Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 31: Chương 31




“Lần này tôi bị trúng độc do ăn một loại thuốc gọi là nhục đậu khấu. Loại thuốc này có chứa thành phần gây ảo giác, nếu dùng quá liều sẽ dẫn đến rối loạn tâm thần cấp tính.” Lục Niệm nói: “Mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau, lúc đó tôi nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo, đầu óc rối bời.”

“Bây giờ cô ổn rồi chứ?” Từ khi Lục Niệm ra viện, cô trông không khác gì người bình thường, Bành An suýt chút nữa quên mất cô từng bị bệnh.

“Bác sĩ Lam là do anh mời đến, chẳng lẽ anh không tin anh ấy sao?”

“Đã là trúng độc, đương nhiên cần thời gian để loại bỏ độc tố.” Bành An điềm tĩnh nói: “Lục tiểu thư chưa hoàn toàn khỏe lại, đêm nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Liều lượng tôi dùng không nhiều. Nếu Khổng Tịnh Viễn không bị thương, tôi sẽ không nghĩ ra cách này, vì tôi lo hắn sẽ nổi điên. Nhưng giờ hắn thậm chí không thể tự đi, dù hắn có mất kiểm soát, cảnh sát Trương cũng có thể khống chế được.” Lục Niệm khẽ nhắc nhở: “Anh phải giấu cảnh sát Trương, anh ấy rất chính trực, không làm những việc mờ ám.”

Bành An đẩy kính: “Chẳng lẽ tôi không chính trực à?”

Lục Niệm liếc qua một cái, giọng đầy ý đe dọa: “Anh có nghe lời không?”

Hắn chỉ biết gật đầu.

“Lúc phá án, cảnh sát Trương luôn dựa vào chứng cứ rõ ràng.” Giống như vụ án của cô, Trương Quân Năng đã sớm biết cô là hung thủ nhưng chưa có chứng cứ nên không bắt cô: “Có những kẻ thủ ác rất tàn nhẫn, tâm lý vững vàng, dù có k1ch thích thế nào cũng không lộ sơ hở. Nếu lần này Khổng Tịnh Viễn trốn thoát, rất có khả năng hắn sẽ thu tay, muốn bắt lại sẽ không dễ dàng.”

“Tất cả nghe theo Lục tiểu thư.”

Lục Niệm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Bành An: “Tôi biết anh là người của tôi. Nhớ đấy, phải giấu cảnh sát Trương.”

Cái vỗ tay của cô rất nhẹ.

Nhưng lại như một dấu ấn nóng rực in trên tay Bành An.

Hắn dùng tay kia đè lên chỗ vừa bị vỗ.

Vẫn nóng ran.

Cảm giác như không thể lau sạch được.

*

Cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra.

Đôi nam nữ kia đã quay lại.

Khổng Tịnh Viễn nghiêng đầu, lại phải chịu đựng ba kẻ mặt dày không biết xấu hổ này nữa...

Đôi chân vừa hồi phục cảm giác đã lập tức truyền đến cơn đau dữ dội. Trên mặt anh ta là nước mưa hòa cùng mồ hôi lạnh. Hơi thở trở nên gấp gáp, anh ta phát ra một tiếng rên.

“Anh sao rồi?” Lục Niệm hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Không sao.” Khổng Tịnh Viễn xoa chân.

Cô lấy từ trong túi ra một gói thuốc: “Tôi có thuốc giảm đau, nếu không chịu nổi thì thử đi.”

“Thuốc gì?”

“Thuốc bột giảm đau do bác sĩ điều chế.”

Khổng Tịnh Viễn nhíu mày: “Cô thường xuyên mang theo những thứ này à?”

“Tôi vốn mắc bệnh bẩm sinh, đặc biệt là khi gặp trời ẩm ướt. Thuốc này có thể giúp tôi giảm đau.” Lục Niệm xoa bụng: “Nếu anh chịu được thì đừng dùng.”

