Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 32: Chương 32




Nhưng ngày Trần Triển Tinh được thả ra là ngày mai.

Như đã hẹn trước, Kim Trường Minh sẽ đến đón anh ta vào sáng mai.

Kim Trường Minh nhìn đồng hồ trên cổ tay, thắc mắc: “Trần tiên sinh, sao hôm nay anh đã ra rồi?”

Trần Triển Tinh vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ ngày vào núi Đông Ngũ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm. Anh ta cảm thấy hơi nóng, vung tay quạt phần vạt áo: “Hôm qua trời mưa lớn, ngập hết mấy căn phòng. Mọi người phải di dời chỗ ở, rất bất tiện. Những người được định là ra vào ngày mai đều được thả sớm vào hôm nay.”

“Thì ra là vậy.” Kim Trường Minh vẫn đứng chắn lối đi.

“Hửm?”

Kim Trường Minh lập tức lùi lại: “Trần tiên sinh, chào mừng trở về.”

Bước qua hai bụi dây leo tím, Trần Triển Tinh tiến vào bãi cỏ trong vườn.

Cỏ xanh mướt, hoa lá của cây bụi mọc lên mềm mại uyển chuyển. Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn mặc áo trắng tinh điểm xuyết ren thêu cầu kỳ, phối với quần dài màu đen. Khuôn mặt cô không trang điểm, ánh mắt đang ngước nhìn những chồi non trên cây.

Trần Triển Tinh dừng bước, chờ cô quay đầu lại rồi mới mỉm cười: “Lục tiểu thư, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt cô nhìn anh ta sắc bén, lạnh lùng và đầy vẻ cảnh giác.

Kim Trường Minh lặng lẽ rút lui không một tiếng động.

Một tay của Trần Triển Tinh bỏ vào túi quần, phong thái ung dung: “Xem ra cô vẫn ổn. Nghe nói cô trúng độc, tôi ở núi Đông Ngũ ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Người không ngủ quá mười ngày sẽ chết. Tôi còn hy vọng Trần tiên sinh cố chịu thêm vài đêm, sớm tiến thẳng đến cổng quỷ môn.” Lục Niệm nhấp một ngụm trà.

Anh ta bước từng bước đến gần.

Cô vẫn ung dung, không chút hoảng loạn.

Bóng dáng cao lớn của anh ta che khuất ánh nắng trước mặt cô: “Lục tiểu thư ra ngoài mấy hôm, có từng nhớ về tôi không?”

Lục Niệm nheo mắt.

Anh ta bật cười: “Chắc chắn là không rồi. Người ta nói cô trúng độc ở núi Đông Ngũ, nhưng tôi lại nghĩ Lục tiểu thư tự muốn ra ngoài, bằng không, bị trúng độc sao lại nhàn nhã thế này?”

Lục Niệm không ngờ Trần Triển Tinh lại nhạy bén đến vậy.

Dựa vào thế lực của Vân Môn, nếu anh ta muốn điều tra hành tung của cô, không phải là việc khó. Mặc dù cô đã ghé qua hơn chục cửa tiệm, chỉ có duy nhất một nơi - cửa tiệm quần áo - cô nán lại lâu hơn.

Cô hờ hững nói: “Tôi không giống anh, tôi vào đó để chịu tội. Nếu không phải vì ăn nhầm độc dược, tôi cũng chẳng ra được. Đã ra ngoài rồi, tất nhiên phải tận hưởng chút tự do ngắn ngủi.”

“Đừng lo lắng. Cô ra ngoài vì lý do gì, tôi không quan tâm chút nào.” Trần Triển Tinh khom người, tiến sát gần hơn.

Lục Niệm tự giác tựa vào lưng ghế.

Anh ta nắm lấy tay vịn của chiếc ghế mây bằng một tay, tay kia khẽ nắm lấy một lọn tóc của cô.

