Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 41: Chương 41




Bành An lại muốn bỏ chạy.

Lục Niệm đặt ly rượu xuống, đột nhiên đưa tay xoa trán: “Ây da, đầu tôi hơi choáng.” Vừa nói, cô vừa nghiêng người ngã vào Bành An.

Nếu Bành An né tránh, Lục Niệm có thể sẽ ngã nhào xuống đất, nhưng nếu hắn không tránh… Đầu óc vốn nhạy bén của hắn dường như trở nên chậm chạp dưới tác động của rượu. Hắn đứng bất động.

Lục Niệm tựa vào vai hắn: “Bành An, tôi say rồi, đúng không?”

Hai tay của Bành An không biết đặt ở đâu, cũng không dám đỡ cô, chỉ cứng đờ buông thõng hai bên.

Lục Niệm ngẩng đầu lên, thấy đường nét quai hàm hắn căng cứng, dường như từng lỗ chân lông cũng dựng đứng. Bờ vai mà cô đang dựa vào thì cứng ngắc như hóa đá.

Người đẹp trong lòng, vậy mà hắn lại như thể đối mặt với cái chết.

Cô âm thầm mỉm cười, đưa tay vòng qua eo hắn.

Bành An suýt nhảy dựng lên. Người phụ nữ này, cách một lớp áo, lại đang khiêu khích vùng thắt lưng của hắn. Ngón tay cô lúc thì gảy, lúc thì vẽ nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cảm giác mạnh mẽ lại truyền đến tận xương cụt.

“Lục tiểu thư, cô say rồi. Hay là đi nghỉ sớm thì hơn—” Bành An chưa kịp nói hết câu.

Cô dùng ngón trỏ đặt lên môi hắn, khẽ nói: “Anh mất ngủ, tôi cũng mất ngủ. Hai người không ngủ được—” Cô vừa nói vừa tiếp tục tấn công hắn từ trên xuống dưới.

Hắn đã gần như đứng bên bờ vực nguy hiểm. Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy mạnh cô ra, ánh đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.

Hắn lập tức lùi lại.

Lục Niệm suýt không đứng vững, cô vịn vào tủ rượu, ánh mắt quét về phía cửa. Kẻ phá hỏng chuyện tốt của cô chính là…

Trần Triển Tinh đứng đó, nụ cười mang ý vị khó lường: “Giữa đêm khuya, chỉ có một nam một nữ?”

Lục Niệm cài lại các khuy áo, giống như Bành An, chỉnh trang kín đáo. Cô ngáp một cái: “Ngủ đây. Chúc ngủ ngon.” Nói xong, cô đi lên lầu.

Trần Triển Tinh rất biết giữ nguyên tắc. Anh ta đợi trên lầu vang lên tiếng cửa phòng đóng lại mới cất lời:

“Bành An, vận đào hoa của cậu cũng không tệ nhỉ.”

Bành An quay lưng lại, lau thắt lưng của mình: “Nửa đêm rồi, sao cậu còn chưa ngủ?”

“Chẳng phải hai người cũng thức khuya sao?“ Trần Triển Tinh nhướng mày: “Trong nhà tôi, trước tủ rượu của tôi, cầm ly rượu của tôi, uống rượu của tôi, làm chuyện mà tôi không biết. Bành An, tôi cảm thấy mình bị cho ra rìa.”

“Tự làm tự chịu thôi.”

“Tôi rất tò mò, nếu cô ấy lấn tới, cậu sẽ tiếp tục thuận theo, hay là hiện nguyên hình?” Trần Triển Tinh cười đầy châm biếm: “Người phụ nữ này chắc chắn rất ghét bị lừa dối.”

“Tôi và cậu không giống nhau. Cậu muốn ôm mỹ nhân, còn tôi, nếu bị vạch trần thì cứ vạch trần, cùng lắm là trở thành người dưng nước lã.” Bành An thản nhiên trả lời.

