Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 85: Chương 85




Trong khoảnh khắc, Dương Hồng Quyên khẽ giật mình, ánh mắt rời khỏi đôi mắt sâu thẳm của Viên Phi, lướt xuống người anh. Chiếc áo khoác đen tuyền cùng chiếc cà vạt lịch lãm toát lên vẻ trang trọng, như thể anh chuẩn bị cho một buổi dạ tiệc xa hoa. Bất ngờ, bàn tay cô được Viên Phi nhẹ nhàng nắm lấy, đặt lên đùi anh, rồi những ngón tay anh đan chặt vào tay cô. Cô không khỏi cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt, nhận ra anh dường như rất thích nắm tay cô như vậy.

Đúng lúc này, người lái xe quay lại, lịch sự hỏi bằng tiếng Anh: “Thưa anh Viên, cô Dương. Tôi bắt đầu lái xe được chưa ạ?”

Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, khẽ động đậy muốn rút tay về, nhưng bàn tay Viên Phi vẫn giữ chặt, khiến cô không thể lay chuyển. Anh chỉ nghiêng đầu, thản nhiên nhìn người lái xe, khẽ đáp: “Được.”

Người lái xe quay trở lại, khởi động xe. Chiếc xe êm ái lăn bánh trên đường.

Một lát sau, có lẽ cảm thấy hơi nóng. Viên Phi buông tay Dương Hồng Quyên, cởi chiếc áo khoác ngoài, rồi lại nắm lấy tay cô.

“Anh chưa từng thấy em sơn móng tay.” Viên Phi nhìn những ngón tay của Dương Hồng Quyên, khẽ nói.

Lúc này, mười đầu ngón tay của Dương Hồng Quyên được phủ một lớp sơn màu xanh rêu quyến rũ. Điểm xuyến trên đó vài sợi nhũ bạc mảnh như tơ tằm ở giữa.

   

Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng đáp: “Khi làm nhiệm vụ bay thì không được sơn móng tay mà. Anh thấy sao?” Cô cảm thấy màu sơn này rất hợp với chiếc áo khoác xanh rêu của mình, vừa độc đáo lại vừa xinh đẹp.

“Quyến rũ quá.” Viên Phi đưa ra nhận xét.

Dương Hồng Quyên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh thì hiểu gì chứ?”

Khóe miệng Viên Phi cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Nhưng anh lại rất thích.”

Vừa bực bội, vừa buồn cười, Dương Hồng Quyên chỉ thẳng mặt anh, lời lẽ sắc bén: “Người quyến rũ là anh, mà người nói thích em cũng là anh!” Rồi cô nghênh mặt, giọng điệu chẳng chút lay chuyển: “Em không cần biết anh có thích hay không, em thích là được rồi.”

Viên Phi lại nhướng mày, giọng mang theo chút trêu chọc: “Vậy chẳng phải mỗi lần bay em lại phải tẩy móng tay sao? Không thấy phiền phức à?”

“Thế anh thấy ăn cơm, mặc quần áo mỗi ngày là phiền phức sao?”

Cô gái này vậy mà dám so sánh việc sơn móng tay với những nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Khóe môi Viên Phi khẽ cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, anh không vạch trần sự khập khiễng trong ví von của cô. Thay vào đó, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên từng ngón tay. Khoảnh khắc bờ môi ấm áp, mềm mại của anh chạm vào đầu ngón tay cô, Dương Hồng Quyên cảm thấy một dòng điện kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Trong xe, hai người trò chuyện đôi câu, ngắt quãng.Bất chợt, Viên Phi khơi gợi: “Em còn nhớ không, nơi mà hai đứa mình chính thức thành đôi ở đâu hồi đại học ấy?”

Dương Hồng Quyên thường ngày không hay nhớ lại chuyện cũ, nhưng ký ức ấy chưa bao giờ phai nhạt. Bốn năm đại học là quãng thời gian tươi đẹp, những người đã cùng nhau trải qua, những chuyện đã cùng nhau làm, có lẽ đã khắc sâu trong tim biết bao người. Chỉ cần khẽ khàng nghĩ đến, mọi thứ liền ùa về. Cô khẽ đáp: “Trong lớp học đêm mưa.”

Viên Phi mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ an tâm: “Vậy là em vẫn nhớ.”

Ký ức về đêm mưa năm nào bất chợt ùa về trong tâm trí Dương Hồng Quyên. Hôm ấy, họ cùng nhau đọc sách dưới ánh đèn leo lét của lớp học, bên ngoài màn mưa giăng kín, điện cũng đột ngột tắt ngấm. Cả hai đứng cạnh khung cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi cơn mưa dịu bớt. Anh khẽ hỏi, giọng mang theo chút dò xét, lo sợ không biết rằng cô có phải từ chối những lời tỏ tình khác vì anh không. Khi đó, câu trả lời của cô dứt khoát là không.

