Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 19: Chương 19




Mọi người đều giật mình, vội tránh sang một bên để không bị văng trúng nước súp. Bát đ ĩa, chén đũa, đồ ăn vương vãi khắp nơi. Cả phòng im phăng phắc.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mã Thủy Dung giận dữ hỏi: “C307, mày định làm gì?”

Lục Niệm lạnh lùng, nói từng chữ rõ ràng: “Tết đến rồi, đừng gây chuyện nữa.”

“Mày đang ra lệnh cho tao à?” Mã Thủy Dung trừng mắt, ánh mắt sắc như dao.

Lục Niệm chưa bao giờ có mâu thuẫn với Mã Thủy Dung. Dù cô ta có chửi mắng thế nào, Lục Niệm cũng chỉ im lặng. Hôm nay, sự lạnh lùng của cô thật sự là lần đầu tiên.

Ngoài cửa, giọng nói hống hách của cai ngục vang lên: “Chuyện gì đấy?”

Trong phòng, không ai hé răng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nhìn thấy đống hỗn độn vương vãi khắp nơi, cai ngục gầm lên: “Tất cả, ngồi xuống, ôm đầu!”

Lý Đại lo lắng, vội kéo Lục Niệm. Hơn thua nhất thời để làm gì, ngày tháng sau này chắc chắn chỉ khổ hơn thôi, cô ấy nghĩ thầm.

Cai ngục lặp lại, lần này giọng to hơn: “Nghe không hả? Ôm đầu, ngồi xuống, tất cả!”

Lục Niệm im lặng làm theo, ôm đầu rồi ngồi xuống.

Ánh mắt lạnh lùng của cai ngục quét tới Mã Thủy Dung: “Mày quỳ xuống!”

Mã Thủy Dung chỉ cười nhạt. Không phải cô ta chưa từng thấy những người chịu đựng tới mức đột nhiên bùng nổ, nhưng loại can đảm này cũng sẽ nhanh chóng tắt ngúm thôi. Cô ta quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Niệm và cười nham hiểm: “Sớm muộn gì tao cũng giết mày.”

Lục Niệm nhìn tờ báo rơi trên đất, như thể không nghe thấy lời đe dọa ấy.

Lục Niệm tuyên chiến với Mã Thủy Dung khiến mọi người xung quanh tránh xa cô, sợ bị liên lụy. Nhưng thật ra, cũng chỉ có Lý Đại là luôn ở bên cạnh Lục Niệm, chẳng có gì thay đổi.

Đôi mắt sắc bén của Mã Thủy Dung không thể che giấu được sự độc ác dưới ánh nắng. Cô ta không giỏi che đậy, nếu không phải may mắn thì đã chẳng thoát khỏi cái chết khi giết hai người bạn trai rồi.

Khi họ đi đến vùng nông thôn, có một khe nứt sâu tới ba mét. Lục Niệm đứng gần miệng khe.

Mã Thủy Dung nhìn xuống đáy. Nếu Lục Niệm không cẩn thận mà trượt xuống, chết là tốt nhất.

Lục Niệm lùi lại mấy bước, nép vào cây.

“Sợ rồi à? Sáng nay mày mạnh miệng lắm mà, cái dũng khí đó đâu rồi?” Mã Thủy Dung lôi cuốc xẻng ra, đi theo.

Lý Đại có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng bên cạnh Lục Niệm. Cô ấy lo lắng nhưng tin rằng mình chịu đòn còn tốt hơn Lục Niệm. Nếu Mã Thủy Dung ra tay, cô ấy sẽ chắn được vài chiêu.

Lục Niệm kéo Lý Đại về phía sau, bước lùi một bước.

Mã Thủy Dung cười nhạo: “Trốn được mùng một, trốn sao nổi mười lăm?”

Lục Niệm dừng lại, ngoảnh lại nhìn: “Tao không để ý đến mày vì mày không xứng là đối thủ của tao.”

Mã Thủy Dung biến sắc: “Mày có ý gì?”

“Tao không sợ mày.” Lục Niệm kéo Lý Đại ra sau lưng, tiến lên một bước: “À, nghe nói mày đã dùng thuốc độc gi ết chết hai người bạn trai của mày?”

Lâu rồi Mã Thủy Dung không nghe ai nhắc về tội ác của mình: “Thì sao?”

