Bành An lại bị đuổi về ngủ.
Trước khi rời đi, hắn nói: “Lục tiểu thư, đây không phải là khu tô giới Pháp ở Thượng Hải. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi có thể sẽ không kịp cứu cô.”
Vân Môn mới đến Hồng Kông được vài tháng, vẫn đang trong giai đoạn chưa quen thuộc địa hình và con người nơi đây.
Lục Niệm nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, cô lạnh nhạt nói: “Lập tức nằm xuống, sau đó ngậm miệng lại.”
“Lục tiểu thư…”
Cô vỗ nhẹ vào mặt hắn, rồi dùng hai ngón tay nhéo phần da mỏng trên mặt hắn.
Bành An tức giận: “Đừng có động tay động chân…”
“Anh nghĩ tôi phải nấp sau lưng các anh mới an toàn ư? Anh muốn tôi bận lòng tới mức bỏ mặc anh ở đây để anh bị sốt đến ngớ ngẩn luôn à?”
“Đó không phải chuyện nhỏ. Tôi không sao đâu, bệnh này chẳng là vấn đề gì.” Bành An cố lùi lại, nhưng càng lùi thì càng gần sát đầu giường.
“Nói lùi mười ngàn bước, dù người của Ưng Ký có bắt được tôi, chẳng phải họ muốn thứ gì đó sao? Trước khi lấy được thứ họ cần, tôi vẫn có thể câu giờ với họ.”
“Cô là phụ nữ, đừng đối mặt với mấy người đó.” Đừng nói đến đám đàn ông băng đảng, ngay cả người thường cũng có thể nảy lòng xấu xa.
“Nếu anh lo cho tôi, chi bằng lo xem giọng của anh còn nói nhảm được bao lâu nữa. Có khi ngày mai mất giọng hẳn đấy.” Cô đi đun nước, mang một cốc vào phòng, ra lệnh cho hắn uống thuốc.
Lục Niệm ngồi bên cạnh giường, canh cho đến khi hắn ngủ say.
Những người thân cận bên cô ngày càng ít đi, cô trân trọng từng người còn lại.
*
Từ trưa, Lục Niệm không ra ngoài nữa. Cô nấu một nồi cháo trắng đơn giản.
Cô ép Bành An ăn hai bát, rồi lại bắt hắn đi ngủ.
Hắn tháo kính, ngước nhìn ánh đèn mờ nhòe trên trần nhà: “Tôi không ngủ được nữa.”
“Vậy chúng ta nói chuyện chút đi.” Lục Niệm ngồi xuống bên giường.
Bành An lập tức cảnh giác, kéo chăn che kín cả người.
Không ngờ cô lại nói chuyện nghiêm túc: “Sáng nay tôi ra ngoài, gặp ba người tự xưng là người của Bát Phong Đường.”
“Họ có để ý đến cô không?”
“Tôi trông lôi thôi thế này, ai thèm để ý.” Cô hỏi tiếp: “Bát Phong Đường là gì vậy?”
“Hồng Kông có khoảng hơn mười băng đảng lớn nhỏ có tên tuổi. Bát Phong Đường thành lập sau Ưng Ký, nhưng luôn đối đầu với họ.” Bành An giải thích: “Khu phố này thuộc địa bàn của Bát Phong Đường, trốn ở đây sẽ an toàn hơn, ít bị người của Ưng Ký để mắt tới.”
“Thủ lĩnh của Bát Phong Đường là Bát Gia phải không?”
“Ừ, tên đầy đủ là Trịnh Bát Xuân, trong giới tự xưng là Bát Gia.”
“Vậy Vân Môn đối đầu với Ưng Ký, hay với Bát Phong Đường?”
“Đối đầu với tất cả. Không có bạn bè thật sự, trừ khi có lợi ích chung.”
Lục Niệm dường như rất mong Trần Triển Tinh kết thù khắp nơi: “Anh hiểu Vân Môn được bao nhiêu?”
“Biết chút ít thôi.“ Bành An nhanh chóng tỏ rõ lập trường: “Tôi không cùng hội cùng thuyền đâu.”
Lục Niệm bật cười lạnh lẽo.
Bành An kéo chăn lên tới cằm: “Tôi đi ngủ đây.”
*
Lục Niệm dính bụi từ mấy chiếc thùng hàng, cảm thấy người bẩn quá.
Bộ đồ cô mặc đã hai ngày rồi, cô quyết định lợi dụng cơn gió đêm nay để giặt và phơi khô.
Cô đun một ấm nước, cắt một mảnh vải lụa trắng thành kích thước khăn tắm.
Nước trong bếp sôi, cô xách thùng vào, rót đầy nước nóng, sau đó mang vào phòng tắm.
Cô tắm qua loa.
Lấy mảnh lụa vừa cắt quấn quanh người, tắt đèn phòng tắm rồi mở cửa ra.
*
Hai phút trước.
Bành An ngủ cả ngày, mồ hôi toát ra, người cảm thấy nhơm nhớp khó chịu.
