Ngày mưa tạnh, Trương Quân Năng lên gác mái.
Anh ấy không hỏi cảm xúc của cô, chỉ nói: “Lục tiểu thư, cha tôi phải đi công tác ở Hồng Kông, mẹ tôi cũng sẽ đi cùng. Cô có muốn đến Hồng Kông cho khuây khỏa không?”
Lục Niệm thu dọn phòng rất sạch sẽ, cô ngồi đó nhưng căn phòng lại thiếu hơi thở của cuộc sống: “Liệu có làm phiền bác trai bác gái quá không?”
“Chỉ là thêm một vé tàu thôi mà.” Trương Quân Năng nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, tấm kính vẫn lấp lánh ánh mưa. Đôi mắt cô lại trông đầy lặng lẽ. “Hiện giờ có rất nhiều người kéo đến khu tô giới Pháp, các vụ trộm cướp cũng gia tăng. Nhìn những cảnh tượng này, tôi sợ cô mãi chìm trong chuyện của cô Lý Đại.”
“Đã để cảnh sát Trương phải lo lắng rồi.”
“Dù mạnh mẽ đến đâu, ai cũng cần thời gian để hồi phục. Lục tiểu thư có thể ra ngoài đi dạo.”
“Cảm ơn anh đã tin tưởng. Tôi ở đây quấy rầy mọi người quá lâu rồi.” Ở lại đây chỉ khiến cô miên man suy nghĩ, vì thế Lục Niệm quyết định nghe theo sắp xếp của Trương Quân Năng.
Từ khi chiến sự nổ ra ở Thượng Hải, vé tàu đi Hồng Kông trở nên vô cùng khan hiếm. Vé của họ xếp đến ba ngày sau mới đi được.
“Tôi sẽ bận nốt công việc rồi qua sau.” Trương Quân Năng tiễn ba người lên tàu, đặc biệt dặn dò Lục Niệm: “Đến nơi rồi, nhớ báo bình an cho tôi.”
Lục Niệm bước lên tàu, ngoảnh lại: “Cảnh sát Trương, tôi đi đây.”
Trương Quân Năng đứng ngược gió: “Thượng lộ bình an.”
*
Rời khỏi cảng, Trương Quân Năng bị một người gọi lại: “Cảnh sát Trương.”
Người đến là Phàn Thắng Hổ. Ông ấy xắn ống quần, cầm theo một chiếc xô nhỏ.
Trước đây, Điền Trọng đã điều tra ra Phàn Thu Linh thường xuyên ra vào bệnh viện, và bác sĩ nói cô ấy mắc bệnh nặng. Sau đó, Điền Trọng và Phàn Thắng Hổ đã vài lần hỏi han về cô ấy.
Phàn Thắng Hổ biết rất ít về các mối quan hệ xã hội của Phàn Thu Linh. Những người như Kiều Lệ và Tiền Tiến, ông ấy đều không quen biết.
Thi thể bị phân hủy nặng tới mức các chuyên gia không thể xác định đó có phải là Phàn Thu Linh hay không, và cũng không rõ cô ấy chết vì bệnh, tự sát hay bị sát hại.
Đầu mối từ đó bị đứt đoạn.
Nguyên tắc phá án của Trương Quân Năng là: không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán. Dù anh ấy nghĩ người chết là Phàn Thu Linh, nhưng cũng không thể nói với Phàn Thắng Hổ rằng đó là con gái ông ấy.
Hai người đi lướt qua nhau, Phàn Thắng Hổ bỗng lên tiếng: “Cảnh sát Trương có thể trò chuyện với tôi một lúc không? Hôm nay là sinh nhật con gái tôi.”
Trương Quân Năng nhìn đồng hồ: “Được.”
Hai người ngồi xuống bậc thềm ở đầu hẻm.
Trong xô của Phàn Thắng Hổ có nửa xô nước, cùng một con cá nhảy tung tăng: “Hôm nay tôi muốn ăn một bữa ngon, nên ra sông câu cá. Thu Linh rất thích ăn cá.”
Trương Quân Năng nghe ông ấy kể thêm chuyện về Phàn Thu Linh, rồi hỏi: “Phàn lão tiên sinh nghĩ cô ấy sẽ đi du lịch ở đâu?”