“Phải cẩn thận, mày có thể bỏ thuốc, người khác cũng có thể.” Nụ cười của Lục Niệm như tia nắng xuân.

“Định đe dọa tao à? Mày muốn đầu độc tao?” Mã Thủy Dung cười nham hiểm: “Mày nghĩ núi Đông Ngũ này là bệnh viện sao, muốn lấy thuốc gì cũng có?l

“Vậy nên tao mới nói, mày không đấu lại tao.” Lục Niệm nhìn lên cành cây: “Biết cây này là cây gì không?”

“Chơi trò gì vậy?”

“Lá nhọ nồi có kịch độc, người trúng độc khoảng một tiếng sau sẽ phát tác. Tao không cần thuốc, thiên nhiên chính là vũ khí lợi hại nhất.”

“Đừng có dọa tao, nếu lá cây có thể thành thuốc độc, núi Đông Ngũ này đã sớm loạn rồi.”

“Tin hay không tùy mày.” Lục Niệm nhẹ nhàng nói: “Giết người không nhất thiết phải dùng dao.”

Mã Thủy Dung nhấc cuốc lên, gào to: “Cai ngục, cai ngục!”

Một cai ngục bước tới: “Có chuyện gì?”

Mã Thủy Dung chỉ vào Lục Niệm, la lên: “Cô ta muốn giết tôi.”

Cai ngục nhíu mày.

Lục Niệm giơ tay lên như đầu hàng: “Oan uổng quá, cai ngục ơi, tôi có làm gì đâu.”

Mã Thủy Dung chỉ vào cành cây: “Cô ta muốn dùng lá nhọ nồi để giết tôi.”

Cai ngục quay sang Mã Thủy Dung: “Cây này không phải nhọ nồi.”

Mã Thủy Dung lập tức xin lỗi: “À, thì ra cô ta chỉ đùa thôi, tôi hiểu lầm rồi. Xin lỗi, cai ngục.”

“Làm việc đi, đừng lười biếng.” Cai ngục quay lại giám sát công việc.

Mã Thủy Dung cười nhạo: “Mày giỏi bịa chuyện thật, nhưng tao hỏi một câu là lộ hết rồi.”

Lục Niệm mỉm cười: “Lúc nãy tao bảo lá nhọ nồi có độc, tao đâu có nói cây này là nhọ nồi. Thật ra đây là cây thủy tùng, độc nhất ở vỏ cây, tác dụng cũng trong một tiếng đồng hồ, hơn nữa chỉ có thể kiểm tra được độc tố trong dạ dày của người trúng độc.”

Mã Thủy Dung có hơi đứng hình, cô ta không nhận ra nhọ nồi, cũng không biết cây thủy tùng là gì.

“Núi Đông Ngũ này là mỏ thuốc độc thiên nhiên đấy. À, tao còn thấy cây cần tây chó trên núi, giống cần tây nhưng có thể làm tê liệt cơ bắp. Không có gì, tao chỉ nhắc mày cẩn thận một chút khi ăn cơm thôi.” Lục Niệm nói xong, quay lại gần khe nứt.

Mã Thủy Dung kéo một người lại: “Cây này là cây gì?”

Người kia lắc đầu.

Mã Thủy Dung nói: “Mày đi hỏi cai ngục đi.”

Người kia cố hỏi dò, nhận được câu trả lời, đây là cây thủy tùng.

Mã Thủy Dung lại hỏi: “Cây này có độc không?”

Người kia lắc đầu: “Không biết.”

Mã Thủy Dung chửi: “Đồ vô dụng.”

Lúc ăn trưa, Mã Thủy Dung cầm mâm cơm, nhìn vào đ ĩa thức ăn, suýt nữa đâm vào người khác.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ bắt đối phương nhận lỗi. Nhưng hôm nay, tất cả sự chú ý của cô ta đều dồn vào đồ ăn.

Một người hay đe dọa người khác, nhưng đa phần chỉ để khoe mẽ, không đủ dũng cảm giết người. Nhưng những người có thể sống sót trong núi Đông Ngũ đều biết cách ra tay với người khác.

Từ khi nghe Lục Niệm nói về độc tính của cây cối, Mã Thủy Dung ăn không vô nữa.

Bữa trưa hôm đó, trong đ ĩa cơm của cô ta có hai nhánh cần tây, Mã Thủy Dung cố tình gắp cho người khác, để họ làm “chuột bạch” thử độc.

