Bành An nghe thấy tiếng gõ cửa, mí mắt giật liên hồi.
Màn đêm thu lại ánh trăng, thiên nhiên giấu đi mọi ánh sáng.
Người đứng ngoài cửa là Lục Niệm, toàn thân cô chìm trong bóng tối đen kịt, u ám, nặng nề. Bóng cô in trên mặt đất tựa như không chỉ chịu trọng lượng của riêng mình mà còn mang theo một sức nặng khổng lồ, tựa ngàn cân rơi xuống.
Giọng cô đầy ngọt ngào: “Chưa ngủ đúng không? Dạo này anh bận quá rồi, tôi cắt ít trái cây mang qua cho anh bồi bổ.”
“Cảm ơn Lục tiểu thư.” Hắn định đưa tay ra nhận đ ĩa trái cây.
Nhưng cô không buông tay.
Cách hành động này rõ ràng mang ý đồ không tốt. Bành An cười gượng: “Lục tiểu thư, muộn thế này rồi, giữa trai đơn gái chiếc thế này, không tiện lắm đâu.”
“Tôi với anh ở cùng nhau bao lâu rồi mà anh vẫn còn ngại ngùng vậy sao?” Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Niệm, cô nở nụ cười rạng rỡ.
Áp lực nặng nề từ bóng tối lập tức tan biến.
“Tôi và cô chưa kết hôn, trai gái nên giữ lễ nghĩa.” Vừa nói, Bành An vừa lùi ra xa hai mét.
“Anh không nói, tôi không nói, thì ai mà biết chúng ta thân thiết đến đâu?” Cô không buông tha: “Huống hồ, tôi chỉ mang trái cây cho anh thôi, đừng có mà vu oan bừa bãi.”
“Tôi không dám, không dám.”
“Sao còn không tránh ra?”
Bành An im lặng vài giây, rồi đứng qua một bên, trơ mắt nhìn cô bước vào không gian của mình.
Khi cô lướt qua.
Hắn ngửi thấy...
Trước đây, cô rất chú trọng mùi hương, dùng nước hoa Tây, túi thơm Trung Quốc. Có khi là mùi hoa nhài tươi mát, có khi lại là hương hoa hồng đỏ quyến rũ. Nhưng từ khi cô rời núi Đông Ngũ, trên người cô chỉ còn lại một mùi duy nhất - mùi của chính cô, tên là Lục Niệm, từ mái tóc đến cơ thể.
Không biết cô đã ngấm vào thứ gì để có thể mang một luồng khí mê hoặc đến thế này.
Lục Niệm không xem mình là khách, cô đặt đ ĩa trái cây xuống bàn, ngồi xuống và cầm lấy một miếng cam.
Tép cam tươi mọng, tỏa hương nhè nhẹ.
Cô cắn hai miếng: “Ừm, vừa thơm vừa ngọt, khiến người ta thấy thật dễ chịu.”
Nhưng Bành An lại chẳng thấy dễ chịu chút nào. Rìa miếng cam được cắt sắc nét và gọn gàng, tựa như còn vương lại dấu vết của lưỡi dao, như ngầm ám chỉ rằng đêm nay sẽ không yên bình.
Thấy hắn bồn chồn bất an, Lục Niệm cất lời: “Ngồi đi, anh đứng đó làm gì?”
Đứng thì mới chạy được nhanh. Bành An mỉm cười dịu dàng: “Không sao, tôi không mệt.”
Lục Niệm nghiêng đầu: “Ôi chao” Cô nhanh chóng bước tới, chắn trước cửa.
Hắn đã lỡ mất cơ hội bỏ chạy.
Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo hắn, động tác thuần thục như một cặp vợ chồng lâu năm.
Bành An khẽ ho một tiếng.
Cô dùng một tay đo ngang vai hắn: “Tôi phát hiện anh vai rộng eo thon, không gầy yếu như tôi tưởng.”
