Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 73: Chương 73




Lục Niệm lười biếng chọc nhẹ vào ngực của Bành An.

Vết sẹo của hắn đã nhạt đi.

Cô hỏi: “Ở đây phải không?”

Bành An: “Ừm.”

Lục Niệm: “Theo tính cách của anh, lúc đó chắc hẳn anh muốn gi ết chết em rồi?”

Bành An: “Giết em thì chẳng thú vị gì.”

Lục Niệm vòng tay ôm cổ hắn: “Chiếc khăn tay em tặng anh, sau này không còn dùng được nữa phải không?”

Bành An: “Ít nhất là với em thì không dùng đến.”

Cô nhéo một cái vào người hắn: “Nếu em phát hiện anh lại nói dối, em nhất định không nương tay đâu.”

Bành An: “Em có quá nhiều cách để đưa người khác vào chỗ chết.”

Lục Niệm: “Em cứ tưởng đàn ông và phụ nữ chung một chăn thì phải nói những lời ngọt ngào chứ.”

Bành An: “Em muốn nghe lời ngọt ngào gì?”

Lục Niệm: “Lời thật lòng của anh.”

Bành An: “Anh không giết em.”

Không ai biết sau hôm nay, ngày mai sẽ thế nào. Trong thời loạn lạc, chẳng cần rào trước đón sau làm gì. Cô gối đầu vào ngực hắn: “Thôi, anh đừng nói nữa.”

*

Vân Môn tan rã.

Những người anh em trung thành với ông chủ Trần, có người đi Hồng Kông, có người theo Trần Triển Tinh đến Trùng Khánh, và cũng có người ở lại Thượng Hải.

Bành An không liên lạc nhiều với người của Vân Môn, chỉ bảo mình sẽ hành động trong âm thầm.

Công khai mà nói, Bành An chưa từng là người của Vân Môn.

Trước khi đi Hồng Kông, hắn xin nghỉ phép không thời hạn. Khi quay lại, hắn không làm việc như bình thường mà thỉnh thoảng mới ghé qua ngân hàng.

Vài ngày sau, có người tìm đến hắn.

Ngô Canh Thuận gửi đến một tấm thiệp mời hoa lệ.

Trợ lý Lương nhận thiệp rồi gõ cửa văn phòng của Bành An.

Bành An ngẩng lên từ tập tài liệu đang đọc: “Ngô tiên sinh? Mời ngài ấy vào đi.”

Người mang thiệp đứng ở cửa, lưng thẳng tắp: “Ông chủ chúng tôi nói rằng, trước đây Bành tiên sinh từng là cố vấn riêng của thư ký trưởng thành phố, lại còn là người được giới doanh nhân tín nhiệm. Ngài ấy đã ngưỡng mộ danh tiếng của Bành tiên sinh từ lâu, hôm nay đặc biệt gửi lời mời ngài đến dự tiệc.”

Trên thiệp mời, chữ ký của Ngô Canh Thuận như rồng bay phượng múa. Bành An gấp thiệp lại: “Nếu tôi rảnh, nhất định sẽ đến.”

*

Buổi tiệc tối vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay Ngô Canh Thuận mời toàn những nhân vật trong giới doanh nhân, nhiều người trong số đó quen biết Bành An.

Họ chào hỏi hắn.

Bành An chỉ khẽ gật đầu.

Mọi người biết tính hắn lạnh lùng, nên chuyển ánh nhìn sang Lục Niệm.

Ngay cả khi cô không đứng cạnh Bành An, chỉ một mình bước vào cũng không tránh khỏi ánh mắt soi xét. Hôm nay cô không mặc sườn xám mà thay bằng một chiếc váy dài kiểu Tây, trang điểm tinh tế, khí chất tỏa sáng rực rỡ.

Một người hỏi: “Bành tiên sinh, đây là?” Rõ ràng câu hỏi này là thừa.

Lục Niệm khoác tay Bành An, trông cực kỳ thân thiết.

Bành An đáp: “Bạn bè.”

“Hân hạnh, hân hạnh.” Người đàn ông chìa tay ra.

Lục Niệm không bắt tay, thậm chí còn lùi lại, như muốn trốn sau lưng Bành An.

