Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 37: Chương 37




Chiếc xe lảo đảo, suýt chút nữa trượt khỏi bờ ruộng.

Lục Niệm chật vật giẫm phanh. Chỉ cần tiến thêm một centimet nữa thôi, xe sẽ lật nhào.

Bánh xe bị kẹt ở mép đường, cô không biết phải xoay hướng thế nào.

Lúc này, từ xa vang lên tiếng động cơ xe quân sự.

Lục Niệm bỏ xe và chạy trốn.

Đường mòn bên ngoài núi Đông Ngũ không có thú dữ, nhưng khu vực sâu trong núi được cho là khá nguy hiểm. Cô men theo con đường ngoằn ngoèo trên núi để ẩn nấp.

Không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng nổ lớn vang lên từ nhà tù Đông Ngũ.

Trời sắp tối. Những con cú trên nhánh cây khép đôi cánh lại, trừng đôi mắt tròn xoe.

Đám quạ bay vòng trên không, phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Đến đêm, núi rừng trở nên vô cùng nguy hiểm. Cuối con đường chỉ là núi, nơi có vài hộ gia đình sinh sống. Nhưng chiến tranh đã đến, không biết những người đó đã bỏ trốn chưa.

Lục Niệm quyết định xuống núi thử vận may.

Vận may của cô không quá tốt. Vừa bước ra đường, từ xa đã xuất hiện một chiếc xe máy quân sự.

Người trên xe… là lính Nhật.

Lục Niệm lập tức quay lại núi. Cô nghe thấy tiếng gọi bằng tiếng Nhật.

Hai tên lính Nhật đuổi theo.

Cô chạy ngoằn ngoèo, tránh né.

Không đuổi kịp, một trong hai tên nổ súng.

Viên đạn sượt qua cô. Cô rùng mình, chân đá phải một hòn đá và ngã xuống sườn núi.

Không biết tiếng Nhật, cô không có cách nào dùng lời lẽ để kéo dài thời gian. Cô đã tính đến kết cục của mình. Nếu bị bắt, việc đầu tiên là phải giữ mạng. Nếu có cơ hội, cô sẽ kéo theo bọn lính Nhật cùng chết.

Cỏ trong rừng cao khoảng một mét, cô bò sát xuống, cúi người thấp nhất có thể. Cô cảm thấy may mắn vì trời càng lúc càng tối, thân mình cô hoàn toàn được che giấu trong bụi cỏ.

Không bắt được cô, lính Nhật cũng không rõ đường, đành bắn liên tục vào khu rừng trong ánh hoàng hôn.

Đến lúc này, Lục Niệm chỉ còn biết trông chờ vào vận may. Việc cô gặp phải hai tên lính này đã là xui xẻo. Vì vậy... ông trời không mấy ưu ái cô.

Hai tên lính Nhật cất súng, rút dao dài bên hông, bắt đầu chém lung tung trong đám cỏ. Chúng lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Nhật, nghe giọng điệu thì chắc chắn chẳng phải điều hay ho.

Xa hơn nữa là khu vực rừng sâu. Những ai bước vào đó đều không trở ra.

Sau khi bạn trai rời đi, mạng sống của Lục Niệm chẳng khác nào một cái xác không hồn. Cô nghĩ, nếu có thể giết được hai tên lính Nhật, dù phải đánh đổi bằng mạng sống, cô cũng không tiếc.

Những lưỡi dao sắc bén chém vào đám cỏ xanh, khoảng cách giữa cô và chúng ngày càng gần. Chỉ cần tiến thêm hai mét, mũi dao sẽ cắt vào mặt cô.

Cô nín thở.

Cô biết rõ bản chất tàn bạo của lính Nhật. Cô lập sẵn hai kế hoạch: một là dụ chúng vào rừng sâu. Nếu kế hoạch thất bại, cô sẽ giả vờ khuất phục rồi tìm cơ hội phản kích.

Quyết định thật nhanh, Lục Niệm co chân chạy, định lao thẳng vào khu rừng sâu.

