Lục Niệm thật sự bóp cò.
Chứng minh câu nói vừa nãy của Bành An: May mà đã tháo đạn.
Cô thở ra một hơi, hạ súng xuống: “Ở núi Đông Ngũ, tôi từng làm đủ thứ việc nặng nhọc, cầm cuốc, dùng rìu, nên súng chẳng làm khó được tôi.”
Bành An lau mồ hôi trên trán: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
*
Nhân viên phục vụ tiến đến mời mua báo.
Bành An hóa trang thành một ông chú trung niên, đội một chiếc mũ đen kiểu lễ hội, bước ra mở cửa.
Hắn mua một tờ báo, lướt qua vài trang, ánh mắt dừng lại ở một tin tức giải trí.
“Lục tiểu thư, nếu không có việc gì, chúng ta đi xem một bộ phim nhé?”
“Bây giờ là lúc nào rồi? Hôm qua tôi suýt chết dưới làn đạn, chẳng có tâm trạng.” Nhìn thấy hắn là đã thấy bực.
Hắn đưa tờ báo qua: “Hôm nay có buổi công chiếu, nghe nói đội ngũ sản xuất phim sẽ lên sân khấu phát biểu.”
Lục Niệm nhướng mày: “Trong đội ngũ sản xuất phim có ai khiến anh để ý sao?”
Cô rất nhạy bén. Ánh mắt Bành An thoáng trầm xuống: “Sao Lục tiểu thư lại hỏi vậy?”
Lục Niệm không trả lời hắn. Địch bất động, ta bất động. Hắn giả vờ ngây ngô, cô cũng giả vờ: “Phim Hồng Kông dùng ngôn ngữ gì vậy?”
“Tiếng Quảng Đông.”
“Không hiểu.”
“Nếu Lục tiểu thư muốn nghe, tôi sẽ làm phiên dịch cho cô.” Bành An cố ý lấy lòng.
Cô chẳng thèm nể mặt: “Phiền chết được! Người ta nói một câu, anh lại phải lặp lại bên tai tôi một câu nhảm nhí. Anh nghĩ giọng mình hay lắm à?” Cô bực bội, chỉ muốn bắn cho hắn một phát.
Bành An nhận ra tâm trạng của cô không tốt, thậm chí là rất tồi tệ. Hắn không dám chọc giận, chỉ dám rúc vào góc giường.
Lục Niệm không biết trút cơn giận vào đâu, nên nằm xuống nghỉ ngơi.
Bành An sẽ không tự dưng rủ đi xem phim. Bộ phim này có lẽ liên quan đến Ưng Ký… hoặc có thể là Vân Môn?
Từ hôm qua đến giờ cô chưa chợp mắt. Nhưng không ngờ, nằm xuống rồi cũng chẳng ngủ được. Cô bật dậy: “Bành An, chúng ta đến rạp chiếu phim.”
Bành An kinh ngạc: “Sao Lục tiểu thư đột nhiên thay đổi vậy?”
“Tôi có ý định gì cần phải báo cáo với anh à?”
“Không.” Bành An thỏa hiệp: “Cô vui là được.”
*
Rạp chiếu phim mang phong cách kiến trúc châu Âu cổ điển, tường ngoài sơn trắng, tháp nhọn vươn cao. Trước cổng trưng bày một tấm áp phích lớn, hình ảnh một tài tử sánh vai với một mỹ nhân, rượu vang và hoa hồng – câu chuyện tình yêu sướt mướt được kể đi kể lại suốt hàng thế kỷ.
Bành An và Lục Niệm đi bên nhau nhưng giữ một khoảng cách.
Phía trước có một cặp đôi trẻ tay trong tay đi qua.
Bành An cố ý đút tay vào túi quần, không để Lục Niệm có bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc.
Lục Niệm liếc hắn một cái.
Không chỉ có các cặp đôi, mà còn có hai người đàn ông cùng đi xem phim.
Một người nói: “Nghe nói ông chủ lớn Cừu Bác Dụ cũng đến dự buổi công chiếu?”
“Thật không? Không phải ông ta đang cặp với nữ minh tinh này sao…”
Cả hai nhìn nhau cười khúc khích hai tiếng.
Khoảng cách giữa hai người đàn ông đó còn gần hơn giữa Lục Niệm và Bành An.
Lục Niệm bỗng nghĩ đến những đêm trụy lạc của Bành An và Trần Triển Tinh.
Hai kẻ khốn nạn.
*
Bộ râu giả của Bành An trông khá cứng, nhưng tạm thời có thể làm thay đổi đường nét cằm hắn. Miệng hắn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa.
Lục Niệm đội một chiếc mũ vành hẹp, tóc búi gọn trong mũ, quần áo rộng rãi, hơi nhăn nhúm, trông như một phu nhân giả vờ sang chảnh.
