Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 6: Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bành An đi qua một ngã tư thì có để ý tới một ông cụ sắp đi qua đường. Hắn kịp thời phanh xe lại.

Ông ấy vội vã nhưng vẫn ngã trước xe.

Bành An lập tức xuống xe: “Ông không sao chứ ạ?”

Mái tóc bạc của ông cụ sượt vào cạnh bánh xe đen, chẳng bao lâu ông ấy ngồi dậy: “Không sao.”

Bành An nhắc nhở: “Ông ơi, trước hết ông đừng cử động, nếu không sẽ bị thương lần hai đấy.”

“Tôi không sao.” Ông cụ đứng dậy, đứng thẳng tắp. Trán ông ấy cao rộng, ánh mắt sắc lẹm, trên người mặc chiếc áo khoác cũ giản dị, tuy quần áo rách rưới nhưng cả người ông ấy toát ra khí chất cương nghị.

Bành An hỏi: “Hay là gọi người ta đến đón ông?”

“Không cần đâu.” Ông ấy cúi đầu: “Tôi có con gái nhưng nó bỏ nhà ra đi rồi.”

“Bao lâu rồi ông?”

“Hơn một tháng trước.”

“Ông báo cảnh sát chưa?”

“Không đi. Miễn là tôi không nghĩ thì con bé vẫn còn sống trên đời.” Ông ấy nói xong, xoay người định rời đi.

“Ông ơi.” Bành An gọi ông ấy lại, móc ra năm đồng bạc: “Ông đến bệnh viện kiểm tra đi.”

Ông ấy sững người: “Tôi nói tôi không sao mà.”

“Cháu không yên tâm.”

Ông cụ nhìn chàng thanh niên đối diện, người này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khoác chiếc măng tô màu nâu bên ngoài, xương quai xanh đẹp như của con gái. Thật sự ông ấy rất cần tiền, lưỡng lự một lát, ông ấy nhận lấy hai đồng bạc, trả lại ba đồng: “Tôi tên là Phàn Thắng Hổ. Cậu thanh niên thì sao?”

Bành An bỏ ba đồng vào túi áo của Phàn Thắng Hổ.

Ba đồng bạc tuột vào trong, phát ra âm thanh khe khẽ.

Bành An: “Làm chuyện tốt không để lại tên tuổi.”

Đây là khoản tiền không đáng kể, Bành An quyết định xếp khoản này vào loại “mỗi ngày một việc tốt”.

Trên phố Thượng Hải đâu đâu cũng thấy quảng cáo đồ mỹ phẩm sặc sỡ đủ kiểu.

Trong mắt Bành An, mấy thứ màu sắc đó đều na ná nhau. Hắn đi vào một cửa hiệu vắng khách.

Sắc đẹp là vũ khí mà cũng có thể là tai hoạ. Hắn nghĩ Lục Niệm để mặt mộc không hẳn là xấu, mất vài miếng da cũng chẳng chết được.

Trần Triển Tinh đúng là chuyện bé xé ra to.

Nhưng vì đã nhận tiền thù lao của Trần Triển Tinh nên ắt hẳn Bành An làm việc nhanh gọn hơn hẳn.

Mắt của nhân viên đứng ở cửa sáng bừng lên bởi vẻ đẹp của hắn, hắn cũng là vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay. Cô ta thân thiết chào hỏi: “Chào anh.”

Bành An bước vào và nói: “Tôi cần loại sản phẩm dưỡng da đắt nhất, tốt nhất.”

“…” Nụ cười của nhân viên cứng đờ một giây: “Chỗ chúng tôi bán mỹ phẩm phương Tây, như trước kia còn được gọi là phấn yên chi thuỷ(*).”

(*) Phấn Yên chi thuỷ:

undefined

Bành An lại lượn một vòng trên phố rồi dừng lại ở một tờ poster quảng cáo theo phong cách mới mẻ.

Hắn thấp thoáng có cảm giác nhìn thấy Lục Niệm. Bỏ qua sự cay độc của cô thì thật ra cô cũng được xem là một người thuần khiết, thứ bôi trên mặt cô chỉ cần màu nhạt thôi là đủ rồi.

Bành An lại đi vào cửa hiệu hỏi thăm.

Lần này thì vào đúng rồi.

Nhân viên nở nụ cười tươi rói: “Xin hỏi anh cần mặt hàng nào?”

“Đắt nhất ấy.” Tốt chưa chắc đã đắt nhưng đắt thì chắc chắn sẽ tốt.

Nhân viên hỏi tiếp: “Loại da của đối phương như thế nào ạ? Sắp đến mùa đông rồi, da có khô không?”

“Chưa từng hỏi.”

“Vào mùa hè thì sao?”

“Không biết.”

“…” Nhân viên nói: “Da của con gái, ngoài ẩm mướt ra còn có trắng mịn nữa. Đối phương khoảng bao nhiêu tuổi thế?”

Bành An: “Hai tư, hai lăm.”

Nhân viên gật đầu. Khách nam đến đây phần lớn đều muốn tặng quà cho người trong lòng.

Không đúng, bây giờ người phụ nữ đó hai tư, hai lăm tuổi, tính toán dựa theo thời gian mười hai năm thi hành án. Hắn nói: “Ba mươi mấy rồi.”

Nhân viên hơi kinh ngạc.

Vẫn không đúng. Nghĩ kỹ lại thì mặt trời ở núi Đông Ngũ vừa to vừa tròn, có lẽ cô còn già nhanh hơn cả người khác. Bành An nói: “Bốn mươi đấy.”