“Cậu nói cậu mong đợi kịch hay giữa tôi và cô ấy, nhưng tôi lại mong chờ màn kịch giữa cậu và cô ấy hơn. Tất cả sự ưu ái cô ấy dành cho cậu đều nhờ vào cái vỏ bọc giả dối của cậu thôi.”

“Yên tâm, tôi và cô ấy mãi không thể sánh được với sự kịch tính giữa cậu và cô ấy. Hôm nay uống một chai rượu của cậu, nếu tiếc thì cứ gửi hóa đơn cho tôi.” Bành An quay người bước đi, nói thêm: “Ngủ đây.”

Trần Triển Tinh gọi với theo: “À, cậu qua đây vì chuyện ngân hàng đúng không?”

“Đúng.”

“Quỹ của Vân Môn lúc cần sẽ dùng đến cậu.”

“Như cũ thôi, tính lương theo giờ.”

“Một xu cũng không thiếu phần cậu.”

*

Sáng sớm hôm sau, Bành An đi làm cái gọi là “nghiệp vụ ngân hàng”.

Lục Niệm lại gọi điện đến sở cảnh sát Thượng Hải.

Người nhận là Điền Trọng: “Khi cảnh sát Trương trở lại Thượng Hải, không liên lạc được với cô, nên đã lên đường đến Hồng Kông.”

Số liên lạc mà Lục Niệm để lại cho Trương Quân Năng là số của nhà trọ ven biển.

Chỉ có cách thông qua số này.

Người phục vụ nhớ cô nên hỏi: “Vụ án đã được giải quyết chưa?”

“Chờ thông báo của cảnh sát.”

“À đúng rồi, mấy hôm trước có một vị họ Trương ở Thượng Hải gọi đến hỏi thăm tin tức của cô. Người đó để lại một số điện thoại ở Hồng Kông, bảo cô liên lạc.“ Nhân viên đọc số cho cô.

Lục Niệm ghi lại, gọi ngay.

Người nhận là mẹ của Trương Quân Năng, bà ấy nói: “Quân Năng vẫn đang trên tàu, có lẽ trưa mới đến Hồng Kông.”

“Làm phiền bác rồi. Cháu sẽ liên lạc lại vào buổi chiều.”

Đến khoảng ba giờ, Lục Niệm gọi lại.

Cuối cùng cũng liên lạc được.

Anh ấy cười nói: “Lục tiểu thư, tôi vừa mới đến Hồng Kông, hiện đang ở nhà bạn của cha mẹ tôi. Tôi có ba ngày rảnh, sau đó sẽ đưa cha mẹ về Thượng Hải.”

Lục Niệm kể một cách đơn giản về tình hình vụ án.

Anh ấy hỏi: “Cảnh sát đã điều tra được manh mối gì chưa?”

“Có lẽ chẳng có manh mối nào. Luật sư Kim đã bảo lãnh tôi, nhưng tôi không được rời khỏi đây, chỉ có thể chờ cảnh sát phá án.”

“Cô đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau nói chuyện cụ thể hơn.”

Sự xuất hiện của đám người Mã Lưu khiến Lục Niệm cảnh giác. Ra ngoài một mình có thể nguy hiểm, nên cô báo địa chỉ biệt thự cho Trương Quân Năng: “Bành An cũng ở đây, còn có Trần Triển Tinh.”

Trương Quân Năng khựng lại một chút: “Ừ, tôi qua đó mất khoảng hơn một tiếng.”

Lục Niệm tính toán thời gian. Một tiếng hơn, hai người trò chuyện về vụ án, có lẽ vừa kịp đến bữa tối. Cô đi vào bếp xem xét.

Nếu không phải do chính miệng Trần Triển Tinh nói, cô sẽ không tin rằng ba bữa trong những ngày trước đó đều do anh ta chuẩn bị. Nhà bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống nơi mà một công tử bột từng bận rộn động tay.

Rau củ còn rất tươi, đều được giao đến vào buổi sáng.

Cô tính toán món ăn, rồi bước ra khỏi bếp.