Hai người vào phòng chiếu phim và ngồi xuống.
Phía bên phải của Bành An là Lục Niệm, nên hắn nghiêng người về phía bên trái. Nhưng chẳng bao lâu, một phụ nữ ngồi xuống ghế bên trái, khiến hắn lập tức ngả về phía Lục Niệm.
Lục Niệm nhìn bàn tay hắn đặt ở giữa thì túm lấy một cái thật mạnh. Khi hắn định rụt tay lại, cô nắm chặt ngón áp út của hắn, như muốn bẻ gãy xương tay vậy.
Bành An giật mình, ngồi thẳng dậy, rụt vai lại, chắp tay trước ngực, giữ khoảng cách với cả hai bên.
Lục Niệm khẽ cười khinh bỉ.
Trước khi phim bắt đầu, người dẫn chương trình xuất hiện giới thiệu bộ phim, đồng thời tiết lộ rằng sau khi phim kết thúc, sẽ có vài người giao lưu với khán giả. Nhưng trong số những cái tên được nhắc đến, không có ai họ Cừu. Nói cách khác, “ông chủ Cừu” mà hai người kia nhắc tới không nằm trong danh sách này.
Bành An trông có vẻ không mấy tập trung.
Cảnh đầu tiên của phim là cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa nam chính và nữ chính. Một trong những tình tiết đó rất giống lần đầu tiên Lục Niệm gặp bạn trai cũ của mình.
Lòng cô bất giác mềm đi, xen lẫn chút chua xót.
Không lâu sau, các trở ngại khách quan và chủ quan giữa nam nữ chính lần lượt xuất hiện, mở màn cho những cảnh sinh ly tử biệt đầy bi kịch.
Ánh sáng mờ ảo trên màn hình khiến khuôn mặt Lục Niệm trở nên tái nhợt, như một bóng ma vừa từ địa ngục bò lên.
*
Bộ phim chiếu được nửa chừng, Lục Niệm lặng lẽ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Lục tiểu thư.” Bành An khẽ gọi.
Cô không đáp, cứ thế bước ra ngoài.
Lục Niệm thật sự không chịu nổi nữa. Thật kỳ lạ, cặp nam nữ chính trong phim liên tục khiến cô nhớ đến mình và người bạn trai cũ. Bầu không khí xung quanh như muốn ép chặt lấy cô, khiến cô nghẹt thở tới mức phải ra ngoài, đúng lúc nam chính suýt bị gi ết chết.
Cô biết rõ, nam chính có “hào quang nhân vật chính” nên không thể chết, chắc chắn sẽ sống sót đến cuối cùng.
Tuy nhiên, bạn trai của cô thì đã ra đi mãi mãi.
Lục Niệm kìm nén cảm xúc, cúi đầu vuốt nhẹ cổ mình. Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp bốn người đàn ông đang đi về phía mình. Thật trùng hợp, chính là bốn kẻ cô đã gặp ở trà quán hôm trước, không thiếu một ai.
Tên cầm đầu là Mã Lưu. Tên béo gọi là Cường Mập, cũng chính là kẻ dẫn đầu trong cuộc đột kích lên khu biệt thự trên núi.
Lục Niệm đã cải trang, nhưng dưới ánh đèn sáng rõ thế này, cô rất dễ bị nhận diện. Cô do dự, không biết nên trốn đi đâu.
Một bàn tay bất ngờ kéo cô lại, dẫn cô núp sau một chiếc bình hoa Cảnh Đức cao ngang người cô.
Chiếc bình không lớn, bất kể cô đứng thế nào cũng rất dễ bị chú ý.
Bành An kéo thấp chiếc mũ của Lục Niệm xuống.
Cô không nhìn rõ mắt hắn, cũng chẳng biết trong lòng hắn đang đấu tranh ra sao.
Mã Lưu đang tiến lại gần, vừa đi vừa kể chuyện cười một cách cợt nhả.
Bành An dường như tự thuyết phục bản thân, bất ngờ ôm chặt lấy Lục Niệm.
Bị ôm chặt khiến cô càng cảm thấy khó chịu, nên giãy giụa vài lần.
Động tác của cô khiến đám Mã Lưu nhìn về phía họ.
Bành An lập tức giữ đầu cô, khẽ nói: “Có gì không hài lòng thì về phòng rồi nói.”
Cô khẽ quay đầu, tỏ ý không đồng tình.
Hắn lại nhẹ nhàng dỗ dành: “Về rồi cô muốn làm gì cũng được.”
Cuối cùng, cô đành yên lặng tựa vào lòng hắn.
Bành An tự nhủ với bản thân rằng: Không sao, cứ coi như ôm một hòn đá to là được.
Nhưng hương thơm nhè nhẹ từ cô lại không thể lừa gạt, mà hắn cũng không thể lừa nổi chính mình.