Lục Niệm sẽ không đưa thuốc mà không có lý do. Trương Quân Năng từ bên cạnh đống lửa đứng dậy, định đi qua đây.

“Cảnh sát Trương.” Bành An chặn lại, chậm rãi nói: “Mưa vẫn chưa tạnh, đêm nay rất nguy hiểm. Chỉ có một cô gái, chúng ta nên bàn bạc xem hai người nên chia nhau thế nào?”

Khổng Tịnh Viễn nghe câu này, mặt càng nhăn lại.

Bên này, Lục Niệm nói: “Bình thường tôi dùng từ một đến ba gram, anh tự cân nhắc liều lượng đi.“

Bên kia, Trương Quân Năng nói: “Nửa đêm đầu tôi sẽ ở cạnh Liễu tiểu thư. Bành tiên sinh, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.”

“Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, tôi không ngủ được ngay.” Bành An tựa người vào tường, nói một cách hờ hững.

Khổng Tịnh Viễn không uống thuốc.

Một lát sau, Lục Niệm lại đến trước mặt anh ta, mở gói thuốc ra, tự mình lấy một ít thuốc bột rồi nuốt xuống.

Cô xoa bụng, quay về chỗ cũ.

Bành An lập tức bước tới, hỏi nhỏ: “Cô không sao chứ?” Dùng cơ thể thử thuốc rất nguy hiểm, nhưng khi nãy hắn lại không ngăn được cô.

Lục Niệm ghé sát tai hắn, thì thầm: “Liều nhỏ của nhục đậu khấu có thể dùng để chữa bệnh.”

Tai Bành An cũng bắt đầu nóng lên.

Ngay sau đó, cô đổi giọng điệu ngọt ngào: “Cũng tại mấy người đàn ông các anh không biết tiết chế, lần nào cũng làm người ta mệt đến chết đi sống lại, khiến tôi bị bệnh mãn tính, cứ mỗi khi trời mưa là bụng lại đau nhói.”

Trương Quân Năng điềm tĩnh đáp: “Hồi còn ở trường cảnh sát, tôi luôn đứng đầu trong các khóa huấn luyện thể lực. Đừng nói cả đêm, thức trắng hai ngày hai đêm cũng không vấn đề.”

Mặt Bành An tái xanh: “Đừng... đừng đùa nữa…”

Khổng Tịnh Viễn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Lục Niệm quay lại hỏi: “Có phải đau không chịu nổi rồi không?”

Không chỉ cơn đau, mà cả những gì tai anh ta vừa nghe được từ ba người kia cũng khiến anh ta cảm thấy tai mình bị làm bẩn. Khổng Tịnh Viễn cầm lấy gói thuốc, tay run run mở ra. Anh ta cẩn thận làm theo liều lượng Lục Niệm vừa uống, lấy một chút cho vào miệng.

Đợi rất lâu, thuốc vẫn không có tác dụng.

Khổng Tịnh Viễn hỏi: “Thuốc của cô bao lâu thì có tác dụng?”

“Bình thường tôi dùng thì…” Lục Niệm suy nghĩ: “Khoảng nửa tiếng. Tôi chỉ đau âm ỉ, nếu đau quá thì sẽ tăng liều.”

Khổng Tịnh Viễn cởi áo mưa, xắn ống quần lên. Xương bánh chè của anh ta sưng to như một nắm đấm.

Trương Quân Năng hỏi: “Khổng tiên sinh, có cần tôi giúp anh xem qua không?”

“Tự tôi làm được, không cần làm phiền ngài cảnh sát.” Thật ra Khổng Tịnh Viễn không thèm dây dưa với những kẻ trụy lạc.

Trương Quân Năng: “Anh có muốn ngồi gần đống lửa không?”

Khổng Tịnh Viễn cảm thấy hơi lạnh, anh ta bám vào tường để đứng dậy, khập khiễng bước đi, suýt té ngã nhưng vẫn từ chối sự giúp đỡ của Trương Quân Năng.

