Giết hay không giết…
Không phải quyết định của Bành An, mà là của Lục Niệm.
Bành An cảnh cáo: “Lục tiểu thư, buông ra.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng động lớn từ cổng chính vang lên. Người bên ngoài không gõ cửa mà giống như đang đập mạnh, thậm chí có ý muốn phá cửa. Cánh cửa sắt cũng rung lắc dữ dội.
Lục Niệm và Bành An đồng thời cảnh giác.
Cô buông hắn ra, định xuống lầu.
Hắn chặn cô lại: “Lục tiểu thư, cửa sổ ở sau tiệm có khung gỗ tháo ra được. Nếu tình hình không ổn, cô hãy rời đi từ chỗ đó.”
Nói rồi, hắn tự mình xuống dưới.
Cô đi theo sau: “Sao không chạy ngay từ bây giờ?”
“Cô ra cửa sau đợi tin.”
“Nhỡ đâu bọn họ là người của Ưng Ký?”
“Tôi chưa từng lộ diện trước mặt người của Ưng Ký, không sao đâu.”
Tiếng ồn ngoài cửa càng lúc càng lớn. Một nhóm người kéo đến, tiếng động càng mạnh, cánh cửa sắt rung bần bật, dường như sắp vỡ ra.
Bành An khẽ nói: “Đi cửa sau.”
Khi Lục Niệm đã trốn kỹ, hắn mới đi mở cửa.
Bên ngoài, một người đàn ông đang giơ chân đạp cửa dừng lại giữa chừng. Anh ta có đôi lông mày rậm, giống như hai dấu “bát” ngược soi gương.
Đằng sau anh ta là năm người có cùng khí chất giang hồ, hung hãn dữ tợn.
Người đàn ông lông mày rậm lớn tiếng hỏi: “Sao mà lâu thế?”
Bành An đáp: “Hôm nay tiệm không mở cửa, tôi đang nghỉ ngơi trên lầu.”
Lục Niệm loáng thoáng nghe được, cô ngạc nhiên khi thấy Bành An nói tiếng Quảng Đông.
Người đàn ông lông mày rậm nhìn bảng hiệu “Cửa hàng vải Phúc Nguyên”: “Chủ tiệm này không phải là một ông chú trung niên à?”
Bành An trả lời: “Chủ tiệm là cậu của tôi. Dạo này cậu tôi bị bệnh nên tôi đến đây phụ dọn dẹp.”
Người đàn ông lông mày rậm hỏi tiếp: “Dọn dẹp? Sắp đi đâu sao?”
Bành An điềm tĩnh: “Tiệm chúng tôi buôn bán vải nhập khẩu. Gần đây, các chuyến vận chuyển hàng hóa Anh-Trung thường xuyên bị chậm trễ, nên trong tiệm chỉ còn vài cuộn vải. Hơn nữa, cậu tôi bị bệnh, chúng tôi định chờ lô hàng tiếp theo về mới mở cửa lại. Nhiều khách hàng thân quen đều biết, khi nào tiệm đóng cửa tức là chưa có hàng về.”
Người đàn ông lông mày rậm hất cằm: “Tránh ra.”
Bành An nghiêng người sang một bên.
Anh ta bước vào, đảo mắt nhìn khắp tiệm. Hàng hóa trống trơn, chẳng có gì trên các kệ.
Bành An hỏi: “Các vị là… ?”
“Chúng tôi đến thu phí quản lý.” Người đàn ông cười nhếch mép: “Này bốn mắt, trước giờ cậu của cậu luôn đóng phí đúng hạn. Đến kỳ rồi, không thể nợ phí được. Làm ăn phải có uy tín.”
Bành An gật đầu: “Dĩ nhiên. Cậu tôi đã dặn, việc buôn bán của tiệm suôn sẻ là nhờ Bát Gia chiếu cố.”