“Chắc là khắp nơi.” Phàn Thắng Hổ ngước nhìn bầu trời cuối cùng đã hửng nắng: “Nói thật, quan hệ giữa tôi và nó không tốt lắm. Sau khi tôi ly hôn với mẹ nó, nó mang nhiều oán trách. Cảnh sát Trương, các anh đến bệnh viện rồi, chắc cũng biết bệnh tình của Thu Linh?”
“Phàn lão tiên sinh, đó chỉ là điều tra theo quy trình.”
“Tôi hiểu. Bác sĩ nói nó không qua khỏi đầu năm nay. Bệnh tật, chẳng qua là ông trời muốn lấy mạng người. Nó muốn đi đây đi đó khắp nơi, tôi định đi theo nó, nhưng nó không cho. Nó còn nhắc lại chuyện mẹ nó, trách tôi quá vô tình. Hôm đó Thu Linh cãi nhau với tôi, thu dọn đồ đạc rồi đi. Đến chết nó cũng không muốn ở bên tôi. Tôi chỉ có thể tự lừa mình, rằng nó vẫn còn sống. Nhưng nó đã đi một năm rồi, sao có thể còn sống được?”
Trương Quân Năng chỉ có thể an ủi: “Có lẽ cô ấy được trời cao phù hộ.”
*
Ở Hồng Kông, ông bà Trương có hành trình riêng.
Lục Niệm chào tạm biệt họ, sau đó đi ra bãi biển.
Lý Đại sinh ra ở ngôi làng bên biển.
Chính cô đã tiễn Lý Đại lên xe, cũng chính tay cô đưa Lý Đại về nơi an nghỉ cuối cùng. Mối nhân quả này khiến cô cảm thấy kiệt quệ. Cô chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Phía xa, có một người phụ nữ đang chơi đùa với biển. Thật sự là chơi! Sóng vỗ vào mặt người phụ nữ, cô ấy lao thẳng về phía những cơn sóng, đón gió và vượt qua chúng.
Lục Niệm đến lúc đó mới biết hóa ra trên biển cả mênh mông còn có kiểu chơi như vậy.
Người phụ nữ từ trong cơn sóng trở về bờ.
Lục Niệm vỗ tay tán thưởng.
Người phụ nữ nói với cô rằng đó gọi là lướt sóng, một môn thể thao mới nổi ở Anh. Cô ấy lớn lên bên bờ biển, hiểu rõ thủy triều và sóng biển: “Từ lâu tôi đã muốn thử sức giữa biển khơi.”
Lục Niệm nảy sinh sự ngưỡng mộ: “Tôi có thể thử không?”
“Không được.” Người phụ nữ lắc đầu: “Biển cả đầy nguy hiểm, trước khi lướt sóng phải học cân bằng đã.”
Nhưng lúc này Lục Niệm chẳng còn màng sống chết, cô đã buông bỏ tất cả từ lâu: “Không sao, tôi muốn thử xem mình có thể vượt qua con sóng lớn không.”
Người phụ nữ thích sự dũng cảm của Lục Niệm, cô ấy cười và nói: “Ngày đầu tiên thì không thể xuống biển được đâu. Cô học kiến thức cơ bản trên bờ với tôi trước đã.”
Lục Niệm đứng ở vùng nước nông, bước lên ván lướt sóng. Cô chưa kịp trượt đi thì một con sóng lớn ập tới. Cô lập tức nhảy ra.
Chiếc ván trượt bị sóng cuốn đi, bay thẳng vào một người, khiến người đó ngã xuống.
Lục Niệm chạy tới: “Xin lỗi, tôi vừa mới tập, không điều khiển được.”
“Không sao.”
Lục Niệm sững người. Giọng nói khi phát âm hai từ đó giống hệt của Lý Đại.
Người phụ nữ đưa tay ra.
Lục Niệm nắm lấy tay cô ta và kéo đứng lên.
Người phụ nữ phủi cát ướt bám trên quần áo: “Cô lướt sóng à? Phụ nữ chơi cái này đúng là gan dạ. Tôi chỉ dám nhặt vỏ sò, nhặt ốc ở đây thôi.”
Lúc này, một chiếc ốc biển to lớn nằm bên chân người phụ nữ.
Lục Niệm nhắc nhở: “Đừng nhặt chiếc ốc này.”
Người phụ nữ quay đầu lại: “Tại sao?”
“Ốc nón có độc, bị nó chích một cái có thể mất mạng.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Cô lớn lên ở gần biển à?”