Gió Bắc ở núi Đông Ngũ đủ để làm rạn da người, tóc cô không còn mềm mượt như trước. Nhưng Trần Triển Tinh hiểu rõ câu nói “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, dù chỉ là nắm một lọn tóc khô ráp, cảm giác thô ráp đó vẫn khiến anh ta thấy thú vị.

Gương mặt hai người càng lúc càng gần, dáng vẻ của anh ta như muốn cúi xuống hôn cô.

Bỗng nhiên, anh ta nhận ra điều gì đó, dừng lại và nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Lục Niệm. Hành động trước, sau đó ánh mắt mới nhìn xuống tay cô.

Trong tay cô cầm một chiếc kim tiêm.

“Cô có thói quen mang theo ám khí từ khi nào vậy?” Anh ta mân mê cổ tay cô.

Cô bình tĩnh đáp: “Trần tiên sinh ra tù, tôi cảm thấy nguy hiểm rình rập. Sau này chắc phải chuẩn bị thêm nhiều vũ khí tự vệ hơn.”

Trần Triển Tinh dùng tay còn lại vân vê lọn tóc của cô: “Nghe nói Lục tiểu thư rất am hiểu các loại cây cỏ ở núi Đông Ngũ. Thật trùng hợp, ông chủ của chúng tôi cũng nghiên cứu về cỏ cây hoa lá, tôi nghe lâu ngày cũng biết đôi chút. Không biết Lục tiểu thư sẽ dùng loại độc dược nào mà tôi chưa biết để đối phó với tôi đây, tôi thật là mong đợi.”

Những lời này như cắt đứt ý nghĩ hạ độc anh ta trong đầu Lục Niệm. Cô có thể dọa được Mã Thủy Dung, vì Mã Thủy Dung không hiểu biết. Nhưng nếu gặp người rành rẽ như anh ta, chiêu trò của cô chẳng có tác dụng.

Lục Niệm vùng vẫy, định rút tay về.

Trần Triển Tinh không chịu buông: “Nếu tôi đưa cô ra khỏi núi Đông Ngũ, để trả ơn, cô có định lấy thân báo đáp không?”

“Mơ giữa ban ngày.” Ánh mắt cô, dù mang vẻ quyến rũ, vẫn ánh lên sự thù hận.

Anh ta thở dài: “Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ không vì đây là ban ngày mà không làm chuyện cầm thú đâu.”

Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần. Bỗng dưng, Trần Triển Tinh nâng tay còn lại, giữ lấy cổ tay kia của cô.

Trong tay cô cũng cầm một chiếc kim tiêm khác.

Chính là hai ống thuốc mê mà Kim Trường Minh đã đưa.

Trần Triển Tinh bật cười: “Cô còn có tay thứ ba không?”

“Anh không sợ tôi cắn chết anh à?”

“Nếu cô thật sự cắn được, tôi cam tâm tình nguyện. Tôi cho Lục tiểu thư cơ hội đích thân giết tôi, cô không trân trọng sao? Hôm nay không được thì ngày mai, ngày kia. Tôi cho cô cả tương lai, sẽ có ngày cô thành công thôi.”

Lục Niệm suýt chút nữa bị lời anh ta làm dao động. Cơ hội tốt nhất để xuống tay với một người đàn ông chính là qua những lời thủ thỉ bên gối, đặc biệt với kẻ như Trần Triển Tinh - kẻ bị d*c vọng che mờ lý trí.

Anh ta siết chặt tay cô, kéo cô vào bóng tối dưới tán cây, giọng nói đầy mê hoặc: “Lục tiểu thư, cô có muốn thử không?”

Ngay giây sau, một giọng nói phá tan không khí trong vườn: “Lục tiểu thư.” Giọng nói rõ ràng, trầm ấm.

Đứng cạnh giàn tử đằng là Trương Quân Năng.

Bành An muốn tạo bất ngờ cho Lục Niệm nên không nói trước Trương Quân Năng sẽ đến.