Trong hang động, chiếc ghế thấp duy nhất tất nhiên là dành cho Lục Niệm.

Trương Quân Năng treo chiếc áo cảnh sát lên vách đá: “Liễu tiểu thư, đêm nay chỗ này hơi kham khổ, cô chịu khó tựa lưng vào vách đá nghỉ tạm một chút, tôi ở đây trông chừng cho.”

“Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.” Lục Niệm mỉm cười, kín đáo đưa mắt nhắc nhở Bành An.

Nhưng Bành An làm như không nhận được tín hiệu của cô. Nếu phải nói ra, hẳn là hắn sẽ nói mấy câu ngọt lịm như “Hay là tựa vào lòng tôi đi” gì đó.

Quá ghê tởm, hắn không thể nào nói ra được.

Khổng Tịnh Viễn tựa vào cạnh đống lửa, tay siết chặt gói thuốc. Mồ hôi lạnh trên mặt anh ta đã bị lửa hong khô, nhưng biểu cảm vẫn cau có.

Anh ta mở gói thuốc, uống hết phần bột còn lại.

*

Ánh sáng bừng lên.

Là ánh đèn chăng? À không, đó là ánh sáng từ đống củi khô đang cháy.

Khổng Tịnh Viễn nhìn thấy phía trước có một ngọn lửa lớn đang nhảy múa.

Ngọn lửa chập chờn soi rõ bóng dáng mấy người, những cái bóng đen sì và sâu hun hút. Góc hang vọng lên những âm thanh nặng nề, giống như có ai đó bị bịt kín miệng mũi đang cố gắng kêu lên.

Khổng Tịnh Viễn mở to mắt, cố nhận ra những bóng hình trước mặt.

Một nhóm bóng đè chồng lên nhau, một, hai, ba. Ba người chất đống, liệu có thể không nặng nề sao?

Ánh lửa sáng rực.

Đôi tai anh ta khẽ động, nghe thấy tiếng bóng hình đang kêu gào. Giọng the thé sắc bén, thậm chí át cả tiếng mưa ngoài cửa.

“Lẳng lơ, lăng nhăng, chân đạp hai thuyền!” Khổng Tịnh Viễn buột miệng, rồi lại thốt lên lạnh lùng: “Giết!”

Cảnh tượng chuyển đổi trong nháy mắt, anh ta nhìn thấy trên tay mình có thêm một cây liềm. Sắc bén như ánh trăng, ánh sáng tinh khiết tựa dao có thể gọt hết mọi dơ bẩn trên đời.

“Đáng chết.” Con đàn bà ấy đáng chết.

Lưỡi liềm hạ xuống.

Bóng hình bị chém đứt, nhưng ngay sau đó lại liền lại như cũ.

Khổng Tịnh Viễn vung lưỡi liềm thêm lần nữa. Anh ta không thể cắt rời được những bóng hình. Chúng quấn lấy nhau, bám riết không rời. Hang núi dần trở nên méo mó, nhưng những bóng hình ấy thì lại càng rõ ràng.

Một nhát, hai nhát, Khổng Tịnh Viễn vung chém liên tiếp, nhưng không thể tách rời những người đang quấn lấy nhau.

*

Lục Niệm ngồi trên chiếc ghế thấp.

Trương Quân Năng tựa lưng vào vách đá.

Bành An đứng khá xa, gần cửa hang.

Cả ba người lặng lẽ quan sát Khổng Tịnh Viễn đang điên cuồng vung tay chém giết trong không trung.

Khổng Tịnh Viễn bị thương ở chân, đứng không vững, lảo đảo loạng choạng, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa. Nhìn gương mặt méo mó dữ tợn của anh ta, tám chín phần là đang chìm sâu trong ảo giác.

Lục Niệm muốn bước tới.

Trương Quân Năng giơ tay ngăn lại: “Lục tiểu thư, bây giờ anh ta đang mất kiểm soát.”