“Câu trả lời của em có chút… khiến cho anh khá là hụt hẫng đấy.” Anh nhỏ giọng nói.

Cô ngước mắt: “Ý anh là gì?”

“Em thông minh như vậy, thật sự không hiểu sao?”

“Không hiểu.”

Trong bóng tối mờ ảo, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng niu gò má cô. Giọng anh trầm ấm vang lên, mang theo sự chân thành khó tả: “Có một cô gái mười tám tuổi, mái tóc ngắn ngủn đậm chất học sinh, thường mặc phong phanh nhưng chạy rất nhanh. Một cô gái bình thường mạnh mẽ, nhưng đôi lúc lại e dè đáng yêu, họ Dương. Bóng dáng bé nhỏ đó đã lặng lẽ chiếm trọn trái tim anh rồi. Anh muốn trở thành bạn trai của em, muốn nắm tay em, ôm em vào lòng, che chở cho em. Em đồng ý không?”

   

Khi ấy, cô khẽ đáp: “Em đồng ý.”

Tình yêu của họ bắt đầu như thế, không ồn ào náo nhiệt, mà âm thầm bén rễ sâu trong miền ký ức.

Giọng Viên Phi lại vang lên, mang theo chút hoài niệm: “Lúc đó nhìn em ngượng ngùng thật sự rất đáng yêu, cả đời này anh cũng sẽ không thể nào quên được.”

Trong lòng Dương Hồng Quyên khẽ nhủ. Cô đã không còn là thiếu nữ năm nào, chỉ rụt rè nép mình trong bóng tối nữa rồi.

Chiếc xe êm ái lướt trên phố, giữa không gian tĩnh lặng ấy, Dương Hồng Quyên và Viên Phi thỉnh thoảng trao nhau vài câu chuyện vu vơ. Đến trước cổng nhà hát Hoàng Gia tráng lệ, xe dừng lại.

“Phiền anh ba tiếng sau quay lại đón ở cửa, nhớ bật điều hòa trước khi đến nhé.” Giọng Viên Phi trầm ấm dặn dò người lái xe.

“Vâng, thưa anh Viên.” Bác tài xế đáp lời, nụ cười hiền hậu nở trên môi.

Khoác vội chiếc áo khoác ngoài, Viên Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Hồng Quyên, dìu cô xuống xe. Cơn gió lạnh buốt giá lập tức ùa đến, khiến Dương Hồng Quyên rụt người lại. Không chút do dự, Viên Phi kéo khóa áo mình, ôm trọn cô vào lòng, che chắn khỏi cái lạnh. Khi cả hai bước chân vào sảnh nhà hát ấm áp, hơi thở phả ra cũng tan vào không khí dịu nhẹ, Viên Phi mới khẽ buông cô ra.

“Hôm nay diễn vở gì vậy anh?” Dương Hồng Quyên khẽ liếc nhìn hàng người đang kiên nhẫn xếp hàng mua vé, rồi ngước mắt hỏi Viên Phi.

“Hồ Thiên Nga.” Ánh mắt Viên Phi dịu dàng đáp lại.

Dương Hồng Quyên khẽ mỉm cười. Cô từng đọc qua về vở kịch này, một trong những tác phẩm hài kịch quan trọng trong giai đoạn cuối sự nghiệp của đại văn hào Shakespeare. Năm nay, nó mới được chuyển thể thành ballet. Đây cũng là lần đầu tiên cô có cơ hội thưởng thức trực tiếp. Sự háo hức khẽ dâng lên trong lòng.

Viên Phi đã đặt mua vé từ trước. Anh nắm tay Dương Hồng Quyên, dẫn cô vào bên trong khán phòng.

Bên trong, khán giả đã lấp đầy các hàng ghế. Vị trí mà Viên Phi chọn là ở hàng thứ ba, một khoảng cách vừa đủ để cả hai có thể nhìn rõ từng động tác uyển chuyển của vũ công. Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn theo anh đến chỗ ngồi của mình.

Tiếng nhạc du dương vừa cất lên, Dương Hồng Quyên đã không rời mắt khỏi sân khấu. Ba tiếng đồng hồ của vở diễn trôi qua, giữa chừng có một khoảng lặng để khán giả nghỉ ngơi. Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ vươn vai. Viên Phi vẫn luôn ở bên cạnh, trên tay anh cẩn thận giữ chiếc áo khoác của cô và anh.

Khung cảnh huyền ảo lại bao trùm khi màn diễn thứ hai bắt đầu. Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau trở về vị trí của mình.