Đám Mã Lưu cười nói không ngớt, đi ngang qua chiếc bình hoa rồi rẽ ở góc hành lang.
Bành An buông Lục Niệm ra ngay, cúi đầu xin lỗi:
“Lục tiểu thư, thật xin lỗi.”
Lục Niệm vẫn còn đắm chìm trong mạch phim, chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ quay người rời đi.
“Lục tiểu thư, cô làm sao vậy?” Khi xem phim, Bành An hoàn toàn mất tập trung, chẳng để ý đến tình tiết trên màn ảnh.
“Không thích bộ phim đó.” Cô đáp gọn, không thích bộ phim, không thích những hồi ức, và càng không thích việc người đứng bên cạnh mình là kẻ thân cận với Trần Triển Tinh.
Sự ghét bỏ của Lục Niệm đối với Bành An ngày càng lớn.
Tuy nhiên, cách cô bày tỏ sự chán ghét lại không rõ ràng.
Về đến nhà trọ, Bành An lập tức đi rửa tay.
Lục Niệm mở rương đựng súng.
Trong số vài khẩu súng ở đó, khẩu mà Bành An đưa cô là loại nhẹ nhất. Hắn từng hướng dẫn cách nạp đạn, tháo đạn.
Lúc đó, cô cảm thấy việc này thật dễ dàng, nhưng khi chính tay làm lại thì phát hiện nạp đạn bị kẹt.
Bành An liếc thấy cô đang cầm súng bằng tay trái, tay phải cầm một viên đạn. Liệu cô có định chơi trò bắn nhầm nữa không đây? Hắn khẽ gọi: “Lục tiểu thư.”
“Sử dụng súng cũng là một kỹ thuật.” Đôi môi đỏ như máu của cô khẽ nhếch: “Tôi luôn nghĩ anh là mọt sách.”
“Vài tháng nay tôi mới luyện được.” Hắn ngồi xuống mép giường sát tường, ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối, không dám nhúc nhích.
Trước mặt cô, hắn chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang, trừ tối hôm qua khi hắn thở d ốc trên vai cô. Khi đó, lực tay của hắn rất mạnh.
Để xảy ra cảnh tượng ấy, chắc chắn phải có một mồi lửa dẫn đến.
Lục Niệm tựa lưng vào mép bàn, dáng người uyển chuyển như nhành liễu. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy mê hoặc, một tay chơi đùa với viên đạn, để nó xoay tròn trong đầu ngón tay mềm mại.
Bành An cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không biết gì. Nhưng linh tính mách bảo hắn rằng, đêm nay sẽ chẳng yên bình. Hắn vừa định tháo kính.
Cô lắc nhẹ eo, dùng hai ngón tay kẹp viên đạn, bước về phía hắn. Phòng không lớn, chỉ ba bước chân, cô đã đứng trước mặt hắn.
Bành An đẩy kính lên, ngẩng đầu: “Lục tiểu thư, cô…”
Lục Niệm dùng đầu viên đạn khẽ chạm vào trán hắn.
Động tác này chẳng lành... như thể viên đạn xuyên qua đầu vậy. Hắn hơi né tránh.
Cô tiếp tục di chuyển đầu đạn, men theo đường nét khuôn mặt hắn, từ trán, đến thái dương, má, khóe môi, cằm, rồi nhẹ nhàng đi xuống.
Viên đạn lướt qua cổ hắn, dừng lại vài giây ở xương quai xanh, rồi lại đi xuống sâu hơn.
Hắn vội nói: “Lục tiểu thư, hôm qua tôi chưa kịp nghỉ ngơi, giờ phải đi ngủ rồi.”
Động tác trên tay cô dừng lại, viên đạn chạm vào môi dưới của hắn, nhấn nhẹ, hơi dùng sức.
Bờ môi lạnh lẽo của hắn cảm nhận được chút vị khói thuốc, bị nhấn tới mức trắng bệch, sau đó bật lại đỏ ửng. Hắn khẽ mím môi.
Cô đột nhiên kéo áo hắn ra, để viên đạn vào xương quai xanh. Khi cô buông tay, viên đạn nằm gọn trong hõm xương của hắn.
Một viên đạn vốn chẳng nặng, nhưng xương quai xanh bên trái của hắn như bị cô siết chặt. Hắn không cho phép cô tiếp tục, cử động cánh tay.
Viên đạn theo đó lăn xuống.
Lục Niệm nhanh tay bắt được nó. Viên đạn nằm trong lòng bàn tay cô, không biết đã nhiễm nhiệt độ của ai, tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ.
Bành An gượng cười: “Lục tiểu thư, nên nghỉ sớm đi.”
Cô khép tay, nắm chặt viên đạn. Độ cao khi cô đón viên đạn vừa vặn ngang ngực hắn.
