Đầu năm, không có ai rảnh rỗi ngoài Bành An.
Trần Triển Tinh thức dậy vào sáng sớm, đi thăm một người bạn cùng lớp đại học nào đó bị thương. Điểm đến là một phòng khám tư nhân.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng họ Lam, là sinh viên tốt nghiệp ngành y khoa vừa du học về. Anh ấy và luật sư Kim là bạn học cấp ba, hiện cả hai đều đang làm việc cho Vân Môn.
Bành An nằm trong phòng VIP trên tầng hai của phòng khám.
Trần Triển Tinh gõ cửa, đẩy cửa ra, ngửi thấy một mùi thơm thanh dịu.
Trong phòng có ghế gỗ và bàn gỗ, giữa bàn đặt một cái nồi nhỏ. Bành An chỉ cần đổ một nồi nước sôi, thêm vài lát rau xanh vào, trước mặt hắn còn bày vài bát gia vị.
Trần Triển Tinh tự bước đến trước bàn và ngồi xuống.
Bành An pha gia vị: “Sao cậu lại đột ngột ra ngoài vậy?”
“Ông lớn trong nhà gọi tôi về đón Tết.”
“Ra ngoài mấy ngày?”
“Ăn xong bữa đoàn viên, lúc nào đi cũng được.” Trần Triển Tinh cởi áo vest, cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên.
Bành An đối mặt với anh ta: “Cậu ngồi đây nói chuyện với tôi, tôi không quen. Đúng là núi Đông Ngũ vẫn thích hợp với cậu hơn.”
“Cậu luộc rau ở đây à?” Trong nồi chỉ có vài lát rau xanh.
“Đồ bác sĩ Lam để lại.” Hơi nước phủ trên tròng kính, Bành An tháo kính ra: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán, tôi muốn ăn một bữa thật ngon.”
Trần Triển Tinh nhìn trái nhìn phải: “Lần này gặp phải tên sát nhân hàng loạt hung ác, cậu thoát được cũng xem như mạng lớn.”
“Nhờ phúc của người phụ nữ đó, từ khi gặp cô ấy, tôi mới hiểu đạo lý luyện võ thời loạn lạc, luyện được vài chiêu, nếu không thì tôi đã chẳng tránh được đao đầu tiên của hung thủ. Nhưng mà, sau này tôi vẫn nên tập chạy bộ thì hơn.”
“Cậu đến Vân Môn không? Dựa vào năng lực của cậu, không chừng huấn luyện ba tháng là cậu có thể ra hành nghề sát thủ rồi.” Trần Triển Tinh khuyến khích: “Cái kiểu cực kỳ hung ác ấy.”
“À, phải rồi, cô ấy cũng là sát nhân hàng loạt.” Bành An nhấn mạnh: “Loại cực kỳ hung ác.”
“Cô ấy là một mỹ nhân.”
Bên ngoài cửa sổ, những ngọn núi xa xa bị mây mù bao phủ chính là dãy núi Đông Ngũ.
“Mỹ nhân thì sao?” Bành An đeo kính vào: “Trần thiếu gia là mỹ nhân, cũng là cặn bã.”
Trần Triển Tinh cười duyên: “Tiểu An An, sáng sớm tôi đến đây thăm cậu, cậu lại làm tan nát tim tôi.”
“Đi chết đi, đừng làm phiền tôi ăn uống.” Bành An gắp mấy lát rau.
Trong nồi chỉ còn lại nước, Trần Triển Tinh buông đũa xuống: “Vết thương của cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Cấp cứu kịp thời, cầm được máu. Hôm đó khá thảm, nhưng chuyển nguy thành an vào ngày hôm sau.” Tin tức lộ ra bên ngoài là hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Trần Triển Tinh hỏi: “Khi nào thì cậu có thể tỉnh lại?”