Hắn cười gượng: “Tôi năm lần bảy lượt gặp phải những cuộc tấn công bất ngờ, nên có tập luyện một thời gian. Sau này lỡ gặp sự cố còn chạy cho nhanh.”
“Ồ, tập được bao lâu rồi?” Cô kéo nhẹ cà vạt của hắn.
Chỉ là kéo cà vạt thôi, nhịn đi, Bành An tự nhủ. Hắn nói: “Mới tập chưa lâu.” Hắn không dám nhìn thẳng, ánh mắt hướng về bức tường trắng phía sau lưng cô.
Cô khẽ xoắn chiếc cà vạt, từng chút từng chút một quấn lên.
Hắn buộc phải cúi đầu.
Chiếc cà vạt xanh đậm mềm mại như một con rắn, quấn quanh những ngón tay thon dài của cô.
Cô khẽ thở ra, hơi thở thoảng hương: “Tôi và anh đã ở cạnh nhau, đơn độc giữa đêm khuya mấy ngày nay rồi.”
Bành An đành phải đẩy cô ra: “Lục tiểu thư, bên cạnh cô có rất nhiều người đàn ông ưu tú.”
“Ồ?” Cô cười hỏi: “Ví dụ như ai?”
“Ví dụ như…” Bành An ngừng lại một chút rồi mới nói: “Cảnh sát Trương.”
“Anh ấy là cảnh sát, còn tôi là phạm nhân.”
“Giờ cô đã tự do. Núi Đông Ngũ bị hủy, tội danh của cô đã được xóa bỏ.”
“Nhưng cảnh sát Trương đã về Thượng Hải rồi.’
“Đợi khi vụ án kết thúc, cô cũng phải trở về Thượng Hải chứ?”
“Lỡ như cảnh sát không phá được án, hoặc tôi bị Ưng Ký truy sát, ai mà biết tôi có còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa không?”
“Chỉ cần tôi còn ở đây, nhất định sẽ bảo vệ Lục tiểu thư chu toàn.”
“Đúng thế, tôi mới đến đây, ngoài cái quán trọ đó, chẳng biết đi đâu. Tôi cô đơn quá, chỉ có thể dựa vào anh thôi.” Lục Niệm đặt một tay lên vai hắn, ngón tay khẽ gõ nhẹ.
Hắn lùi lại. Nhưng chiếc cà vạt vẫn trong tay cô, hắn càng lùi, lại như đang kéo cô tiến lên. Cứ lùi mãi, đầu gối hắn chạm vào mép giường.
Hắn gần như không thể nhớ nổi tại sao mình lại dựng lên cái hình tượng yếu đuối như thế trước mặt cô, mà đến giờ vẫn chưa bị cô bóc trần. Nhưng không bị bóc trần, hắn đành phải tiếp tục trốn trong cái mai rùa mỏng manh ấy.
Rõ ràng hai người chẳng có mối quan hệ nào cả.
Bành An nói: “Khuya rồi, Lục tiểu thư, nghỉ sớm đi.”
“Ngày thường anh bận làm việc, ban đêm không thấy cô đơn sao?”
“Không.” Bành An thầm mong cả đời này cứ cô đơn mãi thế cũng được.
“Miệng lưỡi cứng rắn thật.” Trừ mối quan hệ rối rắm với Trần Triển Tinh, Lục Niệm rất thích chọc ghẹo Bành An. Thấy hắn lúng túng, ngại ngùng, cô không nhịn được mà bật cười. Cảm giác như cô là ác bá bắt ép dân lành vậy. Hắn cứ né tránh, rụt rè, e dè.
Người gì mà đáng yêu thế này…
Lại là giả dối. Quá giả dối!
Cô đẩy hắn một cái.
Hắn ngã thẳng xuống giường.