Hai tên lính Nhật gào thét bằng tiếng Nhật.

Ngay sau đó, tiếng súng vang lên làm rung chuyển cả núi rừng. Mọi âm thanh kết thúc trong vòng ba giây, trả lại sự tĩnh lặng.

Lục Niệm ngã nhào về phía trước, nằm trong bụi cỏ. Đầu gối cô va vào một tảng đá lồi ra, đau đến buốt óc. Nhưng cô chẳng bận tâm đ ến cơn đau, lập tức đứng dậy định tiếp tục chạy.

Phía sau vang lên một tiếng gọi: “Lục tiểu thư!”

Cô khựng lại.

Người đó là Trương Quân Năng, mặc đồng phục cảnh sát.

“Cảnh sát Trương, sao anh lại ở đây?” Lục Niệm nhìn kỹ, thấy hai tên lính Nhật nằm bất động trong bụi cỏ.

Trương Quân Năng cầm súng, đôi mắt sắc bén như chim ưng: “Tôi đang trên đường đến núi Đông Ngũ, tình cờ thấy hai tên này lên núi nên tôi theo dõi chúng.”

“Bây giờ núi Đông Ngũ rất nguy hiểm, anh đến đó làm gì?”

Chính vì nguy hiểm nên anh ấy mới đến: “Bên đó thế nào rồi?”

“Mọi người đều bỏ chạy. Trưởng ngục nói muốn di chuyển tù nhân, nhưng xe không đủ chỗ, số còn lại phải chạy bộ.” Lục Niệm hỏi: “Có phải quân Nhật đã tấn công không?”

“Đại quân chưa đến, có lẽ đây chỉ là đội tiên phong. Trên đường đến đây, tôi chỉ gặp hai tên này.” Trương Quân Năng hỏi: “Lục tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Ánh sáng nhạt dần. Trương Quân Năng cất súng: “Đêm xuống rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi.”

Trước khi đi, Lục Niệm nói: “Đợi đã.” Cô nhặt hai thanh dao dài của lính Nhật và đâm thẳng vào tim hai kẻ đã trúng đạn.

Hai thanh dao cắm sâu vào ngực chúng.

Cô nghiến răng chửi: “Quân Nhật Bản khốn nạn!”

*

Lục Niệm lên xe của Trương Quân Năng.

Chiếc xe phóng nhanh, trên đường gần như không có ai. Cho đến khi phía trước xuất hiện một chiếc xe khác.

Xe quân sự của núi Đông Ngũ là loại như vậy, phủ một tấm bạt gần như đã ố vàng.

Tim Lục Niệm khẽ thắt lại: “Cảnh sát Trương, hình như đó là xe của núi Đông Ngũ.”

Ánh mắt sắc bén của Trương Quân Năng nhận ra ngay: “Nó vẫn đứng yên không nhúc nhích, có lẽ đã xảy ra chuyện.“ Anh ấy đạp mạnh ga.

Lục Niệm chợt nhắm mắt lại rồi mở ra, cô cảm thấy trên mặt đất có gì đó, hơn nữa còn là điềm chẳng lành.

Xe tiến lại gần hơn, ánh đèn chiếu rõ con đường bằng phẳng. Bên dưới xe quân sự nằm rải rác những người mặc áo tù.

“Cảnh sát Trương, dừng xe lại!” Lục Niệm lên tiếng.

Trương Quân Năng giảm tốc: “Không biết xung quanh có mai phục hay không, chúng ta nên đi nhanh thì hơn.”

“Cảnh sát Trương, tôi bảo anh dừng xe!” Mặt cô không chút cảm xúc, ánh mắt cứng như băng.

Anh ấy lập tức phanh lại.

Cô không kịp nghĩ xem liệu xung quanh có mai phục hay không, lập tức xuống xe chạy về phía đó.

Trương Quân Năng ngay lập tức theo sát cô.

Không gian yên tĩnh đến rợn người, ánh sáng cuối ngày chỉ còn vài tia yếu ớt.