“Tôi phải hôn mê một thời gian, nhân cơ hội này thoát khỏi Liễu Chi, thấy cô ta là tôi thấy phiền. Hơn nữa, tôi có lý do để đưa cha mẹ tôi đến Thượng Hải.” Một mũi tên trúng hai con chim nhạn, chuyện tốt biết mấy.
“Hóa ra người phụ nữ đó tên Liễu Chi?” Trần Triển Tinh nói: “Hôm qua tôi đã gặp cô ta rồi.”
“Không lẽ cô ta đổi mục tiêu sang cậu à?” Bành An cuốn lá rau rồi chấm vào gia vị.
“Chả xảy ra chuyện gì cả.”
“Hử?”
“Có lẽ, mỹ nhân kế của cô ta chỉ để dành cho cậu thôi.”
“Có lẽ, cô ta không hiểu cậu.”
“So với các mỹ nhân ở núi Đông Ngũ, Liễu Chi kém xa.” Trần Triển Tinh nghiêng người về phía trước, như muốn thì thầm với Bành An: “Cậu không biết người phụ nữ kia cố gắng quyến rũ tôi cỡ nào đâu.”
“Cậu áp sát quá.” Bành An lạnh lùng nói: “Kinh tởm.”
Trần Triển Tinh duỗi người, tựa lưng vào ghế: “Nói thật, bên ngoài rất nhàm chán, tôi muốn về núi Đông Ngũ làm việc.”
“Không tiễn.”
“Tôi đi thật đấy?”
“Cút nhanh.”
Trần Triển Tinh rời đi, nhưng rất nhanh lại quay lại: “Đã gửi đồ lót qua đó chưa?”
“Tôi nhờ người gửi qua.”
“Ai?”
“Một người có thể tin tưởng.”
*
Khi Trần Triển Tinh ra ngoài.
Kim Trường Minh vừa đỗ xe xong, anh ta xuống xe, cung kính chào: “Trần tiên sinh.”
“Sao luật sư Kim đến sớm vậy.”
Kim Trường Minh xách theo một hộp đồ ăn: “Bành tiên sinh bị thương, bác sĩ dặn phải ăn uống thanh đạm. Tôi mang bữa sáng cho anh ấy.”
Trần Triển Tinh gật đầu: “Luật sư Kim, Tết Nguyên Đán là ngày nghỉ lễ, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến anh đến giờ vẫn bận rộn.”
“Trần tiên sinh, đây là bổn phận của tôi.” Kim Trường Minh chuyển thân phận luật sư của mình thành quản gia.
Sau khi nhìn Trần Triển Tinh rời đi, anh ta lên phòng VIP trên tầng.
Bành An đổ nước lạnh vào nồi.
Kim Trường Minh ngửi thấy mùi thơm bùng nổ: “Bành tiên sinh, anh ăn gì vậy?”
Bành An đáp: “Vitamin.”
Kim Trường Minh đặt hộp đồ ăn xuống: “Sáng nay tôi gặp cảnh sát Trương, anh ấy hỏi thăm tình hình của anh, tôi nói là anh vẫn đang hôn mê.”
“Qua vài ngày nữa tôi sẽ tự nói chuyện với cảnh sát Trương.”
“Cảnh sát Trương nói hôm nay anh ấy sẽ đến núi Đông Ngũ.”
Núi Đông Ngũ? Hắn hỏi: “Đã gửi đồ đến sở cảnh sát chưa?”
“Đã gửi rồi, gửi từ hai ngày trước.” Kim Trường Minh hỏi: “Nên nói thế nào với phía Lục tiểu thư?”
Bành An bình tĩnh nói: “Hôm nay, cô ấy nhận được áo khoác mùa đông từ cảnh sát Trương, chắc chắn sẽ rơi nước mắt cảm kích. Chút chuyện của tôi, không đáng để cô ấy phân tâm.” Thêm nữa, người phụ nữ đó rất hung dữ, chớp mắt đã ghét bỏ mong hắn chết sớm.
