Cả hai thay đổi sắc mặt chỉ trong tích tắc.
“Lục tiểu thư đã phát hiện rồi.” Bành An không bất ngờ trước tình huống này. Hắn đã lộ sơ hở vài lần. Hắn đứng dậy, lùi lại một bước.
“Nếu tôi không phát hiện, anh định che giấu tôi đến thiên trường địa cửu sao?” Lục Niệm ngồi dậy.
Cả hai không hề bộc lộ cảm xúc gì, giống như hai thanh kiếm băng đang đấu nhau.
“Lục tiểu thư thông minh như vậy, sớm muộn cũng vạch trần tôi thôi.” Thiên trường địa cửu nghe thật xa vời, Bành An không bao giờ nghĩ rằng giữa hắn và cô sẽ có bất kỳ điều gì lâu dài.
“Không, tôi không thông minh. Mãi đến giờ tôi mới biết mối quan hệ giữa chúng ta là đối đầu.”
Bành An tháo khuy tay áo sơ mi: “Tôi không hiểu lý do gì khiến Lục tiểu thư đối đầu với tôi?”
Lục Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng như con cá bạc bơi giữa bầu trời đêm: “Anh và Trần Triển Tinh có quan hệ gì?”
“Chính là quan hệ mà Lục tiểu thư từng thấy.” Hắn bắt chước lời cô: “Người đi theo?”
“Anh là người của Vân Môn?”
“Không phải.”
“Anh là người của Trần Triển Tinh?”
“Không phải.”
“Vậy anh là người của ai?”
“Tôi chính là tôi, không thuộc về ai cả.”
Người đàn ông trước mặt giờ đây đã trở thành một người xa lạ: “Vậy tại sao anh lại ở cùng Trần Triển Tinh?”
“Chúng tôi là bạn đại học.” Bành An trả lời dứt khoát.
“Anh có biết bao nhiêu bạn học, sao lại đi theo anh ta?”
“Vì cậu ta là nhân vật nổi bật nhất lớp.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Các người như rắn chuột cùng hang, anh ta thì ở ngoài sáng, anh thì ẩn mình trong tối, hợp sức đùa giỡn tôi.”
Bành An lạnh lùng đáp: “Chẳng phải Lục tiểu thư cũng đang đùa giỡn tôi?”
“Đúng.” Cô lợi dụng hắn, nhưng cũng từng có ý định cứu hắn khỏi hiểm cảnh: “Bành An, anh muốn gì?”
“Tôi hỏi Lục tiểu thư, cô muốn gì? Với tính cách của cô, thận trọng, lý trí, dù biết được bộ mặt thật của tôi, cô cũng sẽ không vạch trần trong tình thế này.” Với cô, xé toạc mọi thứ với hắn chẳng khác nào tự cô lập chính mình. “Xem ra, bộ phim tối nay thật sự đã chạm vào lòng Lục tiểu thư.”
Bành An chỉ nhớ được một nam một nữ trong bộ phim, còn lại hoàn toàn là khoảng trống.
“Anh và tôi không cùng một đường, không cần phải thăm dò lý do của tôi.” Lục Niệm đứng dậy khỏi giường, đối mặt với hắn: “Đến nước này rồi, tôi đã vạch trần anh, cứ để mặc các người xử lý. Ngay cả nếu anh giao tôi cho Ưng Ký, tôi cũng không ngạc nhiên.”
“Nếu tôi muốn giao cô cho Ưng Ký, tôi đã không lãng phí một cửa hàng, một căn nhà, hay cả một chiếc xe.” Lời nói của cả hai đều như ngậm đạn, đầy vẻ sắc bén.
“Vậy anh định làm gì?” Cô khoanh tay.
“Tôi không có ác ý.”
Cô chỉ đáp qua loa một chữ: “Ồ?”
“Tin hay không, tùy cô. Nhưng tôi nói là tạm thời, nếu cô lại tiến gần hơn, thì không dám chắc nữa.” Khi con người ở trạng thái mất kiểm soát, chẳng thể đảm bảo sẽ làm gì.
“Anh cũng nói một câu thật lòng với tôi, anh quả thực không chơi đùa với phụ nữ. Phải chăng anh với Trần Triển Tinh…” Nửa câu sau không cần nói ra, cả hai đều hiểu.
Tuy nhiên, Bành An lại nói: “Nếu Trần Triển Tinh ngồi lên người tôi, tôi vẫn sẽ giết cậu ta.”
