Lục Niệm lại soi gương, vết mẩn đỏ trên mặt, trên cổ càng chi chít. Gãi vài cái là lại lan ra một mảng lớn.
“Mấy người da mỏng thịt mềm đúng là cao quý.” Mấy hôm trước Lý Đại nhận được đồ người nhà gửi tới, trong đó có một lọ thuốc: “Đây là thuốc đặc chế ông tôi lên núi hái đấy, có hiệu quả với vết thương ngoài da lắm.”
“Cảm ơn.” Lục Niệm giơ tay ra nhận lấy, để lộ vết rách ở ngón tay, chỗ ngang chỗ dọc, chằng chịt chồng chéo.
Đây là bị đứt lúc làm việc, Lý Đại cũng có nhưng mà không nhiều bằng Lục Niệm. Lý Đại đau lòng không thôi: “Lần trước ông tôi đến thăm, có nói là tôi xấu đi rồi. Bạn thân cô thấy cô thế này chắc cũng nghĩ thế.”
“Không có bạn thân, chết hết rồi.” Lục Niệm nhẹ nhàng, cô thấy giọng nói của mình không mang theo chút buồn bã nào.
Lý Đại ngồi tựa vào tường: “Người thường đến thăm tù là ai thế?”
“Luật sư.”
“Đó là bạn mời cho à?”
“Không tính là bạn, tôi giết em trai của người đó.” Lục Niệm luôn nghĩ Kim Trường Minh là luật sư do Bành An mời đến.
Lý Đại kinh ngạc hỏi: “Không phải cô và anh ta có mối thù thâm sâu sao?”
“Đúng thế, nhưng anh ta ngốc nghếch, lại còn giàu có.” Nhắc tới Bành An, Lục Niệm bỗng nhiên bật cười.
“Thế chẳng phải dễ lừa lắm à?”
“Dễ lừa lắm. Anh ta thấy con gái là đỏ mặt.”
“Hóa ra là một người đàn ông hay ngại à.” Lý Đại bật cười: “Có lẽ anh ta ngại là vì có ý đấy? Cô đừng để hốc hác quá khi đi gặp người ta, bôi thuốc đi.”
Lục Niệm nhìn mình trong gương.
Thứ thay đổi lớn nhất không phải khuôn mặt cô mà là đôi mắt. Bạn trai từng miêu tả cô bằng từ thuần khiết ngây thơ. Khoảnh khắc cô trả thù thì đã đánh mất đi ánh sáng mà anh yêu nhất rồi.
Cô lấy tay che đi mắt mình.
Mười năm sau, cô hoa tàn ít bướm, còn bạn trai vẫn là chàng thanh niên tuấn tú trong khung hình.
Nhưng cho dù cô xấu xí nhăn nheo thế nào thì cô mãi mãi vẫn có được thứ tình yêu sâu sắc mà anh trao.
Tình yêu sâu sắc tới chết không chia lìa.
*
Hôm ấy, Kim Trường Minh nhận được cuộc gọi của Trần Triển Tinh.
Trần Triển Tinh nói: “Lần trước tôi có chuyện giao cho Bành An, chắc chắn là cậu ta coi như gió thổi qua tai rồi.”
Kim Trường Minh hỏi: “Trần tiên sinh có chuyện gì sao?”
Trần Triển Tinh: “Mua vài món đồ nữ cho cô ấy.”
Không tên, không họ nhưng “cô ấy” là ai thì Kim Trường Minh rõ mồn một. Nhưng làm sao anh ta hiểu biết về đồ phụ nữ được, anh ta chỉ đành đồng ý trước rồi suy tính sau thôi.
Trần Triển Tinh không cho quá nhiều thời gian: “Bây giờ ngày nào cô ấy cũng phơi dưới nắng. Nếu như tổn hại tới làn da thì muộn rồi.”