“Cảnh sát Trương đến núi Đông Ngũ, chắc chắn là để điều tra án.”
“Tôi hỏi thăm rồi, cảnh sát Trương còn độc thân. Không giống như tôi, anh ấy vẫn có kế hoạch thành gia lập nghiệp.”
Kim Trường Minh đành phải hỏi: “Không lẽ Bành tiên sinh không có ý định lập gia đình sao?”
Bành An hỏi ngược lại: “Tôi cần phụ nữ để làm gì?”
Kim Trường Minh chợt nhận ra. Đúng vậy, cuộc sống này của Bành An không cần phụ nữ, hắn có tiền là đủ rồi.
*
Vụ án đêm giông có thêm một người chết, thêm một người bị thương, áp lực của sở cảnh sát lớn cỡ nào, không cần nói cũng biết. Ở hiện trường vụ án rơi lại hung khí của hung thủ - một chiếc liềm cưa. Đội cảnh sát đã đến điều tra, nhưng không thể tìm ra chủ nhân của chiếc liềm.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, quán mì vẫn mở cửa bình thường.
Trương Quân Năng và Điền Trọng đến để ăn mì.
Ông chủ cho thêm thịt heo xé chiên giòn cho hai người: “Mì đến rồi đây, hai vị vất vả rồi.”
Điền Trọng dùng đũa gắp một sợi mì: “Hôm qua đội phó lại mở họp đến nửa đêm à?”
“Ừ, bài đồng dao “Trời mưa, chết một người” đã lan truyền khắp ngóc ngách phố phường rồi.” Bài đồng dao càng truyền xa, sở cảnh sát càng thêm bất tài.
Điền Trọng: “Hôm qua tôi đến tòa soạn, về nhà thì có chút chuyện nên không quay lại sở cảnh sát.”
“Điều tra thế nào rồi?”
“Con gái của Phàn Thắng Hổ tên là Phàn Thu Linh, là phóng viên thực tập của tòa soạn. Vì một bài báo mà đắc tội với một nhân vật, từ đó công việc không suôn sẻ, đã từ chức hồi tháng Mười, sau này không ai ở tòa soạn gặp lại cô ấy nữa.”
“Phàn Thắng Hổ có biết chuyện này không?”
“Ông ấy nghĩ công việc của con gái mình nặng nhọc, lại ngại không nói. Ông ấy đồng ý với kế hoạch du lịch của cô ấy.”
“Phàn Thu Linh đắc tội ai?”
“Cháu trai của một sư đoàn trưởng.” Điền Trọng húp một ngụm canh lớn: “Cậu nghĩ tới rồi đúng không? Trong núi Đông Ngũ có một người, vì đánh cháu trai của sư đoàn trưởng què quặt mà phải vào đó ngồi xổm. Ngoài ra, công ty môi giới và tòa soạn, là quan hệ tầng trên tầng dưới.”
Tiền lại về.
Lúc này, Kim Trường Minh đến mua mì gói. Anh ta trao đổi vài câu với Trương Quân Năng.
Kim Trường Minh hỏi: “Cảnh sát Trương, hai hộp đồ kia…”
Trương Quân Năng: “Hôm nay tôi sẽ đến núi Đông Ngũ.”
*
Đến núi Đông Ngũ, xe của Trương Quân Năng đỗ cạnh xe của Bành An.
Điền Trọng vừa xuống xe đã thấy: “Ấy, đây là xe của ai vậy? Đầy lá rụng.”
“Xe của Bành An, đỗ ở đây nhiều năm rồi.”
“Người có tiền đúng là tùy ý, chả quan tâm chăm sóc gì hết.”
Trương Quân Năng nhấc một chiếc hộp từ cốp xe ra.
Điền Trọng quay đầu lại: “Cậu làm gì đấy?”
“Đây là đưa cho Lục tiểu thư.” Trương Quân Năng lại nhấc thêm một hộp khác.