Nhân viên càng kinh ngạc hơn.

Nghĩ kỹ lại, gió Bắc ở núi Đông Ngũ lạnh cắt da cắt thịt, dù ẩm mướt hay trắng mịn mấy cũng sẽ bị thổi khô thôi. Bành An lại nói: “Năm mươi tuổi.”

Nhân viên kinh ngạc không thôi. Cô ta từng nghe nói rằng mấy phù bà gần đây rất thích kết duyên chơi đùa với trai trẻ. Cái người trước mặt đây tuấn tú trắng trẻo, đúng là cực phẩm trong đám đàn ông ấy.

Bành An không nghĩ nữa: “Lấy mười hộp cho mọi lứa tuổi.” Quan tâm cô bao nhiêu tuổi làm gì, để mặc cô tự chọn đi.

Hắn hào phóng thanh toán, chưa nhíu mày lấy một cái.

Nhân viên cười toe toét: “Anh cần chúng tôi gói quà không? Chúng tôi còn biết thắt nút đồng tâm để biểu đạt tình yêu của anh nữa.”

Nhân viên chỉ vào chiếc hộp.

Chiếc hộp hồng phấn in kín hoa trắng tinh điểm xuyến với gợn sóng vàng bạc. Nút đồng tâm thắt bên cạnh hộp, dây ruy băng đỏ chỗ đậm chỗ nhạt mang phong cách lãng mạn kiểu Pháp.

“Không cần.” Bành An lạnh nhạt đáp lời: “Tôi không thích ai cả.”

Nhân viên cười nhưng không nói.

Bành An nghĩ lại rồi nói tiếp: “Có gói hộp.”

Kết đồng tâm tức là tâm đầu ý hợp. Hắn không có người mình thích nhưng “người tâm đầu ý hợp” thì vẫn có.

“Người tâm đầu ý hợp” này đương nhiên là cảnh sát Trương mà Bành An mến mộ.

Sáng sớm hôm sau, có một cái xác nổi lên cạnh bờ sông.

Người đầu tiên phát hiện ra là một cậu bé đi ngang qua. Cậu bé thấy người chẳng cử động gì, tưởng là người đó chết đuối nên tức tốc hô hoán lên.

Một người đàn ông trung niên đi ngang qua chạy đến bờ sông mới biết rằng đây là một cái xác. Hơn nữa không phải vì chết đuối, mà đằng sau lưng người chết bị đâm một mảng lớn.

Sở cảnh sát nhận được điện thoại báo án bèn tức tốc phong tỏa bờ sông và tiến hành điều tra.

Buổi sáng Trương Quân Năng đi điều tra một vụ án khác, tận trưa mới quay về sở cảnh sát.

Điền Trọng ngồi ăn cơm trên bàn làm việc, hai ba miếng nhét vào miệng, nhai vài cái là nuốt xuống ngay, tốc độ rất nhanh.

Trương Quân Năng hỏi: “Xác minh danh tính thi thể sáng nay chưa?”

“Quần áo của người chết đúng với cô giáo mất tích, đã cho người nhà đến nhận xác rồi.” Điền Trọng nói: “Chờ pháp y giám định xong, nếu như liên quan tới vụ án đêm mưa thì kết hợp xử lý.”

Chỉ mấy câu, Điền Trọng đã ăn hết cơm, cầm cái cốc lên uống từng ngụm nước: “Đợt này không mưa.”

“Mong là trước khi phá được án, ngày nào cũng nắng.” Trương Quân Năng ngồi xuống: “Vụ án đồng hoang có manh mối rồi. Tôi điều tra vài tin mất tích, có một người phụ nữ tên là Kiều Lệ mất tích một tháng trước.”

Điền Trọng kéo cái ghế: “Thời gian tử vong của người chết đúng lúc khớp với thời gian mất tích của Kiều Lệ.”

“Vừa rồi toà soạn gửi cái này tới.” Trương Quân Năng để một tờ báo lên bàn: “Nhà họ Kiều từng đăng bài tìm người.”

Tấm ảnh là ảnh nửa người của một cô gái. Khuôn mặt cô gái xinh xắn, nụ cười duyên dáng, mặc chiếc sườn xám rất giống với chiếc sườn xám đỏ tía trên người người chết.

Điền Trọng nhìn thông báo tìm người.

[Kiều Lệ, nữ, hai mươi bảy tuổi, cao một mét sáu. Vào ba giờ chiều ngày mồng năm tháng Mười Một, mất liên lạc sau khi rời khỏi nhà, hôm đó mặc một bộ sườn xám đỏ tía.

Nếu người thấy thông báo, mong rằng nhanh chóng trở về nhà, người nhà đang rất sốt ruột.

Có ai biết tung tích của người mất tích, hãy liên lạc theo số điện thoại dưới đây.]

Điền Trọng gọi điện thoại.

Đổ chuông ba tiếng, đầu bên kia nhận ngay, đó là một người đàn ông có giọng điệu thô lỗ: “Xin chào.”

Điền Trọng: “Chào anh, chúng tôi ở sở cảnh sát điều tra.”

“Sở cảnh sát?” Im lặng một lúc, đối phương vội vã hỏi: “Có phải có tin của Kiều Lệ rồi không?”

Điền Trọng và Trương Quân Năng trao đổi ánh mắt rồi nói: “Chưa chắc.”

Đối phương: “Hả?”

“Chúng tôi có chuyện muốn tìm hiểu. Xin hỏi anh ở đâu?” Điền Trọng ghi lại địa chỉ, xuất phát đến nhà họ Kiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.