Ở ghế lái của chiếc xe quân sự, tài xế gục trên vô-lăng, người bê bết máu đỏ tươi.

Trương Quân Năng vươn tay, kiểm tra hơi thở của tài xế.

Người đã mất.

Phía bên kia xe có những phạm nhân đã chết. Bên cạnh là một cai ngục, tay nắm chặt khẩu súng, đôi mắt mở to nhìn lên trời.

Cai ngục và phạm nhân cùng tử vong. Dựa vào hiện trường, Trương Quân Năng đoán chuyện này là do quân Nhật gây ra. Anh ấy dùng lòng bàn tay khép lại đôi mắt của cai ngục, giúp ông ta được yên nghỉ.

Lục Niệm bước đi trong sự hoảng loạn và yếu ớt. Những người mặc áo tù nằm đó đều là thi thể. Cô cảm thấy dưới chân như đạp phải bông, không có chút sức lực nào. Khi đi qua từng thi thể, cô dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Mã Thủy Dung, nhưng lại tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng, ở bên mép sườn núi, cô cũng nhìn thấy.

“Lý Đại!“ Cô lảo đảo chạy tới.

Lý Đại nằm nghiêng, máu từ vết thương trên trán thấm vào cỏ.

Chân Lục Niệm mềm nhũn, quỳ sụp xuống, tay run rẩy chạm vào khuôn mặt của Lý Đại. Cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của thi thể. Không còn nhiệt độ, không còn sự sống. Nhưng chỉ mới hôm nay, lúc họ gặp nhau lần cuối, hai người còn hứa sẽ tái ngộ.

“Nơi này không an toàn.” Trương Quân Năng nhìn quanh. Khu vực này toàn cỏ thấp, rất dễ bị lộ.

Nhưng Lục Niệm dường như không nghe thấy lời của anh ấy.

“Lục tiểu thư.” Trương Quân Năng chưa bao giờ thấy Lục Niệm thất thần như vậy. Cô có thể yếu đuối, có thể hoảng hốt, nhưng sâu thẳm bên trong, cô luôn giữ được sự điềm tĩnh.

“Cô ấy là Lý Đại, cô ấy là Lý Đại…” Lục Niệm ôm chặt lấy thi thể Lý Đại, thì thầm trong đau đớn. Đây là người mà cô thân thiết nhất ở núi Đông Ngũ, một cô gái nhỏ nhút nhát, hiền lành. Gương mặt từng đỏ ửng như quả táo giờ đây chỉ còn lại sự tái nhợt, tựa như phủ một lớp bùn trắng.

Trương Quân Năng cúi xuống, cất giọng điềm tĩnh: “Quân Nhật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chúng ta phải rời đi ngay. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.”

Lục Niệm áp mặt mình lên mặt của Lý Đại, dính phải vệt máu trên đó. Cô khóc, thì thào: “Là tôi hại cô ấy, là tôi đưa cô ấy lên xe.”

“Đây không phải lỗi của cô.” Trương Quân Năng không nhịn được, khẽ đặt tay lên vai cô: “Đây là chiến tranh.”

Bất cứ lời an ủi nào, Lục Niệm đều không muốn nghe. Cô nói trong nấc nghẹn: “Cô ấy là người thân duy nhất của tôi…”

“Tôi hiểu, cô ấy chắc chắn là một cô gái tốt. Vì vậy, chúng ta phải tìm cho cô ấy một nơi yên nghỉ bình an.” Trương Quân Năng nhẹ nhàng khuyên.

Lục Niệm không đáp.

Anh ấy nắm lấy vai cô, nhấn mạnh: “Lục tiểu thư, bên ngoài là chiến tranh. Nếu ngồi yên chờ chết, chúng ta cũng sẽ trở thành nô lệ mất nước.”

Cuối cùng, cô cũng ngẩng đầu lên.

“Chúng ta đi thôi.” Trương Quân Năng thấy khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, thì dùng tay áo lau đi, rồi kéo cô đứng dậy.

