Chương 63:
Nghe đến đây, Ngôn Tinh im lặng nãy giờ không nhịn được xen vào: “Dao động cảm xúc thêm lần nữa?”
Thư Mông nhớ ngay tới nguyên nhân khiến tâm tình dao động dữ dội hôm qua… Nhưng làm lại lần nữa, vậy Nguyên Triết phải hôn cơ thể cô, hay cơ thể vẹt này?
Nghĩ sao cũng thấy kỳ cục quá chừng.
May thay lão đạo trưởng tức giận trừng anh chàng một cái, bác bỏ luôn đề xuất kia: “Đồ ngốc, lại bày trò ngớ ngẩn gì thế hả!”
Ngôn Tinh bị sư phụ răn liền rụt cổ.
Lão đạo trưởng nói tiếp: “Bất kể nguyên nhân khiến cảm xúc cô bé dao động hôm qua là gì thì bây giờ lặp lại trong trạng thái đã chuẩn bị sẵn tâm lý, há có thể đảm bảo thành công?”
Thư Mông tán thành cách giải thích này.
Hôm qua vì chuyện bất ngờ nên cô mới bị xúc động. Nhưng giờ Nguyên Triết làm lại lần nữa mà cô đã biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cảm xúc chắc chắn không dao động mạnh như vậy. Nếu muốn thay đổi cảm xúc hoặc sự việc, thì trong thời gian ngắn thế này khó mà nghĩ ra cách, muốn làm cũng chẳng được.
Thế nên vị đạo trưởng này ắt hẳn còn cách khác.
Thấy cả phòng đều tụ tầm mắt lên người mình, lão đạo trưởng vẫn ung dung thong thả: “Thật ra nguyên lý rất đơn giản — chính là đẩy nhanh quá trình dung hợp khí tức vốn có của bản thân cô ấy. Loại thuật pháp này bần đạo cũng biết đôi chút, chắc là có thể giúp được.”
Nguyên Triết nghe vậy có phần nghi ngờ: “Đẩy nhanh tiến độ dung hợp… là có thể biến về?”
“Bần đạo chỉ có thể nói là tăng tốc quá trình tới thời cơ chín muồi. Còn thời gian cụ thể, bần đạo cũng không tính được.” Lão đạo trưởng vuốt vuốt râu.
Thư Mông hiểu ý ông. Đại khái là không thể giúp cô biến về ngay được, nhưng có thể giúp cô đẩy nhanh quá trình. Kiểu như vốn phải tốn vài ngày, nay lại có thể sớm hơn chút đỉnh. Ông chỉ không tài nào khẳng định thời gian cụ thể thôi.
Mà bây giờ cô và Nguyên Triết cũng chẳng còn cách nào khác, đành thử xem sao.
Thư Mông gõ cho Nguyên Triết một tin nhắn rồi vỗ vỗ vai anh trấn an. Anh xoa cánh vẹt, nói với lão đạo trưởng: “Vậy xin nhờ ngài.”
“Bắt đầu thôi.” Dứt lời, lão đạo trưởng bỗng như hoán thai đổi cốt, phong thái thay đổi hẳn.
Thư Mông đứng trên vai Nguyên Triết, không chớp mắt quan sát từng động tác của đạo trưởng. Nhưng ông khẽ động cổ tay, đầu ngón tay điểm nhẹ, tưởng như chẳng làm gì mà dường như lại đã hoàn tất.
Mãi khi cô đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạ khó tả lan tỏa quanh thân, mới giật mình hoàn hồn —— thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình.
Thư Mông hoảng hốt, móng vuốt nhỏ bất giác lùi về sau một bước mà quên mất mình đang đậu trên vai Nguyên Triết, thế là hẫng chân rơi xuống. May là cô chưa quên hết kỹ năng bay, Nguyên Triết cũng vội vươn tay đón lấy, nên cô không bị nện xuống đất.
“Cảm giác thế nào?” Anh bế cô trước ngực, khẽ hỏi.
Thư Mông cẩn thận cảm nhận, hình như chẳng thay đổi bao nhiêu. Có điều cơ thể lại nhẹ hẫng, tràn trề sức lực, khác hẳn cảm giác suốt mất tháng trước khi bị kẹt trong hình hài vẹt này.
Cô đánh chữ miêu tả hết cho Nguyên Triết.
Lão đạo trưởng bên cạnh tất nhiên cũng đọc được, bèn giải thích: “Đúng là sẽ như vậy. Hiện giờ cháu và khí của thế giới này đang đẩy được đẩy nhanh quá trình dung hợp, nên hãy cố gắng ở gần bản thể.”
Thư Mông hiểu rồi. Chẳng qua, cuối tuần cô và Nguyên Triết đều ở nhà, việc trông Manh Manh trong cơ thể mình hoàn toàn không vấn đề. Nhưng ngày thường Nguyên Triết không thể không đi làm, trong nhà lại có mỗi mình con vẹt là cô trông cơ thể thì không yên tâm lắm đâu.