Trần Triển Tinh ngậm một điếu thuốc, anh ta bước xuống, dựa vào lan can cầu thang: “Cô đói rồi à?”

Lục Niệm chẳng thèm đáp lời.

Anh ta rít một hơi thuốc: “Tôi luôn mong đợi Lục tiểu thư có thể rời khỏi núi Đông Ngũ, cứ nghĩ cô có thể triển khai kế hoạch “mỹ nhân kế” của mình.”

Lúc này, Lục Niệm cũng đang dùng mỹ nhân kế, chỉ là đổi đối tượng. Cô tự nhận mình đang làm việc tốt, muốn kéo Bành An ra khỏi vũng bùn của nhà họ Trần: “Núi Đông Ngũ thật sự không phải là nơi dành cho con người. Nếu tôi chưa từng vào đó, có thể nói là nhờ chút nhan sắc mà sống. Nhưng tôi đã chịu đựng trong đó lâu như vậy, giờ tàn tạ tới mức không dám nghĩ mình có thể cản được Trần đại thiếu gia Trần.”

“Nếu Lục tiểu thư soi gương, chắc chắn sẽ thấy mình đẹp tới mức nào. Tôi thích dáng vẻ bất đắc dĩ của Lục tiểu thư.” Trần Triển Tinh bị mê hoặc bởi ánh mắt quyến rũ mang đầy tính toán của cô, điều này khơi gợi h@m muốn chinh phục và kiểm soát trong anh ta.

Lục Niệm đáp: “Trần đại thiếu gia, hôm nay tôi có một vị khách đến, nên mượn bếp và phòng ăn của anh.”

“Ở Hồng Kông mà cô còn có khách sao? Chẳng lẽ lại nhờ khuôn mặt xinh đẹp của mình để mời đến?”

“Xem ra trong lòng Trần đại thiếu gia chẳng có chút chân thành nào. Chỉ biết nhìn vào bề ngoài và địa vị, đúng là hành động của kẻ ti tiện.”

“Lục tiểu thư đúng là sắc bén. Tôi làm gì hay nói gì cũng không thoát khỏi hình tượng hèn mọn này.”

“Nếu anh đã biết thế, sao còn nói những lời thừa thãi, làm những chuyện không cần thiết?”

“Sự dung túng của tôi cũng có giới hạn đấy.”

Cô cười: “Trần đại thiếu gia chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột thôi, cảm thấy một con chuột nhỏ như tôi chắc chắn không thể thắng nổi anh.”

Anh ta dụi điếu thuốc: “Đừng tự hạ thấp bản thân. Giữa tôi và cô, ai là mèo, ai là chuột, vẫn còn chưa rõ đâu.”

“Dù sao thì nếu anh không chết cũng là tôi mất mạng.”

Trần Triển Tinh thở dài: “Chưa từng có người phụ nữ nào nói với tôi những lời này. Cô là người đầu tiên. Tôi sợ rằng sau này muốn quên cô cũng không được.”

“Hóa ra Trần đại thiếu gia có bản tính thích bị ngược.”

Anh ta nhướng mày. Nếu trước mặt anh ta là một Lục Niệm dịu dàng như nước, biết nghe lời răm rắp, có lẽ lại chẳng thú vị bằng hiện tại. Anh ta nhún vai: “Tôi thích k1ch thích.”

*

Khi Lục Niệm chờ vị khách của mình, Trần Triển Tinh cũng đang đợi. Thấy người đến là Trương Quân Năng, anh ta chẳng mấy ngạc nhiên.

Trương Quân Năng tỏ ra rất lịch sự, mang theo quà biếu: “Trần tiên sinh, nghe nói cậu đã ở Hồng Kông một thời gian rồi.”

“Cũng không lâu lắm.” Trần Triển Tinh giả lả, cười nhạt: “Cảnh sát Trương đến Hồng Kông khi nào?”

Trương Quân Năng: “Sáng nay vừa đến.”