Bành An nói: “Cô ấy chưa từng gặp qua những tình huống như thế này, khá nhút nhát.”

Người đàn ông ngượng ngùng rút tay lại.

Lúc đó, một người khác tiến đến. Thì ra Ngô Canh Thuận còn mời cả trợ lý Lương.

Trong công việc, trợ lý Lương là cánh tay phải của Bành An. Tìm hiểu về Bành An qua trợ lý Lương là một con đường ngắn. “Bành tiên sinh.”

Bành An gật đầu.

Trợ lý Lương ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh: “Liễu tiểu thư?”

Lục Niệm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Một người đàn ông khác cầm ly rượu bước tới. Người này khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, dáng người hơi đậm, ngũ quan toát lên vẻ không thiện cảm, ánh mắt sắc sảo và xảo quyệt. Người này từng lên báo, chính là Ngô Canh Thuận.

Ngô Canh Thuận: “Lương tiên sinh, vị này là?” Qua lời nói, rõ ràng hắn ta và trợ lý Lương đã có giao tình.

“Ngô tiên sinh.” Trợ lý Lương giới thiệu: “Đây là Bành tiên sinh của ngân hàng chúng tôi.”

Ngô Canh Thuận lắc ly rượu trong tay: “Từ lâu tôi đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Bành tiên sinh. Ngày trước khi tôi chưa có danh tiếng ở Thượng Hải, luôn muốn gặp anh mà không tìm được cơ hội.”

Bành An: “Ngô tiên sinh quá lời rồi, tôi chỉ là một nhân viên ngân hàng nhỏ bé.”

“Bành tiên sinh thật khiêm tốn. Mối quan hệ của anh với thư ký trưởng thành phố đã được đồn thổi khắp Thượng Hải.” Mối quan hệ thế nào? Ngô Canh Thuận không nói rõ, hắn ta lại lắc lắc ly rượu: “Việc Bành tiên sinh tham gia buổi tiệc hôm nay cho thấy anh đã chọn đúng con đường.”

Ánh mắt Ngô Canh Thuận chuyển sang Lục Niệm. Hắn ta đã để ý cô từ lâu, người nổi bật nhất trong buổi tiệc. Ánh mắt hắn ta lướt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, đảo qua từng chút: “Vị này là?”

Bành An im lặng.

Lục Niệm tỏ vẻ rụt rè.

Không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Ngô Canh Thuận nhướng đôi lông mày rậm của mình lên.

Trợ lý Lương vội ra mặt hòa giải: “Đây là một nhân viên của ngân hàng chúng tôi, tên là Liễu Chi.”

Ngày hôm đó, khi Liễu Chi mang trà vào phòng họp, Bành tiên sinh đã ngẩng lên nhìn vài lần. Mọi người trong phòng họp đều thấy rất rõ, lúc đó đã có sự suy đoán.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Bành tiên sinh luôn được cho là không gần gũi phụ nữ, thật ra chỉ vì chưa gặp được người thật sự tuyệt sắc. Dung mạo của Liễu tiểu thư đủ để khiến hắn phá lệ.

Ngô Canh Thuận cười lớn: “Gần nước hưởng trăng, Ngô mỗ thật sự ghen tị với Bành tiên sinh.”

Ngô Canh Thuận nào phải không có phụ nữ. Không xa đó, một người phụ nữ mặc sườn xám hoa, uốn éo vòng eo thon, từng bước đi tới.

Lục Niệm nhìn qua, đột nhiên siết chặt tay Bành An.

Bành An vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

“Mấy vị này là ai?” Giọng nói của người phụ nữ tựa như tiếng hoàng oanh ríu rít.

Ngô Canh Thuận đáp: “Qua đây gặp Bành tiên sinh, người chuyên chơi cổ phiếu ở công ty thương mại nước ngoài.”

“Chào Bành tiên sinh.” Người phụ nữ cúi chào, rồi nhìn sang Lục Niệm.

Lục Niệm mỉm cười nhẹ nhàng.

Ngô Canh Thuận kéo tay người phụ nữ: “Đây là bạn tôi, Kiều tiểu thư.”

Bành An vẫn im lặng.