Lục Niệm như trở về với khoảnh khắc bạn trai mình qua đời, cảm giác tuyệt vọng lại ùa về. Khi đó, cô chỉ có một mình. Nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra rằng, cảnh sát Trương đã làm xong mọi việc.

Anh ấy bế thi thể của Lý Đại lên và đặt vào cốp sau xe: “Lục tiểu thư muốn đưa em gái của mình an táng ở đâu?“

Lục Niệm như bị rút cạn sức lực: “Núi Bắc Ao.“

“Buổi tối đi không tiện, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô.“ Anh ấy ngồi vào xe, rồi hỏi thêm: “Có nơi nào mà cô muốn đến không?“

Một lúc lâu sau, Lục Niệm mới nhận ra anh ấy đang hỏi mình: “Tôi không có người thân, đã lâu không còn nơi để về.“

Trương Quân Năng định hỏi cô có muốn đến chỗ Bành An không, nhưng thấy cô không nói gì, anh ấy cũng không rõ mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ.

“Ở khách sạn nhé?“ Anh ấy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, nhà tôi có một căn gác nhỏ, người thuê vừa mới dọn đi, hiện đang trống. Nếu cô không ngại, có thể tạm ở đó một thời gian.”

Lục Niệm lau mặt, đã lâu lắm cô không khóc, tới mức quên rằng khi nước mắt khô lại sẽ kéo căng da mắt, đau nhức: “Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.”

Xe lao nhanh trên đường, nhưng giọng của Trương Quân Năng vẫn bình thản: “Khi còn ở trường cảnh sát, tôi có một người anh em tốt. Anh ấy hy sinh trong một lần truy bắt tội phạm. Khi đó, tôi cũng như cô bây giờ, trên trời có trăng sao, nhưng tôi chỉ thấy một màn đêm đen kịt.”

Khi một người sẵn sàng chia sẻ vết thương của mình với người khác, đó là sự an ủi lớn lao. Con người thường tìm kiếm những người đồng cảm, và những nỗi đau giống nhau lại càng dễ xoa dịu. Lục Niệm mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Cảnh sát Trương, cảm ơn anh.”

“Tạm thời về nhà tôi nghỉ ngơi đi.” Trương Quân Năng đạp ga: “Ngày mai, nếu cô muốn ở khách sạn, tôi sẽ giúp cô sắp xếp.“

*

Khi trở về nhà họ Trương, trời đã tối.

“Lục tiểu thư, chờ một chút.” Trương Quân Năng xuống xe, một lúc sau quay lại, mang theo một chiếc áo khoác dài: “Cô khoác tạm cái này. Khuya rồi, không tiện tìm quần áo mới.”

Lục Niệm vẫn đang mặc áo tù. Thân phận của cô quả thực không nên xuất hiện trong nhà họ Trương. Cô mặc áo khoác vào, cài tất cả các khuy lại, xắn ống quần của bộ đồ tù lên: “Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.”

Trương Quân Năng luôn xuất hiện khi đang làm nhiệm vụ, nên Lục Niệm không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình anh ấy. Lúc này, nghe anh ấy nhắc đến, cô mới biết ông bà Trương là trí thức. Cha anh ấy làm phiên dịch tại đại sứ quán, còn mẹ là giáo viên.

Bà Trương đang ở trong phòng khách. Khi thấy con trai dẫn theo một cô gái, bà ấy hơi ngạc nhiên: “Quân Năng, đây là?”

“Bạn con. Lục tiểu thư vừa mất người thân, hiện không có nơi nào để đi.” Trương Quân Năng nói với giọng ôn hòa: “Cái gác nhỏ trên lầu đang trống mà đúng không? Con định để cô ấy tạm ở đó một thời gian.”

Lục Niệm đã cài khuy áo khoác rất kín, bà Trương không nhận ra bộ đồ tù bên trong. Bà ấy chỉ cảm thấy chiếc áo khoác này nhìn rất quen. Quan sát kỹ hơn, bà ấy thấy quần của cô gái có phần cũ, nhưng dáng vẻ cô rất duyên dáng.

