Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 35: Chương 35




Lục Niệm trở lại núi Đông Ngũ, cô muốn tiếp cận khu giam giữ chính trị, nhưng mãi vẫn không có cơ hội. Cô thử hối lộ bà quản giáo, nhưng cũng không thành. Bà quản giáo không có quyền hạn lớn đến vậy.

Cho đến một ngày, cai ngục đến thông báo rằng Trần đại thiếu gia đã đến núi Đông Ngũ và chỉ đích danh muốn gặp cô.

Lục Niệm suy tính trong lòng rồi nói: “Biết rồi.” Tuy nhiên, cô không vội vàng đi ngay. Cô tiếp tục làm việc một lát, cho đến khi cai ngục đến đưa cô đi, cô mới từ tốn bước ra.

Trần Triển Tinh và Lục Niệm đều đã sống nửa năm trong tù. Cả hai đều gầy đi, nhưng “người đẹp vì lụa” như anh ta vẫn phong độ ngời ngời. Bộ vest được cắt may vừa vặn, dáng người cao ráo thẳng tắp, từng nếp gấp trên quần áo đều sắc nét.

Anh ta nhìn cô trong bộ quần áo tù: “Mới mấy ngày không gặp, hình như cô càng đẹp ra.”

“Khả năng nói dối của Trần tiên sinh thật sự đạt tới mức thượng thừa.” Cô vừa bị cảm lạnh, sau đó lại trúng độc, còn lăn lộn một đêm trong hang núi Bắc Ao, giờ quay về khu tập thể ở núi Đông Ngũ, chiếu trải thì lạnh ngắt. Cô gầy yếu tới mức không nhận ra được dáng vẻ lúc đầu. Thật ra, việc cô giả làm Liễu Chi vẫn có sơ hở, bởi lúc nào Liễu Chi cũng hồng hào khỏe mạnh, còn khuôn mặt tái nhợt của cô phải dùng không biết bao nhiêu phấn hồng để che giấu.

“Bao nhiêu người phụ nữ cũng không sánh được sức hút của Lục tiểu thư. Đây là lần đầu tôi đến núi Đông Ngũ để gặp một người phụ nữ.”

“Trần tiên sinh vào núi Đông Ngũ là vì phạm tội.” Lục Niệm nhạt giọng.

Trần Triển Tinh ra hiệu cho các cai ngục rời đi.

Từng người một bước ra ngoài, như thể Trần Triển Tinh mới là giám ngục thật sự ở đây.

Trong phòng thăm tù, chỉ còn lại hai người.

Trần Triển Tinh thấp giọng hỏi: “Cô có muốn rời khỏi đây không?”

“Chồn đi chúc Tết gà, có ý tốt gì đây?”

“Lục tiểu thư, tôi thật lòng muốn chuộc tội. Nửa năm ở đây, tôi hiểu rõ nơi này khắc nghiệt thế nào.” Trần Triển Tinh nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở d ái tai cô. Cô đã lâu không đeo khuyên tai, lỗ tai chỉ còn là một vết chấm nhỏ xíu. Anh ta không nhịn được mà đưa tay nắm lấy d ái tai cô.

Tay anh ta ấm áp, còn tai cô hơi lạnh.

Cô khẽ lắc đầu.

Sợ cô đau, anh ta buông tay: “Cô muốn đối phó tôi, thì càng phải rời khỏi núi Đông Ngũ, đến bên tôi. Sao cô lại không chịu ra ngoài?”

Lục Niệm có linh cảm Trần Triển Tinh khác với những người đàn ông cô từng đối phó trước đây. Anh ta rất nguy hiểm. Không chỉ bởi dáng vẻ chiếm hữu của anh ta, mà còn bởi h@m muốn chỉ là bề nổi, sâu bên trong anh ta xem cô như đối thủ hoặc con mồi, và anh ta tận hưởng quá trình săn đuổi.

Anh ta quá nhạy bén, thường xuyên nhìn thấu cô. Đối đầu với anh ta, cơ hội thắng của cô không nhiều.

Lục Niệm giữ bình tĩnh: “Anh muốn chuộc tội thì nên ở lại núi Đông Ngũ.”

“Tôi cũng muốn cùng cô chịu khổ ở đây, nhưng ông chủ của nhà chúng tôi không đồng ý.” Trần Triển Tinh nói: “Phải rồi, tôi sắp rời khỏi Thượng Hải một thời gian. Nếu cô cần gì, cứ liên lạc với luật sư Kim.”