Mà rồng rắn nhau đi làm thì lại càng rắc rối. Manh Manh không biết cách điều khiển cơ thể, không thể ra đường như hôm nay được. Chẳng nhẽ bắt Nguyên Triết bế qua bế lại? Chắc chắn sẽ người ta sẽ nghĩ cô là kẻ dị hợm.
Nguyên Triết tất nhiên khá lo lắng về vấn đề này. Song chuyện này không cần bàn nhiều với người ngoài, nên anh chỉ cảm ơn lão đạo trưởng giúp đỡ, rồi ngỏ ý muốn gửi chút lễ tạ ơn.
Lão đạo trưởng xua tay, kiên quyết từ chối: “Bần đạo nghe đứa đồ đệ dốt nát nói lần trước đã thu, kết quả không giải quyết tới nơi tới chốn. Lần này xem như bần đạo thay nó xin lỗi hai vị, không cần phải đưa phí.”
Nghe sư phụ chê trách, Ngôn Tinh gãi mũi không dám phản bác.
Nguyên Triết thấy ông đã quyết thì không miễn cưỡng nữa, chỉ cúi đầu cảm tạ lần nữa rồi bế cơ thể Thư Mộng rời đi.
“Này…” Ngôn Tinh lặng thinh nãy giờ đột nhiên gọi lại, ngượng ngùng cất tiếng: “Tôi biết một con đường tắt ít người, để tôi dẫn anh xuống núi.”
Dầu sao, việc ôm một người trưởng thành đi trong đám đông thật sự là… kỳ quái. Tuy rằng Nguyên Triết có vẻ không để tâm, nhưng Thư Mông thì lại muốn che mặt trốn đi.
Nguyên Triết không cự tuyệt, lẳng lặng đi theo sau anh chàng.
…
Đi chưa bao xa, đối phương liền chỉ vào một lối mòn bên cạnh. Nguyên Triết không phí thời gian, tạm biệt đối phương xong thì dẫn một người một chim quay về xe ngay.
Tuy trên đường tới đã ăn chút đồ lót bụng, nhưng đó không phải là đồ vẹt có thể ăn nên Thư Mông chỉ gặm mấy hột cơm trên phần cơm nắm.
Manh Manh đang trưng dụng cơ thể cô cũng tò mò nếm thử mấy miếng, Thư Mông dùng móng vuốt mở ra cho nó, nhưng nó chưa ăn được bao nhiêu đã chán. Có lẽ trong suy nghĩ của Manh Manh, nó vẫn là một con vẹt, thế nên khi thứ đó không phải thực đơn của nó, nó cùng lắm chỉ hiếu kỳ nếm thử một miếng mà thôi.
Nhưng cơ thể Thư Mông sẽ đói. Mới rời đạo quán không xa, Thư Mông và Nguyên Triết đã nghe ghế sau vang tiếng “ục ục” cực kỳ giống tiếng bụng kêu.
Thư Mông hơi ngại —— Mặc dù không phải cô điều khiển nhưng dù sao đó cũng là thân thể của mình!
Nguyên Triết thì khác, anh rất quan tâm chuyện cô và Manh Manh có thực sự đói không. Cơ mà quanh đây không có quán ăn nào, anh chỉ đành tăng tốc lái xe.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để về đến nhà trong thời gian ngắn nhất.
Nguyên Triết mau lẹ lấy thức ăn cho vẹt đặt trước mặt Thư Mông, Manh Manh thì bị anh đặt tạm trên ghế. Không chần chừ, anh tiếp tục bước vội vào bếp sửa soạn bữa sáng đơn giản.
Manh Manh bên này thấy Thư Mông ăn đồ ăn của nó thì hai mắt sáng rực, nhào tới bằng tư thế quái gở, Thư Mông giật mình, cố dùng móng vuốt túm dĩa đựng bay lên. Tiếc thay, cơ thể cô vốn không lùn, giờ vừa rướn tay vừa nhảy cỡn lên nên càng cao hơn.
Thư Mông chưa ăn được mấy miếng đã bị nó đuổi tới đuổi lui, hết hơi hết sức, đành bất lực bay vòng vòng quanh bàn ăn.
Manh Manh rõ ràng không thông minh lắm, nó ngơ ngơ đuổi theo cả buổi vẫn không bắt được.
Ở ngoài ồn ào như thế, Nguyên Triết trong bếp đương nhiên không thể không biết. Anh nhanh chóng bật lò nướng nướng hai lát bánh mì, chiên thêm một cái trứng rồi bưng ra ngoài.
Anh đặt Manh Manh về chỗ cũ, sau đó đút nó ăn như em bé… Có điều hình dung như vậy cũng không chuẩn lắm, vì cô với anh đã có kinh nghiệm đút cơm cho con nít bao giờ đâu.
