Cuộc chia xa với Bành An chưa đủ dài để gọi là “đã lâu không gặp”.
Lục Niệm chỉ thấy ánh sáng chầm chậm dâng lên từ mặt đất, rọi sáng khuôn mặt của hắn.
Có lẽ vì hắn đã dưỡng bệnh tốt hơn, hoặc nhờ ánh hoàng hôn, hắn không còn nhợt nhạt đáng thương như trước. Khi đứng ở cửa, hắn trông cao ráo và cân đối, nhưng vừa bước vào, lưng lại hơi khom xuống.
Thôi được, vì là Bành An, nên cô đặc biệt rộng lượng với anh ta.
Trần Triển Tinh lười biếng ngồi thẳng dậy, một tay luồn vào tóc, cào vài cái: “Bành An, cậu tính đúng giờ để đến đây phải không?”
“Cậu quên rồi sao? Hồi đi học, tôi luôn vào lớp đúng giờ chứ không trễ phút nào.” Bành An nói một câu đầy hàm ý.
Dường như Trần Triển Tinh chỉ nghe được tầng nghĩa bề ngoài: “Đáng tiếc là cậu tính sai rồi, nơi này vẫn chưa có điện.”
Bành An đáp: “Tôi vừa gặp thợ sửa ngoài cửa, họ nói khoảng nửa tiếng đến một tiếng nữa sẽ có điện.”
Kể từ khi Lý Đại gặp chuyện, Lục Niệm suy sụp hoàn toàn, kế hoạch “thổi gió bên gối” cũng bị bỏ dở. Không ngờ, cô lại nhanh chóng gặp lại Trần Triển Tinh như thế này.
Đồng thời, cô cũng thấy bực mình khi Bành An vẫn còn đi theo Trần Triển Tinh.
Cô không muốn dùng Bành An làm quân cờ nữa. Nhưng khi nghĩ lại, nếu phá vỡ mối quan hệ giữa Bành An và Trần Triển Tinh thì cũng không thể nói là lợi dụng. Ngược lại, có thể xem như cô đang kéo Bành An thoát khỏi móng vuốt của Trần Triển Tinh, tránh để một người thuần khiết như tờ giấy trắng bị hủy hoại.
Lợi dụng hay không lợi dụng? Là quân cờ hay bạn bè? Tất cả chỉ trong một ý niệm của cô.
Cô bước đến trước mặt Bành An.
Bành An đang đoán xem người phụ nữ này lại định làm gì. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã cho hắn câu trả lời. Cô dang tay, đột nhiên ôm lấy hắn: “Bành An, lâu quá không gặp.”
Bành An: “…” Người phụ nữ này không biết giữ ý tứ là gì sao?
Mùa thu đã đến, nhưng cả hai vẫn mặc trang phục mùa hè. Qua lớp vải mỏng, cơ thể mềm mại của cô áp sát lên người hắn, rất khác biệt với sự cứng rắn của đàn ông.
Cho dù lúc nào cũng lười nhác và chẳng để tâm đ ến việc giữ dáng, hắn cũng chưa từng trải qua cảm giác khó tả như thế này. Một sự nóng bức từ trong lòng dâng trào, rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Bành An ho khẽ, nhân cơ hội đẩy Lục Niệm ra.
Lục Niệm quan tâm hỏi: “Anh lại bị bệnh à?”
“Tôi không sao.” Bành An làm một hành động thừa thãi, hắn kéo cổ áo chặt hơn: “À, lúc tôi đến đây, bên ngoài vẫn còn mưa, áo tôi bị ướt, đừng để dính bẩn lên người Lục tiểu thư.”
Đúng vậy, vừa nãy vừa mới có một cơn mưa lớn, nhiệt độ đã giảm. Anh chàng yếu ớt này chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi. Lục Niệm ra lệnh: “Đi tắm ngay, đừng để bị cảm lạnh.”
Trần Triển Tinh không ngại ngần chen ngang: “Vẫn chưa có điện đâu, đóng cửa lại là tối thui như mực đấy.”
Lục Niệm chớp mắt với Bành An: “Tôi sẽ đốt nến cho anh.”
Bành An lùi một bước: “Không cần đâu, Lục tiểu thư, tôi tự đi được.”
Lục Niệm: “Anh vụng về như vậy, tôi không yên tâm.”