“Không tiễn.”

Anh ta cười: “Lục tiểu thư, trước khi đi, cho tôi nếm chút ngọt ngào đi.”

Lục Niệm cảnh giác, cố đẩy anh ta ra nhưng không đẩy được, cô lập tức quay mặt đi.

Anh ta nheo mắt, cúi xuống cắn vào d ái tai cô, cũng là nơi anh ta vừa chạm vào. Anh ta cắn thật sâu.

Cô đau, lập tức đánh mạnh vào người anh ta.

Anh ta bật cười khẽ, quay đầu định hôn cô.

Cô bỗng hỏi: “Anh có thể sắp xếp cho tôi vào làm bếp ở khu giam khác không?”

Động tác của Trần Triển Tinh dừng lại: “Chỉ vậy thôi à?”

“Đúng.”

Anh ta suy tính: “Lần này cô ra ngoài rồi trở về, chắc chắn có chuyện.”

Lục Niệm không trả lời.

“Không nói, nghĩa là chuyện tôi không được biết?” Anh ta vuốt nhẹ khóe mắt cô. Cô đẹp đến từng chi tiết. Khi cô cười dịu dàng, như thể có làn nước chảy trong mắt. Nhưng khi nhìn anh ta không chút cảm xúc thế này, lại giống như biển đêm sâu thẳm: “Cô vừa đưa ra yêu cầu, chẳng phải chúng ta đã tự động đạt được một dạng thỏa thuận nào đó rồi sao?”

Đôi mắt Lục Niệm cong lên, hàng lông mày cũng cong theo: “Tôi nói thẳng, tôi lợi dụng anh.”

“Tôi chỉ mong cô lợi dụng tôi. Làm bếp tốt hơn ra ngoài làm việc ở núi Đông Ngũ sao?”

“Tôi từng làm bếp, còn tốt hơn chịu gió mưa ngoài kia.”

Đó là cái cớ, nhưng Trần Triển Tinh không để tâm: “Tôi sắp xếp, vậy cô cho tôi cái gì?”

Cô đưa tay nắm lấy tai anh ta.

Anh ta chỉ cảm thấy tê dại, từ tai lan đến tận tim, nhưng ngay sau đó bị cô bấm mạnh đến đau nhói.

“Chúc anh sớm xuống địa ngục.” Lục Niệm nhấc đầu gối, đá thẳng vào hạ bộ anh ta.

Toàn thân anh ta cứng đờ, buộc phải cúi người xuống, nghiến răng: “Lục Niệm.”

Cô nhân cơ hội chạy về phía cửa, chuồn mất.

*

Trần Triển Tinh hành động vô cùng nhanh gọn, cứ thế phá cổng nhà họ Ngụy. Anh ta nói thời gian quý báu, không rảnh mà dây dưa lằng nhằng, chi bằng làm một trận long trời lở đất.

Chuyện nhà họ Ngụy tạm thời khép lại.

Kim Trường Minh cũng đã đi Hồng Kông.

Bành An sống một mình trong căn biệt thự lớn, yên tĩnh tới mức kỳ lạ.

Khi mặt trời treo cao trên bầu trời, cuộc điều tra về Bành An chính thức kết thúc. Mọi thứ của hắn vẫn ổn, và hắn được thông báo đi làm trở lại.

Nhưng ngay khi nhận được thông báo, hắn lại xin nghỉ phép. Sau vài tháng rảnh rỗi, quay lại làm việc khiến hắn cảm thấy không quen.

Bành An ngồi lên xe kéo, đi đến núi Bắc Ao.

Báo chí đăng tin kẻ sát nhân trong đêm giông đã bị bắt. Người phu xe kết hợp với những câu chuyện nghe lỏm được từ quán trà, tự biên một câu chuyện rồi kể với Bành An: “Trên núi Bắc Ao có linh hồn của năm người bị hại trước đó, oán niệm của họ hóa thành sấm sét, giáng xuống trừng phạt hung thủ.”

Thân phận của Lục Niệm không thể công khai, trên báo không hề nhắc đến cô.

Đến chân núi, xe kéo không thể đi lên được.

Bành An trả tiền: “Bác ở đây đợi tôi. Tôi lên thắp hương cho các oan hồn rồi sẽ về thành phố.”