“Bán bánh cá đấy à.” Lục Niệm cất tiếng gọi.

Câu nói ấy lập tức khiến Khổng Tịnh Viễn giật mình, ánh mắt đỏ ngầu trừng về phía giọng nói phát ra: “Cô vẫn chưa chết à?”

Lục Niệm bình thản: “Tại sao tôi phải chết?”

“Cô chà đạp tình cảm, ai cũng có thể thay trời hành đạo.” Khổng Tịnh Viễn giơ cao tay, tưởng như đang cầm một lưỡi liềm trong tay. Anh ta lao về phía cô, nhưng chân bị thương khiến anh ta bước được một bước đã ngã sõng soài xuống đất. Tay vẫn không ngừng múa máy như đang chém giết.

Trong đầu anh ta, cổ Lục Niệm đã bị cắt lìa, máu tươi phun ra tung tóe. Anh ta bật cười điên loạn: “Đáng chết, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.”

Trương Quân Năng nhấc chiếc ghế thấp lên, dùng còng tay khóa chặt chân Khổng Tịnh Viễn vào đó.

Cơn đau ở chân càng dữ dội hơn, Khổng Tịnh Viễn mở trừng mắt, máu đỏ lấp đầy, gào lên điên dại.

“Lục tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài hóng chút gió.” Trương Quân Năng khép lại tấm ván cửa.

Bành An định mở miệng nói mình cũng muốn ra ngoài, nhưng Lục Niệm nhanh hơn: “Tôi cũng ra hóng chút gió.”

Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài vọng vào rõ ràng.

Lục Niệm hỏi: “Cảnh sát Trương, anh có nghĩ rằng dùng cách này để bắt tội phạm là không quang minh chính đại không?“

Trương Quân Năng mỉm cười: “Đây là kế hoạch của Lục tiểu thư, phải không?”

Lục Niệm khẽ gật đầu: “Tôi ở núi Đông Ngũ không may bị trúng độc, thứ tôi uống chính là loại thuốc gây ảo giác này. Liều lượng mà Khổng Tịnh Viễn sử dụng không tới mức nguy hiểm tính mạng. Tuy nhiên, trong vài giờ thuốc phát tác, anh ta sẽ trải qua hàng loạt trạng thái tinh thần bất thường, thậm chí cảm nhận được nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết.”

“Lục tiểu thư, ở núi Đông Ngũ cô sống thế nào?” Câu hỏi thừa thãi. Trương Quân Năng làm cảnh sát, chẳng lẽ anh ấy không biết cuộc sống của phạm nhân ra sao? Anh ấy từng nghĩ, Lục Niệm sống cũng tạm ổn, gầy đi đôi chút nhưng sạch sẽ, lúc nào cũng mỉm cười.

Chỉ một câu “trúng độc” của cô đã phá tan lớp tự dối lòng của anh ấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Khi cô bị trúng độc, có lẽ cũng điên cuồng như Khổng Tịnh Viễn bây giờ. Cô có thể mô tả cảm giác cận kề cái chết, phải chăng chính cô từng trải qua?

Trương Quân Năng cảm thấy đau lòng.

Lục Niệm trả lời đơn giản: “Sống quy củ. Ngày ba bữa, đêm ngủ đủ giấc.”

Trương Quân Năng hạ giọng: “Vụ án đêm giông có năm mạng người, không để lại chút dấu vết nào, chứng tỏ hung thủ rất bình tĩnh trong lúc gây án. Nếu không phải hôm nay, tôi nghĩ sở cảnh sát chưa chắc đã lần ra manh mối của hắn. Lục tiểu thư nghĩ ra kế hoạch dùng thuốc này, chắc chắn đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi chỉ cảm thấy hổ thẹn, làm cảnh sát bao năm, khi truy bắt tội phạm luôn nói về chính nghĩa, nhưng đôi khi chính nghĩa lại phải đi một con đường vòng rất dài.”