Bành An: “…” Người phụ nữ này thật sự coi hắn như một kẻ bệnh nặng không thể tự làm gì sao?
“Luật sư Kim nói căn phòng bên cạnh phòng tôi đã được dọn dẹp xong. Hay là anh ở đó luôn đi?” Lục Niệm vừa nói vừa định kéo tay hắn.
Bành An siết chặt tay, che lên khóe môi, ho nhẹ hai tiếng: “Được.” Hắn thuận theo sự sắp xếp của cô.
Chủ nhân thật sự của căn nhà, Trần Triển Tinh bỗng trở thành người thừa. Anh ta chỉ ngồi nhìn Lục Niệm và Bành An cùng nhau bước lên lầu.
Ánh hoàng hôn dần tắt, trên gương mặt anh ta để lại một vẻ sâu xa khó đoán.
*
Ánh nến trên giá lung linh nhảy múa. Vài giây sau, đèn điện sáng lên.
Bành An thổi tắt nến.
Hắn bước vào phòng tắm, đứng trước tấm gương lớn. Hai khối mềm mềm của người phụ nữ kia rốt cuộc đã chạm vào đâu?
Hắn nâng hai tay, làm động tác như nắm một quả cầu tròn, rồi gõ nhẹ lên hai bên xương sườn của mình.
Lấy khăn lau mạnh lên người, hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Không rõ cô đã chạm vào chỗ nào, chỉ thấy cả cơ thể như bị lũ bọ cạp độc bò qua. Đuôi cạp móc, tứ chi như càng cua, dễ dàng khống chế con mồi mà không chút khó khăn.
Hắn bật nước lạnh, xối mạnh lên vùng da đang tê rần, nóng bừng mà không rõ là cảm giác gì. Hắn rửa đi rửa lại nhiều lần.
Tắm xong, hắn đeo kính, mặc quần áo, cẩn thận cài chặt từng chiếc cúc áo.
Trần Triển Tinh đang rảnh rỗi đến phát chán, một tay đặt lên công tắc đèn bàn bằng đồng, làm hoa văn trên chụp đèn thủy tinh lúc sáng lúc tối, đồng thời phát ra tiếng “tách tách” nhịp nhàng.
Hoa văn tinh xảo trên chụp đèn là một bông hồng lớn, mềm mại và đầy uyển chuyển.
Bành An bước ra khỏi phòng.
Trần Triển Tinh hỏi: “Sao tắm lâu thế?”
Bành An không trả lời, chỉ khoác lên người một chiếc áo khoác màu xanh đậm.
Trần Triển Tinh chống tay lên trán, nở một nụ cười nhạt: “Cảm giác được phụ nữ ôm thế nào?”
“Ghê tởm.” Bành An vừa nói vừa cài kín hết nút áo khoác.
Trần Triển Tinh tặc lưỡi hai tiếng: “Tôi thì chưa từng có được kiểu “may mắn” này.”
“Cây kéo kia là của cô ấy?” Ánh mắt quan sát sắc bén của Bành An nhanh chóng nhận ra, đôi tay đan chặt của Lục Niệm và Trần Triển Tinh ở cạnh một cây kéo sắc bén.
Trần Triển Tinh vỗ tay: “Cậu đoán đúng rồi.”
“Cậu không sợ có ngày chết trên giường cô ấy à?” Bành An mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Trần Triển Tinh bật cười: “Tôi rất mong chờ.”
“Ồ.” Giọng điệu của Bành An lạnh nhạt vô cùng.
“Cậu gấp gáp đến đây, là vì chuyện gì?” Trần Triển Tinh đoán chắc rằng Bành An đã mua vé tàu nhanh nhất mới có thể đến Hồng Kông trong ngày.
Bành An thản nhiên đáp: “Ngân hàng bên này có chút việc.”
Trần Triển Tinh lại bật tắt công tắc đèn bàn.
Ánh sáng từ bông hồng trên chụp đèn mờ dần.
Anh ta hỏi: “Không phải vì lo cho cô ấy sao?”
“Có cậu ở đây, tôi không lo.” Bành An nói: “Cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp, luật sư Kim bào chữa vô tội cho cô ấy vẫn khả thi.”
Trần Triển Tinh lấy ra một điếu thuốc, sờ vào túi, không thấy hộp diêm. Anh ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay: “Cậu không sợ cô ấy chết trên giường tôi sao?”
