Trương Quân Năng đến nhà ăn ăn cơm nhưng chưa ăn được miếng nào.
Đội phó đội cảnh sát đi vào: “Theo phân tích vết thương, hung khí sát hại cô giáo giống hệt với hung khí của kẻ giết mấy người trước.”
Đúng là phải kết hợp các vụ án để xử lý. Sắc mặt các cảnh sát điều tra đều nghiêm trọng.
Đội phó: “Họp thôi.”
Hết cuộc họp này tới cuộc họp khác mà vẫn không ngăn chặn được sự khát máu của hung thủ.
Bốn người bị hại có cả nam lẫn nữ, tuổi tác chừng hai mươi, ba mươi tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi. Hai người đã kết hôn, một người goá, một người chưa kết hôn.
Đội phó đội cảnh sát: “Mối quan hệ trong cuộc sống của bốn người bị hại, từ trường học, công ty cho tới gia đình đều chẳng có gì liên quan, có khả năng là giết người bừa bãi hoặc phạm những loại tội phạm cụ thể. Hung thủ cẩn thận, tỉ mỉ, lại còn hành động vào đêm mưa gió bão bùng, hiện trường thì được dọn dẹp sạch bong, chẳng có lấy một dấu vết nào. Hung thủ càng ngày càng điên rồ, địa điểm hành động từ ngoại ô đến trung tâm. Chúng ta phải tranh thủ phá án trước ngày mưa tiếp theo.”
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Đội phó đội cảnh sát đập bàn: “Có tự tin hay không?”
Mọi người đáp lại một cách chắc nịch: “Có.”
Cuộc họp kết thúc.
Trương Quân Năng lật tài liệu của bốn người bị hại. Anh ấy để ý tới một việc. Mười ngày trước khi người bị hại đầu tiên chết, anh ta đã từ chức, mà nơi làm việc trước đây của anh ta cùng một ngân hàng với nơi Bành An làm việc.
Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Trương Quân Năng đổ chuông.
*
Bành An không muốn tự tay đưa hộp quà thắt nơ cho Lục Niệm, cũng không muốn cho Trần Triển Tinh cơ hội khách khí vô ích.
Có một người thích hợp nhất, có thể gọi là trời sinh một cặp với Lục Niệm.
Bành An nói: “Luật sư Kim, anh liên lạc với cảnh sát Trương giúp tôi.”
Kim Trường Minh ho hai tiếng: “Lục tiểu thư bị cảnh sát Trương đưa vào tù, đưa hộp quà cho cảnh sát Trương thì có vẻ không hợp lý lắm đâu?”
“Sao mà không hợp lý?” Bành An ngồi trên ghế làm việc, giữa ngón cái và ngón trỏ kẹp một chiếc bút bi bằng vàng: “Hai người đó mà gạt được chuyện cũ thì biết đâu có thể thành một mối lương duyên.”
Bành An dệt lên lời chúc phúc “hạnh phúc mỹ mãn”.
Kim Trường Minh nghe vậy, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng đành chịu, anh ta chỉ biết làm theo thôi.
Kim Trường Minh gọi điện thoại, vừa mở cửa ngắm núi vừa nói: “Cảnh sát Trương, xin chào, tôi là Kim Trường Minh, là luật sư bào chữa cho Lục tiểu thư, Lục Niệm.”
Trương Quân Năng bất ngờ, không ngờ lại có người nhắc tới Lục Niệm với anh ấy: “Luật sư Kim, vụ án của Lục tiểu thư đã khép lại rồi, xin hỏi anh còn có chuyện gì sao?”
“Cô ấy ở núi Đông Ngũ được mấy tháng rồi.” Kim Trường Minh quay đầu lại nhìn Bành An một cái.
Bành An thản nhiên, kính trên chiếc mũi cao của hắn tỏa ra sự bóng loáng.
“Ừ.” Trương Quân Năng đáp lại một tiếng đơn giản.
“Da của Lục tiểu thư nhạy cảm, chỗ tôi có vài món đồ muốn đưa cho cô ấy nhưng mà không còn thời gian thăm trong tháng này nữa rồi. Tôi có thể làm phiền cảnh sát Trương được không?” Giọng điệu của Kim Trường Minh vẫn chuyên nghiệp theo thói quen, ngôn từ vừa khách sáo lại vừa mang theo khẩu âm nghiêm túc.
“Núi Đông Ngũ có nguyên tắc của núi Đông Ngũ, luật sư Kim có thể mang đến vào tháng sau.”
Kim Trường Minh lắc đầu với Bành An.
Bành An cầm lấy điện thoại trong tay Kim Trường Minh: “Cảnh sát Trương, tôi là Bành An.”
“Chào Bành tiên sinh.” Trương Quân Năng hiểu ra, Bành An và Trần Triển Tinh là bạn nên đương nhiên hắn cũng ở cùng với luật sư Kim.
“Gặp nhau một lát được chứ?” Bành An nhìn nút thắt trên hộp quà.
Trương Quân Năng nhìn phân tích tình tiết vụ án mà mình vừa viết, anh ấy đang định làm rõ tình huống của nạn nhân đầu tiên, anh ấy nói: “Bảy rưỡi tối thứ Bảy, quán mì đối diện sở cảnh sát.”
Bành An: “Được.”
*
Muôn vàn lá đỏ, sặc sỡ rơi lìa.
Trương Quân Năng đang chờ đợi ở cửa quán mì thì nhìn thấy Bành An đi dưới hàng lá rơi đỏ rực. Trong cảnh tượng rực rỡ ấy, Bành An tĩnh lặng như biển sâu.
