Trời hanh khô, từng đám mây bay xa xa.
Chỉ cần Bành An ở nhà, bà Bành sẽ bắt đầu nhắc mãi: “Có ba điều bất hiếu, không có đời sau là tội nặng nhất.”
Hắn đến quán trà.
Quán trà hai tầng có mặt tiền rộng rãi, một tấm biển lớn viết chữ “Có Mây” - đây là địa bàn của Vân Môn.
Trong khu vực ngồi dưới tầng một bày những dãy bàn tròn, những chiếc ghế vuông nhỏ. Trên bàn có tách trà, ấm trà, hộp đựng trà đặt ngay ngắn.
Hương trà tỏa khắp phòng.
Nhưng ở góc tầng hai có một quầy đánh bạc, tung xúc xắc, cược lớn nhỏ. Khung cảnh còn náo nhiệt hơn cả khu thưởng trà tầng dưới.
Đây không đơn giản chỉ là một quán trà, mà còn là vùng đất chứa đủ hạng người.
Kịch diễn ở tầng một, Bành An tìm được một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Vở kịch hôm nay rất nổi tiếng, kể về Phan Kim Liên và Võ Tòng.
Bành An uống hai ngụm trà, cảm thấy nhạt nhẽo, tai hắn không nghe kịch nữa, bắt được khách bên cạnh đang nói chuyện.
Một người nói: “Nghe nói mấy ngày tới sẽ đổ mưa to đúng không?”
Một người khác: “Có đâu, bên ngoài đang nắng to lắm.”
Một người nói: “Thật đấy, chú tôi làm bên thiên văn, cũng phải chắc tám, chín phần.”
Một người khác: “Sắp qua năm mới rồi, chắc sát nhân cũng phải ăn bữa cơm đoàn viên chứ?”
Vở kịch ngày càng gay cấn, lên đến cao trào lại bị tiếng hò reo của những con bạc trên tầng hai lấn át phần đặc sắc nhất.
Bành An bước ra khỏi quán trà.
Vẫn nên đi gặp bọ cạp độc thôi.
*
Gió Bắc vù vù thổi qua. Lục Niệm rùng mình, bước vào phòng thăm hỏi.
Bành An xanh xao hơn lần trước gặp nhau, đầu tóc bù xù.
Lục Niệm ngồi xuống, ánh mắt như cây đinh đóng chặt trên mặt hắn.
Mặt hắn dần đỏ lên, nắm chặt tay, cụp đôi mắt ngây thơ xuống.
Lục Niệm nghi ngờ hắn sắp cưỡi hạc về trời: “Anh lại bị bệnh à?”
Bành An ho khan: “Trúng gió nhẹ, sắp khỏi rồi.”
“Chăm sóc tốt cho bản thân, cha mẹ anh chỉ sinh có một đứa con trai là anh thôi.”
Bành An không cảm thấy câu này của cô chân thành được bao nhiêu, dù sao chính tay cô đã gi ết chết đứa con trai khác của cha mẹ hắn. Hắn mím môi: “Lục tiểu thư, năm mới sắp đến rồi, có cần tôi sắm cho cô chút đồ Tết không?”
“Tôi cần đồ Tết làm gì? Hối lộ cai ngục à?”
“Năm mới cũng cần ăn chút gì ngon chứ.” Bành An cúi đầu: “Cha mẹ tôi muốn đến gặp cô, nhưng hai người họ da mặt mỏng, chuyện của em trai tôi… hai người họ vẫn cảm thấy rất áy náy.”
Lục Niệm không nói gì. Sự quan tâm của ông bà Bành cũng không giúp ích được gì.
Bành An càng cúi thấp đầu: “Xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của cô.”
“Ngẩng đầu lên.”
Hắn ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, nhưng hai tai lại đỏ bừng.
Lục Niệm cười nói: “Hôm nay anh đến đây làm gì? Để tặng đồ Tết à.”
Bành An lấy một phong bì ra, đẩy tới: “Nhận lấy, ở trong đó sống cho tốt.”