Lục Niệm mỉm cười: “Trong lòng tôi, anh mãi là một cảnh sát tốt. Tôi không còn gì để mất, đối phó với anh ta bằng thủ đoạn nhỏ này, coi như là một người dân nhỏ bé cảm ơn cảnh sát đã bảo vệ sự bình yên của chúng tôi.”

“Lục tiểu thư, từ giờ cô sẽ sống ở đây sao?”

“Không. Tôi bị bệnh, ra ngoài để chữa trị.” Cô vén lại vài lọn tóc.

“Cô định khi nào đi?” Trương Quân Năng hạ giọng: “Tôi có một người bạn làm bác sĩ, để tôi bảo anh ấy chuẩn bị ít thuốc cho cô, thuốc cảm, thuốc trị chấn thương, cô cần loại gì?”

*

Bành An và Khổng Tịnh Viễn bị bỏ lại trong hang.

Cơn co giật của Khổng Tịnh Viễn dần dần lắng xuống và trở nên im lặng, như thể anh ta đã ngủ say. Nhưng một lúc sau, anh ta lại mở mắt ra, nghiêng người nhìn Bành An: “Anh không đáng.”

Không có Lục Niệm ở đây, Bành An không còn tỏ ra nhút nhát nữa mà trở nên lạnh lùng.

“Cô ta thuộc về ai đó. Cô ta bất chấp mưa lớn để đến gặp người yêu của mình.” Khổng Tịnh Viễn không ngừng nhấn mạnh hai chữ “người yêu” như thể đang tràn đầy hận thù: “Người phụ nữ đó không xứng với anh. Tôi thông cảm với anh. Lần trước là lỗi của tôi vì đã làm anh bị thương. Nếu ngày đó tôi biết anh bị một người phụ nữ lợi dụng, tôi đã tha cho anh rồi. Anh vô tội, anh là nạn nhân.”

Khổng Tịnh Viễn chờ Bành An lên tiếng.

Nhưng Bành An không nói gì.

Giữa họ có một đống củi.

Khổng Tịnh Viễn đột nhiên đổi giọng: “Anh đến đây để cứu cô ta, anh cũng không đáng thương cảm, anh đã hoàn toàn biến thành phế vật, phế vật.”

Bành An không khó chịu cũng không tức giận: “Anh không nghĩ cảnh sát Trương là một người bạn đời tuyệt vời sao?”

Khổng Tịnh Viễn nghiêng đầu: “Cũng không phải tôi gả cho anh ta.”

Có vẻ như thuốc gây ảo giác, nhưng không hoàn toàn làm loạn trí.

Khổng Tịnh Viễn lại cười: “Anh muốn cướp cô ta đi sao?”

Đây là một sự hiểu lầm lớn. Nhưng Lục Niệm lại vô cùng nhung nhớ bạn trai của mình. Nếu hắn thật sự muốn bắt đầu một cuộc hành trình mới thì quả thực phải dùng cách để cướp lấy cô về. Bành An hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”

Khổng Tịnh Viễn xua tay trong không khí: “Chỉ là cướp thôi. Nếu cô ta không chịu, hãy ép cô ta. Anh ép cô ta, nhưng cô ta vẫn không chịu, vậy cứ giết cô ta đi. Thế giới này hoa thơm cỏ ngọt nhiều vô kể, tại sao lại tự treo mình trên một cái cây?”

Thảo luận các giải pháp hòa bình với kẻ sát nhân cũng giống như đàn gãy tai trâu.

Khổng Tịnh Viễn hỏi: “Anh thật sự chỉ muốn cô ta thôi sao?”

Bành An im lặng.

Khổng Tịnh Viễn chỉ coi như đó là ngầm thừa nhận: “Anh muốn người sống không?”

Bành An: “Ai muốn xác chết?”