Người đàn ông lông mày rậm cười lớn: “Tôi thích người sòng phẳng. Tiền giao đủ rồi, Bát Phong Đường chúng tôi đảm bảo việc làm ăn phát tài.”
“Cảm ơn.” Bành An nộp tiền.
Người đàn ông chỉ vào chiếc xe bên ngoài: “Xe đó của cậu?”
Bành An đáp: “Tôi mượn để chở đồ dùng hằng ngày.”
Người đàn ông lông mày rậm: “Có vẻ tiệm này làm ăn phát đạt lắm.”
Đúng lúc đó, một người đàn ông vạm vỡ từ xa chạy đến báo: “Có chuyện rồi! Người của Ưng Ký đến gây sự!”
Lông mày của anh ta càng nhíu chặt: “Ưng Ký? Ở đâu?”
Người đàn ông vạm vỡ chỉ về phía đầu đường: “Chúng đang đi tìm người.”
“Tìm người lại mò đến địa bàn của Bát Phong Đường? Đúng lúc cho chúng một bài học.” Anh ta quay lại hô lớn: “Dập chết chúng!”
Cả nhóm đáp lại bằng những tiếng hô khí thế rồi kéo nhau đi về phía đầu đường.
*
Bành An đóng cửa lại.
Lục Niệm hỏi: “Họ nói gì vậy?”
“Người của Ưng Ký đến rồi. Chúng ta phải rời đi.” Giọng hắn bình tĩnh, chẳng còn chút sát ý.
Lục Niệm: “Đi đâu?”
Bành An: “Tôi có một người bạn có căn nhà bỏ trống. Chúng ta sẽ đến đó tạm lánh.”
Lục Niệm: “Phải trốn đến bao giờ?”
Bành An: “Vụ án không có nhân chứng, Tưởng Uyển Nhu cũng bặt vô âm tín. Cảnh sát gặp khó khăn, trong khi Ưng Ký lại bị mất đồ, quyết đuổi cùng giết tận cô.”
Lục Niệm: “Cảnh sát không quản được đám bang phái ngang ngược này hay sao?”
Bành An: “Đây là thuộc địa. Đẩy xung đột lên cao, khiến người dân nội chiến, đó là cách quản lý hiệu quả của thực dân.”
Lục Niệm gật gù: “Tôi thấy anh cũng không phải vô dụng.”
Lục Niệm mặc áo của ông chủ tiệm, đội mũ phớt, sau đó lên xe. Trước khi đi, cô nghe thấy tiếng ồn ào từ đầu đường nhưng chẳng kịp để ý.
Trước khi đến Hồng Kông, cô chẳng bao giờ ngờ mình sẽ sống một cuộc đời chạy trốn thế này.
*
Chiếc xe dừng lại trước bậc thềm của một tòa nhà mang phong cách kiến trúc Trung Hoa.
Bức tường bao quanh sân được xây bằng gạch xanh, mái ngói lưu ly xếp lớp cổ kính. Bên trong sân, cây cối xanh tốt, ngập tràn sức sống.
Hai người băng qua sân, bước vào bên trong ngôi nhà.
Lục Niệm trông thấy một tấm bình phong bằng lụa dày, đồ nội thất bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, cùng tranh thủy mặc treo tường và những món đồ ngọc cổ kính đặt trên tủ.
“Bành An, bạn anh không phải người tầm thường đâu.” Cô nhận xét. Trước đây, cô từng gặp hai người bạn của hắn: Trần Triển Tinh và luật sư Kim, đều thuộc tầng lớp thượng lưu.
Bành An trả lời: “Người bạn này của tôi làm kinh doanh.”
“Anh quen cả doanh nhân ở Hồng Kông à?”
“Công việc của hãng buôn không chỉ ở Thượng Hải.”
“Anh có nhiều bạn như vậy, tại sao lại chỉ đi theo Trần Triển Tinh?” Lục Niệm khơi lại chuyện cũ.
Bành An vẫn giữ lời giải thích như trước: “Tôi không đi theo cậu ta, chúng tôi là bạn học đại học.”