Lần này thì chẳng thể gọi là bất ngờ được.

Cô và Trần Triển Tinh trong một tư thế mập mờ khó nói. Một nam một nữ gần gũi đến vậy, cơ thể quấn lấy nhau. Hơn nữa, bề ngoài cô không hề phản kháng, trông như hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Trần Triển Tinh thả Lục Niệm ra, vẻ mặt đầy ý tứ: “Cảnh sát Trương, đã lâu không gặp.”

Trương Quân Năng mặc một bộ vest màu xanh đậm, áo sơ mi trắng cổ cao, không một nếp nhăn. Đường cắt may tinh tế, vừa vặn, làm nổi bật vóc dáng cao lớn, tuấn tú của anh ấy.

“Trần tiên sinh, nghe nói cậu đã mãn hạn tù.”

“Ừm, vừa mới trở về. Cảnh sát Trương đến đây có việc gì sao?” Dáng vẻ của Trần Triển Tinh như thể anh ta mới là chủ nhân của nơi này.

Thực tế cũng không sai, căn biệt thự lớn này do anh ta đứng tên.

Trương Quân Năng lịch sự nói: “Sức khỏe của Lục tiểu thư yếu ớt, việc khám chữa bệnh trên núi Đông Ngũ bất tiện, tôi đến để đưa thuốc cho cô ấy.”

Trần Triển Tinh nở nụ cười mê hoặc lòng người: “Cảnh sát Trương quan tâm đ ến “người do chính mình đưa vào đó” tới mức này, thật là có lòng.”

Trương Quân Năng cũng mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi.”

Trần Triển Tinh: “Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi, thế mà hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cảnh sát Trương không mặc đồng phục. Nhưng cho dù anh không mặc đồng phục, anh vẫn khác hoàn toàn với những người trên núi Đông Ngũ như chúng tôi.”

Tất nhiên là Trương Quân Năng hiểu ý trong lời nói của anh ta: “Luật pháp cho phép những người mãn hạn tù có cơ hội làm lại từ đầu. Trần tiên sinh đã chuộc tội, giờ không còn là tội phạm nữa. Tôi có mặc đồng phục hay không, tôi cũng không có quyền can thiệp vào anh.”

“Có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Tôi không nghĩ một chuyến đi đến núi Đông Ngũ có thể khiến tôi lột xác hoàn toàn. Dù tôi ra tù, tôi vẫn sợ khi nhìn thấy cảnh sát.” Nhưng cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Trần Triển Tinh chẳng có chút gì giống người sợ sệt.

Lục Niệm đứng lên, đi vòng qua Trần Triển Tinh, tiến tới: “Cảnh sát Trương, cảm ơn anh đã phải đi một chuyến.”

Trương Quân Năng đưa một túi thuốc lớn cho cô: “Đây là những loại thuốc thường dùng. Tôi đã nhờ bác sĩ viết sẵn hướng dẫn sử dụng ở bên trong.”

“Cảm ơn.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, nhận lấy và ôm túi thuốc vào lòng.

Nam thanh nữ tú, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Chỉ là có một người thừa thãi ở đây. Trần Triển Tinh lên tiếng: “Lục tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành, chắc chắn không chỉ mình tôi là người mê đắm. Càng nhiều đối thủ cạnh tranh, chiến thắng lại càng thú vị.”

Trương Quân Năng dường như không nghe thấy lời mỉa mai ấy, anh ấy nói: “Lục tiểu thư, cô ở núi Đông Ngũ phải giữ gìn sức khỏe.”

“Tôi biết mà.” Lục Niệm cố tình nói to hơn, như muốn ai đó nghe thấy: “Cảnh sát Trương, dù anh có mặc đồng phục hay không, trong lòng tôi anh vẫn là một người rất tốt.”

Trương Quân Năng cười như gió xuân: “Cảm ơn Lục tiểu thư.”