Trần Triển Tinh: “Vậy là “ngựa không dừng vó” mà chạy đến đây rồi.”

Trương Quân Năng: “Nghe nói Lục tiểu thư dính líu đến vụ án mạng.”

Trần Triển Tinh: “Cảnh sát Trương đến Hồng Kông mà vẫn không quên chức trách của mình. Tôi thật sự bái phục.”

Trương Quân Năng: “Vụ án này do cảnh sát Hồng Kông phụ trách. Tôi chỉ tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ giúp ích cho phần biện hộ của luật sư Kim.”

Nghe đến đây, Trần Triển Tinh không tiện đuổi khách: “Cảnh sát Trương, anh có muốn tôi pha một bình trà cho anh không?”

Trương Quân Năng: “Không cần làm phiền Trần tiên sinh, tôi chỉ ngồi một lát thôi.”

Trần Triển Tinh thoải mái ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân, trông như thể muốn ngồi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.

Núi không đi được thì đổi đường.

Lục Niệm nói: “Cảnh sát Trương, chúng ta ra vườn dạo một lát đi.”

Trần Triển Tinh lại nhìn một nam một nữ rời đi. Hai ngày liên tiếp, anh ta đều nhìn thấy người phụ nữ này đi với những người đàn ông khác nhau. Anh ta ngửa đầu suy nghĩ.

Sớm biết vậy thì không nên nói những chuyện như “tình nguyện từ cả hai phía”. Đôi khi, cưỡng đoạt một cách thẳng thừng lại thú vị hơn.

*

Hai người bước đi trên con đường đá quanh co trong khu vườn.

Lục Niệm hỏi: “Cảnh sát Trương, tình hình Thượng Hải thế nào rồi?”

Ai cũng nói Thượng Hải đang xảy ra chiến tranh, thậm chí có lời đồn rằng quân Nhật tuyên bố sẽ chiến thắng trong vòng ba tháng.

“Cục diện đang giằng co.”

“Có cơ hội thắng không?”

“Mọi người đều mang hy vọng như vậy.”

Lục Niệm kể lại chuyện của mình ở nhà trọ.

Trương Quân Năng trầm ngâm một lúc: “Tưởng Uyển Nhu có quen biết Hùng Kiến không?”

“Tưởng Uyển Nhu nói chuyện với rất nhiều người ở nhà trọ, có lẽ cô ta cũng quen Hùng Kiến.”

“Thời điểm cô ta rời đi cũng thật trùng hợp. Trình tự vụ án có lẽ là: Hùng Kiến chết, Tưởng Uyển Nhu trả phòng, cô trở về thì phát hiện ra thi thể. Cảnh sát hoàn toàn bỏ qua Tưởng Uyển Nhu sao?”

“Cảnh sát nói tôi là người bị tình nghi lớn nhất. Theo họ, Hùng Kiến chết vì trúng độc, trên người chỉ có một vết thương nhỏ. Trong làng của Lý Đại…” Lục Niệm hạ giọng: “Từng xuất hiện ốc nón, khi đó đã có hơn hai mươi người chết mà không rõ nguyên nhân. Người trong làng cho rằng thần ốc nổi giận. Thật ra là bị ốc nón chích, chất độc xâm nhập gây phù phổi và suy hô hấp. Hôm tôi gặp Tưởng Uyển Như, tôi đã nói với cô ta rằng ốc nón có độc.”

Trương Quân Năng hỏi: “Tưởng Uyển Nhu đã đi đâu?”

Lục Niệm: “Cô ta nói rời đi để lên tàu.”

Trương Quân Năng: “Nếu cô ta đã rời khỏi địa phận, cảnh sát chỉ có thể tập trung vào cô thôi.”

Lục Niệm: “Phải rồi, cảnh sát Trương, anh có biết “Ưng Ký“ không?”

Trương Quân Năng: “Có nghe qua. Thành viên của họ hầu hết là người thuộc tầng lớp đáy xã hội. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, họ đã lớn mạnh nhanh chóng, giờ là một tổ chức xã hội đen nổi tiếng ở Hồng Kông.”

