Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 74: Chương 74




Hôm đó, khi Tiền Tiến gặp Kiều Lệ, gã đã báo biển số xe cho Trương Quân Năng.

Trương Quân Năng đã đến tìm Kiều Lệ vài lần.

Nhưng Kiều Lệ luôn tìm cách từ chối gặp mặt.

Cho đến khi Trương Quân Năng và Điền Trọng đích thân đến nhà.

Kiều Lệ mới xuất hiện, bước đi có vẻ yếu ớt: “Thưa ngài cảnh sát, hai người đến đây là vì?”

Điền Trọng đứng đợi ngoài cửa hơn mười phút, đã mất kiên nhẫn: “Chúng tôi có một vụ án, cần nói chuyện với Kiều tiểu thư.”

“Vụ án?” Kiều Lệ nghĩ ngợi, chợt hiểu ra: “Là thông báo tìm người trên báo sao? Tôi và cha tôi đã làm lành rồi. Đây là chuyện gia đình, không cần làm phiền đến cảnh sát.”

Điền Trọng đáp: “Một vụ án khác.”

“Lại còn vụ án nào khác nữa?” Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Có một thi thể mặc bộ sườn xám của Kiều tiểu thư.” Điền Trọng quan sát Kiều Lệ.

Kiều Lệ rất ngạc nhiên: “Sườn xám của tôi?”

Trương Quân Năng chậm rãi nói: “Kiều tiểu thư có thể đến sở cảnh sát một chuyến không?”

Lúc này, Kiều Lệ mới chú ý đến khuôn mặt thanh tú của Trương Quân Năng. Cô ta khẽ cười: “Được thôi.”

Phía sau cô ta có bốn vệ sĩ đi theo.

Điền Trọng lẩm bẩm, suýt lật ngược cả mắt: “Tôi đoán sẽ không hỏi được gì.”

Khi đến sở cảnh sát, bốn vệ sĩ định theo vào.

Điền Trọng lập tức ngăn lại, gương mặt lạnh tanh: “Chẳng lẽ ở sở cảnh sát mà Kiều tiểu thư cũng gặp nguy hiểm?”

Kiều Lệ ra lệnh: “Các anh đứng chờ ngoài cửa.”

Điền Trọng khẽ cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Khoe khoang.”

Ba người ngồi xuống.

Trương Quân Năng bắt đầu giải thích về vụ án ở vùng hoang vu: “Do thi thể bị phân hủy, chúng tôi không thể xác định danh tính. Mong Kiều tiểu thư nhớ lại, có ai từng mặc bộ sườn xám của cô không?”

Kiều Lệ suy nghĩ một lúc: “Chẳng lẽ là Phàn Thu Linh?”

Trương Quân Năng và Điền Trọng nhìn nhau.

Trương Quân Năng hỏi: “Tại sao Phàn Thu Linh lại mặc sườn xám của Kiều tiểu thư?”

Kiều Lệ trả lời: “Phàn Thu Linh rất thích sườn xám, nhưng hoàn cảnh gia đình nghèo khó, chẳng có mấy bộ đồ đẹp. Tôi đã tặng cô ấy bộ sườn xám đó.”

Trương Quân Năng tiếp tục: “Cô quen Phàn Thu Linh như thế nào?”

Kiều Lệ kể: “Lần đầu tôi gặp cô ấy là ở cửa tiệm may. Cô ấy đứng nhìn chằm chằm vào những bộ đồ trong tiệm. Tôi không để ý. Khi tôi rời đi, cô ấy gọi tôi lại, hóa ra là tôi làm rơi ví, cô ấy nhặt được và trả lại. Thế là quen nhau.”

Trương Quân Năng: “Quan hệ giữa hai người có thân thiết không?”

Kiều Lệ: “Chỉ từng hẹn ăn cơm hai ba lần.”

Trương Quân Năng: “Lần cuối cùng cô gặp cô ấy là khi nào?”