Cô ta nửa tin nửa ngờ, không tìm Lục Niệm và Lý Đại để gây sự nữa.

Người đứng đầu nhà họ Trần đã xin phép cho con trai ra ngoài điều trị.

Cai ngục trưởng cười tươi nhận lời, còn chuẩn bị sẵn lệnh phóng thích.

Tài xế đã đứng chờ sẵn ngoài cổng núi Đông Ngũ, vừa nghe tiếng cửa sắt mở, lập tức cúi gập người: “Trần thiếu gia.”

Trần Triển Tinh mở cửa xe, vắt chân ngồi vào, anh ta nhả một hơi khói dài như đè nén điều gì: “Đến Nguyệt Sắc.”

Cả người anh ta như bị dồn ép đến cực hạn. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Lục Niệm bên hàng rào sắt kia, anh ta đã không nhịn được mà muốn giày vò cô, ép cô tới mức chỉ còn biết khóc lóc cầu xin.

Ở núi Đông Ngũ, cô chẳng khác nào một hồ ly tinh có chỗ dựa, ung dung đi qua đi lại trước mặt anh ta, khe núi đôi trắng như tuyết lại càng khiến anh ta thêm phát điên. Nhìn cô cười nhạo sự bất lực của anh ta, anh ta chỉ muốn đập nát sự kiêu ngạo đó.

Đôi mắt của cô, từ ánh nhìn đến đường nét, giống như từng mũi kim mỏng len vào, đâm anh ta đến đau rát trong vô số đêm dài.

Xe dừng trước cửa Nguyệt Sắc.

Trên người Trần Triển Tinh vẫn là đồng phục tù nhân màu xám của núi Đông Ngũ. Anh ta nhấc từ ghế xe lên một chiếc áo vest, khoác qua loa lên người, rồi sải bước vào bên trong.

Người ở cửa cúi đầu đồng loạt: “Trần thiếu gia.”

Vừa châm điếu thuốc, anh ta đã bị một cô gái va phải. Bản năng nhanh nhẹn, anh ta vòng tay ôm lấy eo cô gái.

Cô gái ngước mặt lên, đôi mắt long lanh ánh nước như chứa cả ngọn đèn pha lê trên trần nhà, yếu đuối, mong manh tựa như cần được bảo vệ.

Khuôn mặt ấy giống Lục Niệm đến kinh ngạc.

Trần Triển Tinh từng nghe Bành An nói qua, có một cô gái giống Lục Niệm như đúc. Nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến, anh ta mới thấy lời nói kia không hề khoa trương.

Anh ta hạ điếu thuốc xuống, giọng trầm mà lạnh lùng: “Cô không sao chứ?”

“Không sao.” Liễu Chi lùi bước, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng anh ta.

Bành An thì chẳng buồn để tâm đ ến cô ấy, còn ánh mắt của Trần Triển Tinh thì thản nhiên tới mức khiến người khác thấy sợ. Anh ta nhìn cô gái như đang đánh giá một món đồ giả, cả Bành An lẫn Trần Triển Tinh đều có dáng vẻ như không gì có thể làm họ lay động.

Người phụ nữ đứng cạnh giường, mặc một chiếc sườn xám màu xanh đen, tôn lên dáng người đầy đặn quyến rũ.

So với Lục Niệm, cô ấy đầy đặn hơn. Nhưng hiện tại, Trần Triển Tinh lại thích kiểu dáng nhỏ nhắn, dễ kiểm soát như Lục Niệm.

Chiếc sườn xám này lại có màu giống hệt bộ đồ cô từng mặc vào lần đầu anh ta gặp cô.

Anh ta nhìn chăm chú, như bị mê hoặc, rồi kéo cô gái lại gần.

Quá lâu không được giải tỏa, hành động của anh ta mang đầy sự thô bạo, dồn nén.

Chợt, anh ta tự hỏi: Tại sao lúc đầu lại không chọn cứu cô? Nếu anh ta cứu cô, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này.

Nhưng, nếu không nhìn thấy nụ cười giảo hoạt đầy toan tính của cô, có lẽ anh ta đã chẳng bao giờ để ý đến cô.

Đó là một câu hỏi không có đáp án. Dù sao, mọi thứ phải diễn ra thế này, khi đó anh ta mới có thể thật sự đặt tâm trí vào cô.

Châm một điếu thuốc, anh ta vuốt tóc, nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ rời đi.