Thật sự nghe Bành An nói ra từ “giết”, cô cảm thấy tiếc nuối, Bành An của cô, thật sự đã không còn nữa.
Lục Niệm nhìn viên đạn nằm trên mặt đất, một viên kim loại cô đơn và kiên cường. Cô nhặt lên, chỉa đầu đạn về phía mình: “Chúng ta mỗi người một ngả đi?”
“Lục tiểu thư, chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền. Người của Ưng Ký đuổi theo tôi vì Vân Môn. Người của Ưng Ký đuổi theo cô vì vụ án. Cô chưa từng nghe sao? Kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi nghĩ chúng ta có thể coi là bạn.”
“Tôi đã xuống địa ngục từ lâu rồi, tôi không sợ cùng chết với anh đâu.”
“Nhưng tôi không muốn chết cùng cô.”
Giọng nói lạnh lùng càng khiến đêm nay trở nên lạnh giá hơn. Cô nói: “Anh đã làm mất Bành An của tôi rồi.”
Cũng không thể gọi là mất, đó chỉ là sự giả dối. Nhưng Bành An lại không thể thốt lên.
Cô gái không gì có thể phá vỡ lại nói ra một câu yếu ớt như vậy, thật sự không giống cô ấy chút nào.
Khi cô hung dữ đâm vào hắn, khi cô túm lấy hắn và cười lớn, khi cô quyến rũ hắn bằng đủ kiểu, dù cô có nghìn vạn khuôn mặt, nhưng trước mặt hắn, cô luôn chân thật.
Bàn tay của Bành An vô thức nắm lấy sợi dây kính. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Lục Niệm yếu đuối. Lúc đầu gặp mặt, cô mạnh mẽ tới mức không thể lay chuyển, thậm chí không chớp mắt mà đâm dao vào ngực hắn.
Lúc này, cô ngã luôn xuống giường như thể kiệt sức.
Bành An không nhịn được mà đắp chăn cho cô: “Lục tiểu thư, chúc ngủ ngon.”
Đêm khuya, Lục Niệm mơ một giấc mơ, trong đó cô không thể tìm thấy lối thoát, tỉnh dậy trong một giấc mơ đen tối.
Bành An nằm trên giường đối diện, chỉ cần hắn xoay người, dường như có thể rơi xuống đất.
Sự báo thù của cô, ba phần dựa vào sự thông minh, bảy phần dựa vào may mắn. Bây giờ nghĩ lại, vận may lúc đó có lẽ cũng có sự trợ giúp từ Bành An.
Trong những ký ức đứt quãng, cô không rõ Bành An tham gia bao nhiêu, nhưng Bành Châm chết, Bành An chắc chắn biết. Tại sao hắn lại giúp cô một tay? Bành Châm là em trai ruột của hắn mà.
Anh em ruột thịt lại có thể lạnh lùng như vậy, đủ thấy Bành An là người tuyệt tình tới mức nào.
Lục Niệm giơ tay, làm động tác giống như khẩu súng, chỉ về phía sau lưng Bành An.
*
Sáng sớm, Bành An phải liên lạc với Kim Trường Minh. Tuy nhiên, đường dây điện thoại của quán trọ gặp sự cố.
Lục Niệm không lạnh không ấm nói: “Trần Triển Tinh đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi, anh không đi thăm anh ta sao?”
Bành An: “Tôi không yên tâm để Lục tiểu thư ở đây một mình.”
Cô không quen với con người xa lạ này, ngày hôm nay vẫn cảm thấy có một bóng dáng hiền lành khác ở trước mặt, khi cô chớp mắt, bóng dáng đó lại biến mất.
Người đàn ông vững chãi, sâu thẳm và sắc bén.
“Ồ, tôi à, không chết được đâu.” Cô nâng cằm lên: “Để lại một khẩu súng cho tôi là được.”
“Cô chưa từng thật sự cầm súng mà.”
“Anh muốn tôi bắn một phát sao? Xem thử tôi có bắn chết anh không.” Lục Niệm trước đây rất hung dữ, nhưng gương mặt vẫn có vẻ dịu dàng, giọng điệu trách móc hắn gầy yếu vẫn ẩn chứa sự quan tâm. Hôm nay trong lời nói lại chỉ mang theo súng và gậy.