“Hôm tặng bộ sườn xám... chắc là cuối mùa hè hoặc đầu mùa thu năm ngoái.” Kiều Lệ cười áy náy: “Lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ.”

Trương Quân Năng: “Cô ấy có từng kể đã đắc tội với ai không?”

Kiều Lệ: “Chắc là cháu trai của sư đoàn trưởng. Còn những chuyện khác thì tôi không rõ. Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần thôi.”

Điền Trọng châm biếm: “Chỉ gặp vài lần mà Kiều tiểu thư đã tặng đồ sang trọng. Cô đúng là người tốt.”

Kiều Lệ bình thản đáp: “Quần áo của tôi mặc không hết. Với lại, tôi không thích bộ sườn xám đó nữa nên tặng cô ấy thôi.”

Trương Quân Năng hỏi: “Tại sao Kiều tiểu thư lại mất tích?”

Kiều Lệ: “Chồng tôi là do cha tôi sắp đặt. Tôi không hài lòng, không thích, nhìn thấy là bực mình. Thế là tôi bỏ đi, cố ý chọc tức cha tôi.”

Trương Quân Năng: “Từ năm ngoái đến nay, Kiều tiểu thư đã đi đâu?”

Kiều Lệ: “Tôi đi chơi. Tô Châu, Hàng Châu, rồi đi dần xuống phía Nam.”

Trương Quân Năng: “Mới trở về gần đây?”

Kiều Lệ: “Gặp Ngô tiên sinh, tôi quay về.”

Trương Quân Năng: “Từ khi chiến tranh xảy ra, nhà họ Kiều đã chuyển đi nơi khác. Kiều tiểu thư lại quay về Thượng Hải?”

Kiều Lệ: “Lấy chồng theo chồng, chồng tôi ở Thượng Hải, dĩ nhiên tôi ở lại đây. Thưa ngài cảnh sát, chắc không cần phải báo cáo chi tiết với anh về chuyện tình cảm chứ?”

Cô ta hỏi lại: “Ngài cảnh sát, thi thể mà anh nói có phải là Phàn Thu Linh không?”

Trương Quân Năng: “Không xác định được.”

Kiều Lệ: “Nhưng bộ sườn xám đó là tôi tặng cô ấy.”

Điền Trọng xen vào: “Có lẽ cô ấy lại tặng người khác rồi.”

Kiều Lệ nói: “Ngài cảnh sát, Phàn Thu Linh là một cô gái tốt. Các anh nhất định phải tìm ra cô ấy.”

Trương Quân Năng đáp: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi.”

Nhìn bóng lưng Kiều Lệ, Điền Trọng ném hồ sơ vụ án xuống.

Những lời Kiều Lệ nói đều là một phía. Nhưng Phàn Thu Linh đã chết, không có bằng chứng bắt hung thủ, cũng không thể khẳng định thi thể đó là Phàn Thu Linh.

Cả Điền Trọng và Trương Quân Năng đều biết vụ án này sẽ chẳng đi đến đâu.

*

Lục Niệm mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, cô vừa ngắm mình trong gương xong.

Nhưng Bành An chặn lại: “Ngoài trời lạnh lắm. Đổi sang áo khoác dày hơn mà ra ngoài. Anh lo em bị cảm lạnh.”

Trước đây hắn luôn nghe lời, giờ thì như một ông già lắm mồm.

Lục Niệm đáp: “Em đâu chỉ mặc mỗi sườn xám ra ngoài, tất nhiên còn mặc áo khoác. Em đã chọn một chiếc áo len lông cừu rất ấm rồi.”

“Mặc sườn xám mà để chân trần, cẩn thận sau này bị đau khớp.” Bành An đặt tay lên chốt cửa.

Cô biết nếu không thay bộ sườn xám này, hắn sẽ không cho cô ra khỏi nhà.