Cô từ trên cao nhìn xuống: “Tôi phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Nếu cô xông tới, hắn thật sự sẽ giết cô. Hắn đã nhẫn nhịn cô rất lâu rồi. Ngay cả Trần Triển Tinh cũng chưa từng đến gần hắn như vậy.
“Có phải từ nhỏ đến lớn, anh đều như một cô vợ nhỏ không?”
Hắn là cô vợ nhỏ, vậy chẳng phải cô là anh chồng sao? “Tôi không chơi đùa với phụ nữ.” Hắn nghiến răng.
“Lớn từng này rồi mà chưa từng chơi đùa với phụ nữ? Đi theo đám người xấu, nhưng bản thân lại như đóa sen trắng, thật đáng khen.” Không rõ là Lục Niệm đang khen hay chê. “Anh chỉ để tôi chạm qua thôi đúng không?”
Bành An thở dài, chống người ngồi dậy, nhưng lại bị cô ấn xuống.
Cô đặt tay lên vai hắn, lực mạnh hơn trước.
Hắn không nhúc nhích.
Cô hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên, hắn căng thẳng đến vậy nhưng không đẩy cô ra trong năm giây.
Hắn thậm chí còn chịu đựng đủ năm giây.
Cô vỗ tay cho hắn.
Bành An đang cố gắng điều chỉnh hơi thở.
“Từ nhỏ đến lớn anh không chơi đùa với phụ nữ, nhưng nếu có người phụ nữ muốn chơi với anh thì sao?” Lục Niệm quan sát khuôn mặt hắn.
Căng cứng, đỏ mặt, có lẽ đều là giả vờ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua má hắn một cách tinh nghịch.
Từ lần đầu gặp Bành An, cô đã nhầm hắn là Bành Châm, nhưng sau đó, cô chưa bao giờ nhầm lẫn hai người nữa.
Tất cả mọi thứ của Bành An đều sống động, và trong lòng cô, đó là một sự sống động đáng giá. Cô dành tất cả sự tùy hứng của mình cho hắn.
Tuy nhiên, hắn lại lừa cô.
Lòng cô chứa đầy cảm xúc, không thua kém gì hắn. Cô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bành An tự kiểm điểm. Hắn chưa bao giờ cho phụ nữ cơ hội, chỉ ngoại trừ Lục Niệm. Hắn nhẫn nhịn cô hết lần này đến lần khác. Giọng hắn lạnh lại: “Lục tiểu thư, đừng đùa nữa, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Chuyện gì có thể xảy ra? Lục Niệm cụp mắt xuống.
Quần hắn vẫn phẳng phiu, chẳng có gì xảy ra cả.
“Có chuyện” mà Bành An nói không nằm ở bề mặt. Hắn đột ngột nắm lấy eo cô, lật người đè cô xuống dưới. Tay hắn mạnh tới mức đáng sợ.
Khuôn mặt hắn vùi vào vai cô, ngửi mùi hương đặc trưng của “Lục Niệm” trong tóc cô. Hơi thở hắn dồn dập, nặng nề, cố gắng kiềm chế. Giống như một con cừu ngoan ngoãn bỗng khoác lên mình bộ da sói.
Theo cách hiểu của Lục Niệm, đây là biểu hiện của một người đàn ông kiềm chế d*c vọng, nhưng… liệu đây có phải là h@m muốn?
Bành An đang đấu tranh.
Nếu hắn muốn cô chết, cô đã chết từ lâu rồi. Hắn giữ cô lại đến giờ vì hắn muốn cô sống…
Cuối cùng, hắn buông cô ra, ngồi dậy, cúi đầu tháo kính, tay xoa sống mũi. Khi đeo kính lại, mắt kính che giấu sự cuồng loạn vừa lóe lên: “Lục tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lục Niệm nhìn hắn.
Chỉ một giây, chỉ thiếu một giây nữa là hắn sẽ bị lộ. Nhưng cũng chỉ cần thiếu một giây.
Hắn luống cuống: “Tôi không cố ý.”