“Nếu Trần Triển Tinh giết tôi, anh sẽ làm gì?” Lục Niệm không tháo mũ, vành mũ che đi nửa khuôn mặt của cô.
Bành An nhìn thấy đường nét sắc sảo trên môi cô: “Tại sao cậu ta lại giết cô?”
“Có lẽ anh ta chán tôi rồi.” Cô khẽ cười, khóe môi cong lên: “Hoặc nếu anh ta không giết tôi, tôi sẽ giết anh ta.”
“Cậu ta không giết cô đâu.” Cũng giống như Bành An, nếu muốn giết cô, hắn đã ra tay từ lâu, chứ không dung túng đến bây giờ.
Lục Niệm tháo mũ ra: “Nói anh ngốc, anh đúng là ngốc thật.” Rõ ràng là cô cố tình ép hắn phải chọn phe.
Đôi lúc, Lục Niệm thấy Bành An thật kỳ lạ. Khi cô chủ động tiếp cận, hắn luôn tìm cách lảng tránh, nhưng mỗi khi cô gặp rắc rối, hắn lại không thể không ở bên cạnh giúp đỡ.
Bành An và Trần Triển Tinh không chỉ đơn thuần là bạn học, mà còn là bạn đồng hành trong những cuộc vui chơi nơi hộp đêm. Cô không nỡ để Bành An tiếp tục sa đọa cùng Trần Triển Tinh.
Kế hoạch “gối đầu giường” dường như mang chút ý nghĩa cứu rỗi.
*
Trong sân, hai người không phải dùng chung phòng tắm. Bành An ở phòng bên trái, Lục Niệm ở phòng bên phải, mỗi người một nơi, không liên quan đến nhau.
Nhưng cơn sốt giống như một chiếc chìa khóa mở khóa ký ức.
Bành An bắt đầu mơ vào ban đêm. Một lần mơ, rồi nhiều cảnh tượng khác tiếp nối nhau.
Hắn chưa từng tận mắt chứng kiến hiện trường cái chết của bạn trai Lục Niệm, nhưng chỉ cần vài tấm ảnh, hắn có thể hình dung toàn bộ sự việc.
Trong giấc mơ, Lục Niệm rất đau khổ.
Mỗi lần tỉnh dậy, Bành An lại nghĩ, Trần Triển Tinh đáng chết thật.
Suốt hai ngày liên tiếp, hắn thức giấc giữa đêm, sau đó không tài nào ngủ lại. Đến lần thứ ba mơ thấy ác mộng, hắn thà thức trắng cả đêm còn hơn.
*
Ánh nắng rực rỡ chiếu khắp nơi, nhưng vụ án vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Lục Niệm không bước chân ra khỏi nhà.
Bành An phụ trách đi mua sắm những vật dụng cần thiết.
Mỗi ngày, hai người chỉ gặp nhau vài lần, chẳng hạn trong ba bữa ăn. Hôm nay cũng vậy, Lục Niệm ngồi trên ghế Thái sư, đung đưa một chân, chờ Bành An trở về.
Vừa trông thấy cô, hắn nhanh chóng lùi lại một bước: “Lục tiểu thư.”
Sự quyến rũ của Lục Niệm có hai dạng. Khi đối diện với Trần Triển Tinh, cô như một bông hồng đầy gai sắc, kiêu sa nhưng sắp tàn úa.
Khi đối diện với Bành An, nụ cười cô lại tràn ngập hơi thở xuân thì: “Cảnh sát có tin gì không?”
“Không.”
“Tức có nghĩa tôi vẫn là nghi phạm số một.”
“Không có bằng chứng, bất cứ ai từng ra vào căn nhà trọ ven biển đều bị nghi ngờ.”
“Còn Ưng Ký thì sao? Tình hình thế nào?”
“Chúng tuyên bố trên giang hồ sẽ trả thù cho đồng bọn.”