Điền Trọng sờ cằm: “Ba hộp quà thắt nút đồng tâm lần trước gửi đến sở cảnh sát, cũng là cho cô ấy à?”
“Đừng hiểu lầm, Bành An nhờ tôi đưa.”
“Cậu tự nguyện đưa tới, có phải nói lên điều gì không?” Điền Trọng nháy mắt.
“Trực giác của anh vẫn nên đặt trên vụ án thì hay hơn.”
“Trong lòng tôi hiểu là được, Lục tiểu thư xinh đẹp, lại thông minh. Cô ấy đi đến bước đường này, không hoàn toàn là lỗi của cô ấy.” Điền Trọng khựng lại một chút: “Cậu là cảnh sát, cô ấy là phạm nhân.”
Trương Quân Năng đặt một chiếc hộp khác trước mặt Điền Trọng: “Nhấc lên giúp cái.”
“Núi Đông Ngũ có quy tắc của núi Đông Ngũ, cậu tưởng trong này là biệt thự, có thể tùy tiện xếp quần áo à.”
“Mùa đông rất lạnh.” Trương Quân Năng ôm hộp đi về phía trước.
Điền Trọng cúi người nhấc chiếc hộp thứ hai lên: “Bành An xem sở cảnh sát chúng ta là gì vậy?”
*
Từ Đông sang Tây, Trương Quân Năng và Điền Trọng đi qua quảng trường.
Có một nhóm phụ nữ đang tập luyện ngoài hàng rào sắt ở phía Nam.
Giây phút đó, Trương Quân Năng vô thức nhìn sang hướng đó.
Một hàng phụ nữ mặc quần áo màu xám, nhìn không ra ai với ai. Nhưng mắt anh ấy rất tinh, vậy mà lại nhận ra người đứng hàng thứ hai bên trái.
Cô vươn tay, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống, để lộ cổ tay gầy gò. Gió thổi tóc cô rối tung, cô đành phải nâng một tay lên vén tóc ra sau tai, vô tình quay đầu lại.
Từ khi ra khỏi trại tạm giam, đây là lần đầu tiên Lục Niệm gặp Trương Quân Năng. Cô tranh thủ động tác tập thể dục hạ eo xuống, bày tỏ lòng biết ơn với anh ấy.
Trương Quân Năng gật đầu. Anh ấy không thấy một vệt máu nào trên mặt cô, nụ cười của cô trong trẻo.
“Lục Niệm.” Bà quản giáo gọi.
“Có.” Lục Niệm tiến lên một bước.
“Lần sau mà còn lười biếng, trừ luôn điểm tháng đó.”
“Rõ.”
Người rõ về vụ án đêm giông nhất, chắc cũng chỉ có cảnh sát điều tra thôi. Lục Niệm quay đầu lại.
Trương Quân Năng và Điền Trọng đã đi rất xa.
*
Tiền Tiến lại bị triệu tập đến phòng thẩm vấn. Thấy hai cảnh sát, trong lòng gã lẩm bẩm, có phải càng nhiều cảnh sát thì nghi ngờ càng lớn không?
Việc Kiều Lệ mất tích đúng là khiến người ta lo lắng.
Tiền Tiến còn chưa ngồi xuống đã xin tha: “Anh cảnh sát, tôi và Kiều Lệ đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, những gì tôi biết, tôi đã khai với anh hết rồi.”
“Không phải Kiều Lệ.” Trương Quân Năng chỉ vào chiếc ghế trước mặt: “Ngồi đi.”
“Không phải Kiều Lệ?” Tiền Tiến ngồi xuống trong hoang mang.
Trương Quân Năng: “Lúc cậu hành nghề môi giới, có từng gặp một người tên Phàn Thu Linh không?”
Nghe đến tên Phàn Thu Linh, sắc mặt Tiền Tiến chuyên tâm hơn. Đến giờ phút này, gã mới thật sự quan tâm đ ến vụ án: “Cô ấy làm sao vậy?”