Người phu xe tưởng rằng “oan hồn” mà Bành An nhắc đến là một trong năm người chết, không khỏi cảm thấy thương cảm: “Không vấn đề gì.”

Nghĩa trang trên núi Bắc Ao nằm ở lưng chừng núi, thường được người dân dưới chân núi quản lý.

Một người dân dẫn Bành An đến đó: “Lúc trước có một cô gái đã trả tiền quản lý mộ một năm, nhưng sau đó cô ấy không quay lại nữa.”

Bành An bước trên con đường núi đầy cỏ dại: “Tôi sẽ đóng tiếp phí quản lý sau này.”

Người dân cười nói: “Cảm ơn tiên sinh.”

Trước bia mộ có một ít cỏ dại, nhưng không quá rậm rạp. Trên bia khắc dòng chữ: “Mộ của người yêu - Kỷ Thượng Chương.”

Bành An chưa từng gặp Kỷ Thượng Chương, nên không biết nói gì. Hắn giao cho người dân nhiệm vụ dọn dẹp định kỳ.

“Vâng, vâng.” Người dân nhận tiền rồi hỏi: “Tiên sinh họ gì?”

Bành An đẩy gọng kính: “Họ Trương.”

Người đó gật đầu: “Trương tiên sinh, ngài đi thong thả.”

*

Bành An trở lại ngân hàng làm ba ngày, rồi lại thấy chán.

Thôi thì đến núi Đông Ngũ vậy.

Dọc đường, những bông hoa dại vàng điểm xuyết giữa cỏ xanh, trông thật đẹp mắt. Tâm trạng của Bành An cũng thoải mái hơn.

Hắn thấy chiếc xe ô tô năm ngoái từng dừng ở đây. Hắn lên xe, quả thật không thể khởi động, phải sạc lại bình ắc quy.

Hắn đi vào khu nữ tù nhân.

Mắt bà quản giáo sáng lên, như thấy người thân lâu ngày gặp lại: “Giám đốc Bành, ngài đến rồi!”

Bành An đưa bà ta một đồng đại dương.

“Nghe nói giám đốc Bành bảo đợi đến khi xuân về hoa nở mới đến, ngày nào tôi cũng mong ngóng hoa cỏ dại. Hôm qua thấy chúng nở nụ, hôm nay ngài đến thật.” Bà quản giáo ríu rít không ngừng.

Bà ta gọi vào trong bếp: “Giám đốc Bành đến rồi!”

Lục Niệm chỉnh lại quần áo, vuốt tóc.

“Ấy chà, đẹp lắm rồi, đừng để giám đốc Bành chờ lâu.” Bà quản giáo còn vội hơn cả Lục Niệm.

Bành An mặc một bộ vest màu be, bên trong là áo gile cùng màu và áo sơ mi trắng, phối với cà vạt xanh đậm.

Lục Niệm từng cùng bạn trai đi may vest ở tiệm, đại khái hiểu chất liệu trên người Bành An là hàng nhập từ Anh, chỉ giới thượng lưu Thượng Hải mới có thể mặc nổi.

Nếu hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt không né tránh, thì thật sự là một người đàn ông đẹp không tì vết.

Bành An lịch sự lên tiếng: “Lục tiểu thư, dạo này cô khỏe không?”

“Anh nghĩ sao?” Cô cười nhẹ, ánh mắt tập trung như thể chỉ có hắn là quan trọng.

“Lục tiểu thư không còn bệnh nữa chứ?”

“Không.” Cô hỏi: “Hôm nay đến đây vì chuyện gì?”

“Tôi đã nói, xuân về hoa nở thì sẽ đến thăm cô.”

“Không phải vì cha mẹ anh ép đến sao?” Lục Niệm vắt chéo chân, như thể cô mới là người đang thẩm vấn.

“Tôi không bị ép, chỉ là họ có nhắc đến…”

“Vết thương của anh thế nào?”

“Không sao nữa rồi.”

“Cả năm mà nửa thời gian chỉ để dưỡng thương, anh phải giữ gìn sức khỏe, nếu không, tôi ở núi Đông Ngũ sẽ phải lo lắng cho anh.”

Bành An dịu dàng nói: “Lục tiểu thư, tôi không còn ngồi xe lăn nữa rồi.”

“Thế thì tốt.”

“Đúng rồi, Lục tiểu thư, cô có biết lái xe không?”