Theo lý mà nói, Lục Niệm giết Bành Châm, Bành An chẳng còn lý do gì để quan tâm cô nữa, thế nhưng đến cả làn da của cô mà Bành An cũng hết mực quan tâm như thế.
Điều này khiến Trương Quân Năng cảm thấy tò mò.
Hai người đàn ông chào hỏi lẫn nhau qua làn gió thu dịu mát.
Trương Quân Năng: “Ăn mì đi, tôi mời.”
Bành An: “Cảnh sát Trương phải tốn kém rồi.”
Một chiếc lá đỏ lại rụng xuống theo gió, họ ngồi trên ghế ngoài quán mì, lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, không ai chịu mở lời trước.
Chủ quán cán mì, cắt mì, trụng mì vào nồi đang sôi ùng ục. Bỗng chốc, tại đây chỉ còn âm thanh bận rộn của chủ quán.
“Mì đây.” Chủ quán hô lên rồi bưng hai tô mì nóng nghi ngút tới.
Sợi mì vừa mỏng vừa dài, nước dùng đậm đà, trong đó còn có các loại gia vị tỏi hành.
Trương Quân Năng đưa đũa sang: “Bành tiên sinh, thử tay nghề gia truyền của chủ quán đi.”
“Thế thì tôi không khách sáo nữa nhé cảnh sát Trương.”
“Hôm nay Bành tiên sinh đến là vì Lục tiểu thư ư?”
Bành An không thể tỏ ra ngây thơ khi đối diện với chuyện của Lục Niệm, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng thường ngày: “Cha mẹ tôi mua cho cô ta vài thứ.”
“Tại sao?” Trương Quân Năng nói một câu không đầu không đuôi.
Bành An lại hiểu được: “Trước đây em trai tôi cũng hại con gái nhà người ta rất nhiều, cha mẹ tôi tới từng tuổi này rồi mới hiểu con trai mình tính nết không đứng đắn. Bây giờ xem Lục tiểu thư là cục đá chuộc tội thôi.”
“Cha mẹ cậu cũng không dễ dàng gì.” Bao dung cho một kẻ sát nhân phải cần lòng vị tha vô bờ bến.
Bành An lấy hành trong bát: “Cảnh sát Trương không đến thăm cô ta ư? Cô ta tiều tụy đi nhiều đấy.”
Trương Quân Năng ngước mắt lên, cảm giác được trong lời Bành An có ý khác.
“Nếu anh muốn đi, phiền anh mang mấy món đồ này tới.” Bành An nhẹ nhàng nói: “Đây là sự an ủi của nhà họ Bành chúng tôi.”
“Cậu quan tâm tới cô ấy.” Trương Quân Năng bắt đầu ăn mì.
“Không hề.” Đã nói rồi, đây là người khác nhờ vả.
“Thảo nào khi cô ấy ở trong trại giam, cô ấy chỉ muốn thấy một mình cậu.” Trương Quân Năng nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
“...” Có phải cái người này đã hiểu lầm gì rồi không?
Trương Quân Năng không cho Bành An cơ hội giải thích: “Nhân tiện, Bành tiên sinh này, nếu hôm nay đã gặp nhau rồi, tôi có một chuyện muốn làm phiền. Cậu có biết một người tên là Lưu Chính Tường ở ngân hàng các cậu không?”
“Anh là cảnh sát, tôi là dân thường, tích cực phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ nên có của công dân mà, nói làm phiền là khách sáo quá đấy.” Bành An nói: “Tôi từng nghe nói về người này.”
“Có biết rõ về anh ta không?”
“Gặp mấy lần, không hiểu rõ lắm.” Bành An nói: “Anh ta nghỉ việc rồi.”
“Sao anh ta lại nghỉ?”
“Chuyện gia đình.” Lý do mà Bành An nói giống hệt ghi chép của sở cảnh sát nhưng lại khang khác: “Có một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, còn mang thai thêm một đứa, rồi đến đứng cả buổi sáng ở ngoài cửa ngân hàng, nói là muốn dẹp tên đàn ông phụ lòng.”
“Tên đàn ông phụ bạc.” Ấy thế mà trong báo cáo của sở cảnh sát lại không hề có mục này.
“Người phụ nữ này được Lưu Chính Tường nuôi ở bên ngoài, sau đó nhà họ Lưu không cho phép anh ta lấy vợ bé nên đối phương không có danh phận. Tôi chỉ biết được những cái này thôi, cảnh sát Trương phải theo sát hơn nữa, có thể tìm người cùng bộ phận với Lưu Chính Tường để nói chuyện.”
“Được.” Trương Quân Năng cầm đôi đũa lên, trộn rau thơm và hành trong bát, ăn mấy miếng đã được nửa bát mì.
Từ tốc độ ăn mì, có lẽ cuộc đối thoại của hai người sắp kết thúc.
Bành An quay lại chủ đề ban đầu: “Cảnh sát Trương, đồ của Lục tiểu thư, nhờ anh đấy.”
“Mang tới sở cảnh sát đi.” Quả nhiên, Trương Quân Năng tức tốc ăn xong mì rồi nhìn giờ: “Bành tiên sinh, tối nay tôi còn có nhiệm vụ, tôi đi trước đây.”
Bành An gọi lại: “À đúng rồi cảnh sát Trương này.”
Trương Quân Năng quay đầu lại.
Bành An buông đũa xuống: “Vốn dĩ tôi không định mua những thứ này, cha mẹ tôi nhất quyết muốn bù đắp cho cô ta, tôi buộc phải đi. Tôi không muốn dính líu mối quan hệ cá nhân với cô ta, anh đừng có nói với cô ta những thứ này là do tôi mua nhé.”
“Thế thì nói ai đưa?”
“Không có tên.”