Trương Quân Năng: “Cậu từng gặp cô ấy?”
Tiền Tiến: “Tôi làm việc cùng tòa nhà với cô ấy.”
Trương Quân Năng: “Lần cuối cùng cậu thấy cô ấy là khi nào?”
Tiền Tiến: “Mấy ngày trước khi tôi vào tù thì phải.”
Trương Quân Năng: “Cậu có cho cô ấy số điện thoại người môi giới không?”
“Không.” Tiền Tiến hỏi: “Anh cảnh sát, rốt cuộc là cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Trương Quân Năng: “Cô ấy đi du lịch từ tháng Mười Một, đến giờ chưa về.”
Tiền Tiến sửng sốt một chút: “Cô ấy đi cùng ai?”
Trương Quân Năng: “Một mình.”
“Một mình?” Một cô gái lại đi du lịch một mình? Sắc mặt Tiền Tiến tái nhợt: “Có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?” Cảnh sát cũng tìm đến cửa rồi, chắc chắn cô ấy đã xảy ra chuyện.
Trương Quân Năng: “Nói về Phàn Thu Linh trong ấn tượng của cậu đi, có thể sẽ có ích cho việc điều tra.”
Tiền Tiến liên tục gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nhưng tháng Chín tôi đã vào tù rồi, tôi cũng không biết chuyện trong tháng Mười Một của cô ấy.”
Điền Trọng: “Cậu có biết cô ấy từng có mâu thuẫn với cháu trai sư đoàn trưởng không?”
Mắt Tiền Tiến nheo lại.
Điền Trọng: “Cậu là vì đánh tên đó nên mới phải vào đây.”
Tiền Tiến li3m môi: “Cái đó là…”
Điền Trọng vỗ bàn: “Tiền Tiến, Phàn Thu Linh không rõ tung tích. Nếu cậu giấu giếm không khai, manh mối càng ít, việc điều tra kéo dài càng lâu.”
“Nhưng tôi thật sự không biết cô ấy đã đi đâu.” Tiền Tiến cúi đầu: “Phàn Thu Linh không biết tôi. Có một ngày, tôi thấy cháu trai sư đoàn trưởng chỉ vào cô ấy mà mắng chửi, tôi quá tức giận, tìm cơ hội đổ một xô nước tiểu ngựa lên người anh ta. Vài tên đàn em của anh ta tìm đánh tôi, đánh loạn cả lên. Ai đánh tôi thì tôi đánh lại, mãi sau mới phát hiện, tôi đá cháu trai của sư đoàn trưởng xuống cầu thang... anh ta bị gãy chân.”
Trương Quân Năng: “Kiều Lệ biết Phàn Thu Linh không?”
“Kiều Lệ?” Tiền Tiến suy nghĩ một chút: “Có lẽ cô ấy không biết.”
Trương Quân Năng: “Sau khi Kiều Lệ kết hôn, cô ấy có bày tỏ tình cảm với cậu không?”
Tiền Tiến do dự: “Có bày tỏ một lần, nhưng tôi từ chối rồi…”
*
Trương Quân Năng và Điền Trọng bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Điền Trọng: “Tiền Tiến dạy cho cháu trai sư đoàn trường một bài học, xem như báo thù cho Phàn Thu Linh. Không biết có phải Kiều Lệ giận cá chém thớt không.”
Trương Quân Năng: “Đây là một phương hướng, nhưng chúng ta chỉ đang suy đoán. Thi thể phơi nơi hoang vu, bị chim thú ăn thịt, không thể xác định được, đến việc nạn nhân có phải Phàn Thu Linh không chúng ta còn không thể kết luận hoàn toàn. Đương nhiên, trực giác của tôi cũng cảm thấy Tiền Tiến, Kiều Lệ và Phàn Thu Linh là mắt xích quan trọng trong vụ án. Ngoài ra, hai lần trước tôi gặp Tiền Tiến, gã không mấy quan tâm đ ến vụ án, phản ứng hôm nay khá lớn.”