Bề ngoài mấy người này đều tỏ vẻ bình thản, nhưng Kim Trường Minh chỉ cảm thấy không khí như gươm đã rút, kiếm đã giương. Anh ta quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Bành An đứng tựa vào khung cửa sổ, hắn nhìn ra vườn, khuôn mặt lạnh lùng như băng đá: “Tốt lắm, Trần Triển Tinh.”

Kim Trường Minh cúi đầu, cố làm lơ: “Bành tiên sinh, anh có muốn dùng trà không?”

Bành An không uống trà, lăn bánh xe ra ngoài. Dù tính toán đủ đường, hắn vẫn không ngờ Trần Triển Tinh lại ra tù sớm một ngày. Sợi dây tơ hồng hắn buộc cho Trương Quân Năng và Lục Niệm đã bị chặt đứt một cách phũ phàng.

Hắn men theo con dốc, xuống vườn hoa: “Nếu cảnh sát Trương không bận, ở lại uống tách trà nóng chứ?”

Trương Quân Năng định từ chối khéo.

Lục Niệm lại nói: “Cảnh sát Trương, hôm qua trên núi Bắc Ao, nhờ có anh tôi mới được cứu. Anh ngồi xuống thử một chút trà đi, chỗ này đều là loại thượng hạng.”

Lông mày Trần Triển Tinh nhướng lên. Quả thật trà là loại thượng hạng, nhưng đó là trà của anh ta! Anh ta bị phớt lờ thẳng thừng.

Cô định đi vào trong, Trần Triển Tinh bước tới bên cạnh: “Xem ra tôi không có cơ hội rồi? Nhưng Lục tiểu thư muốn giết tôi, chẳng phải càng nên gần gũi tôi hơn sao?”

Lục Niệm không đáp, chỉ thấy chiếc xe lăn bị trượt về phía sau một chút khi lên dốc. Cô bước tới đẩy xe lên.

Cô không tin mình có thể chiếm được trái tim của Trần Triển Tinh. Anh ta là một người đàn ông không có trái tim, hiện tại chỉ cảm thấy cô thú vị và mới mẻ, nhưng một khi đã đạt được mục đích, sẽ lập tức vứt bỏ cô như vứt bỏ một đôi giày cũ. Giết anh ta... quả thực không dễ dàng. Cô có thể mất cả chì lẫn chài.

“Cảm ơn Lục tiểu thư.” Bành An lên đến bậc thềm, khách sáo nói lời cảm ơn.

Kim Trường Minh phụ trách pha trà, ngồi ở đầu bàn ngắn. Còn bốn người uống trà ngồi ở hai bên bàn dài.

Lục Niệm ngồi sát bên xe lăn.

Trần Triển Tinh thì ngồi nghiêng ngả một cách lười biếng.

Trương Quân Năng ngồi thẳng người, dáng vẻ cương nghị như thép.

Yếu ớt nhất là Bành An, hắn ngồi trên xe lăn, âm thầm suy nghĩ về mối quan hệ giữa những người có mặt ở đây.

Lục Niệm hận Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh là người không bình thường, cô càng hận anh ta, anh ta càng thích thú. Anh ta luôn bị thu hút một cách mãnh liệt bởi những mối quan hệ nam nữ. Nếu Lục Niệm muốn đối đầu với Trần Triển Tinh, vũ khí đầu tiên mà cô có thể sử dụng là sắc đẹp. Nhưng, nếu cô rơi vào vòng tay của Trần Triển Tinh, vị hôn phu lý tưởng ngàn năm có một như Trương Quân Năng sẽ rời đi.

Nghĩ đến đây, Bành An liếc nhìn Lục Niệm.

Đúng lúc ấy, cô cũng nhìn hắn.

Ánh mắt của một người đàn ông và một người phụ nữ chạm nhau trong khoảnh khắc đó.

Bành An lập tức quay đầu đi.