Trong nhà yên tĩnh, chắc người phụ nữ kia đã đi ngủ.
Hắn định vào phòng tắm lau rửa qua một chút.
Vừa mở cửa, cửa phòng tắm đối diện cũng mở ra.
Đứng trước mặt hắn không ai khác chính là Lục Niệm.
Thoạt nhìn, cô để lộ nửa thân trên. Nhìn kỹ lại, cô quấn một lớp lụa trắng mỏng, lụa trắng và làn da trắng như tuyết dường như hòa làm một.
Những ký ức đột ngột ùa về trong đầu hắn.
Như lần hắn nói với Trần Triển Tinh rằng hắn không thích những người phụ nữ có vòng một quá lớn.
Hay lần hắn dùng bút tẩy sạch từng nét trong bức ảnh khỏa thân của Lục Niệm trước khi gửi cho Trương Quân Năng.
Ký ức đan xen, nhưng thật ra chỉ mới qua vài giây.
Bành An xoay người, định trở về phòng. Trong lúc vội vã, có lẽ trượt chân, tay hắn va vào mấy chiếc mặt nạ treo trên tường.
“Rào rào” mấy chiếc mặt nạ rơi xuống.
Chiếc gần hắn nhất có một khuôn mặt cười rộng đến tận mang tai, như đang chế nhạo sự lúng túng của hắn.
Bành An cúi xuống nhặt.
Lục Niệm đã bước tới gần, cúi người nhặt giúp.
Một chiếc mặt nạ rơi ngay chân cô.
Cô không đi giày.
Bành An nhìn chiếc mặt nạ, rồi lại nhìn thấy ngón chân nhỏ nhắn của cô.
“Lục tiểu thư, để tôi nhặt cho.” Hắn nhặt chiếc mặt nạ đó lên.
Lục Niệm đưa tay nhặt một chiếc khác rơi cách xa hắn hơn, rồi lật mặt nạ lên.
Trên đó vẽ khuôn mặt một con hồ ly quyến rũ.
Cô phủi lớp bụi trên mặt nạ, đội lên mặt mình, quay sang hỏi: “Con hồ ly này có đẹp không?”
Bành An dường như không để ý xem chiếc mặt nạ cáo có đẹp hay không.
Mảnh vải đó quấn quanh một đường cong đầy đặn như thể khó mà che giấu được vẻ nổi bật bên trong.
Hắn chuyển ánh mắt ra chỗ khác, lại nhìn thấy đôi chân thon dài lộ ra dưới đường cong mảnh mai nơi eo cô.
Bành An chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ hồ ly: “Ừm, cũng khá đẹp.”
Hắn nắm chặt tay, ban đầu nhẹ nhàng, sau đó mạnh hơn.
Lục Niệm từ từ kéo mặt nạ sang trái, để lộ nửa khuôn mặt bên phải của mình: “Thế còn thế này?”
Phần mặt bên trái bị mặt nạ che khuất, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra đầy vẻ quyến rũ xảo trá, còn hơn cả hồ ly trên mặt nạ.
Cô thật sự giống một con hồ ly, một con hồ ly thành tinh.
Mà yêu tinh thì luôn muốn nuốt chửng người khác.
Đột nhiên, cô xoay cổ tay, đẩy mặt nạ lên mặt hắn. Cô quan sát trái phải một chút: “Ừm, con hồ ly này cũng khá đẹp đấy.”
Hoặc có thể nói, vì biểu cảm trên mặt hắn luôn nghiêm túc, nên mặt nạ hồ ly khiến cô cảm thấy người đàn ông này cũng có hơi thở thế tục. Cô không đưa lỗ hổng của mặt nạ vào mắt hắn.
Phía trước mắt của Bành An hoàn toàn tối đen, nhưng cảnh vừa rồi đã in sâu vào mắt. Hắn thấy cái nút thắt trên tấm vải của cô.
Nó lỏng quá… gần như sắp tuột ra rồi…
Hắn dùng móng tay cái ấn nhẹ lên ngón trỏ của mình, ép bản thân dừng lại những suy nghĩ mập mờ.
Nếu không phải vì cơn sốt đã làm chậm lại thần kinh của hắn thì việc cô cứ áp sát như thế, lại kéo dài như vậy, hắn chắc chắn sẽ giết cô.
Vừa nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có thêm hai khối mềm mại.
Hắn nhanh chóng lùi lại, cho đến khi lưng đụng vào tường.
Biểu cảm của hắn hoàn toàn ẩn dưới mặt nạ.
Lục Niệm không nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn, chỉ cảm nhận được hai khối mềm mại đang ép lên ngực hắn.
Bành An cứng đơ hết cả người, ngón cái như muốn siết chặt trong lòng bàn tay.
Lục Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, lại ép hắn thêm một chút, nếu không, có lẽ hắn sẽ nóng lên tới mức muốn bốc khói.
Cô bỏ mặt nạ xuống.
Bành An nhìn thấy một khe rãnh sâu, ánh mắt hắn đảo qua xung quanh, nhưng dù có nhìn về bên trái hay bên phải, hắn vẫn không thể thoát khỏi một mảnh tuyết trắng.