Điền Trọng: “Quan hệ tầng trên tầng dưới cái gì, tôi thấy tám phần là Tiền Tiến thích Phàn Thu Linh, thấy cô ấy chịu oan ức nên không cam tâm.”
Trương Quân Năng: “Đây là lời khai một chiều từ phía Tiền Tiến, có thật là Phàn Thu Linh không quen gã hay không còn phải điều tra tiếp, không bỏ qua trường hợp hai người họ lén lút qua lại một thời gian.”
Điền Trọng: “Mấy quan hệ nam nữ này, trước đây đều do tôi phân tích, cậu có tiến bộ rồi nha.”
Trương Quân Năng liếc sang.
Điền Trọng: “Sớm ngày tìm được bạn gái, sau đó cậu có thể đi guốc trong bụng phụ nữ rồi.”
Trương Quân Năng nói: “Anh đi guốc thử xem trước đi, xem xem Kiều Lệ đi đâu rồi?”
Điền Trọng không nói nên lời.
*
Lục Niệm lén lút nhét một ít tiền vào người bà quản giáo, giả bộ khiêm tốn: “Bà quản giáo ơi, lát nữa sẽ làm việc, bà giúp tôi chút nhé?”
Bà quản giáo ngước mắt lên: “Giám đốc Bành kia không đến thăm cô à?”
“Gần đây anh ấy bận.”
“À.” Bà quản giáo nhận tiền: “Nhớ kỹ, một lúc thôi đấy, mấy ông cai ngục mà hỏi, tôi cũng không giúp được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bà.”
Lục Niệm đang đợi dưới gốc cây.
Trương Quân Năng muốn ra ngoài thì nhất định phải đi qua quảng trường. Không biết lúc nào anh ấy đến, cô chỉ có thể thử vận may.
Một lúc sau, cô thấy Trương Quân Năng. Đi bên cạnh anh ấy vẫn là cảnh sát Điền ngăm đen đó.
Ba người quen biết nhau, cô cũng không trốn tránh nữa, đi thẳng đến hàng rào sắt.
Tốc độ của Trương Quân Năng chậm lại.
Cô đang đứng đó một mình, rõ ràng là đang đợi anh ấy.
Điền Trọng ho khan.
Trương Quân Năng lập tức dời mắt, mắt cũng không chớp.
“Cảnh sát Trương.” Lục Niệm gọi: “Tôi muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của Bành An.”
Trương Quân Năng dừng lại, quay đầu. Anh ấy mừng vì nhìn cô không quá thê thảm, khuôn mặt mộc tự nhiên cũng rực rỡ không thua gì ánh mặt trời.
Với thân phận hiện tại của hai người, anh ấy không thể trả lời câu hỏi của cô.
Cô nhìn anh ấy bằng đôi mắt hơi ngấn nước.
Cuối cùng, Trương Quân Năng lên tiếng: “Bành tiên sinh đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Lục Niệm cúi đầu, sau đó mỉm cười: “Cảm ơn cảnh sát Trương.”
Nếu không có hàng rào sắt ngăn cách, hai người vẫn sẽ không có khoảng cách như trước kia. Trong lúc anh ấy điều tra vụ án của cô, anh ấy cũng lo lắng cho cô, anh ấy là cảnh sát, cũng là một quý ông. Trương Quân Năng chưa từng coi thường cô, ngay cả khi điều tra ra danh tính thật sự của cô, anh ấy vẫn sẽ đối xử với cô như mọi khi.
“Bảo trọng.” Trương Quân Năng xoay người rời đi.
Điền Trọng thản nhiên nói với anh ấy: “Cũng lâu rồi không gặp Lục tiểu thư.”
Trương Quân Năng vẫn im lặng.
Điền Trọng thở dài: “Hôm nay gặp được, vẫn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”