“Trần thiếu gia đây sẵn sàng lên núi Đông Ngũ chuộc tội, chắc chẳng nỡ giết cô ấy đâu.” Bành An trả lời.
Trần Triển Tinh nhìn thấy hộp diêm trên giá nến, cầm lên quẹt một que, châm điếu thuốc: “Bây giờ tôi thấy hối hận rồi.”
Bành An gật đầu: “Kiếp sau sống trong sự day dứt ân hận cũng không tệ.”
“Tôi sẽ ở bên cô ấy cả đời để chuộc lỗi.”
“Với tính cách của cô ấy, khả năng thắng của cậu rất thấp.”
Trần Triển Tinh rít hai hơi thuốc: “Thế còn cậu, tỷ lệ thắng cao lắm chắc?”
“Tôi không có hứng thú chen vào chuyện của cậu và cô ta, tôi chỉ nêu ra sự thật thôi.”
Khói thuốc bay lơ lửng trong không khí, Trần Triển Tinh nhả khói rồi ghé sát lại gần Bành An: “Cậu lớn thế này rồi, đây là lần đầu được phụ nữ ôm phải không?”
“Đừng lại gần quá. Cậu cũng khiến tôi thấy ghê tởm.” Bành An lạnh lùng đáp.
Trần Triển Tinh hiểu rõ con người Bành An. Hắn không thích những hành động thân mật như ôm ấp, nhưng điều đó lại làm nhiều phụ nữ muốn tiếp cận hắn hơn. Với Bành An, phụ nữ phiền phức hơn đàn ông rất nhiều. Thật ra, hắn chẳng bận tâm đ ến ai.
“Tôi bảo cậu đến Hồng Kông từ lâu, mà cậu cứ chần chừ. Lần này có chuyện gì gấp, khiến cậu phải rời đi?” Trần Triển Tinh hỏi.
Bành An: “Có chiến tranh.” Một lý do chính đáng.
“Đi tàu mệt rồi phải không? Nghỉ sớm đi.” Trần Triển Tinh ngậm điếu thuốc, bước ra ngoài.
Chỉ một lát sau khi cửa đóng, Bành An nghe thấy tiếng động.
Trần Triển Tinh đã gặp Lục Niệm, cả hai đang nói chuyện.
Bành An mở cửa: “Có gì không nói trong phòng được sao?”
Trần Triển Tinh nhướng mày: “Cậu cứ coi như không thấy đi.”
Bành An đứng yên nhìn họ.
Nhân cơ hội, Lục Niệm giật tay ra khỏi Trần Triển Tinh, quay về phòng mình.
Trần Triển Tinh nhìn bạn mình, buông một câu: “Cậu đúng là cái bóng đèn đấy.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Bành An đóng cửa lại.
*
Đêm dài đằng đẵng. Bành An nằm trên giường rất lâu, đưa tay chạm vào xương sườn của mình.
Làn da từng bị hai “khối mềm” áp vào vẫn thấy khó chịu.
Căn bệnh của Bành An không phải không có cách chữa.
Cũng phải kể đến phát hiện của Trần Triển Tinh. Một ngày nọ ở đại học, Trần Triển Tinh từng đùa: “Bành An, cậu không hút thuốc, không gần phụ nữ, thế có đánh bạc không?”
Bành An nói không hứng thú.
“Cậu cũng phải có một sở thích để giết thời gian chứ. Rượu có tác dụng gây tê, có lẽ chữa được…” Trần Triển Tinh định nói “căn bệnh kỳ quặc của cậu”, nhưng nhớ lại họ là bạn cùng phòng, lại học chung, anh ta đổi giọng: “Sở thích đặc biệt của cậu.”
Hôm đó, Trần Triển Tinh mở một chai rượu Tây.
Bành An nhấp vài ly, đúng là có tác dụng làm dịu thần kinh, giúp giảm bớt sự nhạy cảm với những tiếp xúc cơ thể.
Khi cả nhóm bạn của Trần Triển Tinh đến quán bar, Bành An cũng đi cùng, nhưng chỉ ngồi uống rượu. Khi nồng độ cồn đạt đến một mức nhất định, hắn có thể chấp nhận để người khác đấm bóp lưng cho mình.
Bành An ngồi dậy xem đồng hồ, mới chỉ qua bốn mươi phút.