Cô thay một chiếc áo khoác và quần dày hơn.

Bành An rất hài lòng: “Đi thôi.”

Lục Niệm nhướng mày: “Anh cũng đi à?”

“Không thì sao? Chuyện của Tưởng Uyển Nhu có phải vấn đề cá nhân gì mà em cần nói riêng với cảnh sát Trương?”

“Nhưng nhớ đấy, anh không được trưng bộ mặt khó chịu với cảnh sát Trương.”

“Anh không có. Đó là nét mặt trời sinh.” Bành An nói đầy tự tin.

Lục Niệm dùng ngón tay chọc đầu hắn ba lần, hành động này cũng đã thành thói quen: “Nếu anh không lịch sự với cảnh sát Trương thì đừng đi nữa. Tự soi gương nhìn bộ mặt trời sinh khó chịu của mình đi.”

“Để anh đi.” Bành An mở cửa, cơn gió ùa vào làm tóc hắn rối bời: “Nghe thử xem người phụ nữ tên Kiều Lệ đó là người thế nào, để còn sắp xếp bước tiếp theo.”

Lục Niệm đội chiếc mũ lông: “Cô ta còn có thể là người thế nào? Một kẻ xảo trá mà thôi.”

*

Thật trùng hợp, bên cạnh Trương Quân Năng cũng có một người đàn ông đi cùng.

Anh ấy và Điền Trọng đang chuẩn bị ra phố tuần tra. Cuộc gặp gỡ với Lục Niệm được quyết định một cách gấp gáp.

Bốn người hẹn gặp tại một quán cà phê.

Bành An chọn một phòng kín để nói chuyện.

Điền Trọng tựa lưng vào ghế, quan sát ba người trước mặt.

Bành An, nạn nhân của vụ án hộp đêm. Trong hồ sơ của sở cảnh sát, hung thủ ám sát Bành An được ghi là một người khác, nhưng Điền Trọng lại biết rõ kẻ gây án thật sự.

Điền Trọng cảm thấy đồng nghiệp của mình, Trương Quân Năng, dường như có chút cảm tình với Lục tiểu thư, nhưng khác biệt về thân phận cùng thời buổi loạn lạc đã khiến Trương Quân Năng tập trung toàn bộ sức lực cho công việc.

Điền Trọng không khỏi tiếc nuối thay cho Trương Quân Năng.

Lục Niệm vào thẳng vấn đề: “Cảnh sát Trương, tôi đã gặp Tưởng Uyển Nhu. Cô ta đã đổi tên thành Kiều Lệ và đang ở Thượng Hải.”

Điền Trọng ngồi thẳng người: “Kiều Lệ?”

Lục Niệm ngạc nhiên: “Các anh biết rồi à?”

Trương Quân Năng kể về vụ án Phàn Thu Linh: “Kiều Lệ rất đáng nghi, nhưng không có nhân chứng hay vật chứng, đành phải tạm gác lại vụ án.”

Lục Niệm: “Người phụ nữ này thật độc ác. Tôi đoán cô ta đã giết Phàn Thu Linh, sau đó đến Hồng Kông. Cô ta giết cả Hùng Kiến rồi quay về Thượng Hải.”

Trương Quân Năng: “Kiều Lệ có chỗ dựa là người Nhật, vì thế cô ta không sợ ai. Nếu cô ta biết cô là Lục Niệm, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì.”

Lục Niệm: “Dù tôi có vạch trần việc cô ta giết Hùng Kiến, cảnh sát Hồng Kông cũng không bắt được cô ta. Tôi chẳng thể đe dọa được cô ta.”

Điền Trọng đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghi ngờ lý do cô ta giết Phàn Thu Linh là vì một người đàn ông. Cô ta và người đàn ông đó đã chia tay, và bản thân cô ta cũng đã kết hôn. Nếu vẫn có thể vì ghen tuông mà giết người, thì đủ thấy người phụ nữ này không biết lý lẽ.”