Từ khi Lục Niệm đến núi Đông Ngũ, Bành An đã chịu trách nhiệm cho mọi chi tiêu của cô. Phong bì màu trắng này vô tình khơi dậy cảm giác tội lỗi trong cô. Cô hỏi: “Đây là tiền anh tự ứng trước à?”
“Không phải.” Hắn ngập ngừng: “Phải… phải…”
Cô hỏi: “Của ai vậy?”
Của Trần Triển Tinh. Nhưng Bành An không nói cho cô biết, chỉ né tránh ánh mắt của cô.
Lục Niệm cảm thấy đây chính là giấu đầu lòi đuôi: “Chắc chắn là tiền anh tự ứng, đúng không?”
Hắn làm gì có lòng tốt vậy. Bành An nhìn cô, kỳ lạ thật, làn váy bay bay của Liễu Chi cũng không sánh được với người phụ nữ mặc đồng phục tù nhân màu xám này.
“Lúc nào anh cũng làm người tốt.” Lục Niệm hung hăng nói: “Không phải tiền của tôi đưa hết cho anh rồi sao? Anh nhanh mà dùng đi, sau này tiền sinh hoạt của tôi cứ lấy tiền tôi mà dùng. Anh đừng sắm đồ Tết cho tôi, chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho cha mẹ anh. Nhìn anh bệnh nặng yếu ớt còn đến đây thăm hỏi, anh nên đến bệnh viện mới đúng.”
“Bệnh sắp khỏi rồi, thật sự sắp khỏi rồi.” Bành An nói xong, ho hai tiếng: “Lục tiểu thư, thấy cô nói chuyện tràn đầy khí thế, xem ra ở trong đó không bị bắt nạt.”
Lục Niệm hừ một tiếng: “Anh lo tôi sẽ bị bắt nạt à?”
Không lo. Người phụ nữ độc địa như cô, chỉ có cô bẫy người khác thôi.
“Anh bị bắt nạt thì có.” Lục Niệm giơ bàn tay bị còng lên, định chọc vào đầu hắn.
Bành An hoảng hốt né tránh.
“Đừng có ngày nào cũng giao du với đám bạn xấu, đặc biệt là cái người mang họ Trần, sớm muộn gì cũng kéo anh xuống vực.”
“À, phải rồi, Lục tiểu thư, cô từng gặp cậu ta ở núi Đông Ngũ sao?”
Gặp rồi, hơn nữa cô còn cố ý khiêu khích anh ta. Anh ta không có ai để trút giận trong đám đàn ông, sợ là bây giờ đang không thoải mái.
Bành An nhìn ra được câu trả lời từ nụ cười của cô. Hắn để lộ tin tức cho cô: “Có thể cậu ta sẽ phải gia hạn án.”
“Ồ.” Nếu Trần Triển Tinh bị d*c vọng thiêu chết, vậy thì thật là cảm tạ trời đất.
“Tôi sẽ đến thăm cô sau.” Bành An chân thành nói: “Chúc cô năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ.” Con gà bệnh.
*
Hôm nay Trần Triển Tinh ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Bộ đồ tù vừa vặn không bung cúc nữa, anh ta và Bành An mặt đối mặt, như thay đổi khung cảnh. Anh ta lười biếng, không còn nét hoang dã, ngồi bên cửa sổ nghịch điếu thuốc.
Bành An mặc một chiếc áo khoác dày, cài cúc áo rất chặt. Vụn lá rơi trên vai hắn. Hắn bị cảm lạnh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Trần Triển Tinh mở lời trước: “Cậu mặc quần áo càng ngày càng dày rồi.”
Bành An: “Lạnh.”
Trần Triển Tinh cũng không cố gắng vạch trần vẻ đẹp băng giá của Bành An mà chỉ nói: “Ở đây có người muốn gài bẫy tôi.”
Bành An ngước mắt lên: “Ai?”
“Vẫn chưa biết.”
“Muốn điều tra à?”
“Từ từ theo dõi đã. Phía cậu thế nào rồi?”
“Tôi bị cách chức tạm thời.”
Trần Triển Tinh ngẩng đầu: “Đối phương có phải là kẻ địch chung của chúng ta không?”