Nghe xong, Bành An cũng lạnh lùng: “Tôi ra ngoài thăm một chút. Lục tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi, đừng đi lung tung.”
Cô nằm trên giường: “Ừ.”
Khi Bành An thay trang phục ra ngoài, cô lập tức bật dậy. Cô đội mũ, ra ngoài đi một vòng lớn, đi đến một bốt điện thoại công cộng để gọi.
Cô đã thuộc lòng số điện thoại ở Thượng Hải.
Người bên kia bắt máy: “Sở cảnh sát nghe đây.”
Lục Niệm mềm lòng. Trước ngày hôm qua, Bành An cũng dịu dàng như vậy. Cô gọi: “Cảnh sát Trương.”
“Lục tiểu thư.” Trương Quân Năng hỏi: “Hiện tại cô thế nào?”
“Tôi rất tốt.” Lục Niệm lấy mũ che trán: “Cảnh sát Trương, tôi có một việc muốn nhờ anh.”
“Lục tiểu thư cứ nói.”
“Về Ưng Ký ở Hồng Kông, trước đây tôi chỉ nghe người khác nói qua. Anh có thể kể cho tôi nghe về nền tảng, cách hành động của họ không?” Cô nghe luật sư Kim nói, nghe Bành An nói, nhưng cô chưa tiếp xúc với người ngoài, chỉ nghe một phía, có thể thiếu sót.
“Tôi chỉ nghe qua về các thế lực ở Hồng Kông. Còn về chi tiết, cho tôi nửa tiếng nhé.” Trương Quân Năng nói: “Tôi sẽ hỏi bạn bè ở Hồng Kông.”
“Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.” Từ góc nhìn của Lục Niệm, đúng lúc đối diện với tấm áp phích khổng lồ của rạp chiếu phim ở xa: “Ngoài ra, anh có thể tìm một bộ phim không?”
“Bộ phim gì?”
Lục Niệm nói tên bộ phim cho Trương Quân Năng: “Tôi muốn biết về đội ngũ sản xuất của bộ phim này. Có thể có manh mối ở đây, nhưng tôi không thể nói rõ.”
Bành An sẽ không đột nhiên đi xem bộ phim này. Bộ phim này thật sự không phù hợp với cô, dường như là được chuyển thể từ câu chuyện của cô và bạn trai cô.
“Lục tiểu thư, cô và Bành tiên sinh có an toàn không?”
“Tạm thời an toàn. Bành An... anh ta là người của Trần Triển Tinh. Những điều tôi nói với anh, đừng nói cho anh ta biết.” Chỉ vừa nhắc đến Bành An, cô lại đổi giọng: “Cảnh sát Trương, anh là đàn ông, từ góc nhìn của anh, Trần Triển Tinh đối với tôi thế nào?”
“Tôi là đàn ông, nhưng tôi không phải là Trần Triển Tinh. Lục tiểu thư là một người phụ nữ xinh đẹp.” Trương Quân Năng nói dựa trên sự thật. Vẻ đẹp của cô có sức hút chết người đối với đàn ông.
Thật ra Trần Triển Tinh suýt chút nữa mất mạng.
“Lúc anh gặp tôi, tôi đã trở nên xấu rồi. Trước khi bạn trai tôi chết, tôi rất xinh đẹp. Khi đó, Trần Triển Tinh không coi tôi ra gì. Anh ta là thiếu gia của nhà họ Trần, thường xuyên lui tới câu lạc bộ đêm, không phải là tuýp người vì phụ nữ mà dừng lại. Anh ta không giết tôi, có lý do khác, tuyệt đối không phải vì đẹp hay không đẹp.” Chỉ có Lục Niệm tự biết, cô đang nói và nghĩ về hai người khác nhau.
Một người khác cũng tiếp cận cô, chắc chắn không phải vì vẻ đẹp.
Vậy Bành An muốn làm gì?
Ở đầu ngõ có một người ăn xin, trước mặt đặt một cái bát vỡ.
Cái bát vỡ trống rỗng.
Quần áo của hắn ta đầy bụi, tóc quá dài, che phủ cả trán, khuôn mặt đen đúa. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Từ khi Lục Niệm vào trong bốt điện thoại, hắn ta đã liên tục nói. Đến khi cô ra ngoài, miệng hắn ta vẫn không ngừng.
Lục Niệm bỏ một tờ tiền một đồng vào cái bát vỡ, rồi cũng ngồi xổm xuống, bắt chước người ăn xin.