Lục Niệm: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh cảnh sát.”

Bành An hỏi: “Phàn Thu Linh là con gái của Phàn lão tiên sinh?”

Trương Quân Năng: “Đúng vậy.”

Bành An: “Tôi từng nghe ông ấy nói rằng con gái đi du lịch, ông ấy không muốn đi tìm, cứ xem như cô ấy chưa chết.”

“Phàn Thu Linh mắc bệnh hiểm nghèo.” Trương Quân Năng nói: “Nhưng chúng tôi chắc chắn cô ấy không chết vì bệnh. Nếu bệnh đã nặng tới mức đó, làm sao cô ấy có thể đi xa đến vùng hoang vu như thế.”

Lục Niệm đứng dậy, nhét đôi tay lạnh cóng vào túi áo khoác: “Cảnh sát Trương, nếu có tin gì thì liên lạc với tôi nhé.”

Trương Quân Năng cũng đứng dậy theo: “Hai người tự lo an toàn nhé.”

Lục Niệm định lấy khăn quàng cổ.

Bành An nhanh tay hơn, cầm khăn quàng quấn vào tay mình.

Trương Quân Năng, với sự nhạy bén của mình, đã nhận ra ngay dòng chảy ngầm giữa Bành An và Lục Niệm. Nhưng vẫn như mọi khi, anh ấy không nên nhìn những gì không cần thiết. Anh ấy chuyển ánh mắt, bắt gặp ánh nhìn phức tạp của Điền Trọng.

Chỉ bằng một ánh mắt, Trương Quân Năng đã biết Điền Trọng đang nghĩ gì. Anh ấy nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải tuần tra.”

Điền Trọng thở dài: “Thấy không? Họ thành một đôi rồi.”

“Khi tôi bắt giữ Lục tiểu thư, cô ấy chỉ để cậu ta lo liệu mọi chuyện cho mình.” Trương Quân Năng đáp: “Bành tiên sinh là một người đặc biệt.”

*

Trên xe, Lục Niệm trách: “Đã nói rồi, anh phải lịch sự với cảnh sát Trương.”

“Anh đã rất lịch sự.” Nếu không, hắn đã chẳng ngồi đối diện với Trương Quân Năng.

Cô nhéo má Bành An: “Hồi trước làm sao anh đóng vai người hiền hòa được hay vậy?”

“Nếu em thích anh của hồi trước, anh cũng không ngại làm lại.”

“Thôi đi, giả tạo.”

“Đôi khi anh đến rạp hát hoặc quán trà, nghe người ta diễn kịch. Những câu chuyện đó đều xoay quanh tình yêu và hôn nhân. Nghe nhiều rồi, anh hiểu được rằng người đàn ông tốt mà phụ nữ mong muốn phải quang minh lỗi lạc, rộng lượng, có lòng tốt và trách nhiệm. Trong những người anh quen, chỉ có cảnh sát Trương là như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ có người phụ nữ nào lại giao phó cả cuộc đời mình cho anh. Em nói anh là người của Trần Triển Tinh, nhưng không phải. Dù vậy, anh và cậu ta là cùng một kiểu người. Bọn anh không phải người tốt.” Giọng nói của Bành An mang sắc lạnh, như một dòng suối trong nhưng âm u không có ánh sáng.

Lục Niệm mở cửa sổ, nói vọng ra ngoài: “Hiểu rồi.”

*

Hôm đó, Bành An đến ngân hàng để thu dọn đồ đạc.

Kiều Lệ cũng vừa lúc đến. Cô ta trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ rực với đường kẻ sắc nét.

Một vệ sĩ mở đường cho cô ta, ba người còn lại theo sát phía sau, cô ta toát lên phong thái của một phu nhân quyền quý.

Bành An định đi xuống lầu thì chạm mặt cô ta ở cầu thang.