“Bên này tôi phải tiếp nhận mỹ nhân kế, cậu muốn thế chân không?”
Trần Triển Tinh dùng tay gõ nhẹ vài cái vào hộp diêm: “Ai cũng không so được với người ở núi Đông Ngũ.”
“Cậu nghiêm túc à?”
Trần Triển Tinh mỉm cười, không nói gì.
Bành An nói: “Cậu sẽ thất bại thảm hại đấy.” Một khi Trần Triển Tinh rơi vào bẫy, người phụ nữ kia sẽ chiến thắng. Cô sẽ không nương tay.
Kết quả không quan trọng, điều Trần Triển Tinh thích thú là quá trình. Hoặc là anh ta chinh phục cô, hoặc cô giết ngược lại anh ta: “Bành An, cậu có rảnh không?”
“Chuyện gì?”
Trần Triển Tinh: “Đi trung tâm mua sắm mua cho cô ấy ít quần áo đông. Gió Bắc ở núi Đông Ngũ như dao kiếm, sợ là cô ấy sẽ lạnh cóng người.” Đặc biệt, ngày đó khi cô quyến rũ anh ta, môi đóng mở, lạnh tới mức mất sắc hồng. Môi trên nhẹ nhàng đóng mở, mềm mại dịu dàng.
“…” Bành An lạnh lùng rũ mắt xuống: “Để luật sư Kim làm.”
“Luật sư Kim đang đi nghỉ.”
“Đừng quan tâm cô ấy nữa, cô ấy chỉ muốn giết cậu.”
“Cậu đẩy tôi ra, không phải vì giữ mạng cho cô ấy sao?” Trần Triển Tinh nghiêng người về phía trước: “Tôi còn tưởng, cậu quan tâm đ ến cô ấy.”
“Hiểu lầm rồi. Cậu vào núi Đông Ngũ là vì cậu đáng đời.” Bành An ngả người ra sau: “Đừng có áp sát như vậy, tởm.”
Trần Triển Tinh ngồi thẳng dậy: “Phải rồi, đồ lót của cô ấy cũ rồi, mua cho cô ấy cái mới đi. Nhớ kỹ, phải dùng tiền của tôi, mua quần áo cho cô ấy.”
“Tự đi mà mua.” Ánh mắt dưới lớp kính của Bành An lạnh lùng: “Tôi không phải cấp dưới của cậu.”
“Cậu là tri kỷ của tôi.” Trần Triển Tinh trêu chọc: “Cả đời cậu chưa từng chạm vào đồ lót của phụ nữ, vừa khéo cho cậu trải nghiệm. Cô ấy phải mặc đồ tốt, nếu không thì theo thời gian, hình dáng sẽ không đẹp nữa.”
“…” Cũng chỉ là hai khối thịt thôi mà, có thể đẹp tới mức độ nào? Hắn nói: “Tôi sẽ yêu cầu cửa hàng gửi vài bộ qua.”
Trần Triển Tinh chậm rãi hỏi: “Cậu biết kích thước của cô ấy không?”
Đương nhiên không biết. Một người đàn ông chưa bao giờ chú ý đến đặc điểm của phụ nữ sẽ không thể đo được kích thước của Lục Niệm.
Trần Triển Tinh cứ thế báo kích thước của Lục Niệm: “Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Bành An đang định rời đi, lại nghĩ tới điều gì đó, hắn hỏi: “Số đo vòng ba của cô ấy?”
Trần Triển Tinh đứng lên: “Không phải chỉ mua đồ lót thôi sao?”
Bành An đẩy kính lên sống mũi: “Không lẽ cậu định tiết kiệm tiền mua quần à?”
Trần Triển Tinh nói với mọi người, sau đó nói: “Bành An, cậu từng gặp cô ấy rồi.” Ý của anh ta là, cả hai đều đã xem qua ảnh của Lục Niệm.
Bành An: “Quên rồi.”
Ngày hôm sau, hắn đến trung tâm thương mại: “Mười bộ đắt nhất của cửa hàng mấy người.”
Kiểm tra, rời đi.
Có thể nói là cắt một đao cực ngọt.