Trong căn phòng khách rộng lớn, chỉ có âm thanh của ấm trà thỉnh thoảng va vào đồ sứ và tiếng nước trà róc rách.

Tại sao những nhân vật chính này không nói chuyện? Kim Trường Minh chỉ mong có điều gì đó có thể phá tan bầu không khí đóng băng này. Đến khi một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi nghe điện thoại đây.” Anh ta nhanh chóng đi về phía thư phòng, như thể muốn chạy trốn khỏi bầu không khí kỳ quái này.

Trà vẫn còn đang pha dở.

“Tôi vào bếp xem nước đã sôi chưa.” Lục Niệm nói.

Cô vừa đi khỏi. Bành An đã hỏi: “Cảnh sát Trương, buổi chiều anh có rảnh không?”

Trương Quân Năng mỉm cười: “Đã bắt được hung thủ của vụ án đêm giông, sở cảnh sát của chúng tôi chắc cũng được thở một chút rồi.”

Bành An: “Có thể chiều nay Lục tiểu thư sẽ về bệnh viện, nếu cảnh sát Trương có thời gian, không ngại thì…”

Trần Triển Tinh chen ngang: “Tôi rất rảnh.”

“Cậu không rảnh.” Bành An đặt tay lên tay vịn, nhìn như không có sức lực gì, hắn nói: “Cậu đã ở núi Đông Ngũ nửa năm, ở Vân Môn còn bao nhiêu việc tồn đọng chưa xử lý. Cậu chủ Trần, dã tâm của cậu đi đâu rồi?”

“Giang sơn và mỹ nhân đều quan trọng như nhau.” Trần Triển Tinh vắt chéo chân, trong ba người đàn ông, chỉ có anh ta là lười biếng như không có xương sống.

Trương Quân Năng: “Nghe nói gần đây nhà họ Ngụy và Vân Môn đang tranh giành địa bàn ở bến tàu?”

“Nhà họ Ngụy không kiêu ngạo được lâu đâu.” Trần Triển Tinh cười đầy thâm ý: “Cảnh sát Trương biết chúng tôi tranh giành địa bàn mà vẫn có nhã hứng ngồi đây uống trà? Cảnh sát Trương cũng chơi trò vừa đen vừa trắng sao?”

Trương Quân Năng: “Thân phận của Trần tiên sinh đâu chỉ là thiếu gia của Vân Môn. Ông chủ Trần còn là ủy viên người Hoa trong hội đồng thành phố, là người trong giới quan trường, hơn nữa cấp bậc của ông ấy còn cao hơn của cảnh sát. Trần tiên sinh mới thật sự là người chơi trò đen trắng song hành.”

Trần Triển Tinh: “Trước giờ chỉ nghe cảnh sát Trương phá án nhanh nhẹn, không ngờ, miệng lưỡi cũng không thua ai.”

Bành An: “Cảnh sát Trương phá án dựa vào chứng cứ, cảnh sát Trương nói chuyện dựa vào sự thật.”

Bành An có thái độ khác thường với Lục Niệm, Trần Triển Tinh đoán được bảy tám phần, cảm thấy Bành An cũng giống anh ta, đều thấy người phụ nữ đó thú vị.

Còn lại hai ba phần, Trần Triển Tinh không dám chắc. Giờ anh ta mới dần hiểu ra, người bạn đại học, tri kỷ lâu năm, sống trong nhà anh ta, dùng người hầu của anh ta, không biết đã mở bao nhiêu hộp trà hảo hạng của anh ta, kết quả lại nghiêng về phía cảnh sát.

Bành An từng nói hắn chỉ đơn thuần là xem kịch.

Trần Triển Tinh cũng đang chờ kết cục giữa Bành An và Lục Niệm. Đến ngày nào đó, khi Lục Niệm biết được bộ mặt thật của Bành An, đó sẽ là một màn kịch hay.

Trần Triển Tinh nói: “Bành An, cậu cẩn thận kẻo bị vạ lây đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.