Cô ta cười nói: “Tôi nghe nói, trước đây Bành tiên sinh là người đếm tiền cho các quan lớn đúng không?”

“Bỏ lâu rồi, giờ tay nghề kém, không nhanh bằng người khác.” Bành An giữ khoảng cách với cô ta.

Cô ta tiến lên một bước.

Hắn lùi lại một bước.

“Tôi còn nghe nói, Bành tiên sinh là người biết giữ mình trong sạch.” Kiều Lệ nói.

“Tin đồn thôi.”

“Thì ra chỉ là tin đồn à? Thế sự thật thế nào? Không biết Bành tiên sinh có chịu nể mặt, cùng ăn bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện không?”

“Tôi có việc, xin lỗi không tiếp được.” Bành An nói xong thì bị vệ sĩ chặn đường.

“Thượng Hải đổi chủ rồi, mà Bành tiên sinh vẫn cao ngạo thế.” Kiều Lệ chậm rãi lên tiếng.

“Tô giới Pháp vẫn là tô giới Pháp.” Bành An lách qua vệ sĩ, đi xuống lầu.

Kiều Lệ hừ lạnh một tiếng.

“Kiều tiểu thư.” Trợ lý Lương tiến tới chào hỏi: “Hôm nay cô đến để làm gì vậy?”

“Bành tiên sinh nhà các anh không biết cách tiếp khách.”

“Bành tiên sinh xin nghỉ rồi, thi thoảng mới ghé qua.”

“Anh ta xin nghỉ để làm gì?”

“Đi Hồng Kông.” Trợ lý Lương đáp: “Hồi đó Thượng Hải đánh nhau dữ quá, Bành tiên sinh đi để tránh.”

Kiều Lệ nhíu mày: “Ồ, anh ta từ Hồng Kông trở về à?”

“Đúng vậy.” Trợ lý Lương đáp.

Bước ra khỏi cửa ngân hàng, Kiều Lệ ra lệnh cho vệ sĩ: “Đi thông báo cho Ngô tiên sinh, bảo anh ta điều tra Bành An và người phụ nữ tên Liễu Chi ở bên cạnh.”

*

Mùa đông lạnh giá, bầu trời âm u.

Cuộc sống của Lục Niệm và Bành An rất có quy củ: ba bữa một ngày, trước khi ngủ thì trò chuyện, thỉnh thoảng tập thể dục.

Nửa đêm hôm đó, dưới lầu vang lên một tiếng động chói tai của chuông báo động có trộm đột nhập.

Bành An mở bừng mắt.

Lục Niệm thò đầu ra khỏi chăn: “Có người đến.”

“Ừ.” Bành An nhanh chóng mặc đồ, mở ngăn kéo bên cạnh giường.

Bên trong là bốn, năm khẩu súng đen tuyền. Hắn cầm lấy một khẩu, đồng thời đưa cho Lục Niệm một khẩu khác: “Anh xuống xem sao.”

Cô không cầm súng, mà nắm lấy tay hắn: “Anh cẩn thận nhé.”

“Anh biết rồi.” Hắn hôn nhẹ lên môi cô: “Em lên sân thượng đi. Nếu có chuyện, nhảy qua mái nhà của hàng xóm mà chạy.” Dặn dò xong vài câu, hắn rời đi.

Lục Niệm nhanh chóng mặc quần áo.

Bắn súng rất đơn giản, nhưng tay cô lại hơi run.

Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng viên đạn xé gió. Sau đó, tất cả trở lại sự yên tĩnh.

Cô cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng của mình. Mọi thứ xung quanh im lặng, nhưng lòng cô không thể nào bình tĩnh được.

Cô nắm chặt khẩu súng. Cô không trốn, cô muốn chiến đấu.

Trước đây, cô thường bước đi một mình trong màn đêm. Từ giờ trở đi, cô sẽ cùng Bành An chờ đến bình minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.