“Tôi từng có một người thân lớn lên ở biển.“ Ánh mắt Lục Niệm dịu dàng, giọng nói của người phụ nữ này thật sự rất giống Lý Đại. Cuộc đối thoại đơn giản này khiến Lục Niệm hồi tưởng lại những ngày ở núi Đông Ngũ.
“Cô là ân nhân cứu mạng của tôi rồi.” Người phụ nữ tên là Tưởng Uyển Nhu, quê ở Giang Tô, Chiết Giang. Cô ta nói mình mới đến Hồng Kông không lâu, có thể nghe hiểu tiếng Quảng Đông nhưng không biết nói: “Người Hồng Kông hầu hết không nói tiếng phổ thông, nhưng nghe nhiều rồi cũng đoán được đại ý thôi.”
Hoàng hôn buông xuống biển cả.
Tưởng Uyển Nhu vẫn chưa rời đi, vẫy tay gọi: “Lục Niệm, cô ở đâu?”
“Tôi chưa đặt khách sạn.”
“Tôi ở nhà trọ kia, hay là chúng ta ở chung đi?”
Lục Niệm đi theo.
Thật trùng hợp, phòng của Lục Niệm đặt lại ngay sát phòng Tưởng Uyển Nhu.
Tưởng Uyển Nhu thích rong chơi khắp nơi.
Cuộc sống của Lục Niệm rất đơn giản, cô chỉ đến biển để lướt sóng. Cô không sợ chết, dùng chính mạng sống của mình để chơi đùa với đại dương.
Bầu trời trong xanh, biển cả mênh mông. Khi những cơn sóng cuộn trào lên cao, Lục Niệm đột nhiên ngộ ra, sự chán nản chẳng có ích gì, cô phải báo thù cho Lý Đại.
Nhà trọ khá giản dị, chỉ có hai chiếc điện thoại đặt ở quầy lễ tân tầng một. Lục Niệm gọi báo bình an cho Trương Quân Năng.
Anh ấy cười: “Nghe giọng của cô, có vẻ vui hơn so với lúc ở Thượng Hải.”
Cô cũng cười: “Ở đây tôi chỉ nhìn thấy biển rộng, lòng tôi cũng rộng mở hơn.”
“Lục tiểu thư, tôi sắp xong việc rồi, vài ngày nữa sẽ đến Hồng Kông đón mọi người về.”
Lục Niệm vừa đặt điện thoại xuống.
Giọng nói giống hệt Lý Đại lại vang lên: “Nói chuyện với đàn ông à?” Tưởng Uyển Nhu tựa vào cửa.
“Bạn thôi.” Lục Niệm trả lời ngắn gọn.
“Hôm nay tôi đi câu cá với người ta, thu hoạch được khá nhiều.” Tưởng Uyển Nhu xách hai chiếc xô lên: “Tôi nhờ đầu bếp của nhà trọ nấu giúp. Lát nữa tôi ăn không hết, Lục Niệm, tối nay cùng ăn nhé.”
Lục Niệm nhớ giọng nói ấy, nên gật đầu đồng ý.
Bữa tối không chỉ có Lục Niệm và Tưởng Uyển Nhu, mà còn có cả một đám người. Họ kê hai chiếc bàn lớn ngay tại sảnh nhà trọ.
Không hiểu ngôn ngữ, Lục Niệm không nói nhiều. Mãi đến khi phục vụ bưng lên một đ ĩa nghêu.
Một người cùng bàn định gắp món đó.
Lục Niệm ngăn lại: “Cái này không ăn được.”
Người kia dừng đũa rồi hỏi: “Tại sao?”
Lục Niệm: “Báo chí nói gần đây ở Hồng Kông có hiện tượng thủy triều đỏ. Nghêu trong thời gian này không ăn được vì có độc.”
Người kia sững sờ: “Thật không?”
“Thà tin là có còn hơn không.“ Phục vụ vội vàng nói: “Có độc, đáng sợ quá. Để tôi mang xuống ngay.”
Đó chỉ như một tình huống nhỏ không đáng để tâm.
Rượu đã qua ba lượt, một người đàn ông cầm ly rượu đến bắt chuyện, bằng một thứ tiếng phổ thông vụng về: “Người đẹp!”
Đẹp hay không Lục Niệm không rõ, nhưng chiếc răng vàng của người đàn ông này quả thật rất sáng.