“À, bạn à. Vậy vào nhà đi.” Bà Trương cười nói.

Lục Niệm cúi đầu, lễ phép: “Cháu chào bác Trương.”

“Chào cháu.” Bà Trương đáp, nụ cười vẫn giữ trên môi: “Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

Lục Niệm cúi người chào bà ấy một lần nữa, sau đó theo Trương Quân Năng lên lầu.

Căn gác nhỏ tuy được gọi là “gác nhỏ”, nhưng thực tế khá rộng rãi. Có một chiếc giường đôi, một tủ quần áo bằng gỗ, và một phòng tắm nhỏ.

Trương Quân Năng mở cửa sổ trên gác: “Cần vật dụng gì cho sinh hoạt thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lo liệu.”

“Cảnh sát Trương, căn phòng này không phải để cho thuê đúng không?” Cô nhìn gia cảnh nhà anh ấy có vẻ dư dả, chắc hẳn không cần đến tiền thuê của một căn phòng như vậy. Việc nói “cho thuê” có lẽ chỉ để giữ thể diện cho cô.

Trương Quân Năng cười: “Căn gác tách biệt với khu nhà chính, chúng tôi sẽ không làm phiền cô.”

“Đây là nhà của anh, tôi mới là người làm phiền. Nếu không tiện, tôi có thể ra ngoài tìm khách sạn.”

“Không sao đâu. Tôi sẽ nhờ người mang chút đồ ăn lên, cô ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm.”

Lục Niệm nhìn anh ấy, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Những năm gần đây, ai tốt với tôi, tôi đều khắc ghi trong lòng. Anh, Lý Đại... Tôi không biết mình có đức hạnh gì mà được mọi người đối xử tốt như vậy.”

“Trước đây, khi cô còn ở núi Đông Ngũ, lập trường của chúng ta khác nhau. Dù tôi có muốn giúp đỡ, cũng không thể công khai.” Trương Quân Năng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc tôi bắt cô, cô không xem tôi là kẻ thù, điều đó đã rất rộng lượng rồi.”

“Anh bắt tôi vì chính nghĩa trong lòng anh, còn tôi giết người vì chính nghĩa của tôi.” Lục Niệm nói, rồi tiếp lời: “À, cảnh sát Trương, phiền anh liên lạc với Bành An, báo với anh ấy rằng tôi vẫn ổn.”

Chỉ là, lúc này cô không còn chút ý chí nào để đối đầu với Trần Triển Tinh.

*

Lý Đại được an táng ở núi Bắc Ao.

Lễ hạ táng được người dân trong làng thực hiện.

Sau đó, Lục Niệm đi đến một ngôi mộ khác để nói chuyện.

Trương Quân Năng không làm phiền cô, tự mình xuống núi chờ đợi.

Mộ của Kỷ Thượng Chương được dọn dẹp rất sạch sẽ. Một người dân trong làng nói: “Trước đây có người thay tiểu thư gia hạn tiền bảo dưỡng mộ.“

“Là ai vậy?“ Lục Niệm hỏi.

“Hình như là...“ Người dân gõ gõ vào đầu, cố nhớ: “Họ Trương, một tiên sinh họ Trương đã gia hạn thêm mười năm.”

Lục Niệm đứng trước bia mộ của người bạn trai: “Cảnh sát Trương thật sự là một người tốt.”

Đã hai năm trôi qua, bạn trai cô vẫn dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất, trong khi trái tim cô lại đầy thương tích. Cô bước đi trên đường, quần áo lấm lem, giày dép dơ bẩn, toàn thân bùn đất: “Nếu em cứ mãi như thế này, anh có chê bai em không?”

Rồi cô tự trả lời: “Không đâu.”

Anh yêu cô nhất, làm sao lại chê bai cô được.

*

Những ngày sau đó trời liên tục âm u và mưa. Mưa nhỏ không nặng, rơi vào lòng bàn tay không đau, không ngứa, nhưng đủ dày để làm mờ đi mọi cảnh vật trước mắt.