Cô cong môi: “Nghỉ ngơi đi, anh vẫn là bệnh nhân mà.”
Vài giây sau, hắn đẩy mắt kính của mình: “Lục tiểu thư, chúc ngủ ngon.” Hắn dựa sát vào tường để đi ra ngoài.
Lục Niệm như nhìn thấy một con cua đang bò ngang.
Hắn lúng túng, còn cô thì bật cười to.
Tiếng cười đó, ban đầu thấp, sau đó vang lên.
Nó vang lên trong tai Bành An, giống như pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, nổ tung với những sắc màu rực rỡ.
*
Đêm đó, Bành An đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ về Lục Niệm.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn không nhớ gì về cảnh trong mơ.
Tuy nhiên, trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh của những tấm ảnh của Lục Niệm.
Đêm dài.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, cảm nhận làn gió thu, không rõ trong lòng hắn là sát khí hay là cái gì khác.
Hắn ngủ quá nhiều vào ban ngày, nên đêm không thể ngủ được.
Bành An gọi đó là “di chứng sau cơn sốt”.
*
Sáng hôm sau, Lục Niệm lại nấu một nồi cháo.
Cô gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Không thể đẩy.
Người bên trong đã khóa cửa.
Cô lại gõ cửa: “Bành An, ăn sáng thôi.”
Giọng của Bành An từ bên trong truyền ra: “Lục tiểu thư, để ở cửa đi.”
Nhìn kìa, hắn giống hệt như lúc cô phòng bị với Trần Triển Tinh trước đây: “Ở đây không có bàn. Tôi để bát lên sàn, nếu anh đá trúng thì sao?”
Không lâu sau, Bành An bước ra, mặt tái nhợt, trông như vẫn chưa khỏi bệnh.
“Lục tiểu thư, cảm ơn cô đã dậy sớm làm bữa sáng.”
“Ai bảo cơ thể anh yếu ớt như vậy.”
Bành An rửa mặt qua loa.
Hai người lại ngồi ăn tại chiếc bàn vuông.
Lục Niệm múc một bát cháo: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi khá hơn rồi.“ Bành An nói: “Lục tiểu thư, tôi tự làm được.”
Cô đặt bát xuống, dùng tay áp vào trán hắn.
Bành An thật sự lo sợ rằng hắn sẽ đổ cả bát cháo nóng lên đầu cô.
Lục Niệm thử nhiệt độ trán hắn: “Có vẻ như đã hạ sốt rồi. Hạ sốt không có nghĩa là đã khỏe, anh vẫn là bệnh nhân.”
Bành An cúi đầu ăn cháo. Ăn xong một bát, hắn lịch sự nói: “Lục tiểu thư, tôi đi nghỉ một chút.”
Cô đưa tay ngăn lại, vì hắn chuẩn bị “chạy như trối chết”.
“Ừ? Sao mặt anh lại đỏ như vậy?” Cô sờ lên má hắn.
Hắn cắn chặt răng.
Cô đứng kiễng lên, ghé sát tai hắn: “Nghỉ ngơi đi nhé.” Cô cười xấu xa, rồi thổi một hơi vào tai hắn.
Bành An cảm thấy một nửa người mình tê dại, đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ. Có lẽ hắn không thể kiềm chế được bản thân. Nhưng hắn lại rõ ràng, không thể giết người phụ nữ này.
Giết cô, thật đáng tiếc.
Bành An tránh đi, nhưng khi hắn giơ tay lên lại không cẩn thận đẩy cô.
Lục Niệm không đứng vững, loạng choạng lao về phía cầu thang. Cô cố gắng nắm tay vịn nhưng lại nắm hụt, cơ thể mất thăng bằng, chuẩn bị ngã xuống cầu thang.
Nếu Bành An tàn nhẫn, hắn chỉ cần để cô rơi xuống là xong, tai hắn sẽ được yên tĩnh hơn.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, tay hắn nhanh chóng hành động, kéo tay cô lại.
Lục Niệm vì lực kéo này mà lao vào lòng hắn. Cô không bỏ lỡ cơ hội, ôm lấy eo hắn. Ngón tay cô theo sống lưng hắn mà đi xuống, chạm vào cảm giác cứng cáp của hắn.
Thì ra hắn không phải là một người đàn ông yếu đuối.
Cơ thể Bành An căng cứng, các ngón tay ma sát vào nhau, hắn đang chuẩn bị bùng phát tâm trạng tiêu cực, tối tăm.
Hắn và cô, đến lúc phải kết thúc rồi.
“Vừa rồi tôi sợ quá, tưởng mình sẽ chết.” Cô đã dùng không ít những mưu kế mỹ nhân, nhưng khi đối diện với Bành An, Lục Niệm lại cảm thấy dễ dàng và vui vẻ.
Với bản lĩnh của Bành An, làm sao có thể đấu lại cô?
Ngón tay cô đâm vào lưng hắn: “Hả, sao lại cứng như vậy?”