Người đàn ông rót một ly rượu, đặt trước mặt cô, cười toe toét: “Người đẹp, uống với tôi một ly.”
Lục Niệm giả vờ không hiểu: “Xin lỗi, tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Người đàn ông chặn ly rượu lại: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à?”
Mọi người xung quanh nhìn qua, vài người gác chân lên ghế, gặm hạt dưa. Thật ra, không ít khách nam đã để ý đến cô từ trước. Chỉ là họ giữ phép lịch sự, nhưng khi có men rượu, họ bắt đầu giở thói say xỉn, tỏ ra rất đắc ý.
Người đàn ông răng vàng ghé sát Lục Niệm: “Cô biết tôi là ai không?”
Không biết. Nếu biết, cô đã không ăn bữa cơm này. Tưởng Uyển Nhu nhiệt tình hiếu khách, nhưng có phần hơi quá, gần như đã mời một phần ba khách ở đây.
Lục Niệm lạnh nhạt quay đầu.
Tưởng Uyển Nhu bước ra giải vây: “Này, sao lại làm khó một cô gái chứ?”
Người đàn ông răng vàng lải nhải một tràng tiếng Quảng Đông.
Tưởng Uyển Nhu cũng đáp lại một tràng.
Tưởng Uyển Nhu an ủi Lục Niệm: “Đừng để ý đến hắn. Đàn ông uống say là không giấu được bản chất. Nhưng hắn nói đúng, Lục Niệm, cô rất đẹp.”
Tưởng Uyển Nhu cũng không kém phần xinh đẹp. So với Lục Niệm, cô ta sành điệu hơn. Lục Niệm chỉ mặc áo và quần bình thường, còn Tưởng Uyển Nhu thì mỗi ngày đều diện những bộ váy lộng lẫy, tà váy bay lên khi bước cầu thang.
Giọng nói của Tưởng Uyển Nhu rất giống Lý Đại, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác.
Lục Niệm chỉ coi Tưởng Uyển Nhu như người quen xã giao.
Lục Niệm lên lầu.
*
Ngày hôm sau, lịch trình của Lục Niệm vẫn đơn giản như thường, buổi sáng đi lướt sóng, buổi trưa về ăn cơm.
Nghe nhân viên phục vụ nói, Tưởng Uyển Nhu đã trả phòng, nói rằng cô ta sẽ lên tàu.
Lục Niệm nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại đi ra ngoài, đến chiều tối mới quay về.
Cô chuẩn bị đi tắm, mở tủ quần áo ra.
Cô chỉ mang theo ba, bốn bộ quần áo, nên tủ quần áo khá trống.
Vì vậy, vài bộ quần áo ít ỏi ấy không thể che được người đang ngồi ở bên trong.
Đó là người đàn ông răng vàng. Khác hẳn với dáng vẻ hống hách hôm qua, đầu gã nghiêng sang một bên, trông như không còn sức lực.
Phản xạ đầu tiên của Lục Niệm là dùng tay kiểm tra hơi thở của gã.
Không còn thở.
Cô lục lọi vài bộ quần áo ít ỏi của mình, xoay tới xoay lui để chọn. Cuối cùng cô chọn một bộ áo và quần màu đen. Cô vừa nhấc quần áo lên, lại đặt xuống, sau đó đóng cửa tủ lại.
Cô đã sơ ý. Đến một nơi xa lạ như Hồng Kông mà không giữ sự cảnh giác tuyệt đối. Nếu là trước đây, cô sẽ không lơ là như vậy. Dĩ nhiên, còn một lý do khác, chính là giọng nói của Tưởng Uyển Nhu khiến cô bị xao nhãng.
Trương Quân Năng từng nói, Lục Niệm cần thời gian.
Lúc này không còn thời gian nữa - một xác chết nằm ngay trong tủ quần áo của cô.
Lục Niệm ngồi xuống bên mép giường. Cô cần suy nghĩ kỹ càng về những việc sắp phải làm.
Con người gục ngã trong những cú sốc, nhưng cũng đứng dậy từ đó.
Cô rời khỏi núi Đông Ngũ trong âm thầm, không có lý do gì danh chính ngôn thuận.
Trương Quân Năng nói có người đã xóa đi những vết nhơ trong hai năm qua cho cô, chuẩn bị sẵn tài liệu mới. Cô trở thành Lục Niệm, người chăm chỉ làm việc trong suốt hai năm qua.