Khu tô giới Pháp vẫn yên bình, dường như chẳng có gì thay đổi. Các hộp đêm vẫn rộn ràng ánh đèn và những điệu múa. Những người hút thuốc phiện vẫn đờ đẫn như cũ. Còn những con bạc trên sòng, nụ cười tham lam không bao giờ tắt.

Nơi đây cách xa chiến tranh.

Sự chán nản của Lục Niệm lúc này khác với hai năm trước. Khi đó, cô đầy lửa giận. Có lẽ khi ấy cô gặp may, bởi Trần Lực Hào, Bồ Hoằng Vĩ, Lữ Khải, Bành Châm, Ngụy Phi Thao... từng người một đều chết đi, như thể trời cao đang giúp cô.

Kế hoạch của Lục Niệm, ngoài Bành An và Trần Triển Tinh, không có biến cố gì ngoài dự đoán. Thậm chí việc cô bị bắt vào ngục cũng đã nằm trong kế hoạch.

Cô quá tự cao, nghĩ rằng bản thân thật sự có tài.

Nhưng thật sự có tài không phải là việc giết người. Ngay cả một người chị em thân thiết như Lý Đại mà cô cũng không bảo vệ nổi. Khi nhìn lại những mánh khóe khôn lỏi của mình trước đây, cô chỉ thấy buồn cười.

Trên căn gác nhỏ, Lục Niệm có thể ở đó cả ngày, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Trước đây, cô nghĩ mình là một người tiên phong dũng cảm xông pha trận mạc. Nhưng bây giờ, cô giống như một kẻ rụt rè trốn trong vỏ ốc.

Khi bạn trai còn sống, cô chỉ là một cô gái bình thường.

Giờ đây, cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Chỉ biết giết người, không biết bảo vệ người khác. Cô có ích gì?

Lục Niệm mãi không liên lạc với Bành An.

Sau khi Trần Triển Tinh rời Thượng Hải, anh ta không quay lại nữa. Cô cũng không còn ý định báo thù.

Kể từ khi Lý Đại qua đời, Lục Niệm bắt đầu nghi ngờ chính mình, nghi ngờ mọi thứ, bao gồm cả sự lương thiện mà cô từng có. Cô nói rằng những người đối tốt với cô có Lý Đại, có Trương Quân Năng, nhưng thật ra, Bành An cũng luôn đối xử rất tốt với cô. Vậy mà cô lại muốn biến hắn thành một quân cờ để hoàn thành mối hận với Trần Triển Tinh.

Bành An chỉ là một người vô tội.

*

Quay lại chuyện của Bành An.

Hôm đó, hắn nhìn thấy chiếc xe mắc kẹt bên bờ ruộng. Trên xe không có ai. Hắn lái xe vòng qua một đoạn đường rất xa, nhưng vẫn không thấy Lục Niệm đâu.

Nếu cô trốn thoát khỏi núi Đông Ngũ, cô sẽ dừng chân ở đâu? Hoặc có lẽ cô đã trốn thoát, nhưng lại gặp phải quân Nhật?

Không thấy người, kết quả có thể là... dữ nhiều lành ít.

Bành An quay lại nơi Lục Niệm từng thuê nhà, nhưng căn phòng trống rỗng. Hắn khóa cửa lại. Sau đó, hắn sử dụng mối quan hệ ở chính quyền thành phố để nhờ tìm người. Đến tận nửa đêm, hắn vẫn chưa ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi.

Trương Quân Năng nói: “Bành tiên sinh, Lục tiểu thư vẫn ổn. Nhưng thời gian này cô ấy tạm ở nhà tôi.”

Cô và Trương Quân Năng... rất tốt, rất tốt.

Vài ngày sau, trong màn mưa phùn mịt mù, Bành An tình cờ nhìn thấy Lục Niệm.