“Tôi có học qua, nhưng không rành.”

“Tôi có một chiếc xe đỗ ngoài cổng núi Đông Ngũ.” Bành An đưa chìa khóa xe cho cô: “Nếu sau này cô gặp chuyện gì, ít nhất cũng có một phương tiện. Xe để lâu chưa khởi động, hiện tại chưa nổ máy được. Tôi sẽ định kỳ cho người đến sạc bình.”

“Tôi thì có chuyện gì mà phải tự lái xe chứ?”

Bành An cười: “Lục tiểu thư cứ giữ chìa khóa đi.”

Cô nhận chìa khóa, hỏi lại: “Lần trước chúng ta cùng gặp cha mẹ anh, họ có hỏi gì không?”

“Bọn họ hiểu lầm cô là Liễu tiểu thư.” Từ hôm đó, Bành An vẫn chưa gặp lại cha mẹ.

Lục Niệm nhướng đuôi mắt: “Rồi sao nữa? Anh và Liễu tiểu thư thành đôi luôn à?”

“Không.” Bành An vội lắc đầu liên tục: “Sao tôi có thể thành đôi với Liễu tiểu thư được chứ.”

“Liễu tiểu thư xinh đẹp mà.”

Liễu Chi đúng là đẹp, nhưng nếu hắn nói “Lục Niệm còn đẹp hơn” thì... thật sự quá kỳ quặc. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ấp úng, nói lắp: “Đừng... đừng đùa như vậy.”

Không có còng tay, Lục Niệm chống cằm, nói với vẻ thắc mắc: “Lạ thật đấy. Anh là một người đàn ông tự do, xung quanh đâu thiếu người đẹp, vậy mà lại thà dành thời gian cho tôi - một tù nhân. Nói là đợi đến lúc xuân về hoa nở thì đến thăm tôi, anh đúng là đã giữ lời.”

Bành An: “...” Hắn chỉ vì thấy chán mới đến thôi.

“Đàn ông bình thường, nếu có thời gian rảnh, đã sớm lật hết cuốn sách tranh các cô gái Tây rồi.”

“Không phải của tôi. Đó là sách của Trần Triển Tinh.”

“Nhìn anh xem, có khuôn mặt đẹp trai như vậy, mà chẳng hiểu gì cả.” Lục Niệm định chọc vào trán hắn.

Bành An né tránh.

Cổ tay cô khéo léo xoay một vòng, sau đó nắm lấy tai hắn.

Bành An lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cứng đơ không dám động đậy.

Cô không chỉ nắm, mà còn xoa nhẹ trên d ái tai hắn. Khác hẳn lần trước khi cô véo Trần Triển Tinh, lần này lực tay rất nhẹ, từng chút một xoay tròn.

Tai Bành An đỏ ửng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng như cánh đào nở: “Lục tiểu thư, cô... buông ra.”

Cô nghiêng người, cố tình không buông: “Tại sao Trần Triển Tinh lại đưa sách cho anh? Có phải vì anh chẳng hiểu gì nên mới tặng sách để khai sáng không?”

“Đó là sách của cậu ta, không phải tặng tôi.”

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lật vài trang rồi đúng không?”

“Chưa.”

“Chắc cũng nhìn qua bìa sách rồi chứ?”

“Không nhớ nữa.”

“Phụ nữ phương Tây và phụ nữ phương Đông có gì khác nhau?”

“Không biết.” Bành An cố né tránh ánh mắt dò xét của cô.

Hai người đứng rất gần nhau. Ở núi Đông Ngũ dĩ nhiên không có nước hoa, mùi hương trên người Lục Niệm khác hẳn với hương thơm từ các tiểu thư hay phu nhân. Không thể gọi tên cụ thể, nhưng đó là mùi hương cứ quẩn quanh mũi hắn mỗi khi cô xuất hiện.

“Tôi không tin anh nhìn bìa sách mà có thể nhịn không mở ra xem bên trong.”

“Không, thật sự không.” Bành An nhấn mạnh.

Đôi mắt trong veo của Lục Niệm ánh lên tia tinh nghịch: “Anh không có hứng thú với phụ nữ? Hay là không có hứng thú với bất kỳ ai ngoài một người phụ nữ nào đó?”

“Tất cả... đều không…”

“Nói dối.” Cô như đang giăng ra một tấm lưới trời đất, bao phủ mọi đường lui của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.