Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 34: Chương 34




Trần Triển Tinh đứng trên tầng hai của nhà hàng.

Giữa khung cảnh đông đúc, không ai chú ý đến việc Lục Niệm và Liễu Chi đã nhanh chóng hoán đổi vị trí.

Sau khi Liễu Chi lên xe, Bành An cũng rời khỏi.

Trần Triển Tinh hiểu rõ tính cách của Bành An, nhưng việc Bành An chịu đưa Lục Niệm đến đây, liệu có ý nghĩa gì không? Anh ta chậm rãi hút hết điếu thuốc trên tay rồi mới bước xuống lầu. Sau đó, anh ta lên xe.

Liễu Chi ngồi đó, trông như chẳng hiểu chuyện gì, nhưng lại biết rõ rằng mình không thể xuống xe.

Thấy anh ta, cô ấy lập tức chào hỏi: “Chào Trần tiên sinh.”

Trần Triển Tinh khởi động xe: “Nghe nói cô đã quay sang ủng hộ Bành An.”

“Trước đây tôi bị nhà họ Ngụy ép buộc.”

“Nếu cô được cử đi để đối phó với Bành An, cứ báo cáo với cậu ta là được.”

“Vâng.” Liễu Chi cảm thấy, dù Trần Triển Tinh có cười, nhưng giọng điệu của anh ta cũng lạnh lùng chẳng khác gì Bành An.

Đến căn biệt thự lớn.

Liễu Chi xuống xe, nhìn thấy Kim Trường Minh đang đứng bên bậc thang.

Kim Trường Minh nói: “Liễu tiểu thư, nhà họ Ngụy đang ráo riết tìm kiếm cô. Tạm thời hãy ẩn náu một thời gian."

Đầu óc Liễu Chi vẫn nặng trĩu sau ba ngày mê man, vừa tỉnh lại, cô ấy vẫn cảm thấy mơ hồ: “Luật sư Kim, các anh có thể đấu lại nhà họ Ngụy sao?”

“Cái đó phải hỏi Trần tiên sinh.” Nhưng sau khi xuống xe, Trần Triển Tinh lại đi thẳng đến khu vườn thưởng ngoạn, ngồi lên chiếc ghế mây mà Lục Niệm từng ngồi, dáng vẻ thảnh thơi.

“Vậy còn Bành tiên sinh?”

“Trần tiên sinh nói chuyện nhà họ Ngụy để anh ấy lo. Liễu tiểu thư, xin mời vào.”

Liễu Chi bước vào trong và nói: “Nhưng Trần tiên sinh bảo tôi thuộc quyền quản lý của Bành tiên sinh.”

Kim Trường Minh ngồi xuống, bắt đầu pha trà: “Liễu tiểu thư, có phải cô đang muốn theo Bành tiên sinh không?”

“Tôi không có ý muốn theo anh ấy.”

“Không phải kiểu theo đuổi giữa nam và nữ. Tôi nói là làm việc cho anh ấy, giống như tôi vậy.”

“Luật sư Kim, tôi không muốn dính dáng đến thù hận. Việc tôi nhận nhiệm vụ từ nhà họ Ngụy đã là sai lầm, tôi không muốn sai thêm lần nữa.”

“Nhưng cô đã lún sâu vào vũng nước đục này rồi.” Kim Trường Minh đẩy một chiếc tách sứ nhỏ về phía cô ấy: “Lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó.”

“Nhưng tôi có thể làm gì giúp Bành tiên sinh đây?”

“Cái đó phải hỏi anh ấy. Anh ấy chưa về, cô hãy uống một ngụm trà trước đã. Những ngày gần đây nhiều chuyện xảy ra, tôi pha vài bình trà nhưng chưa ai có thời gian để thưởng thức.”

Liễu Chi nâng tách trà lên: “Cảm ơn luật sư Kim.” Cô ấy nhấp một ngụm nhỏ.

Trà rất ngon, nhưng ngồi ở đây, Liễu Chi vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Hơn nửa tiếng sau, Bành An mới trở về, dáng đi đã nhanh nhẹn hơn, không cần ngồi xe lăn nữa.

Hắn đứng ngay cửa và hỏi: “Uống hết trà chưa?”

“Vâng.” Kim Trường Minh đặt tách xuống.

Liễu Chi cũng đặt tách xuống, đứng lên, cúi đầu chào: “Bành tiên sinh.”

“Liễu tiểu thư, trên chiến trường kỵ nhất là những kẻ hai lòng. Hôm nay cô có thể đứng về phía tôi, ngày mai cũng có thể bay sang nơi khác.”

“Nhưng tôi không muốn lên chiến trường.”

“Một khi đã bước lên chiến trường, cô không còn quyền lựa chọn nữa.”