Cô mặc một bộ đồ đen, áo đen, quần đen, chậm rãi bước đi, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Cô đã an toàn, không cần lo lắng nữa. Nhưng, Bành An muốn tiến đến chào hỏi. Dù sao họ cũng từng quen biết. Hắn vừa định mở cửa xe thì thấy một người khác bước ra từ góc đường.

Trương Quân Năng cầm một chiếc ô đen lớn, sải bước vững vàng đến đứng trước mặt cô.

Một bức tranh trai tài gái sắc thật là đẹp.

Bành An đang định mở cửa xe thì đổi ý, khép cửa lại. Hắn đẩy nhẹ gọng kính.

Cả hai người đều mặc đồ đen, nhưng trong ánh sáng u tối của bầu trời, họ hiện lên rõ ràng trong tầm mắt hắn.

Mưa rơi thật phiền phức. Kính xe phủ đầy hơi nước.

Gạt nước, lau đi lớp mưa trên kính, hình ảnh hai người trong gương chiếu hậu dần xa...

*

Ngày hôm đó, Bành An liên lạc với Trương Quân Năng: “Cảnh sát Trương, có anh chăm sóc Lục tiểu thư, tôi rất yên tâm. Tuy nhiên, thân phận của Lục tiểu thư vẫn còn ở núi Đông Ngũ, tôi sẽ sắp xếp lại. Không biết cảnh sát Trương có phiền không?“

Trương Quân Năng: “Hiện nay ranh giới đúng sai không còn rõ ràng, làm sao tôi lại để ý đến thân phận của Lục tiểu thư?”

“Hai ngày nữa, tôi sẽ cho người mang hộ khẩu mới của Lục tiểu thư qua.”

“Bành tiên sinh suy nghĩ chu đáo quá.”

“À đúng rồi, cảnh sát Trương, đừng nói đây là sắp xếp của tôi.” Bành An bình tĩnh nói: “Tôi và cô ấy sẽ không gặp lại nữa.”

Trương Quân Năng: “Bành tiên sinh và Lục tiểu thư đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bành An: “Không có gì cả, mọi người tự cẩn thận.” Việc đổi cho cô một thân phận mới chính là điều cuối cùng hắn làm cho cô.

Đến nửa đêm, vẫn là một đêm không ngủ. Bành An đứng bên cửa sổ ngắm mưa.

Chuông điện thoại vang lên.

Giọng hắn đầy khó chịu: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Sao cậu vẫn chưa chết vậy?”

Trần Triển Tinh cười: “Sao nóng tính vậy? Ai chọc giận cậu bé An An của chúng ta thế?”

“Có gì thì nói nhanh.”

“Tình hình ở núi Đông Ngũ thế nào?”

“Quân Nhật tấn công núi Đông Ngũ là nhắm vào cách mạng. Chúng muốn treo cổ các thành viên cách mạng để thị uy, nhưng kế hoạch thất bại. Tuy nhiên, nhà tù Đông Ngũ đã bị phá hủy.”

“Cô ấy thế nào?”

“Không sao.”

“Cậu chăm sóc tốt cho cô ấy, đợi tôi quay về.”

“Cô ấy đã có người khác chăm sóc rồi.”

“Ai vậy?” Trần Triển Tinh đùa: “Không phải là cậu chứ?”

“Tôi quen một người đàn ông hoàn hảo, rất hợp với cô ấy.”

Trần Triển Tinh coi lời đó như gió thoảng bên tai: “Chờ tôi xong việc bên này, sẽ là màn kịch hay của tôi và cô ấy.”

Bên ngoài, mưa phùn rả rích. Bành An đẩy cửa sổ, đưa tay ra hứng mưa rồi thu tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm hơi nước. Hắn đã nắm trong tay sợi tơ đỏ mà mình đã tiên đoán từ trước.

Giữa hắn và Lục Niệm, đến đây là hạ màn.

----------------------------

Lời tác giả:

Sợi tơ đỏ giả mạo của Nguyệt Lão đã kết thúc.

Sợi tơ đỏ thật của “bọ cạp độc” và “rắn hổ mang” sắp ra sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.