tới đạo quán trước hàng đống khách hành hương khác.

Đường núi vắng hoe, Nguyên Triết dứt khoát bế luôn Thư Mông chạy lên.

Người tiếp đón vẫn là đạo sĩ trẻ hôm đó. Thấy bộ dạng kì quái của hai người một chim, cậu chàng không khỏi giật mình: “Ơ, các vị lại tới nữa à?”

Vừa bước lại gần mới phát hiện sắc mặt anh đẹp trai lúc này lạnh tanh, dường như tâm trạng cực kỳ tệ. Đạo sĩ trẻ lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ.

“Đạo trưởng Ngôn Tinh có đây không?” Nguyên Triết hỏi thẳng.

Nghe giọng điệu này, đạo sĩ trẻ cứ có cảm giác anh chuẩn bị đập cho sư thúc Ngôn Tinh một trận vậy. Nhưng cậu chàng lại không dám đoán bừa thêm, bèn đáp: “Có có, để tiểu đạo dẫn đường nhé?”

“Vẫn là chỗ lần trước?” Nguyên Triết từ chối, chỉ hỏi.

Đạo sĩ trẻ lắc đầu: “Giờ này chắc đang ở đình bên kia.”

Nguyên Triết nhàn nhạt giọng cảm ơn rồi bước thẳng.

Đình đó là nơi hai lần trước họ từng ngồi nên nhớ rất rõ. Nguyên Triết không lãng phí thời gian, thẳng tiến đến đích.

Quả thật đấy có vài đạo sĩ trẻ, ai nấy đều lấy làm lạ khi thấy Nguyên Triết bước vào với người trong tay, vẹt trên vai, không khỏi xì xào bàn tán.

Nguyên Triết ngay lập tức quét mắt tìm Ngôn Tinh nhưng không thấy, sắc mặt lập tức sa sầm: “Xin hỏi đạo trưởng Ngôn Tinh đang ở đâu?”

Chưa kịp đợi mấy người kia trả lời, bên cạnh đã vang lên giọng nói quen tai: “Ố, ai tìm tôi thế?”

Nguyên Triết và Thư Mông cùng quay đầu, quả nhiên thấy đạo trưởng Ngôn Tinh – người mà nom sao cũng chẳng giống một người đã trưởng thành – đang từ căn phòng bên cạnh đi ra.

Ngôn Tinh thấy hai người cũng rất bất ngờ: “Anh… Hai người?” Nhưng anh chàng vừa dứt câu đã phát hiện điều lạ: “Ể! Sao lại biến về nữa!”

“Đây là lý do tôi tới tìm cậu!” Nguyên Triết mặt lạnh như băng nói.

Ngôn Tinh cũng nhíu mày, phẩy tay cho mấy đạo trẻ trẻ tọc mạch đi ra, rồi bước lên trước vòng hai vòng quanh Nguyên Triết, lẩm bẩm: “Không thể nào. Trước kia rõ ràng khí tức gần như đã dung hợp hoàn toàn, sao lại chuyển ngược trở lại được?”

“Có bị thương không?” Anh chàng hỏi.

Nguyên Triết lắc đầu: “Không.”

“Vậy, mời vào trong đã, nơi này không tiện để nói chuyện.” Ngôn Tinh trông tư thế bế người của Nguyên Triết cũng mệt hộ, vội chỉ chỉ gian nhà bên cạnh.

Nguyên Triết đặt Thư Mông lên ghế, nó liền tò mò quan sát xung quanh. Bởi vẹt ta chưa từng tới nơi này nên có phần căng thẳng.

Ngôn Tinh đứng bên chăm chú quan sát hồi lâu vẫn không nhìn ra được nguyên nhân. Rồi bỗng, trong đầu xoẹt qua ý tưởng, anh chàng đề nghị: “Thật ra sư phụ tôi đi vân du đã về hai ngày trước! Không bằng… để ông ấy xem giúp?”

Kỳ thực không phải anh chàng không nhìn ra gì, có điều không chắc chắn, lại sợ đối phương không tin mình.

