Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 16: Chương 16




Ông bà Bành mời bạn bè đến nhà làm khách.

Họ đặt hai bếp lò ở ngoài sân.

Liễu Chi nói, đây là thịt nướng. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dày kiểu phương Tây, một chiếc váy ngắn màu xanh lam, gấu váy bay phất phơ.

Ngoài Bành An ra thì những người có mặt đều là người lớn tuổi, gấu váy bay chỉ để Bành An nhìn thấy.

Năm mới đang đến. Gió lạnh cuốn bay chiếc lá cuối cùng trên cây, mây đen nặng trĩu tưởng như muốn rơi xuống.

Bành An ngồi trên ghế sofa phía trong. Hắn mong một trận mưa như trút nước sẽ dập tắt ngúm lò nướng ngoài sân.

Bà Bành lâu không thấy con trai xuất hiện, nói với Liễu Chi: “Liễu Chi này, An An bận rộn trong nhà, cháu đi gọi nó nhé.”

Liễu Chi ngượng ngùng, bước chân lại không chút do dự, đẩy cửa đi vào, liếc mắt đã thấy Bành An: “Bành tiên sinh.”

Bành An chỉ giả vờ không nghe thấy, bước ra khỏi cửa.

Bà Bành quay đầu thấy con trai, chạy lại: “An An, con đi đâu vậy?”

“Đi dạo.” Bành An lên xe, đóng cửa sổ lại, cách ly mình khỏi mọi sự quấy rầy. Hắn nhấn ga, chiếc xe phóng đi.

Các con phố, ngõ hẻm mang không khí Tết ấm áp, cửa hàng trong các trung tâm thương mại treo biển khuyến mãi dịp Tết, các cửa hàng kiểu Trung treo đèn lồ ng đỏ.

Bành An không có đích đến, xe rẽ trái rẽ phải, đến khi thấy một người đang vẫy tay phía trước.

Người vẫy tay là Phàn Thắng Hổ.

Chiếc xe đến ngã tư giống như lần trước.

Bành An dừng xe.

Phàn Thắng Hổ bước đến cạnh xe.

Bành An hạ kính xe xuống: “Chào ông.”

“Chàng trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phàn Thắng Hổ đặt một tay lên cửa kính xe.

Bành An nhìn thấy vết chai dày trên tay ông ấy: “Phải đó, trùng hợp thật.”

Phàn Thắng Hổ lấy từ trong túi áo khoác sờn rách của mình ra một thứ gì đó, nhìn Bành An qua cửa sổ xe: “Chàng trai trẻ, trả cho cậu một chút trước, còn lại tính sau.”

“Chút tiền này ông có thể giữ lại. Ông à, lần trước ông có đi khám sức khoẻ chưa?”

“Tôi cứng cỏi khỏe mạnh, có thể sống đến tám mươi tuổi.” Phàn Thắng Hổ búng một cái vào ghế phụ trên xe, chỉ về phía sau: “Chàng trai trẻ, tôi sống ở hẻm đó. Muốn đòi nợ thì đến tìm tôi.”

Phàn Thắng Hổ bước đi như gió, thân nhẹ tựa chim én. Chớp mắt đã mất hút trong con hẻm dài sâu thẳm.

Bành An đỗ xe, xuống xe đi dạo.

Nơi này cách sở cảnh sát không xa, nếu có thể gặp Trương Quân Năng, vừa khéo có thể trao đổi chuyện đồ lót với anh ấy.

Lục Niệm và Trần Triển Tinh chiến đấu đến anh sống tôi chết, sau này cô rơi vào tay Trương Quân Năng, là một kết thúc hoàn hảo.

Có một chiếc ô tô đỗ bên ngoài quán mì, Bành An nhận ra, là chiếc mà Trương Quân Năng lái đến núi Đông Ngũ.

Hắn bước vào quán mì, quả nhiên gặp được người: “Cảnh sát Trương.”

Trương Quân Năng quay đầu lại: “Bành tiên sinh.”

“Ông chủ, cho một bát mì.” Nói xong, Bành An quay sang nhìn Trương Quân Năng: “Năm mới mà vẫn chưa được nghỉ sao?”

“Các tù nhân không ăn mừng Tết Nguyên Đán, cảnh sát chúng tôi cũng vậy.”

Bành An chỉ vào chiếc ghế đối diện Trương Quân Năng: “Một mình tôi, có phiền không?”

“Mời ngồi.”

“Cảm ơn.” Bành An ngồi xuống.

“Cha mẹ Bành tiên sinh đâu? Hôm nay là ngày đoàn viên, một mình đến đây ăn mì à?”

“Cha mẹ giục cưới gả, ăn không vô.”

Đây là vấn đề chung của cả hai người đàn ông. Trương Quân Năng đến tuổi này, người lớn trong gia đình cũng có những nỗi lo tương tự. Anh ấy nói: “Không ngờ sự nghiệp của cậu thành đạt cũng không thoát khỏi cửa này của cha mẹ.”

“Phải rồi, cảnh sát Trương có bạn gái chưa?” Bành An thản nhiên hỏi, như thể chỉ đang trò chuyện.

“Chưa có.”

“Từng có bạn gái chưa?”

“Có người từng giới thiệu cho tôi một người, gặp một lần rồi cũng không có chuyện sau này, cũng không biết có được xem là từng có chưa.”

Bành An tò mò: “Đột nhiên không có chuyện sau này?”

Trương Quân Năng mỉm cười: “Công việc của tôi bận rộn, không chăm sóc được cho cô ấy. Đợi tôi bất chợt nhớ ra còn có chuyện này, cô ấy đã kết đôi với một cậu ấm khác rồi.”