Lục Niệm cười lạnh: “Tôi nghĩ chúng nói trả thù chỉ là cái cớ, thực chất là tìm kiếm thứ gì đó. Đó là gì?”
“Luật sư Kim đang điều tra.”
“Cảm ơn anh. Tôi, một kẻ bị tình nghi lớn nhất, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng làm gì cả.”
“Tôi đã mua mấy món từ tiệm trà góc đường, cô thử xem nhé.” Bành An giơ túi đồ: “Hôm qua cô còn khen ngợi tay nghề của họ.”
Lục Niệm vươn tay nhận túi.
Hắn lùi lại hai bước, vẫn thấy chưa an toàn, lại lùi thêm hai bước nữa, rồi thậm chí lùi hẳn ra cửa: “Lục tiểu thư, cô cứ ăn trước đi.”
Lại thêm một lần “bỏ chạy” rõ ràng.
*
Càng mơ nhiều, thời gian Bành An nấn ná bên ngoài càng lâu hơn.
Hôm đó, Kim Trường Minh gọi điện tới, và chính Lục Niệm là người nghe máy.
Kim Trường Minh nói: “Lục tiểu thư, Bành tiên sinh đâu rồi?”
“Anh ấy ra ngoài rồi. Luật sư Kim, tình hình thế nào?”
“Trần tiên sinh vẫn đang hôn mê.”
Đầu óc Lục Niệm như bị một thứ gì đó làm nổ tung. Nhưng rõ ràng Bành An đã nói với cô… Trần Triển Tinh không sao cả.
Tại sao Bành An lại giấu cô về tình trạng của Trần Triển Tinh? Hắn vốn là kẻ ngốc chẳng bao giờ nói dối mà.
Cô hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Kim Trường Minh nhận ra mình sơ suất, đành buột miệng nói thật: “Vị trí trúng đạn rất nguy hiểm, vết thương nghiêm trọng.”
Đây đúng là một tin tốt lành. Lục Niệm ước gì Trần Triển Tinh có thể mãi mãi ngủ yên, không bao giờ tỉnh lại.
Kế hoạch ban đầu của cô rất dài hơi, dự định chờ khi cô ra khỏi núi Đông Ngũ, đã là tám hay mười năm sau.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.
Nhưng Trần Triển Tinh ra ngoài, còn cô bị giam giữ ở núi Đông Ngũ, cô không cam tâm. Cô thay đổi mục tiêu, chuyển sang Bành An. Đối với cô, việc chinh phục Bành An chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không ngờ, chuyến đi Hồng Kông này lại hóa may mắn trong cái rủi: Trần Triển Tinh trúng đạn, hôn mê, cô vô tình được lợi lớn.
Kim Trường Minh nói: “Cảnh sát chưa có manh mối mới, nhưng Ưng Ký đang tìm một tấm bản đồ.”
Lục Niệm đáp: “Tôi chưa từng thấy tấm bản đồ nào cả.”
Kim Trường Minh: “Người của Ưng Ký không nghĩ thế. Họ chắc chắn cô là hung thủ, đã cướp bản đồ. Đám người đó li3m máu trên lưỡi dao, cô không nên lộ diện. Ngày mà Hùng Kiến chết, Tưởng Uyển Nhu có hồ sơ xuất cảnh, đã lên một con tàu từ Hồng Kông đến Thượng Hải. Cảnh sát Trương ở Hồng Kông không tiện hành động, nên đã quyết định trở về Thượng Hải điều tra. Chỉ khi bắt được hung thủ mới có thể rửa sạch tội danh cho cô.”
Lục Niệm hỏi: “Mấy ngày qua cảnh sát Trương thế nào?”
“Không sao. Anh ấy nhắn tôi bảo cô đừng lo cho anh ấy, hãy tự chăm sóc bản thân.” Kim Trường Minh nói thêm: “Ngoài ra, đêm qua người của Ưng Ký đã phá hủy tiệm vải Phúc Nguyên. Mọi người nên cẩn thận.”