Thật không may, ở Hồng Kông, cô lại vướng vào một vụ án mạng. Nếu cảnh sát bên này điều tra kỹ, có khả năng cô còn liên lụy đến ông bà Trương.
Lục Niệm đi đến quầy lễ tân, hỏi liệu có thể đặt vé tàu về Thượng Hải không.
Nhân viên lễ tân trả lời: “Thượng Hải đang có chiến tranh, mấy cảng đều ngừng hoạt động. Mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu, mà muốn đặt vé phải đăng ký trước ba ngày.”
Lục Niệm không thể sống chung với một xác chết trong ba ngày. Mùi hôi thối sớm muộn cũng bị phát hiện.
Cô quay lại phòng, mở tủ quần áo. Cô dùng khăn quấn lấy tay, ngồi xổm xuống để quan sát thi thể.
Ban đêm, xác chết dường như càng thêm đáng sợ.
Trên da gã xuất hiện những vết bầm tím.
Cô kiểm tra bề mặt rồi đóng tủ lại. Sau đó, cô hét lên một tiếng chói tai và loạng choạng chạy ra ngoài.
Nhân viên vệ sinh đang lau tay vịn cầu thang, giật mình suýt ngã.
Lục Niệm hoảng loạn nói: “Phòng của tôi… trong tủ quần áo có một người đàn ông, hình như đang ngủ.”
Nhân viên vệ sinh lập tức báo lại cho lễ tân.
Lễ tân hỏi: “Đàn ông? Đang ngủ?”
Lục Niệm nắm chặt vạt áo, tỏ vẻ bối rối: “Tôi vừa mở tủ quần áo ra, thấy có một người. Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi chạy ra ngoài, chắc là… đang ngủ.” Cô càng nói càng hoảng sợ.
Mấy người cùng nhau đi đến phòng cô.
Lễ tân mở tủ quần áo, cũng nghĩ rằng người kia đang ngủ, nên tiến lên vỗ vỗ gã: “Này, thưa ông.”
Chỉ một cái chạm, người đàn ông đổ xuống từ tủ, cơ thể vặn vẹo thành một tư thế kỳ dị.
Mấy người hét toáng lên.
“Chết người rồi!” Lễ tân hét: “Chết người rồi!”
Lục Niệm sợ đến tái mặt.
*
Cảnh sát đến rất nhanh.
Một viên cảnh sát trung niên kiểm tra khắp nơi, từ tủ quần áo đến cửa sổ. Sau đó, ông ấy cúi xuống nhìn dưới gầm giường. Người này tên là Đặng Hựu Thiên, nói tiếng Quan Thoại với giọng Hồng Kông: “Cô mở tủ quần áo vào lúc nào?”
Lục Niệm rụt rè trả lời: “Ngay trước khi gọi cảnh sát.”
Đặng Hựu Thiên: “Cô về phòng lúc mấy giờ?”
Lục Niệm: “Chạng vạng tối.”
Đặng Hựu Thiên: “Cô có quen người đàn ông này không?”
Lục Niệm: “Chỉ gặp một lần.”
Lúc này lễ tân cũng xen vào: “Hắn tên là Hùng Kiến, là khách trọ ở nhà nghỉ.”
“Hùng Kiến có quen cô này không?“ Đặng Hựu Thiên quay sang hỏi lễ tân.
Lễ tân lưỡng lự: “Chuyện là…”
Đặng Hựu Thiên: “Có gì thì nói thẳng.”
Lễ tân liếc nhìn Lục Niệm: “Tối hôm qua, Hùng Kiến muốn làm khó Lục tiểu thư.”
Lục Niệm nắm chặt gấu áo: “Tôi chỉ nói chuyện với hắn vài câu vào lúc đó. Sau đó, Tưởng tiểu thư đứng ra hòa giải, hắn không quấy rầy tôi nữa.”
“Đúng vậy.” Lễ tân tiếp lời: “Tưởng tiểu thư giải vây giúp cô ấy.”
Đặng Hựu Thiên: “Ai có chìa khóa phòng?”
Lễ tân: “Trừ khách trọ, quầy lễ tân có một chìa dự phòng, thường là nhân viên vệ sinh giữ.”
Lục Niệm: “Tôi luôn mang chìa khóa bên mình.”
Nhân viên vệ sinh: “Mỗi lần dọn phòng xong, tôi đều khóa cửa.”