Người ăn xin quay đầu lại, không nói gì.
Cô nhìn bầu trời xanh thẳm: “Cha mẹ tôi mất sớm, bạn trai là người thân duy nhất của tôi. Hơn hai năm trước, anh ấy bị sát hại một cách tàn nhẫn, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lúc đó, trời đất như sụp đổ, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc hút thuốc phiện. Trong những sự lựa chọn đó, tôi chọn báo thù. Mọi chuyện đều rất thuận lợi, cho đến khi tôi nhầm một trong hai người, nhầm người anh sinh đôi là em trai, đâm anh ấy một nhát. Dù tôi không phải là người tốt, nhưng tôi chưa bao giờ giết người vô tội. Trong đời tôi có lỗi với hai người, và một trong số đó chính là người anh sinh đôi này.”
Cô đứng lên: “Không chỉ có tình yêu mới gọi là tình cảm.” Thậm chí cô đã giao phó việc hậu sự của mình cho Bành An.
Hắn đã lừa cô suốt.
Những lúc gặp gỡ với Bành An, những niềm vui ấy giờ đây chỉ còn là sự châm biếm lớn. Hắn tỏ ra e dè trước mặt cô, nhưng thực tế hắn đang cười nhạo, chế giễu và đứng bên ngoài quan sát.
Cô đã coi Bành An như một quân cờ, không chỉ vì báo thù Trần Triển Tinh. Kéo hắn ra khỏi đầm lầy của nhà họ Trần, cô cảm thấy đó là một điều tốt.
Cô từng nghĩ, tình cảm của hắn chẳng có gì, nếu một ngày hắn thích cô, thì cũng chẳng có gì lạ. Nếu thích thì thích, trong thế gian này cô chỉ còn lại một người khiến cô không nghi ngờ, không hoài nghi.
Ai ngờ...
Trần Triển Tinh đã từng nói với cô rằng, cô không hiểu Bành An.
*
Sau một giờ đồng hồ, Lục Niệm lại đi gọi điện.
Trương Quân Năng đã kịp thời gửi thông tin đến, một số trùng khớp với những gì Lục Niệm đã nhận được. “À, bộ phim này là do một thương nhân tên Cừu Bác Dụ đầu tư sản xuất, quy trình sản xuất cũng không có gì đặc biệt.”
“Ừm.” Có thể là cô đã quá đa nghi.
Trương Quân Năng lại nói: “Hiện tại, Vân Môn, Ưng Ký và Bát Phong Đường đang cùng tranh giành một hợp đồng của một thương hội Nhật Bản, có thể nói, ba phe này đều có liên quan.”
“Thương hội Nhật Bản?”
“Hiện tại nước Anh giữ thái độ trung lập.”
Lục Niệm không khỏi nâng giọng: “Quân đội Nhật Bản đã đánh chìm mười chín tàu cá của Hồng Kông ngoài khơi, vậy mà các băng đảng ở Hồng Kông lại làm ăn với người Nhật?”
Trương Quân Năng nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cô: “Lục tiểu thư, hiện tại cô đang được Vân Môn bảo vệ, không thể vì tức giận mà làm rối loạn kế hoạch lớn.”
“Tôi biết rồi. Cảnh sát Trương đừng lo.”
“Liệu tôi có cần quay lại Hồng Kông không?”
“Không cần. Cảnh sát Trương, nếu có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc. Đừng lo, tôi ổn.”
Lục Niệm đi đến hiệu thuốc ở đầu phố, xem qua các loại thuốc bán. Cô lấy hai chai dầu ba đậu(*) nhỏ.
(*) 巴豆油 (bā dòu yóu) là dầu được chiết xuất từ hạt của cây ba đậu (tên khoa học: Croton tiglium), một loại cây thuộc họ thầu dầu (Euphorbiaceae). Dầu này thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc, nhưng nó cũng rất độc nếu sử dụng sai cách.
Chủ cửa hàng đưa kèm một bản trích dẫn: “Chữa tê liệt do đột quỵ, khí nghẽn, cơn sốt, đau họng; mọi bệnh cấp tính, nghẹt họng, đóng chặt miệng, dùng ba đậu giã nhuyễn, bọc trong giấy bông, ép lấy dầu, thắp đèn thổi tắt, xông vào mũi, hoặc dùng khói nóng chọc vào họng, sẽ lập tức có đờm hoặc máu xấu ra ngoài và hồi phục. Nếu lưỡi tự nhiên chảy máu, xông lên và xuống lưỡi, sẽ tự cầm máu.”