Lục Niệm: “Hùng Kiến thuộc Ưng Ký.”

Trương Quân Năng khẽ nhíu mày: “Ưng Ký đã tìm cô gây rắc rối chưa?”

“Họ cho rằng tôi là người giết Hùng Kiến.”

“Tôi có một người bạn làm cảnh sát ở Hồng Kông. Tôi sẽ nhờ anh ấy tìm hiểu thêm về tiến triển của vụ án.”

“Anh nhúng tay vào vụ này có gây phiền phức gì không?“ Dù sao đây cũng là thuộc địa của Anh Quốc.

“Tôi không ra mặt.” Trương Quân Năng mỉm cười: “Để bạn tôi lo.”

“Làm phiền anh rồi.” Lục Niệm nói: “Trời cũng sắp tối, hay là anh ở lại ăn tối?”

Trương Quân Năng gật đầu: “Làm phiền Lục tiểu thư rồi.”

*

Khi Bành An trở về, không khí trong phòng khách rất kỳ lạ.

Trần Triển Tinh và Trương Quân Năng, hai người đàn ông xuất sắc, ngồi trên ghế sofa đối diện nhau, không ai nói lời nào.

Trên bàn có ấm trà, tách trà, và một hộp trà đã mở. Trà đầy ấm, nhưng không còn hơi ấm. Đó là hai tách trà đã nguội, để lâu tới mức mất đi nhiệt.

Bành An đã làm không khí đình trệ trở nên sống động hơn: “Cảnh sát Trương.”

“Bành tiên sinh.” Trương Quân Năng đứng dậy.

“Cảnh sát Trương cũng đến Hồng Kông sao?” Bành An rất lịch sự.

Trương Quân Năng đáp: “Cha mẹ tôi đến Hồng Kông công tác, tôi đến đón họ về.”

Từ trong bếp vọng ra tiếng động, ở đây không có người giúp việc, luật sư Kim không giỏi nấu nướng. Người duy nhất bận rộn trong bếp là Lục Niệm.

Bành An hỏi: “Đang đợi cơm à?”

“Tôi không đói.” Trần Triển Tinh lên tiếng.

Trương Quân Năng cũng nói: “Tôi cũng không đói, nhưng Lục tiểu thư bảo là đến giờ ăn rồi, nên cô ấy đi nấu ăn.”

Bành An ngồi đối diện với hai người họ.

Vị trí của ba người giống như một hình tam giác đều.

Bành An sờ vào ấm trà.

Đúng là trà đã nguội.

Hắn đổ hết trà cũ, rồi rót nước nóng vào. Hắn rất im lặng.

Hai người kia càng im lặng hơn.

Không khí lại như đóng băng.

Bành An đổ bỏ hai tách trà nguội, rồi đẩy hai tách trà nóng về phía Trần Triển Tinh và Trương Quân Năng.

Trần Triển Tinh không nói gì.

Trương Quân Năng nói cảm ơn, nhưng không nâng tách trà lên.

Chỉ có Bành An cầm tách trà lên, nhấp một ngụm. Đó là trà đại hồng bào từ núi Vũ Uy, nước trà có màu vàng đỏ, lá trà viền đỏ, hậu vị kéo dài. Hai người kia không uống, thật là lãng phí.

Đúng là lúc thích hợp để thưởng trà.

Lục Niệm từ bếp đi ra, một mình cô làm không xuể, cần có người giúp đỡ.

Ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Trần Triển Tinh là người cô muốn giẫm lên dưới chân nhất. Còn Trương Quân Năng, cô cảm thấy mình chỉ có thể ngưỡng mộ anh ấy, không dám bảo anh ấy làm việc.

Vì vậy chỉ còn một người để cô sai bảo: “Bành An.”

Trần Triển Tinh và Trương Quân Năng đồng loạt nhìn về phía Bành An.

Bành An: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.