“Hồ Thiên Nga” khép lại với một kết thúc viên mãn, xóa tan mọi ân oán giữa hai dòng tộc. Khán giả trong khán phòng bắt đầu tản đi. Viên Phi nắm lấy tay Dương Hồng Quyên, dẫn cô ra ngoài.

   

“Em thấy thế nào?” Anh khẽ hỏi.

“Thật sự quá tuyệt vời…” Dương Hồng Quyên thì thầm, đôi mắt long lanh vẫn còn ánh lên vẻ kinh ngạc.

“Em thích là anh vui rồi. Cẩn thận bước chân nhé.” Viên Phi dịu dàng lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi cô.

Dương Hồng Quyên khẽ cúi đầu, từng bước chân xuống bậc thang đều cẩn trọng, trong lòng vẫn còn xao xuyến dư âm của những động tác uyển chuyển.

“Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi nha anh?” Một lúc sau, cô khẽ hỏi, giọng mang theo chút mệt mỏi.

“Chưa đâu em. Anh đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn và… một buổi tối ngắm cảnh sông Thames trên thuyền.”

“Đi thuyền… có lẽ không cần đâu anh? Em sợ gặp phải người quen… Sáng nay mấy chị đồng nghiệp đã rủ nhau đi chơi trên thuyền á.”

“Sao lại phải ‘sợ’ chứ?” Viên Phi khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Nghe anh nào, hai đứa mình sẽ lên thuyền đầu tiên. Vào thẳng phòng riêng, sẽ không ai làm phiền được chúng ta đâu.”

Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, sự lo lắng trong mắt dần tan đi, thay vào đó là một thoáng mong đợi. “Vậy… em nghe anh.”

Cái lạnh se sắt ùa đến ngay khi Dương Hồng Quyên bước ra khỏi sự tráng lệ của nhà hát opera. Chiếc xe đợi sẵn như một sự cứu rỗi. Cô vội vã mở cửa, tìm kiếm chút hơi ấm bên trong.

Sau bữa tối tao nhã kéo dài tại nhà hàng đẳng cấp, Viên Phi và Hồng Quyên cùng nhau thả mình vào không gian lãng mạn trên du thuyền sông Thames. Trong khoang riêng yên tĩnh, họ ngồi đối diện. Dương Hồng Quyên đặt hờ một bàn tay trên mặt gỗ, ánh mắt mơ màng dõi theo dòng sông lấp lánh. Viên Phi, với điếu thuốc lơ đãng giữa ngón tay, ban đầu ngắm nhìn cảnh đêm, rồi ánh mắt anh bị thu hút bởi vẻ đẹp tĩnh lặng của người con gái đối diện.

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc: “Em qua đây với anh nào.” Viên Phi cất tiếng, giọng trầm khàn.

“Một người một ghế, anh bảo em qua đâu?” Dương Hồng Quyên đáp, rồi lại quay đầu về phía khung cửa sổ, để lại một nụ cười nhẹ trên môi.

“Trước kia, anh nói gì em cũng nghe theo mà.” Viên Phi cất giọng, mang theo chút hoài niệm.

“Đó là trước kia thôi.” Dương Hồng Quyên khẽ đáp, ánh mắt vẫn hướng về khung cảnh bên ngoài, không hề lay chuyển.

Viên Phi dập tắt điếu thuốc còn dang dở vào gạt tàn, trầm giọng: “Anh ra ngoài một lát.”

Dương Hồng Quyên không đáp lời. Nhưng rồi, đợi mãi chẳng thấy bóng dáng anh trở lại. Cô bồn chồn khẽ đứng lên, bước về phía cửa phòng.

Cánh cửa vừa lúc mở ra, Viên Phi bước vào.

“Anh đi đâu mà lâu vậy?” Dương Hồng Quyên nghiêng đầu, nhìn anh hỏi.

“Ra boong tàu hút thuốc. Trong này đóng kín cửa, ngột ngạt quá.” Viên Phi giải thích.

“Ồ.” Dương Hồng Quyên hờ hững đáp, giọng điệu mang theo chút chua chát: “Còn tưởng anh bị con hồ ly tinh nào quyến rũ rồi chứ.”

Khóe miệng Viên Phi khẽ nhếch lên, ánh mắt có ý trêu chọc: “Thế chẳng phải em là hồ ly tinh của anh sao?”

Dương Hồng Quyên vội vã quay người đi, tránh né ánh nhìn của anh.

Bất ngờ, Viên Phi vươn tay, một lực kéo cô xoay trở lại, lọt vào vòng tay ấm áp của anh. Cô không kịp chuẩn bị, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối.

   

“Cửa… cửa còn chưa đóng!” Dương Hồng Quyên vội lên tiếng nhắc nhở khi ánh mắt vô tình chạm đến cánh cửa đang hé mở.

Không chút do dự, Viên Phi dùng tay còn lại nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi cẩn thận khóa chốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.