Không cần hỏi ý kiến của Trần Triển Tinh, hắn đi thẳng đến bếp, mở tủ rượu, rót đầy một ly rượu vang đỏ. Hắn ngửa cổ uống cạn hơn một nửa ly chỉ trong một hơi.
“Anh làm gì ở đây?” Trong sự tĩnh lặng, giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng mà trầm thấp, giống như một con bọ cạp đang nhấc chiếc đuôi cong như móc câu của mình lên.
Bành An chỉ bật chiếc đèn bên cạnh tủ rượu.
Lục Niệm tựa vào bức tường tối, trông như một bóng mờ không rõ hình dạng.
Hắn trả lời: “Tôi đi tàu mấy ngày liền, tối nay hơi mất ngủ.”
“Muốn mượn rượu để dễ ngủ à?” Bóng mờ tiến lại gần, như muốn cuốn lấy hắn. Vừa nói, cô vừa đưa tay ra.
Bành An nghĩ cô định chạm vào mặt mình, nên hơi nghiêng đầu né tránh.
Nhưng cô lại nắm lấy sợi dây đeo kính của hắn, kéo cặp kính xuống khỏi sống mũi.
Sợi dây này chính là món quà cô tặng hắn.
Trước khi đến Hồng Kông, Bành An định tháo sợi dây này ra. Nhưng hành trình quá gấp rút, vé tàu từ Thượng Hải đến Hồng Kông đã phải xếp hàng đến năm ngày sau. Hắn nhờ quan hệ, đổi được vé đi ngay trong ngày. Lên tàu rồi mới nhớ đến sợi dây này.
Khi sóng biển dâng lên, cặp kính trượt khỏi mặt hắn, nhưng may mắn được sợi dây giữ lại, nếu không đã rơi xuống biển.
Thế nên, hắn không tháo nó ra nữa.
Bành An vội vã chỉnh lại kính: “Lục tiểu thư từng nói rất đúng, nếu không có kính, tôi chẳng khác gì người mù. Có sợi dây này, nếu gặp sự cố, kính rơi cũng không sao.”
Dường như Lục Niệm tin lời giải thích này, cô hỏi tiếp: “Rượu gì vậy?”
“Rượu vang đỏ.”
“Từ khi tôi dính vào vụ án mạng, tôi cũng mất ngủ mỗi đêm.” Cô rút từ tủ rượu ra một chiếc ly trống: “Cùng uống một ly nhé?”
“Lục tiểu thư từng uống rượu bao giờ chưa?”
“Nhấp vài ngụm, không say được đâu.” Cô khẽ cong môi cười.
Tất cả đều rất nguy hiểm, từ thời gian, hoàn cảnh đến ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Bành An muốn lùi lại.
“Rót cho tôi.” Giọng cô như ra lệnh.
Hắn rụt rè đáp: “Lục tiểu thư, cô uống nửa ly thôi là được.” Hắn rót cho cô một ly, nhưng chưa đầy nửa ly.
Ly rượu của Lục Niệm khẽ chạm vào ly của hắn.
Tiếng kính va vào nhau phát ra một tiếng trong trẻo.
Cô ngửa cổ uống cạn một hơi.
Đường cong ở cổ như thiên nga, dài mà uyển chuyển.
Cô uống quá nhanh, bị sặc, ho liên tục. Đôi môi ướt át, cô khẽ cắn môi, nuốt đi giọt rượu ở khóe miệng.
Đôi môi đầy đặn bị răng khẽ giữ lại, rồi bật trở về.
Bành An ho còn dữ dội hơn cô: “Lục tiểu thư, đừng uống vội như thế.”
“Ở núi Đông Ngũ, làm gì có rượu để uống. Nước để uống nhiều khi còn là nước nguội.” Đôi mắt cô như ngâm trong rượu, long lanh ngấn nước.
Hắn lập tức cúi đầu, nhưng rồi lại phát hiện ra.
Tay phải Lục Niệm cầm ly rượu, tay trái tạo thành vòng ôm, khẽ đỡ lấy hai “khối mềm mại”.
Không rõ là vô tình, cố ý hay chỉ vì quên cài, hoặc khuy áo bị lỏng… chiếc áo sơ mi của cô đang để hở ba khuy. Mép áo lộ ra một rãnh mờ mờ không rõ ràng.
Vì dáng người cao, bóng tối càng khiến nó thêm sâu thẳm.