“Tôi thấy anh hiền lành dịu dàng, tuy không lực lưỡng bằng vị cảnh sát kia, nhưng lại đẹp trai, muốn theo đuổi cô ta cũng không phải là không có cơ hội.” Không ngờ Khổng Tịnh Viễn thật sự đã nghĩ ra một kế: “Nếu cô ta muốn nói chuyện, cứ nghe đi. Nếu cô ta muốn được an ủi thì cứ nói lời an ủi đi. Nếu cô ta muốn ôm thì hãy làm đi. Cho cô ta thứ cô ta muốn. Đừng cho cô ta tất cả mà hãy cho cô ta một nửa.”

“Anh nói nhiều lời hay như vậy, vậy mà lại ra tay giết người?”

“Cả đời tôi ghét nhất trò đùa phù phiếm. Người phụ nữ đó, nếu anh chậm một bước, cô ta đã chết từ lâu rồi.”

“Trước kia anh dám giết người trên đường, bây giờ đến nơi hoang dã này, tại sao không ra tay ngay lập tức?”

“Còn không phải bởi vì anh sao, tôi đã học được một bài học từ anh, tôi ghét phải đối mặt với nhân chứng. Đó là đường lên núi, ai biết có người đến hay không, tôi thà đi đến nơi an toàn trước khi tấn công.”

Bành An gật đầu: “Cho nên, vết thương của tôi lần đó rất có ý nghĩa, nếu không, tôi đã bị anh đánh vô ích rồi. Tôi không muốn dễ dàng giao anh đến sở cảnh sát.”

“Anh là kẻ thua cuộc.” Khổng Tịnh Viễn mở rộng tay: “Anh không mạnh bằng tôi, chạy không nhanh bằng tôi, anh có thể làm gì tôi?”

“Không nhất thiết phải dùng dao để giết ai đó.”

Khổng Tịnh Viễn nheo mắt lại. Người đàn ông này luôn tỏ ra tủi thân trước người phụ nữ kia. Lúc này, vẻ mặt anh ta lãnh đạm, vừa mới nói đến việc theo đuổi, nhưng trong lời nói lại không có chút cảm xúc nào.

Khổng Tịnh Viễn: “Anh có muốn cô ta không?”

Bành An chỉ nói: “Tôi hy vọng cô ấy hạnh phúc. Cảnh sát Trương là người đáng tin cậy.”

Khổng Tịnh Viễn đột nhiên hỏi: “Sao anh lại đuổi theo tôi đến đây?”

“Vì bánh cá.”

“Bánh cá?”

“Lúc anh đánh tôi, tôi ngửi thấy mùi tanh trên người anh.”

“Không thể nào!” Khổng Tịnh Viễn không tin mình đã lộ ra sơ hở: “Hôm đó trời mưa to, mùi tanh đều bị cuốn trôi.”

Bành An chọc mũi: “Mũi tôi nhạy cảm hơn bình thường.”

Hai người ngoài cửa bước vào.

“Mưa lại lớn nữa rồi.” Trương Quân Năng phủi những hạt mưa trên tóc: “Anh ta thế nào rồi?”

Bành An: “Hơi tỉnh táo.”

Còn chưa tỉnh táo lắm, Khổng Tịnh Viễn ôm đầu, hét lớn: “Đau quá, đau quá, sai rồi…”

Anh ta lại che đầu gối bị thương của mình lại: “Ở đây có đau không?”

Không biết đầu hay chân bị đau nhiều hơn, Khổng Tịnh Viễn hét lớn.

Trương Quân Năng đánh Khổng Tịnh Viễn bất tỉnh chỉ bằng một cú. Anh ấy nói: “Chúng tôi sẽ thẩm vấn anh ta ở sở cảnh sát, mọi người đều mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Đến lượt Bành An ra ngoài tận hưởng không khí trong lành.

Hắn đứng một lát, Trương Quân Năng lại đi ra.

“Cảnh sát Trương không nghỉ ngơi sao?”

“Tôi không buồn ngủ, Bành tiên sinh, cậu mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, tôi sẽ trông chừng.”