Lần này, Lục Niệm lên tiếng: “Ông chủ Ngô, Kiều tiểu thư, chào hai vị.”

“Cô gái xinh đẹp này là ai?” Kiều Lệ mím môi.

Ngô Canh Thuận nhấp một ngụm rượu: “Đây là Liễu tiểu thư Liễu Chi, làm cùng với Bành tiên sinh.”

“Liễu tiểu thư.” Kiều Lệ nhìn Lục Niệm từ đầu đến chân: “Thật đúng như tên gọi, yểu điệu như nhành liễu.”

Lục Niệm lập tức đáp: “Kiều tiểu thư thanh lịch, chúng tôi dân thường sao sánh được.”

Kiều Lệ đeo trang sức tinh xảo và lộng lẫy. Đôi bông tai rủ xuống lấp lánh, cổ đeo chuỗi ngọc trai tròn mịn, cổ tay quấn dây chuyền đá quý, ngón giữa lấp lánh một chiếc nhẫn sáng chói.

Toàn thân cô ta toát lên vẻ xa hoa lấp lánh.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Bành An, người đàn ông cao ráo, dáng người cân đối, ngũ quan thanh tú. So với Bành An, Ngô Canh Thuận thấp bé hơn hẳn.

Kiều Lệ chìa tay ra: “Bành tiên sinh, hoan nghênh ngài.”

Bành An không có phản ứng gì.

Lục Niệm đưa tay bắt tay Kiều Lệ.

Khi chạm vào lòng bàn tay của Lục Niệm, Kiều Lệ rút tay về: “Trời lạnh rồi, tôi thấy tay Liễu tiểu thư lạnh ngắt, để tôi gọi nhân viên mang ly cà phê nóng đến nhé.”

“Không cần phiền Kiều tiểu thư.” Bành An nói: “Chỉ cần một ly nước nóng là đủ.”

Kiều Lệ mỉm cười: “Bành tiên sinh cứ tự nhiên.”

Đợi khi Bành An và Lục Niệm đi vào khu vực tiệc, Kiều Lệ hỏi: “Trợ lý Lương, người phụ nữ này có lai lịch gì?”

Trợ lý Lương hơi ngẩn người: “Kiều tiểu thư, Liễu Chi là một nhân viên bình thường của ngân hàng.”

“Tên cô ấy thật sự là Liễu Chi sao?”

“Đúng vậy. Cô ấy làm việc ở ngân hàng một thời gian, sau đó nói là gia đình có chuyện nên đã xin nghỉ việc.”

Lúc này, Ngô Canh Thuận nhìn thấy một sĩ quan quân đội Nhật Bản đi vào cửa, hắn ta vội kéo Kiều Lệ lên chào, líu lo vài câu bằng tiếng Nhật.

Tiễn sĩ quan người Nhật đi nghỉ ngơi, ánh mắt Kiều Lệ lại dừng trên bóng dáng của Lục Niệm.

Ngô Canh Thuận nhận ra đôi mắt âm trầm của Kiều Lệ, hắn ta hỏi: “Chuyện gì thế?”

Kiều Lệ đáp: “Người đàn ông này thật sự lợi hại sao?”

“Anh ta là một chuyên gia tài chính.” Ngô Canh Thuận nói: “Cô thấy thế nào sau khi gặp mặt?”

Kiều Lệ: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta rất đáng nghi.”

Ngô Canh Thuận uống cạn ly rượu: “Có thể lôi kéo được thì lôi kéo, còn không thì giết.” Vừa dứt lời, hắn ta lại nhìn thấy Bành An đang trò chuyện với một thương nhân người Nhật.

Ngô Canh Thuận cười nhạt: “Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt. Trợ lý Lương nói, Bành An không ham mê gì ngoài tiền bạc. Nhược điểm của một người quá rõ ràng thì rất dễ bị nắm bắt.”

*

Khi tiệc tan, Bành An chào tạm biệt Ngô Canh Thuận.

Ngô Canh Thuận nói: “Bành tiên sinh, hôm nay khách mời quá đông, tôi không có thời gian ngồi trò chuyện. Nhưng đã quen biết rồi, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác.”