Liễu Chi hiểu rõ mình chỉ là một chiếc lá trôi nổi, dù là Bành An, Trần Triển Tinh, hay nhà họ Ngụy, giết cô ấy cũng đơn giản như bóp ch ết một con kiến. Nếu không phải ông bà Bành động lòng từ bi cứu giúp, cô ấy đã chẳng thể thoát khỏi sự truy sát của nhà họ Ngụy. Cô ấy là một con cờ, thân phận là một con cờ, chỉ có thể hành động theo tình thế. Ai có khả năng chiến thắng cao hơn, cô ấy sẽ đứng về phía người đó. Danh tiếng nhà họ Trần rất lớn. Liễu Chi từng chịu đựng lưỡi dao của nhà họ Ngụy, trong lòng chỉ mong nhà họ Ngụy sụp đổ. Cô ấy là kẻ hai lòng sao? Cô ấy chỉ muốn sống sót trong thời loạn mà thôi.

Bành An nói: “Liễu tiểu thư, chúng ta hãy lập một bản hợp đồng.”

Cô ấy ngẩng đầu lên.

Bành An nói: “Trong trà mà cô vừa uống có một loại thuốc đặc chế.”

Liễu Chi sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn bước đến gần: “Liễu tiểu thư không cần hoảng hốt. Tôi sẽ đưa thuốc giải đúng hạn, không chết được đâu. Cô đơn độc một mình, không cha không mẹ. Tôi không thể kiểm soát được cô, nên đành phải dùng cách này.”

“Bành tiên sinh đã không yên tâm, sao còn cứu tôi?”

Bành An nhìn thoáng qua gương mặt của Liễu Chi. Hắn và Trần Triển Tinh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được Lục Niệm và Liễu Chi. Nhưng người khác thì chưa chắc. “Cô rất hữu dụng.”

Liễu Chi nghe ra ẩn ý trong câu nói. Phải, cô ấy rất hữu dụng. Khi cô ấy nằm viện, Lục Niệm mới có thể thoải mái tự do. Cô ấy được nhà họ Ngụy chọn trúng, cũng vì gương mặt giống Lục Niệm. Cô ấy được giữ lại đây, cũng là vì gương mặt này.

Bành An nói: “Ngoài ra, cha mẹ tôi rất quý mến cô. Tôi luôn nghĩ, họ mà sinh một cô con gái thì tốt hơn là sinh hai đứa con trai. Kể từ khi em trai tôi qua đời, họ luôn buồn bã. Sự xuất hiện của cô đã mang lại niềm vui cho họ. Cảm xúc của cha mẹ rất quan trọng với tôi, đó là một phần của chữ hiếu.”

Liễu Chi hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ làm điều gì đó với họ sao?”

Bành An đáp: “Liễu tiểu thư là người quý trọng mạng sống, chắc hẳn cô hiểu nếu rời khỏi chiến trường này thì chỉ còn đường chết. Tôi đã nói sẽ đưa thuốc giải đúng hạn thì chắc chắn sẽ làm vậy. Tôi nói đến đây thôi, cô muốn đi hay ở thì tùy.”

Liễu Chi hỏi: “Dạo này bác trai, bác gái vẫn khỏe chứ?”

Bành An: “Họ lo lắng cho sự an toàn của cô. Tôi đã nói là cô không chết.”

“Cảm ơn bác trai, bác gái đã quan tâm.” Trong lời cảm ơn của Liễu Chi không hề có Bành An.

Bành An nói: “Tối qua tôi không ngủ được, giờ tôi đi nghỉ trước đây.”

Kim Trường Minh lại rót một tách trà khác, lần này anh ta dùng một chiếc tách mới: “Liễu tiểu thư, Bành tiên sinh đã sắp xếp xong nơi ở cho cô. Lát nữa tôi sẽ đưa cô qua đó.”

Liễu Chi nhìn chiếc tách trà trước mặt.

Kim Trường Minh mỉm cười: “Thuốc được bỏ vào trong chiếc tách, không phải trong ấm trà. Liễu tiểu thư yên tâm, tách này chỉ là trà thường thôi. Cô cứ yên tâm mà ở lại nhà họ Bành.”

Yên tâm ư? Liễu Chi cười khổ, bị trúng độc thì làm sao mà yên tâm được?

*

Bành An không nghỉ ngơi, vì Trần Triển Tinh đã đến làm phiền.

Hai người đi vào thư phòng.

“Cô ấy đã lên xe đến núi Đông Ngũ.” Trần Triển Tinh châm một điếu thuốc, sau đó tiếp lời: “Các người rắc rối mãi thế, chẳng lẽ chưa nghĩ đến chuyện đưa cô ấy ra ngoài à?”

Bành An ngồi trên ghế gần cửa sổ, nhìn ra khu vườn nơi chiếc ghế mây nằm trơ trọi, không một bóng người: “Tôi từng nghĩ đến việc xin giảm án cho cô ấy. Trong vụ án đêm giông, cô ấy lập được công lớn, chỉ là nếu để công lao này tính lên cô ấy, sẽ lộ ra việc chúng ta tráo đổi người. Nếu không, đây đã là cơ hội tuyệt vời để xin giảm án.”

Trần Triển Tinh bật cười: “Đừng nói giảm án, kể cả muốn cô ấy thoải mái công khai bước ra ngoài ngay bây giờ, tôi cũng có cách.”