Theo lý là thế nhưng lời nói thốt ra từ Trần Triển Tinh thì Kim Trường Minh thấy khác hẳn. Trần Triển Tinh luôn uể oải, làm việc thành thạo nhưng bây giờ ngoài uể oải ra thì anh ta còn hơi lù đù.
Trần Triển Tinh lại nói: “Chuyện này bảo Bành An đi chạy vặt đi.”
Kim Trường Minh: “Lỡ như Bành tiên sinh từ chối thì sao?”
Trần Triển Tinh: “Anh ủy quyền chìa khóa ngân hàng của tôi cho cậu ta.”
“Vâng.” Kim Trường Minh thở phào. Nghĩ lại thì đây là cố tình sắp xếp Bành An đi nhỉ.
Trần Triển Tinh và Bành An đều thích tạo ngột ngạt cho đối phương.
Theo cái nhìn của Kim Trường Minh, Trần Triển Tinh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, còn Bành An là bạc trơn nhẵn, kiêu căng coi thường vạn vật. Hai người giống như bạn, nhưng họ không có tình nghĩa bất chấp gian nguy cho đối phương, có lúc lại càng thừa cơ hãm hại đối phương. Hai người họ cũng không phải kẻ thù. Nói tóm lại là mối quan hệ bất thường.
Kim Trường Minh chúc tình bạn phi lý này trường tồn bền chặt.
Trưa hôm đó, Kim Trường Minh đến văn phòng của Bành An.
Cửa khép hờ, qua khe cửa, anh ta nhìn thấy Bành An đang ngồi trên ghế, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim Trường Minh gõ cửa.
Bành An không quay đầu, như thể đang đắm chìm trong cảnh đẹp.
Kim Trường Minh ho hai tiếng, mở miệng nói: “Bành tiên sinh.”
Khi này Bành An mới đáp lời: “Vào đi.”
Kim Trường Minh đẩy cửa ra, sau khi vào thì đóng cửa lại ở góc giống hệt vừa rồi: “Bành tiên sinh, sáng nay tôi nhận được cuộc gọi của Trần tiên sinh.”
“À, là Trần Triển Tinh hả, tôi từng gặp cậu ta rồi.” Bành An quay đầu sang: “Cậu ta không chết được đâu.”
“Trần tiên sinh nói muốn mua vài đồ sinh hoạt cho Lục tiểu thư.” Kim Trường Minh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Bành An.
Bành An còn có biểu cảm gì được? Lạnh lẽo hệt như gió lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài.
Kim Trường Minh chẳng hề nghi ngờ, Trần Triển Tinh và Lục Niệm, dù là ai mắc sai thì đều sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho Bành An cả.
Sinh vật máu lạnh là vô địch.
Kim Trường Minh nói tiếp: “Trần tiên sinh ở trong đó không tiện, muốn phiền Bành tiên sinh đi thay một chuyến.”
“Anh đi đi.” Bành An tiện tay cầm tài liệu bên cạnh lên, cúi đầu lật xem.
Kim Trường Minh: “Trần tiên sinh đã dặn, chìa khóa ngân hàng của anh ấy chỉ ủy quyền cho anh.”
Bàn tay đang lật tài liệu của Bành An bỗng dừng lại.
Kim Trường Minh đứng thẳng. Trần tiên sinh quả là Trần tiên sinh, vô cùng hiểu rõ đặc điểm của Bành An, chính là mê tiền.
“Cậu ta nghĩ kỹ chưa?” Bành An chầm chậm gõ hai cái xuống bàn.
Kim Trường Minh gật đầu: “Vâng.”
Hai tay Bành An gác lên hai bên tay vịn, đan dưới cằm: “Cậu ta lỗ rồi.”
Kim Trường Minh: “Trần tiên sinh có suy nghĩ của mình.”
“Nói với Trần Triển Tinh là tôi nhận vụ làm ăn này.”
“Vâng.” Đây có thể nói là phí chạy vặt cao ngất trời rồi.