Chỉ có thể nói khung cảnh lúc đó thật sự là thê thảm không nỡ nhìn, may mà không bị sặc. Chẳng biết hồi Manh Manh nằm ở viện tâm thần thì ăn uống thế nào nhỉ? Hay cũng do các y tá kiên nhẫn đút ăn?
Buổi sáng gà bay chó sủa cuối cùng cũng hạ màn, Thư Mông ăn xong thì mệt lả đến nỗi nằm phịch xuống bàn. Manh Manh đầu kia lại vô cùng phấn chấn, sau khi ăn hết bánh mì với trứng chiên thì Nguyên Triết không ép nó làm gì nữa, để mặc bé nó tò mò nghiên cứu cây đèn phía trên đầu.
Thật ra bình thường Manh Manh ngoan lắm, mấy ngày nay sống trong cơ thể vẹt đều rất nghe lời. Tuy nhiên không ngờ nó lại kén chọn đồ ăn dữ vậy, chắc là do bản năng ha.
Thư Mông nằm bẹp bàn nhìn nó một lúc, bỗng thấy buồn ngủ quá chừng, liền bay lên vai Nguyên Triết, cọ vào anh một phát.
Ban đầu lúc còn chưa biến về người, đôi lúc lười dùng điện thoại đánh chữ, cô thường dùng một vài hành động đơn giản dễ hiểu để truyền đạt ý với anh. Hơn nữa Nguyên Triết siêu thông minh, chỉ cần cô ra hiệu sơ sơ là anh có thể đoán đúng tám chín phần.
Cái hành đồng bay lên vai cọ cọ này là ám chỉ: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi chợp mắt chút ạ.”.
Nguyên Triết: “Đi đi. Cứ đi đi. Giường tầng hai anh chưa dọn, hoặc em có thể sang phòng anh.”
Anh nói cô mới nhớ —— Dưới tình huống cấp bách bị biến lại thành chim, anh trực tiếp bế cơ thể cô xuống lầu luôn nên tất nhiên chưa có cơ hội dọn giường.
Mà giường đệm ở phòng cho khách ấy hả, nếu cô nhớ không lầm thì hình như bị Manh Manh quậy tung lên rồi…
Éc, chỉ ngủ xíu xíu, qua phòng anh chắc không sao đâu ha? —— Thư Mông tự nhủ.
Chuẩn bị tâm lý xong, cô chẳng buồn bay lên tầng hai nữa, thẳng cánh lao vào phòng ngủ chính tầng một. Căn phòng của Nguyên Triết với cô đã thuộc như lòng bàn tay, từ lúc quen nhau tới giờ đi vô đi vào quá nhiều lần rồi.
Cơ mà cô mơ màng ngẫm nghĩ, hình như mình toàn vào trong hình dạng vẹt? Biến về người còn chưa vô lần nào, nghĩ lại thì thấy hơi thiệt nhỉ.
Nhưng cô không có nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung, bởi vì giường đệm được dọn dẹp ngay ngắn sạch sẽ trông vô cùng thích mắt, Thư Mông sà xuống chiếc gối mềm như bông, cảm giác dễ chịu đến không ngờ.Trên đó không có mùi hương hay mùi gì đặc biệt,, nhưng sự giản đơn vậy thôi đã khiến cô hết sức mãn nguyện.
Rèm cửa sổ tuy đã được kéo lên một lớp, nhưng may vẫn còn lớp trong hơi che bớt ánh nắng trực tiếp, nên trong phòng ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp vừa đủ.
Trong không gian như thế, Thư Mông nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
***
Cô thấy mình như đang nằm mơ.
Mơ rằng mình trở về thế giới cũ. Hóa ra tất cả chỉ là ảo mộng sau khi đọc truyện, hoàn toàn không có chuyện biến thành chim hay người gì cả, càng không có Nguyên Triết — người mà cô yêu và cũng yêu cô…
Trong mơ, cô tuyệt vọng ôm điện thoại, điên cuồng lật trang chuyển chương tìm kiếm chút dấu vết tồn tại của mình dưới cái tên Manh Manh. Nhưng hiển nhiên, không một chữ nào có liên quan tới cô.
Tận khi kéo đến trang cuối cùng và nhìn thấy hai chữ “The end”, đột nhiên, không biết lấy đâu ra can đảm mà cô ném thẳng điện thoại xuống đất… Cú ném ấy khiến cô choàng tỉnh.
Vừa mở mắt ra cô đã thấy Nguyên Triết đang ngồi bên mép giường, ánh mắt tràn ngập quan tâm nhìn cô.
Thư Mông lập tức bật dậy ôm chầm lấy anh.
____________
Lời tác giả: Mơ lúc nào cũng ngược với đời thực!