Đặng Hựu Thiên: “Có ai khác vào phòng này không?”
Mọi người đồng thanh: “Không biết.”
Đặng Hựu Thiên: “Theo chúng tôi về đồn.”
*
Đến sở cảnh sát, Lục Niệm ngoài việc giấu chuyện mình đã phát hiện thi thể từ trước, còn lại cô không nói dối.
Đặng Hựu Thiên nói: “Trước khi vụ án được giải quyết, cô không được rời khỏi Hồng Kông.”
Hôm sau, cảnh sát thẩm vấn Lục Niệm lần nữa: “Thời gian tử vong của nạn nhân là từ một giờ đến ba giờ chiều. Hôm qua, cô quay về ăn trưa, sau đó rời đi lúc hai giờ. Cô hoàn toàn có thời gian gây án. Hơn nữa, cô và nạn nhân Hùng Kiến đã xảy ra xung đột vào tối hôm trước, động cơ rất rõ ràng.”
“Thưa cảnh sát, các anh không có bằng chứng.”
“Nạn nhân chết do suy hô hấp, trên người chỉ có một vết thương nhỏ chưa đến hai xentimet. Chúng tôi nghi ngờ ban đầu là ngộ độc sinh vật biển. Nghe nói cô rất giỏi nhận biết độc tố của sinh vật biển, ví dụ như loài sò nào có độc vào mùa nào.” Đặng Hựu Thiên nói đầy hàm ý: “Đây quả là một cách giết người không để lại dấu vết.”
“Tôi tưởng cảnh sát sẽ không buộc tội vô căn cứ.” Lục Niệm lạnh lùng đáp, nhưng có vẻ cô không ngạc nhiên với cách xử lý của ông ấy.
Đặng Hựu Thiên: “Chúng tôi sẽ điều tra thêm bằng chứng.”
Sau hai mươi bốn giờ, Lục Niệm vẫn chưa được thả.
Đặng Hựu Thiên: “Cô là nghi phạm lớn nhất. Nếu cô rời khỏi Hồng Kông, vụ án sẽ rất khó giải quyết. Chúng tôi đã xin lệnh tạm giữ kéo dài.”
Việc ở núi Đông Ngũ là một chuyện, nhưng ở đây mà bị biến thành kẻ chết thay thì Lục Niệm không thể chấp nhận được: “Tôi muốn liên lạc với luật sư của mình.”
Đặng Hựu Thiên gật đầu: “Yêu cầu hợp lý. Cho phép.”
Lục Niệm gọi đến sở cảnh sát Thượng Hải. Một cảnh sát trả lời rằng Trương Quân Năng đã được điều đến Nam Kinh.
Cô nghĩ đến một người khác. Kim Trường Minh là luật sư, quen thuộc với pháp luật. Dù không ở Thượng Hải, nhưng anh ta quen biết rộng, có lẽ sẽ tìm được một luật sư ở Hồng Kông.
Nhưng cả điện thoại nhà lẫn điện thoại ở văn phòng của Kim Trường Minh đều không có ai nghe máy.
Lục Niệm còn một số điện thoại nữa trong trí nhớ.
Nếu không đến lúc tuyệt vọng, cô không muốn làm phiền người đó. Cô đang liên quan đến một vụ án mạng. Nếu hắn lại gặp xui xẻo, chẳng hạn bị đâm một nhát… có lẽ năm nay sẽ không qua nổi.
Suy nghĩ xoay chuyển, cuối cùng cô vẫn bấm gọi.
Đầu dây bên kia nhấc máy: “A lô.”
Giọng nói dường như đã lâu không được nghe: “Bành An.”
Hắn im lặng ba giây, sau đó lên tiếng: “Lục tiểu thư.” Giọng điệu lạnh lùng ban nãy bỗng trở nên ấm áp như gió xuân.
“Anh có thể liên lạc với luật sư Kim không?”
“Anh ta đang đi công tác, có chuyện gì sao?”
Cô tóm tắt ngắn gọn diễn biến vụ án: “Không có luật sư bảo lãnh, tôi không ra ngoài được.”
Bành An nói: “Lục tiểu thư, đừng lo, chuyện bên đó cứ để tôi sắp xếp.”
Nghe giọng hắn, chắc chắn là một người chất phác, ôn hòa, có phần ngờ nghệch. Nhưng cô đã yên tâm.