Cô lườm một cái: “Ngủ đi.”
*
Người mất ngủ đến lượt Lục Niệm. Cô không kìm được mà một lần nữa thở ra hơi thở đầy tâm trạng.
Thật sự chỉ thiếu một giây.
Cô trằn trọc trở mình. Gần ba giờ sáng, cô dứt khoát đi xuống bếp ăn nốt chiếc bánh dứa còn lại tối nay.
Vừa cắn một miếng, cô nghe thấy một tiếng động, ngoài cổng có xe dừng lại. Phản ứng đầu tiên của cô là tắt đèn bếp, trốn vào một góc.
Nghe thêm lần nữa, hình như lại không có tiếng gì.
Cửa hàng vải Phúc Nguyên đã bị lục soát, điều này chứng tỏ Ưng Ký có nội gián. Không loại trừ khả năng Ưng Ký sẽ tìm đến đây.
Khi đang trốn chạy, con người phải luôn mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, thà tin có còn hơn không.
Cô vội vàng ăn hết bánh dứa, nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng, một bóng người trèo qua tường rào vào trong.
Khi gặp Mã Lưu ở quán trà, hắn đã nói, ông chủ của họ muốn người sống để hỏi chuyện. Tính mạng của cô có lẽ sẽ được giữ lại.
Chỉ là, người sống ấy, dù chỉ còn một hơi thở cũng gọi là sống. Tay què, chân gãy, hay liệt nửa người cũng vẫn gọi là sống.
Từ bếp có một cửa bên, đây là lối thoát mà Bành An từng chỉ cho cô.
Cô suy nghĩ, đi hay không đi…
Bành An là người bên cạnh Trần Triển Tinh của Vân Môn, có lẽ Ưng Ký sẽ giải quyết hắn ngay lập tức?
Cô chưa ép Bành An lộ bộ mặt thật. Lỡ như… lỡ như cô nghi thần nghi quỷ, hiểu lầm hắn thì sao. Khi đó, hắn chết thật oan ức.
Ngoài cửa sổ, bóng người đã tiến vào gian phòng bên trái.
Cô lại quyết định tin con gà công nghiệp kia thêm một lần.
Những ngày qua khi ra ngoài, cô không thấy có độc hoa, độc quả, cũng không có chuẩn bị gì. Cô cầm lấy một con dao làm bếp, đánh cược mạng sống như một con ngựa hết hơi.
Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng trong đêm yên tĩnh vang lên rõ ràng hơn.
Cô cẩn thận bước ra ngoài, đi vài bước thì bị một thứ cứng chĩa vào eo.
Từ phía sau, một người bất ngờ xuất hiện, nói tiếng phổ thông lơ lớ: “Đồ ở đâu?”
Đồng thời, con dao của cô bị tước mất.
“Đồ ở đâu?” Người đó lại hỏi.
Hai tay cô trống trơn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Ở một nơi mà anh không thể tìm được.”
Người đàn ông dùng tiếng Quảng Đông nói gì đó, giọng điệu thô lỗ.
Cô đoán hắn đang chửi bậy.
Bất ngờ, một tiếng súng vang lên, xé tan màn đêm.
Người đàn ông nhanh chóng di chuyển vật c ứng đang chĩa vào eo cô lên vị trí khác, rồi thấp giọng cảnh báo: “Đừng nhúc nhích, nếu không cô sẽ mất mạng.”
Ngay sau đó, từ gian phòng bên trái lại vang lên hai tiếng súng nữa.
Rồi mọi thứ yên lặng trở lại.
Nòng súng lạnh buốt áp sát vào thái dương cô. Cô nói: “Nếu tôi chết, các anh cũng không lấy được đồ.”
Bành An từng bị cô đâm một nhát, lại bị Khổng Tịnh Viễn đâm thêm một nhát. E rằng hắn khó mà thoát khỏi súng…
Khả năng chiến đấu của hắn thật sự tệ hại.