“Người nghiện công việc như cảnh sát Trương cần một “đối tác” độc lập và tự chủ.” Bành An nói ra câu nói quen thuộc của Kim Trường Minh: “Có thời gian thì gặp mặt nhau, thời gian còn lại ai bận việc người nấy thôi.”

“Có lý.” Trương Quân Năng hỏi: “Bành tiên sinh thì sao?”

Bành An thẳng thắn nói: “Tôi không thích phụ nữ.”

Trương Quân Năng lập tức nhìn sang.

Lúc này ông chủ bưng hai tô mì lớn, tươi cười đi tới: “Hai anh đẹp trai, mì đến rồi đây.”

Bành An lại hỏi: “Cảnh sát Trương thích kiểu như nào?”

Trương Quân Năng nhớ lại những gì Bành An vừa nói, hắn nói hắn “không thích phụ nữ.”

Anh ấy nói: “Tôi thích phụ nữ.”

Bành An gật đầu. Bát mì nóng hổi, hơi nóng che khuất tầm mắt hắn: “Thích kiểu phụ nữ như thế nào?”

“Không nói được, có rồi mới biết được.” Trương Quân Năng cũng hỏi: “Tại sao Bành tiên sinh không thích phụ nữ?”

Bành An tháo kính: “Phụ nữ rất phiền.”

“Cậu bận trước bận sau vì án của Lục tiểu thư, tôi còn tưởng…” Tưởng Bành An thích Lục Niệm.

Bành An: “...” Hiểu lầm quá lớn. Người phụ nữ đó không chỉ cướp đi nụ hôn đầu của hắn, cô còn c ởi quần và chạm vào đùi hắn, cố gắng c**ng bức hắn, hắn thấy cô phiền còn không hết.

Trương Quân Năng và Bành An xem như khách quen, ông chủ đặc biệt quan tâm đ ến hai anh đẹp trai này, cho họ rất nhiều mì và súp.

Trương Quân Năng gắp một ngụm mì lớn, nhưng thấy Bành An không động đũa, anh ấy hỏi: “Bành tiên sinh không muốn ăn sao?”

“Tôi chưa đói lắm.”

“Lúc truy bắt phạm nhân, bữa có bữa không, đã quen rồi.”

Bành An nhìn khuôn mặt thanh tú của Trương Quân Năng: “Cảnh sát Trương, là thế này, mẹ tôi có mua vài bộ quần áo cho Lục tiểu thư, có thể nhờ cảnh sát Trương chuyển đồ giúp không?”

Trương Quân Năng cúi đầu húp mì: “Thời gian thăm hỏi của Bành tiên sinh lại hết rồi à?”

“Ừ.” Mở miệng là nói dối.

“Bành tiên sinh và Lục tiểu thư gặp nhau rất thường xuyên.” Thái độ của Bành An với Lục Niệm rất khác lạ, ít nhất đây không phải thái độ với kẻ thù đã giết em trai mình.

“Đây là lệnh của cha mẹ tôi.” Đôi mắt Bành An ẩn dưới làn sương trắng, mờ mịt.

“Thật ra cậu có thể gửi qua bưu điện. Núi Đông Ngũ có dịch vụ này.”

“Cảnh sát Trương, đâu phải anh không biết hiệu quả của việc gửi bưu điện. Đợi đến khi Lục tiểu thư nhận được, tôi sợ đã trôi qua nửa mùa đông.” Bành An nói: “Chuyện xảy ra với vụ án của em trai tôi, anh biết rõ hơn tôi, anh có chút thương hại nào cho cô ấy không?”

“Cô ấy phạm tội.” Đồng cảm thì đồng cảm, Trương Quân Năng không phải người lách luật vì lợi ích cá nhân.

“Cảnh sát Trương cũng đã giao cô ấy cho pháp luật.”

“Cả nhà Bành tiên sinh có thể đối xử tử tế với Lục tiểu thư, quả thật là người hiểu lẽ phải hiếm thấy.”

“Nhưng cha mẹ tôi không sẵn lòng đến thăm, mỗi lần họ đẩy tôi đến đó, nhớ đến em trai mình, tôi lại thấy xót xa. Đương nhiên, Lục tiểu thư rất đáng thương. Ở tuổi hai mươi bốn, hai mươi lăm, là độ tuổi rực rỡ tươi đẹp, lại bị nhốt trong núi Đông Ngũ, phải hơn mười năm sau mới được ra ngoài.”

Trương Quân Năng nghĩ đến Lục Niệm thanh tú, mảnh khảnh, như thể sẽ bị một cơn gió thổi bay: “Tôi đã gửi mấy đồ lần trước qua rồi.”

“Cảnh sát Trương muốn gửi thêm quần áo qua không?”

Trương Quân Năng cúi đầu ăn mì.

Bành An đợi sương mù trên mắt kính tan đi.

Một lúc lâu sau, Trương Quân Năng mới hỏi: “Có nhiều quần áo không?”

“Mấy chiếc áo khoác đông dày, vài bộ mặc bên trong.” Lúc này Bành An mới động đũa: “Tôi nói với cha mẹ về áo ngoài mỏng manh của cô ấy, họ không đành lòng, đến trung tâm thương mại mua vài bộ bán chạy.”

Trương Quân Năng gật đầu: “Được.”

Ăn xong mấy miếng mì, anh ấy quay lại sở cảnh sát.

Bành An là khách hàng duy nhất còn lại trong quán mì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.