Ánh mắt cô lóe lên chút tinh nghịch, đột nhiên dùng đầu đạn chọc vào một dấu vết mờ trên ngực hắn. Cô không cố ý nhắm vào chỗ đó, chỉ là tình cờ đụng trúng.
Máu Bành An lập tức dồn lên não, tay hắn run rẩy, ngón tay cái ấn mạnh vào ngón trỏ, cố tìm chút đau đớn để giảm bớt áp lực. Nhưng dù có làm thế nào cũng không đau, móng tay hắn vốn được cắt tròn.
Các đường gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên rõ rệt.
Cô xoay viên đạn quanh dấu vết ấy, một vòng, hai vòng, cho đến khi Bành An bất ngờ túm lấy tay cô. Lực tay hắn mạnh mẽ.
Cô thả lỏng tay, viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng “keng” nhỏ rồi lăn tròn.
Lực nắm của Bành An không giống một kẻ mọt sách yếu đuối.
Lục Niệm bật cười nhẹ.
Không có lớp ngụy trang nào hoàn hảo tới mức không để lộ sơ hở.
Ánh mắt hắn lúc này không thể gọi là ôn hòa, dù đã cố gắng kiềm chế.
Cổ tay cô đau nhói, nhưng cô vẫn mỉm cười, vỗ nhẹ vai hắn, khẽ cúi đầu: “Bây giờ trông anh đáng sợ quá.”
Câu nói này nhắc nhở hắn, phải buông tay cô ra.
Sao Lục Niệm có thể dễ dàng buông tha cho hắn, cô dùng tay trái níu lấy góc áo hắn, định giở trò kéo áo sơ mi của hắn lên.
Bành An lại nắm lấy bàn tay không yên phận của cô. Hắn ngồi trên giường.
Cô đứng trước mặt hắn, chiếm lợi thế từ vị trí cao hơn nên nhân cơ hội ngã xuống, đè hắn xuống giường. Trong lòng cô chứa đầy ác ý.
Phản chiếu trong mắt Bành An, chỉ thấy khóe mắt đuôi mày của cô tràn đầy vẻ quyến rũ.
Như một con bọ cạp độc đang ẩn mình trước khi tấn công, chỉ chờ khoảnh khắc để ra tay.
Tối nay Lục Niệm thật kỳ lạ. Sự im lặng trong rạp chiếu phim và hành động quyến rũ bất ngờ này khiến hắn rơi vào tình trạng giằng xé giữa hai thái cực. Hắn không có tâm trí để phân tích hay suy đoán. Giờ cô đã đè lên người hắn, đè phần thân trên của hắn xuống. Hơi thở hắn gấp gáp, lồ ng ngực hơi phập phồng.
Dĩ nhiên, phía dưới quần vẫn khá yên ổn. Tất cả phản ứng của hắn chỉ xuất phát từ sự rối loạn trong lòng.
Lục Niệm đã tìm ra một vết nứt trên bề mặt đá tảng. Vết nứt ấy rất nhỏ, nếu không nhân cơ hội này tiếp tục phá vỡ, nó sẽ nhanh chóng khép lại. Cô nhẹ nhàng xoa bóp lồ ng ngực hắn qua lớp áo sơ mi.
Chỉ trong chớp mắt, cô cảm nhận được bầu không khí như trời long đất lở.
Ánh mắt của Bành An lạnh lùng và tàn nhẫn, hiện rõ vẻ xa lạ.
Hãy nhìn thành quả của cô tối nay – cô đã xé toạc lớp mặt nạ của một người đàn ông có diễn xuất xuất sắc.
Đến bây giờ, Lục Niệm mới hiểu lời hắn từng nói: “Đừng đùa nữa, sẽ có chuyện đấy.” Rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô đưa tay phải xuống phía dưới của hắn, nhưng không chạm tới gì cả. Bị hắn giữ lại, cơ thể cô bị hắn lật ngược lại.
Thế trận thay đổi. Lần này cô bị áp ở dưới, còn hắn ở trên.
Bành An nâng người lên, không đ è xuống cô. Hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân, kiềm chế để không bóp cổ cô ngay lúc này. Mỹ nhân kế của cô đã diễn ra bao nhiêu lần, mỗi lần đều khiến hắn đứng bên bờ vực mất kiểm soát. Nhưng tối nay, cô không từ bỏ, từng bước ép sát.
Bành An không thể che giấu được nữa, hắn giữ chặt tay cô, lực siết càng lúc càng mạnh, như muốn nghiền nát xương cổ tay cô. Sau cặp kính, ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, nhìn cô như nhìn một người đã chết: “Lục tiểu thư, đừng đùa nữa.” Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo như gió tuyết.
Nụ cười của Lục Niệm khựng lại trên gương mặt, trong giây tiếp theo lập tức biến thành sự cay nghiệt: “Bành An, cuối cùng anh cũng lộ bộ mặt thật.”