Cánh cửa khép lại, ánh sáng mờ nhạt khiến anh ta càng thêm cô độc. Anh ta hút từng hơi thuốc, trong đầu vẫn chỉ toàn là hình ảnh tuyết trắng của Lục Niệm.

Tiếng chuông chậm rãi vang lên.

Anh ta dụi tắt điếu thuốc, gương mặt lại trở về vẻ thong dong thường ngày.

Lục Niệm, ngày tháng còn dài.

Cửa lớn của Vân Môn sừng sững, toát lên vẻ uy nghi, hai cánh cửa gỗ đỏ vừa dày vừa nặng. Phía trước là đại viện, phía sau là tiểu viện. Từng khung cửa, bình phong, đèn treo đều mang phong cách cổ điển xa hoa, đậm chất quý tộc.

Dù giữ chức quan trong khu tô giới Pháp, người đứng đầu nhà họ Trần vẫn giữ nguyên gu thẩm mỹ của tầng lớp quyền quý xưa.

Trần Triển Tinh về đến nhà, thay bộ đồ tù nhân, mặc lên mình bộ trường bào truyền thống rồi mới đến tham dự bữa tiệc đoàn viên của nhà họ Trần.

Món ăn bày đầy bàn, nhưng khi ông chủ Trần chưa động đũa, không ai dám nhúc nhích.

Ông chủ Trần lên tiếng, giọng nói uy nghiêm: “Chuyện của Lực Hào còn chưa nguôi ngoai, con lại chui vào núi Đông Ngũ, mặt mũi lão già này để đâu cho được?”

Trần Triển Tinh cười nhạt: “Con bị liên lụy thôi.”

Bị ai liên lụy? Ánh mắt anh ta lướt qua mẹ của Trần Lực Hào.

Người phụ nữ run rẩy, chiếc muôi sứ trong tay phát ra tiếng vang giòn giã.

Ông chủ Trần lạnh lùng tiếp lời: “Triển Tinh, Lực Hào đã mất. Người chết lớn nhất, con phải xin lỗi.”

Trần Triển Tinh đứng dậy, cúi người trước mẹ Trần Lực Hào, giọng điệu vừa đủ lễ nghĩa: “Con xin lỗi.”

Anh ta làm đúng bổn phận, không thừa không thiếu.

Ông chủ Trần đảo mắt nhìn mọi người, sau đó phất tay: “Ăn cơm đi.”

Cả bàn ăn vẫn im lặng như tờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Một lát sau, ông ấy quay sang hỏi: “Chuyến du ngoạn ở núi Đông Ngũ của con bao giờ thì kết thúc?”

Anh ta nhếch môi, thản nhiên đáp: “Còn tùy vào ý của cai ngục trưởng.”

“Ồ, chắc cũng sắp xong rồi.” Ông chủ Trần đã sớm ngăn đơn xin gia hạn của anh ta.

Ăn xong bữa, Trần Triển Tinh về phòng, tắm rửa rồi nằm nghỉ.

Trong giấc mơ đêm đó, anh ta chẳng thể thoát khỏi hình bóng ở núi Đông Ngũ.

Người đẹp mang dáng vẻ ngây thơ, trong sáng, nhưng lại ẩn chứa nụ cười phong tình đầy mê hoặc. Cô rút một con dao sắc nhọn, đặt ngay trước ngực anh ta.

Anh ta bật cười, dùng bàn tay nắm lấy mũi dao.

Giấc mơ chợt lóe, lưới sắt đột nhiên rơi từ trên trời xuống.

Gió Bắc rít gào, Lục Niệm mở toang áo khoác và lớp đồ bên trong.

Gió luồn vào từ khe hở. Cô không mặc nội y, đương nhiên là cố tình.

Trần Triển Tinh bị lưới sắt giữ lại, anh ta hét lên: “Lục Niệm.”

“Nhịn đi, nhịn đến tuyệt tử tuyệt tôn.” Cô làm một động tác kéo cắt.

“Ngoài mỹ nhân kế ra, cô không có chiêu gì khác sao?”

Cô cười nhạo: “Mỹ nhân kế mà anh còn không chịu nổi, thì cần gì chiêu khác.”

Nửa đêm tỉnh mộng, Trần Triển Tinh chỉ cảm thấy khắp nơi đều trống rỗng.

Nhớ, nhớ đến phát điên.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính hai chữ, địa vị không bao giờ lung lay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.