Bành An nhìn bầu trời đen kịt: “Cảnh sát Trương, xin thứ lỗi cho tôi vô lễ. Nhưng lời anh đã nói với Lục tiểu thư…”

“Có phải vì vở kịch này mà cậu nghĩ tôi đang giả vờ là thật không?”

Thật ra, Bành An không thể nói ra những lời yêu thương đó.

“Thầy giáo ở học viện cảnh sát nói rằng các sĩ quan cảnh sát luôn phải đối mặt với những cám dỗ, có thể là tiền bạc hoặc sắc đẹp. Thầy đưa cho tôi một tập thư tình, anh em trong học viện cảnh sát chúng tôi đã nói chuyện trực tiếp về tình yêu. Lúc đầu còn lúng túng nhưng sau đó chúng tôi đã phản ứng trôi chảy.”

Người ta thường nói Bành An là người tàn nhẫn và vô tâm. Nhưng theo quan điểm của Bành An, điều này cũng đúng với Trương Quân Năng. Chỉ cần không mâu thuẫn với chính nghĩa, Trương Quân Năng có thể đè nén cảm xúc thật của mình.

“Cảnh sát Trương đôi khi phải nghĩ đến bản thân mình. Lục tiểu thư là một cô gái tốt.”

“Bành tiên sinh rất quan tâm đ ến Lục tiểu thư, phải không?”

“Tôi chỉ thấy có lỗi cô ấy thôi.”

“Tôi cũng có lỗi với cô ấy.”

Có một tiếng sấm khác vang lên. Hai người họ đều im lặng.

Lục Niệm tựa lưng vào tường đá, cô đang suy nghĩ, thật đáng tiếc khi cô không thể lên núi gặp bạn trai.

*

Khi Kim Trường Minh thấy Bành An đã không trở lại vào nửa đêm, anh ta đã đi gọi cảnh sát.

Điền Trọng cho biết Trương Quân Năng đã đi theo xe của Bành An và sau đó không có tin tức gì.

Một nhóm người đi dọc theo con đường núi đến núi Bắc Ao và phát hiện một trận lở đất.

Lúc bình minh, công nhân đang dọn dẹp. Khi trời sáng, đường cũng đã thông thoáng.

Mưa tạnh, cả nhóm nhìn thấy xe của Bành An đỗ bên đường, họ đi đến hang động.

Khổng Tịnh Viễn dường như đã tỉnh táo lại khi bị đội cảnh sát tra tấn, anh ta trừng mắt nhìn Lục Niệm.

Lục Niệm: “Có lẽ anh nên đến bệnh viện kiểm tra. Dùng thuốc quá liều có thể gây tổn thương gan thận.”

Ánh mắt Khổng Tịnh Viễn âm trầm: “Con khốn.”

Cô rất vô tội: “Anh để lại cho anh ấy một vết sẹo, tôi sẽ làm tổn thương nội tạng của anh.”

“Anh ấy? Kẻ thua cuộc đeo kính?”

“Anh ấy không phải.” Lục Niệm ngẩng đầu, cười nói: “Anh là đồ phế vật, sắp chết rồi.”

Nhìn thấy cảnh này, Bành An hỏi: “Cảnh sát Trương, nếu Khổng Tịnh Viễn bị kết án, hắn có đến núi Đông Ngũ không?”

“Theo tội ác đó, hắn sẽ lên giá treo cổ.”

“Hôm nay có thể Lục tiểu thư sẽ trở lại núi Đông Ngũ.”

Trương Quân Năng gật đầu: “Tôi sẽ quay về nhờ một người bạn bác sĩ chuẩn bị một ít thuốc. Khi nào xong, phiền cậu giao cho Lục tiểu thư giúp tôi.”

“Cảnh sát Trương không tự mình giao nó à?“

“Thân phận không phù hợp.”

“Cảnh sát Trương, dưới thời loạn lạc như vậy, sau này còn không biết anh có thể làm cảnh sát tuần tra hay không. Điều quan trọng nhất là phải nghe theo trái tim mình.”