Bành An đáp: “Ngô tiên sinh khách sáo rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”

Ra đến cửa lớn, gió lạnh thổi qua, Bành An giúp Lục Niệm buộc chặt dây áo choàng lông: “Đừng để cảm lạnh.”

Lục Niệm khẽ nhắc nhở: “Người thông minh không để lộ nhược điểm.”

Bành An ngừng tay: “Trong mắt Ngô Canh Thuận, sự quan tâm của đàn ông với phụ nữ chỉ là trò chơi qua đường.”

Lục Niệm nói: “Mọi người đều biết anh không qua lại với phụ nữ, em đặc biệt thế này, lỡ trở thành nhược điểm của anh thì sao…”

“Với sự thông minh của em, chỉ khiến anh như hổ thêm cánh.”

Đêm khuya, đường phố yên ắng.

Gần đến nơi, Bành An mới hỏi: “Em nhận ra Kiều Lệ có gì không ổn?”

Lục Niệm cười lạnh: “Ông trời có mắt, để em gặp lại cô ta.”

“Em và cô ta có ân oán gì?”

“Cô ta chính là Tưởng Uyển Nhu mà em gặp ở Hồng Kông.”

Bành An gõ nhẹ ngón tay lên vô-lăng.

Hai người xuống xe, trở về nhà, mới tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

Lục Niệm tháo chiếc áo choàng: “Cảnh sát Trương đang tìm kiếm tung tích của Tưởng Uyển Nhu ở Thượng Hải. Nhưng khi tàu cập bến, cái tên “Tưởng Uyển Nhu” đã không xuất hiện nữa.”

“Tưởng Uyển Nhu ở Hồng Kông có quan hệ với Bát Phong Đường, mà Bát Phong Đường lại là phe thân Nhật. Cô ta trở lại Thượng Hải, lại trở thành người của Ngô Canh Thuận. Quan điểm của người phụ nữ này luôn kiên định.” Bành An rót một ly nước nóng cho Lục Niệm.

Lục Niệm nhận lấy: “Cô ta ở Thượng Hải dùng tên là Kiều Lệ, ngày mai em sẽ hỏi cảnh sát Trương xem có manh mối gì về quá khứ của Kiều Lệ không. Tuy nhiên, trợ lý Lương đã nhầm em thành Liễu Chi, Kiều Lệ chưa chắc đã hoàn toàn tin.”

“Tuy hôm nay em dùng thân phận Liễu Chi để qua mặt họ. Nếu họ có ý điều tra, cũng sẽ tìm ra gì đó. Chúng ta không thể lơ là.”

Bành An nghĩ đến việc phải cho rắn hổ mang ăn trứng chim.

Lục Niệm tò mò hỏi: “Sao anh lại nuôi rắn?”

Hắn mới nói với cô về con rắn độc trong nhà.

Mặt Lục Niệm không có chút biểu cảm: “Em chỉ trồng hoa cỏ thôi, anh thật sự nuôi rắn à?”

Trong lồ ng kính, con rắn hung dữ và nhanh nhẹn vươn thân lên cao.

Bành An cho rắn ăn trứng chim.

Lục Niệm vẫn cầm ly nước, khẽ nhấp một ngụm, giọt nước làm đôi môi đỏ của cô trở nên mềm mại và căng mọng.

Hắn cúi xuống, hôn lên giọt nước sáng bóng trên môi cô.

Từ khi mối quan hệ giữa hai người nở hoa, họ trở nên gần gũi và ăn ý. Lục Niệm đặt cốc xuống, ôm lấy hắn, đôi môi đỏ khẽ mở.

Con đường phía trước vừa k1ch thích lại vừa nguy hiểm.

Nụ hôn cũng vừa k1ch thích lại nguy hiểm, như ngọn lửa bùng lên đột ngột, có tiếng nước chảy róc rách, nhưng lại không thể dập tắt, ngược lại còn làm lửa càng thêm mãnh liệt.

Lục Niệm khẽ nói: “Em đi tắm.”

Vậy là, từng món quần áo bị ném đi trên đường vào phòng tắm. Hai người ngồi trong bồn tắm.

Bồn tắm đầy nước, nước tràn ra ngoài không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.