“Cậu quá phô trương, nên nhà họ Ngụy mới muốn giết cậu. Tôi quen làm việc theo pháp luật, nên nhà họ Ngụy chừa tôi một mạng.”

“Cái chết của Ngụy Phi Thao là nước cờ quan trọng nhất do cậu đi. Tôi thật oan uổng.” Trần Triển Tinh cười: “Hơn nữa, việc cô ấy được ra ngoài chơi ba ngày liền, cậu dựa vào cái pháp luật nào thế?”

“Trong mắt người khác, đó chỉ là Lục tiểu thư nằm viện ba ngày.”

“Đôi khi tôi không hiểu, cậu thương cô ấy thật hay chỉ xem cô ấy là một món tiêu khiển.”

Bành An phản bác: “Vậy cậu xem cô ấy là gì?”

“Là phụ nữ, là một người phụ nữ xinh đẹp.” Trần Triển Tinh nhấn mạnh từng từ, như thể khi nói đến chữ “xinh đẹp”, trước mắt anh ta ngay lập tức hiện ra hình ảnh xinh đẹp của Lục Niệm.

“Vậy tại sao cậu không đưa cô ấy ra ngoài?”

“Cô ấy từ chối thiện ý của tôi.” Trần Triển Tinh giơ hai tay: “Hơn nữa, hái quả rồi cắn một miếng, ăn xong là hết. Chờ đợi quả chín là một quá trình đầy thú vị. Kéo dài trận chiến mới là niềm vui.”

“Vậy còn nhà họ Ngụy? Cậu cũng định kéo dài sao?”

“Trong các băng đảng hiện tại ở Thượng Hải, nhà họ Ngụy không có tiếng tăm gì. Đánh nhanh thắng nhanh là được.”

Bành An lại nói: “Nhưng nhà họ Ngụy bây giờ là một con sói đói. Mất đi đứa con, người đứng đầu của họ đã bất chấp tất cả. Cậu nên cẩn thận.”

“Bành An, cậu trân trọng mạng sống của tôi đến vậy, tôi thật sự cảm động.”

“Cậu là niềm hy vọng của cô ấy. Nếu cậu chết, cô ấy cũng không sống nổi.”

“Nếu cô ấy thật sự có bản lĩnh giết tôi, tôi đi rồi, cô ấy cũng đi. Cậu nói xem, chuyện đó giống cái gì?” Trần Triển Tinh rít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc mờ mờ: “Giống như là chết vì tình.”

“Cô ấy muốn chết vì tình thì chỉ là vì người ở núi Bắc Ao kia. Tôi nhắc cậu, đừng dấn thân quá sâu.”

Trần Triển Tinh ngậm điếu thuốc, qua làn khói, anh ta nhìn thấy quyển sách tranh xuân cung đồ Tây phương trên kệ sách. Không cần nghĩ cũng biết, Bành An chắc chắn chưa từng lật qua dù chỉ một trang: “Tôi cũng nhắc nhở, cậu quá chú ý đến cô ấy rồi.”

“Cô ấy suýt giết tôi, còn giết cả em trai tôi. Tính ra, cô ấy là kẻ thù của nhà tôi. Tôi chú ý cũng là lẽ thường tình.”

“Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.” Trần Triển Tinh dụi tắt điếu thuốc: “Đông Bắc đã thất thủ, tình hình Hoa Bắc vô cùng nghiêm trọng. Ông chủ của nhà tôi cảm thấy Thượng Hải chưa chắc đã an toàn. Tôi giải quyết xong ân oán với nhà họ Ngụy, rồi sẽ đến Hồng Kông với ông ấy.”

Bành An suy nghĩ một lát: “Ông chủ Trần có thể ngồi đến vị trí hôm nay, quả thực là bậc thầy nhìn thời thế.”

“Còn cậu? Đi cùng không?”

Bành An lắc đầu: “Tạm thời tôi sẽ ở lại Thượng Hải.”

“Đến lúc không còn cách nào khác, nhất định phải đưa cô ấy ra ngoài.” Trần Triển Tinh như đang cảnh cáo: “Bành An, khi tôi không có ở đây mà cô ấy lại gặp chuyện gì, cậu cũng chuẩn bị mà chết đi.”

“Cậu định đi bao lâu?”

“Chưa nói trước được. Nếu may mắn, Vân Môn có thể tạo nên tiếng vang ở Hồng Kông.” Trần Triển Tinh nheo mắt, mỉm cười: “Nghe nói băng đảng ở Hồng Kông tụ họp đông đúc, tôi không may bị chết trên phố cũng không phải không thể.”

Bành An gật đầu: “Trước khi chết nhớ nhờ người báo cho tôi. Tôi sẽ đến tịnh xá Tĩnh An thắp nhang, cảm tạ ông trời đã có mắt, thu hồi một tên cặn bã như cậu.”

Trần Triển Tinh tặc lưỡi: “Bành An, cậu thật là không đáng yêu chút nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.