Điều này có nghĩa là Bành An cũng đã lộ diện.
Tiếng tích tắc của đồng hồ trôi qua, nhưng mãi không thấy Bành An trở về.
Lục Niệm ngồi không yên.
Mặt trời dần dần trượt xuống núi, đến lúc hoàng hôn, hắn vẫn chưa về.
Cô không thể ngồi yên thêm nữa. Trong nhà có nhiều quần áo và đạo cụ cải trang. Cô điểm vài nốt ruồi lên mặt, vẽ thêm một vết sẹo, đội mũ và ra ngoài.
Gần đến giờ ăn tối, rất có thể Bành An lại đến tiệm trà ở góc đường để gọi món mang về.
Trên đường đi, cô bắt gặp một cửa hàng bán hàng ngoại.
Bành An đang nói chuyện với một người ngoại quốc. Hắn quay lưng về phía cô, vai rộng, đứng thẳng tắp. Sau đó, hắn cùng người kia bước vào cửa hàng.
Tiếng còi xe, tiếng ồn ào của người đi đường, tiếng rao bán hàng hóa che giấu sự hiện diện của cô một cách hoàn hảo.
*
Khi Bành An trở về nhà, trời đã tối đen.
“Anh về rồi.”
Nghe thấy tiếng nói, hắn nhìn qua và thấy Lục Niệm đang núp trong góc sân: “Lục tiểu thư, có phải cô đói bụng rồi không? Xin lỗi, hôm nay tôi về trễ.”
Bành An trước mặt cô lại khom lưng, tỏ vẻ khiêm nhường hết mức.
“Ừ, tôi đói rồi.” Cô quay lại bàn ăn, ngồi chờ hắn dọn cơm.
Hắn ăn cơm mà không nói lời nào.
Cô cũng chẳng buồn trêu chọc hắn. Ăn xong, cô nói: “Anh dọn dẹp đi.”
Bành An đứng dậy: “Lục tiểu thư nghỉ ngơi cho sớm.”
Lục Niệm vừa bước ra khỏi phòng, lại quay đầu lại: “Phải rồi, luật sư Kim gọi điện cho anh, nhờ tôi nhắn lại anh gọi lại cho anh ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Cô để mái tóc bay nhẹ trong làn gió đêm: “Chờ anh cả ngày, tôi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
*
Bành An gọi lại cho Kim Trường Minh.
Kim Trường Minh vẫn nói về những chuyện cũ: “Chiều nay cảnh sát Trương đã khởi hành về Thượng Hải.”
“Cảnh sát Trương là người chính trực, không dùng mánh khóe. Anh nhờ người của Vân Môn ở Thượng Hải hỏi thăm, có lẽ tin tức sẽ nhạy bén hơn bên sở cảnh sát.”
“Tôi hiểu rồi. À, Bành tiên sinh, tối nay, người của Vân Môn đã bắt được một người của Ưng Ký. Hắn khai rằng Ưng Ký buôn lậu vũ khí, và bản đồ kho vũ khí nằm trên người của Hùng Kiến đã chết.”
Vũ khí sao? “Cứ theo dõi sát sao, tạm thời đừng manh động.”
*
Bên ngoài phòng khách là khu vườn đầy hoa cỏ.
Lục Niệm núp trong một góc tối.
Ánh trăng không chiếu tới được chỗ cô, nếu không mang đèn lồ ng đến tìm thì chẳng khác nào cô đã hòa làm một với bóng tối.
Người đàn ông đang nói chuyện bên trong là một người xa lạ.
Kể từ khi quen Bành An, cô chưa bao giờ nghe thấy hắn nói chuyện với giọng tự tin, lạnh lùng và kiên định như vậy. Buổi chiều, cô nhìn thấy Bành An, vóc dáng hắn cao ráo, thẳng tắp.
Giống như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ, ánh lên sự sắc bén và uy nghiêm.