Sắc mặt Nguyên Triết không đẹp gì cho cam, nhưng giờ đâu còn sự lựa chọn nào khác: “Được.”

Nghe vậy, đạo trưởng Ngôn Tinh rốt cuộc cũng thở phào, lập tức chạy đi tìm sư phụ. Chẳng bao lâu sau đã nghe hai tiếng bước chân quay lại. Nguyên Triết cùng Thư Mông trên vai ngoảnh lại nhìn, theo sau Ngôn Tinh đúng là một đạo trưởng già.

Đạo trưởng râu tóc bạc phơ nhưng trên mặt lại ít nếp nhăn, thậm chí da dẻ mịn màng, trông rất ấn tượng. Ông mặc đạo bào thông thường, không hề đeo thêm trang sức nào khác.

Vừa bước vào phòng, ông đã chạm mắt với Nguyên Triết và Thư Mông, lập tức chắp tay: “Là do học trò lão học nghệ không tinh, xin lỗi ba vị.”

Nguyên Triết không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Đạo trưởng Ngôn Tinh đã nói rõ tình hình với ngài chưa ạ?”

Lão đạo trưởng gật gật: “Trên đường tới đây nó có kể sơ qua. Tuy vậy, việc này vẫn cần bần đạo đích thân quan sát mới tỏ được.”

“Vậy theo ngài thấy, nguyên nhân là gì?” Nguyên Triết hỏi tiếp.

Lão đạo trưởng vừa vuốt vuốt râu, vừa nhìn Thư Mông và Manh Manh: “Tình huống lần trước lão không chứng kiến, tạm thời không bàn. Nhưng hôm nay theo quan sát có vẻ hơi thở của cô bé này gần như đã dung hợp với thế giới.”

Nguyên Triết toan hỏi thêm thì thì đối phương xua tay ngăn cản: “Học trò lão hẳn đã nói, cô bé không phải người của thế giới chúng ta, khí tức xung khắc nên dẫn tới việc gặp nguy hiểm và hoán đổi thân xác với con vẹt. Nhưng tại sao lại là con vẹt này mà không phải người hay vật khác, có lẽ nó chưa giải thích với các vị?”

Thư Mông nghĩ nghĩ, đúng thiệt là chưa từng được giải đáp.

Ngôn Tinh biết sư phụ nói vậy là đang chỉnh đốn mình chưa học tới nơi tới chốn còn đi khoe khoang.

Lão đạo trưởng tiếp lời: “Kỳ thực khí tức của cô với con vẹt này có chỗ tương tự, nguồn gốc của sự tương đồng này khó giải thích, nhưng kỳ thực rất phổ biến. Tuy nhiên tương đồng thông thường sẽ không dẫn đến hoán đổi linh hồn. Hẳn là khi bị khí của thế giới bài xích đã ảnh hưởng tới khí của cô bé và vẹt nhỏ, nên mới dẫn đến kết quả như vậy.”

“Vốn nếu sau khi hoán đổi trở lại mà từ từ điều dưỡng, quả thật có thể thúc đẩy sự dung hợp. Bần đạo đoán lần trước các vị tới đây là khi khí tức mới gần dung hợp, giờ chắc chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.”

Nguyên Triết vẫn nhíu chặt mày: “Vậy sao lại tráo đổi nữa?”

“Hôm qua các vị đã làm gì?” Lão đạo trưởng già bất ngờ hỏi.

Thư Mông giật mình.

“Theo bần đạo thấy, có lẽ hôm qua cảm xúc cô bé bị dao động kịch liệt. Hoàng Đế Nội Kinh* nói rằng ‘Hỉ thương tâm’ (Vui quá hại tim), tức là kể cả niềm vui nếu quá mãnh liệt cũng gây tổn hại thần trí. Với người bình thường thì không sao, nhưng cô bé đang trong trạng thái chưa hoàn toàn dung hợp, nên khí bị rối loạn.”

“Vậy làm sao để biến về?” Nguyên Triết trầm ngâm.

Lão đạo trưởng cười cười: “Cái này thì không khó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.