Lúc này Điền Trọng đang hét lớn.

Trương Quân Năng đáp lại và nhìn Bành An: “Tôi sẽ cân nhắc lời nói của Bành tiên sinh.”

*

Họ trở về căn nhà gỗ khi đã gần trưa.

Lục Niệm xuống xe, quay đầu nhìn về phía núi Bắc Ao: “Theo chẩn đoán của bác sĩ Lam, hôm nay là ngày độc tố của tôi sẽ được đào thải phải không?”

Kim Trường Minh gật đầu: “Theo kế hoạch, buổi chiều bác sĩ Lam sẽ đến đây.”

Cô mỉm cười: “Tôi lên tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ.”

Kim Trường Minh đẩy xe lăn tới.

Bành An ngồi ở trên đó, cảm thấy thoải mái: “Bác sĩ Lam chỉ nói độc tố sẽ được đào thải vào hôm nay, cũng không nói là buổi sáng hay buổi chiều. Hoặc có thể Lục tiểu thư yếu ớt, có thể hôn mê thêm một ngày nữa.”

“Để Lục tiểu thư ở đây nghỉ ngơi một ngày?”

“Ngoài ra, tôi cũng đang chờ tin tức từ cảnh sát Trương.”

Kim Trường Minh thức suốt đêm, có chút bối rối: “Cảnh sát Trương và Lục tiểu thư có mối quan hệ sao?”

“Tại sao không?” Bành An ngước mắt lên: “Tôi đã buộc sợi chỉ đỏ cho cảnh sát Trương và Lục tiểu thư rồi. Còn sợi chỉ nên thắt nút gì, có nên thắt chặt hay không thì phải đợi cảnh sát Trương nghĩ cách.”

Kim Trường Minh kinh ngạc. Nghĩ lại thì đây là một tin tuyệt vời. Chỉ cần không ở cùng Trần Triển Tinh, Lục Niệm có thể ở bên bất cứ ai. Nếu Bành An không được, thì Trương Quân Năng cũng là một lựa chọn.

Mọi chuyện phát triển theo hướng Bành An mong đợi.

Trước buổi trưa, Trương Quân Năng gọi điện: “Bành tiên sinh, Lục tiểu thư đã về chưa?”

Bành An: “Vẫn chưa. Đêm qua cô ấy không ngủ, tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát.”

Trương Quân Năng: “Tôi đã chuẩn bị một ít thuốc, chiều nay sẽ giao tới.”

Sau khi cúp điện thoại, Bành An nói với Kim Trường Minh: “Từ lâu tôi đã nói rồi, cảnh sát Trương có tình cảm với cô ấy.”

Ăn trưa xong, Lục Niệm ngủ một lát rồi đứng dậy.

Nửa đêm hôm qua có sấm chớp nhưng hôm nay lại có nắng nhẹ.

Cô ra vườn ngắm cảnh. Cô đã không nghỉ ngơi kể từ khi ra khỏi núi Đông Ngũ, và chỉ đến lúc này cô mới được hưởng tự do.

Chị Vương dọn dẹp nhà bếp rồi rời đi trước.

Đến phiên Kim Trường Minh pha trà. Anh ta bưng ấm trà đến rồi ngồi ở mép chiếc bàn vuông nhỏ: “Lục tiểu thư, cô không muốn ngủ thêm một lát sao?”

Lục Niệm hỏi: “Luật sư Kim, khi nào tôi phải rời đi?”

“Đợi tin tức từ bệnh viện.” Kim Trường Minh liếc nhìn đồng hồ.

Đã đến lúc cảnh sát Trương phải đến.

Thật trùng hợp, tiếng chuông ngoài vườn vang lên.

Kim Trường Minh rót một tách trà: “Tôi ra mở cửa.”

Khi cánh cửa mở ra, anh ta sững sờ trong giây lát. Người đứng đó chính là chủ nhân của anh ta, Trần Triển Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.