Cô cười cảm ơn.
*
Đầu diêm nhẹ chạm vào sợi thuốc lá, thuốc được châm lửa.
Người hút thuốc có làn môi rất nhợt nhạt. Tóc rối bù, vài sợi ướt đẫm mồ hôi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, cởi ba khuy, áo buông lỏng, bên dưới là quần cotton rộng rãi.
Áo sơ mi lịch sự phía trên, quần thụng phía dưới, người đó chính là Trần Triển Tinh.
Nửa đêm qua, anh ta tỉnh lại một lần, biết mình đã hôn mê vài ngày.
Kim Trường Minh chưa kịp báo cáo. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trần Triển Tinh mệt mỏi, lại tiếp tục ngủ. Một lần nữa tỉnh lại, là vào sáng nay lúc sáu giờ rưỡi.
Kim Trường Minh báo cho anh ta sơ qua những việc xảy ra trong những ngày qua.
Trần Triển Tinh cười nhẹ: “Không ngờ tôi từ cửa tử quay lại, Vân Môn vẫn không loạn.”
Kim Trường Minh: “Bành tiên sinh đã điều hành mọi việc.”
Sau khi ăn sáng, Trần Triển Tinh ngồi một mình trong vườn, cảm thấy thật chán nản, nên châm một điếu thuốc. Hút được vài hơi, có người đưa tay ra.
Trần Triển Tinh lập tức chắn lại.
Đối diện là gương mặt lạnh nhạt của Bành An.
Bành An kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, rồi đổi sang tay mình.
“Cô ấy sao rồi?” Giọng Trần Triển Tinh trầm xuống, như không còn sức lực.
Chỉ cần nói “cô ấy“, Bành An đã biết là ai. “Chưa chết.”
“Yêu cầu của cậu thấp quá.”
“Cậu muốn thế nào?”
Trần Triển Tinh cười hỏi: “Có phải Lục tiểu thư vẫn xinh đẹp như trước không?”
Bành An lạnh lùng trả lời: “Mặt mũi đầy đủ, tay chân hoàn chỉnh.”
“Cậu không phân biệt được cô ấy có xinh đẹp hay không à?”
“Tôi không mù.”
“Luật sư Kim nói hai người đã thay chỗ ẩn náu, đổi hai nơi rồi.” Trần Triển Tinh nói: “Bành An, cậu có làm được không? Nếu không thì đưa người đến đây.”
“Chắc cô ấy sẽ lấy mạng cậu luôn đấy.”
“Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi chỉ hỏi cậu.” Trần Triển Tinh dừng lại một chút, rồi đột nhiên nói: “Trong thời gian tôi hôn mê, Vân Môn không có người lãnh đạo, luật sư Kim nói là cậu đã ra lệnh.”
Bành An gật đầu: “Vân Môn và tôi có quan hệ lợi ích.”
“May mà có cậu, nếu không Vân Môn đã bị đánh vào tận gốc rễ rồi.”
Bành An dập tắt điếu thuốc trong tay: “Luật sư Kim có tin tức mới không?”
“Đợi anh ấy tự nói với cậu.” Giọng Trần Triển Tinh lại trở nên yếu ớt: “Tôi thở không nổi nữa.”
“Cậu nói một câu lại thở d ốc, có vẻ như sẽ ra đi ngay giây phút này.”
“Bác sĩ nói tôi bị thương ở phổi, phải nghỉ ngơi một thời gian. Đã sống sót sau tai nạn lớn, giờ phải tính sổ với bọn họ.” Trần Triển Tinh tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt: “Bành An, tôi tưởng cậu là người máu lạnh, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là coi như đã thăm hỏi. Không ngờ cậu lại tự mình đến, tôi rất cảm động.”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi đến vì một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Trần Triển Tinh nói xong, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, anh ta đột ngột mở mắt: “Cậu làm gì thế?”
Chạm một lúc, Bành An buông tay ra. Hắn khép tay lại, khi chạm vào Lục Niệm, cảm giác khác hẳn với khi chạm vào Trần Triển Tinh.
Bành An: “Cậu đúng là rất ghê tởm.”
Trần Triển Tinh mắng lại: “Cậu đúng là có vấn đề.”